Chương 4: Giao Dịch

Tiêu Niên nhìn thiếu niên trước mặt, nếu có được cơ hội xuyên không thì các ngươi sẽ lựa chọn như thế nào. Ôm đùi nhân vật chính? Hay làm phản phái?

Tiêu Niên đương nhiên lựa chọn theo con đường phản phái dù sao cũng có hệ thống làm đệm lót, mặc dù đi con đường này có tầm nhìn bao quát và toàn diện hơn nhân vật chính rất nhiều nhưng kết quả lại lại có chút thảm hại. Đó là do bọn họ nói nhiều, lại còn không quyết đoán, còn Tiêu Niên thì hoàn toàn ngược lại.

Tiêu Niên lúc này cũng không vòng vo mà vào thẳng vấn đề dù gì đêm khuya tìm đến hắn không nghĩ cũng biết chắn chắc có ý định xấu "Tiêu Viêm biểu đệ ngươi có muốn khôi phục lại thiên phú hay không?"

Tiêu Viêm vốn luôn quan sát Tiêu Niên, nghe Tiêu Niên nói muốn khôi phục thiên phú cho hắn thì sắc mặt lập tức đại biến. Tiêu Viêm là một người xuyên việt, linh hồn của hắn cũng không thuộc về thế giới này, hắn đến từ một nơi gọi là Địa Cầu, vì cái gì mà hắn lại đến được đây thì cũng vô pháp lý giải.

Đi đến nới này Tiêu Viêm hắn cũng rất nhập gia tùy tục, cũng không làm mất mặt người xuyên việt. Năm bốn tuổi hắn hắn bắt đầu tu luyện đấu khí, mười tuổi đạt được Cửu đoạn đấu khí, mười một tuổi đột phá Thập đoạn đấu khí thành công ngưng tụ đấu khí trở thành Đấu giả trẻ tuổi nhất trong tộc suốt trăm năm qua. Chỉ khi đến năm mười hai tuổi tất cả đều thay đổi, hai năm trước hắn là thiếu niên có thanh danh với thiên phú trác kiệt nhất bỗng nhận đả kích lớn nhất sau một đêm. Không chỉ mất đi Thập đoạn đấu khí , mà đấu khí trong cơ thể dần dần cũng theo thời gian mà giảm sốc.

Thiên tài ngã xuống chỉ sau một đêm lại trở thành phế vật ngay cả người bình thường cũng không bằng. Nếu ngày từ đầu đã là phế vật thì không sao, nhưng đằng này lại là từ thiên tài trở thành phế vật, loại đả kích này khiến cho Tiêu Viêm hồn bay phách lạc, không thể chấp nhận nỗi.

"Ngươi có ý gì?" Tiêu Viêm nắm chặt hai tay, cực lực khống chế bản thân không được kích động nhưng giọng nói mất bình tĩnh đã phản bội hắn.

"Đương nhiên là biểu ca có cách để khôi phục thiên phú cho biểu đệ." Tiêu Niên mỉm cười nhàn nhạt nói nhưng lại ngàn dặm xa cách.

Tiêu Viêm nghe Tiêu Niên nói đến khôi phục thiên phú tức khắc cả người đều thả lỏng, nhưng hắn vẫn có nghi ngờ của riêng mình bởi vì hắn biết biểu ca này không đơn giản mà giúp hắn như vậy, chắn chắc phải có điều kiện gì.

"Vậy ngươi muốn gì?" Tiêu Viêm nghiêm trang nói.

"Ta muốn nó." Tiêu Niên chỉ vào chiếc nhẫn trên tay Tiêu Viêm

Tiêu Viêm nhìn chiếc nhẫn trên tay, kì thật chiếc nhẫn này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là di vật của mẫu thân để lại cho nên hắn mới đeo nó đến tận bây giờ.

Tiêu Viêm nghĩ hoặc hỏi "Vì sao ngươi lại muốn chiếc nhẫn này?"

"Bởi vì nó có thể giúp ta tu luyện." Tiêu Niên cười lấy ra một bình ngọc.

"Đan dược này có thể giúp biểu đệ khôi phục thiên phú."

"Vậy liệu biểu đệ có muốn giao dịch hay không?"

Tiêu Viêm suy tư một lát cuối cùng vẫn đưa chiếc nhẫn cho Tiêu Niên, dù gì chiếc nhẫn này cũng chẳng có gì cho hắn nếu Tiêu Niên gạt hắn thì hắn cũng không mất mác gì.

Sau khi lấy được chiếc nhẫn có chứa Dược Trần Tiêu Niên liền rời đi, lúc này Tiêu Viêm vội vàng đóng cửa với gương mặt không còn bình tĩnh nữa mà tràn đầy kích động nhưng cũng đầy sợ hãi. Hắn kích động cũng vì có thể khôi phục lại thiên phú trước kia, sợ hãi cũng vì sợ Tiêu Niên lừa gạt hắn đưa đan dược không có tác dụng. Tiêu Viêm do dư một hồi rồi cũng đánh cược một ván lớn, chỉ cần có hy vọng khôi phục lại thiên phú, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

Tiêu Viêm đem dược đổ ra, tổng cộng có 6 viên màu đan dược nâu đậm lại có mùi vô cùng khó ngửi. Tiêu Viêm lúc này không nghĩ ngợi nhiều mà nuốt thẳng xuống bụng, một sự cay nồng sộc thẳng vào khoang miệng Tiêu Viêm bụng hắn cũng có sự nóng bừng như muốn cháy. Sau hơn nữa canh giờ, Tiêu Viêm cảm thụ được đấu khí không ngừng tăng lên điều này khiến cho hắn vui sướиɠ mà thốt lên"Tốt, thật tốt..." tu vi của hắn cuối cùng đã trở lại thậm chí nó còn mạnh hơn cả lúc trước.

Chỉ khi mất đi lúc đó mới càng thêm trân trọng, hiện tại Tiêu Viêm đã hiểu câu nói này và hắn đẳng rất quý trọng thiên phú của mình. Hắn nhớ lại những kẻ đã từng sỉ nhục mình, cười lạnh nói " Tiêu Viêm Ta Đã Trở Lại!"

..