Chương 3: Ý Trung Nhân

Nhớ mấy năm sau Hồn Điện đem người mạt sát nơi này, mà tộc nhân Tiêu gia bây giờ lại rất ít lúc đó không biết có được yên bình hay không. Không nói đến yên bình, lấy tu vi của họ và phụ thân Tiêu Niên muốn giữ mạng thôi cũng là một chuyện khó.

Biết được trước tương lai từ rất lâu Tiêu Niên tự hứa tuyệt đối không để phụ thân có chuyện. Dù nói gì đi nữa phụ thân hắn cũng là người thân cuối cùng của Tiêu Niên ở kiếp này. Nếu như có thể nói nghịch lân của rồng không thể chạm, vậy phụ thân chính là giới hạn cuối cùng của Tiêu Niên.

Tiêu Hạo lúc này lại tươi tắn cười nói tiếp "Sau đó phụ thân sẽ tìm một ý trung nhân cho ngươi a..."

"Ách!!"

Tiêu Niên không muốn yêu đương, ai mà biết được cái phận tình duyên xui xẻo có bám theo cô nữa không.

"Hmm..nam nhân thì không tốt lắm, thối lại còn ngạo mạn, vẫn là nữ nhân tốt nhất" Tiêu Hạo vẻ mặt suy tư nói.

"Phụ thân, phụ thân món này người làm ăn rất ngon, người mau ăn nhiều chút đi." Tiêu Niên vội vàng gắp cho Tiêu Hạo mong hắn mau mau đổi chủ đề cô sợ nếu tiếp tục thì cả đời cô sẽ trở thành goá phụ mất.

"Haha, quả nhiên nữ nhi của ta thương phụ thân nhất." Đương nhiên Tiêu Hạo cũng quăng chuyện này ra sau đầu, vui vẻ cùng Tiêu Niên ăn cơm.

Tiêu Niên lau mồ hôi, cuối cùng cũng cho qua.

Khuya đến Tiêu Niên nằm trên giường bắt đầu suy nghĩ nhân sinh, cô không nhận mình là thiên tài chỉ coi mình có một chút thiên phú bình thường như bao người người khác. 15 tuổi đã là Thất tinh Đấu Giả cũng không tệ.

"Tiêu Viêm bây giờ chỉ mới 15, nghĩa là Dược Trần chưa thức tỉnh..." Tiêu Niên bơ phờ suy nghĩ, đối với Tiêu Niên bước ngoặc lớn nhất của Tiêu Viêm là gặp được Dược Trần, nếu không có Dược Trần, Đấu Đế cảnh giới hắn chạm không nỗi. Có thể nói không có Dược Trần thì không có Viêm Đế, đến cuối cùng hắn chỉ đơn giản là một thiên tài bình thường mà thôi, không có gì nổi bật.

Chỉ cần lấy đi chiếc nhẫn của Tiêu Viêm thì sau này không còn Viêm Dế nữa. Nhưng vấn đề lấy đi chiếc nhẫn cũng là một chuyện gian nan, dù sao bên cạnh Tiêu Viêm có Tiêu Huân Nhi mà sau lưng Tiêu Huân Nhi là Lăng Ảnh cấp bậc cũng gần tấn cấp Đấu Hoàng, một kẻ Thất tinh đấu giả như Tiêu Niên thì lấy kiểu gì.

Mà Tiêu Niên cũng không có tiếp xúc nhiều với Tiêu Huân Nhi, bởi vì có hai lý do. Một là do hệ thống, Tiêu Niên nhớ mình ăn ở rất tốt nhưng khi có ý định tiếp cận Tiêu Huân Nhi thì bị hệ thống ban bố bao nhiêu cái nhiệm vụ vặt làm Tiêu Niên gần như không có cơ hội tiếp cận. Hai là do phụ thân, không biết vì lý do gì phụ thân hắn rất thích dịch dung cho Tiêu Niên. Phụ thân hắn cũng nói dịch dung như vậy sẽ giúp Tiêu Niên khi gặp mọi người không khiến mọi người hoảng sợ mà bỏ chạy, đây cũng là lý do Tiêu Niên suy đoán khi sinh ra khuôn mặt "có chút" không đẹp. Thế là Tiêu Niên tận lực tránh luôn Tiêu Huân Nhi, sợ Lăng Ảnh phát hiện Tiêu Niên dịch dung có ý nghĩ không tốt với Tiêu Huân Nhi.

Tiêu Niên nghĩ đi nghĩ lại cũng không có cách gì thế cô dùng cách tối ưu nhất là đi giao dịch.

"Quyết định vậy, dù sao cũng chỉ là chiếc nhẫn bây giờ hắn chưa biết, giao dịch chắc chắn hắn sẽ đồng ý."

Tiêu Niên bật dậy, tiến đến gian phòng của Tiêu Viêm dù sao tài năng ăn nói của Tiêu Niên trước nay vẫn rất tốt.

Gian phòng Tiêu Viêm.

"Ngươi là... Tiêu Niên? Ngươi đến đây làm gì?." Tiêu Viêm mất một lát mới nhớ tên cô, hắn nhíu mày nghi ngờ hỏi.

Kể từ khi đấu khí của hắn mất khiến tu vi rớt xuống, trở thành một phế vật làm trò cười của Tiêu gia những người từng nịnh bợ hắn đều lấy hắn giễu cợt làm trò hề, chỉ có Tiêu Chiến phụ thân hắn và Tiêu Huân Nhi muội muội hắn là luôn đứng về phía hắn.