Chương 2: Đấu Khí Đại Luc

Đại lục này gọi Đấu Khí Đại Lục, trên đại lục này không có các loại ma pháp như trong tiểu thuyết, mà đấu khí mới là chủ nhân duy nhất của đại lục này! Tu luyện đấu khí dưới sự cố gắng của vô số thế hệ đã phát triển đến mức đỉnh cao, hơn nữa còn nhờ phạm vi đấu khí không ngừng mở rộng, mà việc này khiến cho đấu khí đối với nhân loại với cùng quen thuộc. Do đó, đấu khí đối với đại lục này không gì có thể thay thế.

Đấu Khí Đại Lục, Cường Giả Vi Tôn đều quyết định qua ba điều kiện.

Đầu tiên, trọng yếu nhất cũng chính là tự thân thực lực nếu thực lực chỉ có nhất tinh đấu giả cho dù tu luyện công pháp thiên giai tuyệt thế cũng không thắng một người tu luyện công pháp hoàng giai đấu sư.

Tiếp theo, đó là công pháp! Đồng cấp bậc cường giả nếu người nào có công pháp cao hơn đối phường, như vậy thì sẽ ưu thế tại lúc tỉ thí.

Loại cuối cùng, gọi là đấu kĩ, tên như ý nghĩa đây là một loại kỹ năng phát huy đấu khí một cách đặc thù và đấu khí ở trên đại lục này cũng phân cấp bậc chia thành: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng bốn cấp.

Tiêu Niên lúc này thở dài một hơi, cầm lấy đống thảo dược cấp thấp trở về nhà, đấu khí lục, cường giả vi tôn thì sao dù sao ta cũng có bàn tay vàng.

"Tiểu Niên con về rồi, mau vào đây rửa tay rồi ăn cơm thôi."

Phụ thân cô - Tiêu Hạo, hắn cũng chỉ là tộc nhân bình thường của Tiêu gia, tu vi chỉ đạt đến cấp bậc Đấu sư. Tiêu Hạo thật sự rất tốt với Tiêu Niên, tuy hắn có một khoảng thời gian sa sút khi mất đi thê tử mà hắn yêu thương nhất dù vậy hắn vẫn gắng gượng sống, tiếp tục chăm sóc chu đáo cho Tiêu Niên. Hắn càng chu đáo, càng tốt thì Tiêu Niên lại càng mặc cảm về tội lỗi của mình. Nếu không có sự xuất hiện của cô, có lẽ mẫu thân chưa từng gặp mặt kia cũng sẽ không chết.

"Phụ...phụ thân con về rồi." Tiêu Niên mỉm cười với giọng điệu ngọt sớt, sau đó vội vàng đi rửa tay rồi quay lại bàn ăn.

"Oaaa, nhìn thơm quá đi."

"Phụ thân có phải tay nghề của người lại lên nữa rồi phải không."

"Con nhóc nghịch ngợm, lại trêu phụ thân ngươi." Tiêu Hạo mỉm cười búng trán cô trách móc.

Tiêu Niên xì một cái rồi nói "Nhưng phụ thân nấu ăn thật ngon, mẫu thân thật có phước khi lấy được người."

"Hừ, còn phải nói sao phụ thân của người từ trước đến nay vẫn luôn rất giỏi." Tiêu Hạo phỏng lỗ mũi, tự hào nói.

Đời này lấy được Dạ Uyên là thành tựu lớn nhất cuộc đời hắn, còn sinh ra Tiêu Niên là niềm tự hào lớn nhất.

"Mau ăn cơm, mau ăn cơm aa."

Tiêu Niên vui vẻ nói, quả thật phụ thân cô nấu ăn rất ngon, có thể sánh ngang với các đầu bếp năm sao ở thế giới kia rồi.

"Tiểu Niên con cũng sắp 15 rồi, con có dự định gì không?" Tiêu Hạo mỉm cười hỏi, cho dù tiểu hài tử này có quyết định thế nào hắn cũng có thể thuận theo. Hắn đã mất đi nữa thế giới của mình rồi, tuyệt đối không thể mất thêm Tiêu Niên nữa.

"Vậy...phụ thân người muốn con làm gì?" Tiêu Niên ngậm đũa hỏi.

Tiêu Niên có bàn tay vàng, tự tin sau này có thể trở thành Đấu hoàng, còn việc trở thành đấu hoàng thì làm gì thì mai sau tính tiếp, cô có bàn tay vàng là hệ thống, ai có thể chịu được hack này!?

"Haiz, phụ thân không mong gì nhiều chỉ mong con sống an nhàn hạnh phúc không bị ức hϊếp là được." Tiêu Hạo nhẹ nhõm nói, sống trong thế giới cường giả vi tôn này hắn chỉ ước muốn nhỏ nhoi thế này thôi.

Tiêu Niên cười trong lòng nghĩ, phụ thân muốn ta bình yên nhưng ai cho ta bình yên. Đâu biết được sau này phong vân biến động, những nhân vật ngoài lề như chúng ta nằm không thôi cũng trúng đạn, nhất là cái Tiêu gia này.