Chương 10: Khảo Nghiệm Thạch

Tiêu Hạo mang tâm tình vui vẻ bước vào trong nhà, nhìn thấy Tiêu Niên đang dọn cơm liền cười đến tít cả mắt.

"Niên nhi, phụ thân có quà cho ngươi đây."

"Quà?" Tiêu Niên lau tay, nghi hoặc hỏi.

Tiêu Hạo vui vẻ từ trong ngực lấy ra một cái hộp nhỏ, cẩn thận giao vào tay Tiêu Niên.

Tiêu Niên chậm rãi mở hộp ra, đập vào cô là Đấu Giả Đan "Phụ thân..."

"Chẳng phải ngươi nói đã cửu đoạn rồi sao, đây là quà phụ thân tặng cho ngươi." Tiêu Hạo hí hửng nói.

Khoé mắt Tiêu Niên ửng đỏ, xúc động nhìn Tiêu Hạo nói "cái này chắc phải tốn nhiều kim tệ lắm."

Dù sao Đấu Giả Đan lúc trước Tiêu Niên bán đấu giá được bốn vạn kim tệ, phụ thân lấy kim tệ này chắc chắn là đau lòng lắm.

Tiêu Hạo lại không cho là vậy "Mặc dù nó tốn rất nhiều kim tệ, nhưng nó không quan trọng bằng nữ nhi của phụ thân, kim tệ thì có thể kiếm lại nhưng ngươi thì chỉ có một."

Tiêu Niên xúc động ôm lấy Tiêu Hoạ, nghẹn ngào nói "Nữ nhi cảm ơn phụ thân!"

"Ngươi là nữ nhi của phụ thân mà." Tiêu Hạo yêu chiều vuốt đầu Tiêu Niên, nhu hoà nói.

Phụ thân yêu thương Tiêu Niên, điều đó đương nhiên Tiêu Niên biết nhưng có những thứ Tiêu Niên không nên cho phụ thân biết thì tốt hơn, nhất là tu vi hiện tại của bản thân.

Phụ thân cầu mong ngươi suốt đời đừng xảy chuyện gì. Nếu không ta làm ra chuyện gì đó kinh động tại đại lục này đâu.

.

.

Nháy mắt ba tháng đã đi qua, Tiêu Gia mỗi năm khảo thí một lần đã đến, một tháng sau khi khảo thí là lúc Tiêu Niên mười sáu tuổi.

Trên sân huấn luyện rộng lớn ước chừng có một trăm thiếu niên, thiếu nữ đang đứng, âm thanh ồn ào. Mà trên đài cao là bia đá khảo nghiệm, loại bia đá này chỉ có một số gia tộc thực lực có được, giá trị ước chừng hơn mười vạn kim tệ. Bên trái sân là một đài cao, nơi đó tụ hội không ít người có thực lực của Tiêu Gia, trong đó có ba vị tộc trưởng. Giữa sân, nhưng thiếu niên cùng thiếu nữ cũng thấp thỏm đứng không yên, ngày thường dù bọn họ biểu hiện ưu tú nhưng bây giờ trên mặt cũng có chút lo âu, phải biết nếu thiên phú thấp kém đều là phế vật, trong Tiêu Gia liền trở thành kẻ bị mọi người chế nhạo cùng ức hϊếp.

Mà Tiêu Niên bên này lại yên lặng nghe Tiêu Hạo thao thao bất tuyệt về sự trọng đại hôm nay, cũng giảng giải ngày thành nhân có bao nhiêu quan trọng. Mà bên kia vẫn giống như mọi khi, nhìn thấy Tiêu Viêm cạnh Tiêu Huân Nhi, bọn họ lại ghen ghét.

"Vâng, vâng nữ nhi đã biết rồi."

Tiêu Niên che lỗ tai nói, sao cô cảm giác phụ thân lải nhải chẳng khác gì mẫu thân.

Thấy bọn người đệ tử đã tụ họp đầy đủ, Tiêu Chiến đứng dậy, sân huấn luyện chìm trong im lặng, ngưng thanh quát "Các ngươi đều là tộc nhân mới của Tiêu Gia, nên biết hôm nay khảo nghiệm đối với các mà nói là cực kỳ trọng yếu, quy củ khảo thí phải đạt được đấu khí thất đoạn mới đủ tư cách, nếu không đạt liền coi không đủ tư cách, dựa theo quy củ của gia tộc sau khi khảo thí, người nào đấu khí dưới thất đoạn liền có thể hướng người có đấu khí thất đoạn trở lên khiêu chiến, nếu khiêu chiến thắng cũng được coi là đủ tư cách thông qua!"

"Một khi tất cả các ngươi đã rõ ràng, như vậy khảo khí Tiêu Gia bắt đầu!!"

Tiêu Chiến vừa dứt lời mấy thiếu niên, thiếu nữ ở đây đều trở nên khẩn trương hơn. Hướng đến tấm bia đá thạch văn, khảo nghiệm viên lạnh lùng tiến lên trước một bước, lấy ra danh sách thanh âm lạnh như băng.

..

Hơn qua nữa canh giờ những kẻ không đủ thất đoạn đều bị loại, Tiêu Viêm nhìn những kẻ đấu khí không đủ ngồi một khóc than, bầu không khí trong rất ảm đạm thì biểu môi. Trong lòng cũng không vì bọn họ mà thương hại, những kẻ đó đều hướng hắn mà cười nhạo, không đáng để hắn đồng cảm.

Đứng bên cạnh Tiêu Viêm, Tiêu Huân Nhi giống như một tiên nữ không nhiễm bụi trần, trên tay thưởng thức sợi tóc đen mượt của mình, đôi khi ánh mắt sẽ nhìn về phía Tiêu Viêm và một người mà nàng hoàn toàn nhìn không thấu Tiêu Niên. Lần này nàng nhất định phải nhìn được chân chính thực lực của Tiêu Niên, vốn dĩ Lăng Ảnh thuộc hạ thủ hộ bên cạnh nàng có khả năng nhìn ra tu vi của Tiêu Niên. Nhưng Tiêu Huân Nhi không đồng ý, loại chuyện này nàng phải từ từ tìm hiểu mới thú vị, mới có chút kí©h thí©ɧ.

"Tiêu Mị!"

Âm thanh nhàn nhạt vang lên, làm cho Tiêu Viêm phải ngẫn đầu lên nhìn.

"A, lúc trước chính nàng cũng đối với ta thật sự tốt..." mắt híp lại nhìn hồng y nữ nhân kia thong dong tiến lên bia đá, Tiêu Viêm khẽ cười nhàn nhạt nói.

Tiêu Huân Nhi chớp chớp đôi mắt, nghiêng đầu nhìn Tiêu Viêm khoé môi ẩn ẩn trào phúng, mỉm cười " Muội không đoán lầm được sau ngày hôm nay, nàng sẽ dùng loại thái độ nào đối với Tiêu Viêm ca ca?"

Tiêu Viêm khẽ nhún vai, nhẹ giọng nói.

"Một số thứ đã mất đi chính là mất đi, mặc kệ như thế nào bù đắp cũng không lấy lại được, trong gia tộc này được ta coi là bằng hữu chỉ có mấy người thôi..."

"Vậy Huân Nhi thì sao?" Tiêu Huân Nhi cười khẽ hỏi.

Tiêu Viêm cười nhu hoà, tay xoa đầu Tiêu Huân Nhi, chậm rãi hạ xuống nói

"Đương nhiên!"

Tiêu Niên bên này vểnh tay nghe được tất cả thì dở khóc dở cười. Không lẽ mấy cái thể loại gương vỡ lại lành, tốn mấy kí nước mắt của ta hơn thanh mai trúc mã là đọc cho vui thôi sao?

Thành mai trúc mã, cái lý do yêu nhau đơn giản mà tác giả có thể nghĩ ra, thanh mai trúc mã ở đại lục này thì đẹp chứ ở Địa cầu nó thật sự quá nghiệt ngã, những cặp thanh mai lớn lên vẫn đi kết hôn với người khác đó thôi, ngôn tình tiểu thuyết và ngôn tình hiện thực nó khác nhau lắm.

Nghe người khảo nghiệm gọi tên, một thiếu nữ rất nhanh từ trong đám người đi ra, tiếng nghị luận xung quanh trở nên nhỏ đi, từng đạo ánh mắt nóng bỏng tập trung trên khuôn mặt của thiếu nữ.

Tiêu Mị tuổi không quá mười lăm, dù chưa thể coi là tuyệt sắc, nhưng khuôn mặt non bớt kia toát ra một tia thanh thuần cùng vũ mị, một tập hợp mâu thuẫn càng khiến nàng trở thành tiêu điểm trong đám người..

Tiêu Mị nhanh chóng đi lên, tay đặt trên ma thạch văn quen thuộc, chậm rãi nhắm mắt. Tại lúc Tiêu Mị nhắm mắt, ma thạch văn hiện lên kim quang.

"Đấu khí bát đoạn!"

"Tiêu Mị, đấu khí bát đoạn! Cấp bậc cao cấp."

"Ha!" Nghe khảo nghiệm viên đọc lên thành tích, Tiêu Mị ngẩn mặt cười đắc ý.

"Ha hả, bát đoạn đấu khí nếu cứ tiến độ như vậy, chỉ sợ không quá ba năm nàng có thể trở thành một đấu giả chính thức."

"Không hổ là một trong những hạt giống thiên tài của Tiêu Gia a!"

Đám người bên dưới không ngừng vang thanh âm ngưỡng mộ, Tiêu Mị tươi cười rạng rỡ thêm vài phần, tâm hư vinh là mà rất nhiều nữ nhân đều không thể kháng cự. Nhớ đến mây ngày thường hay cùng mấy tỷ muội đàm tiếu, tầm mắt nhìn xuyên qua đám người, dừng lại trước người thiếu nữ anh tuấn đang đứng cạnh một trung niên. Tiêu Mị thầm nghĩ " Tiêu Niên biểu tỷ, tỷ thấy không? Mị nhi, chính vì tỷ mà ngày đêm nỗ lực."

Thực lực của Tiêu Mị nguyên bản chỉ đạt đến thất đoạn đấu khí nhưng bởi vì nàng muốn kéo ngắn khoảng cách giữa nàng và Tiêu Niên, chỉ muốn được Tiêu Niên chú ý cho nên Tiêu Mị phi thường nỗ lực tu luyện, nàng muốn chứng minh cho Tiêu Niên thấy, Tiêu Mị nàng xứng đôi với cô.

Tiêu Niên dưới này đột nhiên cảm thấy da gà đều nỗi lên, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

[Kí chủ, phiền ngài thu liễm mị lực, tránh phiền phức cho bản thân.]

Âm thanh nhàn nhạt của Mạch Mạch vang lên mang một chút lạnh nhạt.

Quả nhiên khi Tiêu Niên quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Mị, liền bắt đắc dĩ nói "Ta chỉ xem nàng như muội muội, Mạch Mạch không cần suy nghĩ lung tung."

Thường ngày quan hệ Tiêu Niên cùng Tiêu Ninh rất tốt cũng đồng nghĩa với việc kéo theo Tiêu Mị. Tiêu Niên vốn dĩ chỉ xem Tiêu Mị như muội muội, không cần Mạch Mạch nhắc Tiêu Niên cũng biết đường tránh. Nhưng có vẻ như Tiêu Hạo không cho là vậy, vui vẻ vỗ vai Tiêu Niên nói.

"Ôi, nữ nhi xem ra có người thích rồi, Tiêu Mị nhìn không tệ a!"

"Phụ thân à.." Tiêu Niên giận dỗi nói.

"Ha ha, được rồi dù con không thích người ta nhưng họ đã có ý, con cũng nên cười lại cảm ơn họ thích con chứ, dù sao Tiêu Mị rất nỗ lực thu hút chú ý của con mà." Tiêu Hạo cười vỗ vai Tiêu Niên nói.

Tiêu Hạo nói vậy Tiêu Niên cũng bất đắc dĩ cười nhẹ lại với Tiêu Mị.

"Đáng giá! Nổ lực mấy tháng nay đều đáng giá." được Tiêu Niên đáp lại , Tiêu Mị cảm thấy mấy tháng nay ăn khổ đều xứng đáng.

"Người tiếp theo, Tiêu Huân Nhi!"

Trong sự huyên náo của đám người, thanh âm của khảo nghiệm viên lại vang lên, theo đó là một cái tên thanh nhã vàng lên, đám người bỗng trở nên im lặng, ánh mắt đều dịch chuyển.

"Tiêu Viêm ca ca, lát nữa huynh đừng có giật mình a!" Tiêu Huân Nhi tiến lên, trước khi đi còn đói với Tiêu Viêm nghịch ngợm cười.

Tiêu Viêm nhướn mày, trong lòng lẩm bẩm "không lẽ tu vi lại mạnh hơn?"

Tiêu Niên ánh mắt cũng chú ý nhìn lên Tiêu Huân Nhi, Tiêu Niên cảm thấy mình rất có hứng thú với với thiên phú của Tiêu Huân Nhi, loại thiên phú khủng bố này thật khiến người ta ngưỡng mộ. Nhìn lục y nữ nhân chậm rãi đi lên, sân khảo thạch có chút yên tĩnh, từng ánh mắt nóng bỏng gắn chặt lên thân hình Tiêu Huân Nhi.

Trên đài cao, người sở hữu thực lực của gia tộc đều đình chỉ, thấp giọng nói chuyện với nhau, ánh mắt đều nhìn chăm chăm vào viên ngọc của Tiêu Gia. Tiêu Chiến cùng ba vị trưởng lão, khuôn mặt ngưng trọng cũng có chút tò mò, Tiêu Huân Nhi gia tộc hậu bối đệ nhất thiên tài lúc này đã đạt đến cấp bậc nào?

Dưới ánh mắt tập trung của đám người, Tiêu Huân Nhi không nhanh không chậm, ngọc thủ nhẹ nhàng tiếp xúc với bia đá, Tiêu Huân đôi mắt chậm rãi, đấu khí trong cơ thể cấp tốc bắt đầu khởi động.

Theo đấu khí đưa vào, tấm bia đá trong khoảnh khắc, kim quang xạ phóng!

Đấu giả tứ tinh!

Nhìn ma thạch văn phía trên kim quang loé lên, giữa sân khảo thạch thoáng trở nên im lặng, mọi người sửng sờ rồi âm thanh lớn dần.

"Huân Nhi tiểu thư, đấu giả tứ tinh!!"

Khảo nghiệm viên có chút rung động trước kim quang phát sáng, nhịn không được mà sợ hãi, quát lớn.

"Sh!! Mười bốn tuổi đấu giả...thực không hổ là.."

Trên đài cao Tiêu Chiến kinh hỉ hít vào một hơi, lời nói mơ hồ. Ba vị trưởng lão bên cạnh cũng khẽ gật đầu, đồng dạng tinh thần rung động.

Tiêu Huân Nhi tay rời khỏi bia đá ma thạch văn, tựa hồ không chú ý đến xung quanh, bất quá nàng liền đem ánh mắt đặt ngay trên người Tiêu Niên, vẻ mặt tràn đầy đắc ý. Sau đó Tiêu Huân Nhi liền thả một ánh mắt tràn đầy khıêυ khí©h, ý tứ chính là đã thấy sự lợi hại của bổn cô nương chưa.

Đối với Tiêu Huân Nhi mà nói, nàng thân là Cổ tộc đại tiểu thư sở hữu Kim Đế Phần Thiên Viêm cùng huyết mạch Cổ Đế hoàn mỹ nhất mà bại dưới một người cùng thế hệ, chuyện này vô cùng nhục nhã. Tiêu Huân Nhi lúc này thật sự không biết, ở trong lòng nàng đã vô tri vô giác dành một chỗ cho Tiêu Niên, đến khi phát hiện thì đã muộn..

Với ánh mắt khıêυ khí©h của Tiêu Huân Nhi, Tiêu Niên không thèm đáp lại. Tiêu Huân Nhi hừ nhẹ một tiếng, xoay người trở lại phía dưới, vừa đến bên cạnh Tiêu Viêm liền nhìn thấy hắn mang vẻ mặt sợ hãi, Tiêu Huân Nhi cười khẽ một tiếng yêu kiều.

"Bốp!" Tiêu Hạo vỗ vai Tiêu Niên một cái, giọng trách móc nói "Nhóc con, thái độ ban nãy là gì vậy hả, được Huân Nhi nhìn, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng!"

Đối với Tiêu Hạo, Tiêu Huân Nhi là đệ nhất thiên tài của Tiêu Gia, thiên phú trác kiệt trong suốt trăm năm qua. Nữ nhi mình được Tiêu Huân Nhi nhìn, đó là vinh hạnh.

"Vâng vâng, nữ nhi rất vinh hạnh." Tiêu Niên đau xót xoa cái vài của mình, bị đánh như vậy chắc chắn đã ảnh hưởng đến não luôn rồi.

[Kí chủ ngài có não để ảnh hưởng sao?"]

"....."

.

.

Đã hơn một canh giờ trôi qua, càng nhiều người không đủ tư cách thông qua, không khí trong sân khảo thạch có chút trầm lặng. Hơn một trăm người khảo thí cũng chỉ có một hai người cùng Tiêu Mị đạt đến bát đoạn đấu khí, ngoài Tiêu Huân Nhi đạt đến đấu sư thì người đạt đến cửu đoạn đấu khí chưa có một người xuất hiện. Hiện tại trên sân chỉ còn lại rất ít người, trong đó còn có Tiêu Niên.

"Tiêu Viêm!" khảo nghiêm viên ánh mắt có chút phức tạp gọi.

"Tiêu Viêm ca ca, tới phiên ngươi!" Tiêu Huân Nhi nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiêu Viêm nói.

Tiêu Viêm khẽ ngẫn đầu, khép hờ đôi mắt đảo một vòng sân khảo thạch nhìn từng ánh mắt chờ mong tai hoạ đến với hắn. Tiêu Viêm chậm rãi đứng lên, quay đầu phóng tầm mắt nhìn Tiêu Chiến trên đài cao, mỉm cười trấn an.

Tiêu Viêm vui mừng gật gật đầu, một tay nâng chúng trà nhẹ nhàng tựa vào y bối phía sau.

Nhìn hắc sam thiếu niên trước mắt, khảo nghiệm viên trong lòng khẽ thở dài một hơi, năm đó Tiêu Viêm tạo kì tích hắn là người đầu tiên chứng kiến, ba năm sau thiên tài từng bước vẫn lạc cũng chính hắn chứng kiến, hôm nay qua đi nếu không có kì tích phát sinh đây là ngày cuối của thiếu niên thiên tài ở gia tộc tiến hành khảo nghiệm...

Tại khoản trường, toàn bộ ánh mắt tập trung vào bia đá thạch văn, bọn họ đều rành mạch từng câu lần này khảo thí, thiếu niên thiên tài năm xưa làm cả Ô Thản Thành kinh diễm đó cuối cùng khảo thí lần cuối hay không.

Mà thạch văn thoáng yên lặng trong khoảnh khắc liền cường kim quang sáng lên. Tấm bia đá phía trên, cực địa màu kim thể, làm toàn bộ người ở đây đều trở nên đình chỉ.

Đấu khí bát cấp!

Mọi người khϊếp sợ nhìn tấm ma văn phía trên, khuôn mặt cực kỳ phấn khích. Trên đài cao, Tiêu Chiến trực tiếp bóp nát chúng nước, tuy rằng sớm biết Tiêu Viêm sẽ không làm hắn thất vọng nhưng Tiêu Chiến không nhịn được mà kích động. Ba năm chịu nhục, thiên tài năm xưa của Tiêu Gia rốt cuộc cũng đã trở lại. Ngồi trên Tiêu Chiến, ba vị trưởng lão tinh thần cũng không thể tin nỗi.

Hắc ma văn thạch, khảo nghiệm viên nhìn đến cũng rung động.

"Tiêu Viêm, đấu khí bát đoạn, cao cấp!!"

Một năm thời gian, tăng lên ngũ đoạn đấu khí, loại tốc độ tu luyên này. Quả thực khiến người khác sợ hãi. Kim quang mang theo cảm xúc phức tạp, trong tâm của đám người ở đây toát ra một ý niệm: Hắn, Tiêu Viêm mang thiên phú tu luyện kinh diễm, tựa hồ đã trở lại!!"

"Ực! Đây là thiên tài sao?" Tiêu Hạo nuốt khan, hắn cảm thấy nữ nhi mình đã thiên tài lắm rồi. Mà Tiêu Viêm còn...

"Phụ thân, ngài có biết trên cả thiên tài đó là gì không?" Tiêu Niên kéo Tiêu Hạo lại hỏi.

"Là gì?" Tiêu Hạo có chút không hiểu nữ nhi mình liền hỏi.

Tiêu Niên bước chân cất lên phía trước, phong vân vô hạn mỉm cười nói.

"Đó chính là yêu nghiệt!"