Dịch: Lap Tran
-----
Nghe Vạn dược trai bị giày xéo, mọi người trong đại sảnh vốn có chút bất mãn vì bị quấy rầy yên tĩnh.
Xét về thực lực tổng hợp thì Vạn dược trai không bằng Lang Thủ dong binh đoàn, nhưng nguyên nhân cũng chỉ do Lang Thủ dong binh đoàn đông đảo thanh viên hơn, ở phương diện chiến lực cấp cao thì Vạn dược trai không hề thua kém.
Đặc biệt là Trai chủ Vạn dược trai, Diêu tiên sinh, đó là cường giả Đấu Sư như Mục Xà.
“Nói ta nghe, rốt cuộc có chuyện gì?” Mục Xà ngồi ở chủ vị nắm chặt chén rượu, bình tĩnh nói.
Làm đoàn trưởng Lang Thủ dong binh đoàn, ngoại trừ thực lực cường hãn thì đầu óc cũng xuất chúng, nếu không cũng không thể phát triển Lang Thủ dong binh đoàn thành một trong ba dong binh đoàn lớn của Thanh Sơn trấn.
“Là Tiểu Y Tiên....” Mục Lực run run rẩy rẩy thuật lại tin tức thám thính được, “Hiện tại Diêu tiên sinh trọng thương, chưa biết sống chết, Vạn dược trai cũng tổn thất nặng nề. Ta nghĩ không bao lâu nữa, Tiểu Y Tiên cùng thiếu niên sẽ tìm tới cửa.”
“Ách... Quá thảm đi....” Nghe tình cảnh bi thảm của Diêu tiên sinh cùng đám hộ vệ Vạn dược trai, trừ Mục Xà, những người ở đây đều là kinh ngạc lẩm bẩm, theo bản năng nhìn xuống hạ bộ.
“Hạ độc Đấu Sư độc sao?” Nghe Mục Lực thuật lại, Mục Xà nhíu mày, một lúc sau mới cười ha ha, “Ha ha...”
“Phụ thân, sao lúc này ngài còn cười được, Tiểu Y Tiên bị Diêu tiên sinh giam cầm, tất cả mọi người biết là ta sai người rải lời đồn, bọn họ nhất định sẽ tới trả thù.” Nuốt nước miếng, Mục Lực lộ vẻ sợ hãi, run rẩy nói.
Hắn còn trẻ, không muốn tuyệt tử tuyệt tôn.
“Hoảng cái gì mà hoảng, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy đây là cơ hội tốt để Lang Thủ dong binh đoàn chúng ta thống nhất Thanh Sơn trấn sao?” Mục Xà vui vẻ nhìn tất cả mọi người trong sảnh, cười gian nói: “Hiện giờ Diêu tiên sinh đã bị thương nặng, Vạn dược trai không hề có sức phản kháng. Chỉ cần chúng ta thâu tóm Vạn dược trai, như vậy Lang Thủ dong binh đoàn sẽ nhảy trở thành thế lực mạnh nhất Thanh Sơn trấn, đến lúc đó lại mượn cơ hội thâu hai dong binh đoàn còn lại, chẳng phải rất tuyệt.”
Nghe lời này, ánh mắt mọi người đều sáng lên, lộ vẻ tham lam, chuyện thống nhất Thanh Sơn trấn đối bọn họ mà nói quá hấp dẫn, đến lúc đó, tiền tài mỹ nữ, cần gì cũng có.
Đương nhiên, trong đó cũng có không ít người tỉnh táo, nhị đoàn trưởng Cam Mục chắp tay nói với Mục Xà: “Lão đại, Tiểu Y Tiên cùng thiếu niên thần bí kia làm sao bây giờ? Dù sao Tiểu Y Tiên bị Mục Lực hãm hại. Vạn dược trai đã có kết cục thê thảm như vậy, Lang Thủ dong binh đoàn chúng ta không có khả năng chỉ lo thân mình.”
“Ừ.” Mục Xà gật đầu nói: “Ngươi nói không phải không có lý, nhưng cũng không cần quá mức lo lắng, tiểu tử kia đối mặt với Diêu tiên sinh không có ra tay mà lựa chọn dùng độc, xem ra thực lực không có đạt tới Đấu Sư, hắn cũng chỉ đối phó Đấu Giả ngũ tinh trở xuống, chỉ cần chúng ta cẩn thận với độc dược thì có thể chém gϊếŧ hắn.”
“Đoàn trưởng anh minh.” Nghe vậy, tất cả đều lộ vẻ hưng phấn.
Trong lúc cả đám đắm chìm trong niềm vui sắp thống nhất Thanh Sơn trấn thì một tên lính đánh thuê từ bên ngoài vội vã chạy vào, hoảng hốt nói: “Ba vị đoàn trưởng, không xong, bên ngoài một thiếu niên quỷ dị cầm trường kiếm màu tím gϊếŧ vào.”
“Cái gì.” Nghe vậy, tất cả đều ồ lên. Trong đầu mọi người đều xuất hiện bóng dáng thiếu niên giày xéo Vạn dược trai.
Mục Xà cũng kinh ngạc, sau đó cười lạnh nói: “Hắn mang theo bao nhiêu người? Tiểu Y Tiên có ở bên cạnh hắn hay không?”
“Không thấy Tiểu Y Tiên, chỉ có mình hắn.” Tên lính đánh thuê này lắc lắc đầu, sợ hãi nói.
“Một mình?” Mục Xà lại kinh ngạc hơn, mừng rỡ cười ha ha nói: “Thật đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi tự vào. Lão nhị, lão tam cầm theo vũ khí, dẫn các huynh đệ theo ta, cẩn thận đối phương phóng độc.”
“Tuân lệnh, đoàn trưởng.” Nghe vậy, mọi người liếʍ liếʍ môi, giống như đã nhìn thấy cảnh Lang Thủ dong binh đoàn thống nhất Thanh Sơn trấn.
Đoàn người đi ra khỏi đại sảnh, tới cửa vào, chỉ thấy có một thiếu niên khoác đang đứng mỉm cười, dưới chân hắn là hai tên lính đánh thuê phụ trách giữ cửa, bên cạnh là hơn tên mười tên khác đang nằm với hạ bộ đầy máu, kêu rên thảm thiết.
“Nha, ngươi chính là đoàn trưởng Lang Thủ dong binh đoàn Mục Xà đi, ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ tên Tiêu Hỏa Hỏa, con của ngươi là Mục Lực đắc tội bằng hữu Tiểu Y Tiên của ta, hôm nay ta thay nàng tính sổ, nếu thức thời liền giao Mục Lực ra đây để ta đánh một trận, sau đó ta liền thối lui.” Ánh mắt phúc hậu và vô hại nhìn quét qua đám người, cuối cùng dừng trên người nam tử trung niên một mắt râu quai nón, Tiêu Sắt mỉm cười nói.
“Hừ, Tiêu Hỏa Hỏa, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.” Nhìn đám lính đánh thuê nằm dưới đất, Mục Xà giơ tay chỉ thẳng mặt thiếu niên, hừ lạnh nói.
Mục Lực nghe đối phương muốn tìm mình, lập tức sợ tới mức hồn bay phách tán, run run rẩy rẩy trốn sau lưng Mục Xà.
Đối với lời uy hϊếp của Mục Xà, thiếu niên không để ý chút nào, ánh mắt liếc nhìn Mục Lực, tràn đầy sự châm chọc.
Thấy Tiêu Sắt kiêu ngạo như thế, Mục Xà giận quá hóa cười, nạp giới trong tay chợt lóe sáng, một thanh quan đao rơi vào tay. Khi hắn muốn ra thì phía sau vang tiếng Hách Mông, “Hắc hắc, lão đại, gϊếŧ gà nào cần dùng dao mổ trâu, giao cho ta đi, đúng lúc ta muốn hoạt động gân cốt.”
“Được, cẩn thận một chút, tiểu tử này có chút tà môn, cẩn thận độc cùng chân của hắn.” Hách Mông vừa mới đột phá tới Đấu Giả bát tinh không lâu. Trong Lang Thủ dong binh đoàn, trừ Mục Xà cùng Cam Mục ra thì hắn có thực lực mạnh nhất, cộng thêm hắn tu luyện công pháp phòng ngự thuộc tính nham, dù Mục Xà muốn bắt lấy hắn cũng phải tốn sức.
“Hắc hắc, lão đại cứ nhìn là được, bụng của ta đủ để che đậy hạ bộ, tiểu tử kia xảo trá như thế nào cũng không phá nổi phòng ngự của ta.” Hách Mông cười hắc hắc, lắc lắc thịt mỡ trên người, chậm bước về phía Tiêu Sắt.
Nhìn thiếu niên trước mắt, Hách Mông liếʍ liếʍ môi, lộ ra sát ý, cười nói: “Tiểu tử, ngươi tên Tiêu Hỏa Hỏa đúng không, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi, nhớ kỹ danh hào của bổn đại gia, tam đoàn trưởng Lang Thủ dong binh đoàn, Hách Mông.”
Nói xong Hách Mông liền giơ quyền, đấu khí màu vàng nhạt bao trùm thân thể hắn, xương cốt kêu rôm rốp, chân hắn đạp mặt đất, tựa như một chiếc xe tăng phóng mạnh về phía Tiêu Sắt.
Nhìn Hách Mông màu mè hoa lá, khóe miệng Tiêu Sắt cong lên, hiện tại hắn có thể xác định, mập mạp trước mắt giống như lời Mục Xà trong nguyên tác, cực kỳ ngu xuẩn.
Tiêu Sắt vung ma kiếm trong tay, đấu khí bao trùm thân kiếm, sau đó chuyển hóa thành kiếm quang màu tím, đột nhiên quét tới Hách Mông.
“Keng....”
Bóng dáng một béo một gầy đan xen nhau, tiếng kiếm ngân chói tai cùng với một đạo kiếm quang màu tím bay vυ"t qua cổ Hách Mông.
Roẹt, máu tươi bắn lên, một cái đầu bay theo đường cong rồi nện thật mạnh xuống mặt đất phía trước đám người Mục Xà.
Một kiếm, Đấu Giả bát tinh Hách Mông chết.