Dịch: Lap Tran
------
Giữa công pháp Huyền giai hư ảo cùng cánh tay, cuối cùng hắn vẫn chọn cánh tay, sau một lúc, Diêu tiên sinh cực kỳ không cam lòng nói: “Cho ta phối phương giải dược, ta thả các ngươi rời đi.”
“Hành vi nguỵ quân tử của Diêu tiên sinh ta đã biết rõ, để chúng ta rời đi ta sẽ cho ngươi.” Tiểu Y Tiên lắc lắc đầu, chậm rãi nói.
Sự thong thả của Tiểu Y Tiên làm lòng Diêu tiên sinh chùng xuống, hắn cắn chặt răng, nói: “Được, ta đáp ứng ngươi.”
Thấy Diêu tiên sinh chịu thua, Tiểu Y Tiên xoay người cười nói với Tiêu Sắt: “Chúng ta đi thôi.”
Tiêu Sắt nhún vai, lập tức đi ra ngoài trang viên, Tiểu Y Tiên theo sát sau lưng.
Diêu tiên sinh mang theo bảy tám hộ vệ còn sót lại, sắc mặt âm u đi theo phía sau.
Đi tới một chỗ tương đối trống trải, Tiêu Sắt bất ngờ vì Tiểu Y Tiên triệu hồi lam ưng trong nguyên tác.
“Đây là...” Tiêu Sắt theo bản năng hỏi.
“Đây là Tiểu Lam, sau khi tách khỏi ngươi, trên đường hái thuốc ta vô tình gặp được nó, lúc ấy thấy nó bị thương rất nghiêm trọng nên ta đã cứu chữa, giờ thành bằng hữu của ta rồi.” Tiểu Y Tiên thân thiết vẫy vẫy tay với lam ưng.
Tiêu Sắt nhẹ nhàng gật đầu, nhìn lam ưng càng lúc càng gần, ôm vòng eo nhỏ của Tiểu Y Tiên, hai chân co lại, thân thể chợt bắn lên cao, cuối cùng vững vàng đáp trên lưng lam ưng.
Đứng trên lưng chim, Tiểu Y Tiên đang muốn ném phối phương giải dược cho Diêu tiên sinh thì Tiêu Sắt nhanh tay đoạt lấy.
“Ngươi muốn làm gì?” Tiểu Y Tiên kinh ngạc nói.
“Không có gì, chỉ là lão khốn nạn kia tính kế ngươi như vậy, đúng lúc cho hắn chơi một chút.” Tiêu Sắt cười cười, lấy một viên đan dược màu xanh đậm ra, cẩn thận rót vào một tia đấu khí, sau đó dùng phối phương bọc lấy ném đến chỗ Diêu tiên sinh.
Nhìn thấy phương thuốc vo thành cục giấy ném xuống, khoé miệng Diêu tiên sinh co rút tiếp lấy, vừa mở cục giấy ra liền nghe một tiếng phịch, viên đan dược bên trong nổ tung, hóa thành bột phấn phun vào mặt Diêu tiên sinh.
Còn không kịp tức giận thì Diêu tiên cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức hôn mê.
Một hương thơm kỳ dị say lòng người tràn ra từ thân Diêu tiên sinh, dũng mãnh tiến vào mũi bảy tám tên hộ vệ chung quanh, các hộ vệ lập tức nổi tà hỏa, ánh mắt nhìn chằm chằm Diêu tiên sinh đã hôn mê, ánh mắt trở nên nóng cháy.
“Tiểu Diêu Diêu, đại gia tới đây.” Nhìn Diêu tiên sinh hôn mê trên mặt đất, tất cả hộ vệ đều lẩm bẩm nói, sau đó chậm rãi tới gần Diêu tiên sinh...
Tiểu Y Tiên ngơ ngẩn nhìn bảy tám tên hộ vệ bao phủ Diêu tiên sinh, mặt đẹp tỏ vẻ khó hiểu, gạt tóc đen trên trán, nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Sắt hỏi: “Đan dược ngươi dùng phối phương bọc lấy là thứ gì?”
“Cũng không có gì, chỉ là đan dược mà ta nhàn rỗi nhàm chán dùng Hôn mê quả ngàn năm cộng thêm ma hạch Hợp viên nhị giai, sau đó phối với một ít dược liệu kích phát bản năng sinh vật luyện chế mà thành. Vừa rồi ta rót vào đan dược một tia đấu khí, chỉ cần có người mở giấy ra liền sẽ nổ thành bột phấn, sau đó...” Tiêu Sắt cười xấu xa, nói.
“Hôn mê quả? Ma hạch Hợp viên? Dược liệu kích phát bản năng sinh vật?” Tiểu Y Tiên nghe xong hơi ngẩn người, cúi đầu nhìn thảm trạng của Diêu tiên sinh phía dưới, mặt đẹp đỏ bừng, trừng mắt liếc Tiêu Sắt, hờn dỗi nói: “Tuổi còn nhỏ, dĩ nhiên...”
Nhìn Tiểu Y Tiên nổi giận, Tiêu Sắt cười cười, rất thức thời nói sang chuyện khác: “Kế tiếp chúng ta sẽ đi đâu?”
Tiểu Y Tiên lắc lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết, tạm thời còn không có chỗ đặt chân, rời khỏi Thanh Sơn trấn trước rồi nói sau.” Lúc này cách điểm thời gian trong nguyên tác còn xa, cho nên Tiểu Y Tiên chưa phát hiện tiểu sơn cốc kia.
Nghe vậy, Tiêu Sắt hơi hơi gật đầu, yên lặng một lát mới nói: “Ta phát hiện một tiểu sơn cốc ngăn cách với bên ngoài ở Ma Thú sơn mạch, nơi đó có rất nhiều dược liệu, nhưng bởi vì ta không thể phi hành trong thời gian dài nên không vào được, có Tiểu Lam làm tọa kỵ, đúng lúc có thể bay vào.”
“Thật sự?” Nghe vậy, hai mắt Tiểu Y Tiên sáng lên.
“Ha hả, tất nhiên rồi, nhưng trước đó chúng ta đến chỗ Lang Thủ dong binh đoàn một chuyến, nơi đó có đầu sỏ hãm hại ngươi.” Tiêu Sắt khẽ cười một tiếng, mỉm cười nói. Hắn muốn kiểm tra thành quả tu luyện mấy tháng.
“Này..” Nghe Tiêu Sắt muốn giúp nàng báo thù, Tiểu Y Tiên có chút cảm động, yên lặng một lát mới lo lắng nói: “Hay là thôi đi, Lang Thủ dong binh đoàn có hơn trăm danh lính đánh thuê, đoàn trưởng Mục Xà cũng là cường giả Đấu Sư, ta lo lắng..”
Nghe vậy, Tiêu Sắt gật đầu, nói: “Bởi vì nguyên nhân nào đó, ta không thể chiến đấu trong thời gian dài nhưng còn có ngươi mà.”
“Ta?” Tiểu Y Tiên ngạc nhiên chỉ chỉ mình, nhanh chóng hiểu ra, “Ý của ngươi là dùng độc?”
Tiêu Sắt mỉm cười gật gật đầu.
“Đúng nha, thật sự là ý kiến hay, tuy độc dược trên Thất thải độc kinh không thể độc chết Đấu Giả cao cấp nhưng để Đấu Giả dưới ngũ tinh mất đi sức chiến đấu vẫn được.” Nhắc tới độc dược, Tiểu Y Tiên đắc ý hếch cằm, chợt lấy ra một viên đan dược rồi nói: “Đây là giải dược do ta phối, tuy độc dược không có nhiều tác dụng với ngươi nhưng dùng giải dược cũng có thể khiến ngươi giảm hao tổn đấu khí.”
Tiếp nhận đan dược, Tiêu Sắt không suy nghĩ thêm gì, trực tiếp nuốt vào bụng, có được ký ức của Luyện dược sư lục phẩm, đan dược có độc hay không liếc mắt liền nhìn thấu.
Chạm nhẹ vào đai lưng trữ vật, Tiêu Sắt lấy hai cái Gia Cát thần nỏ, mỉm cười nói: “Ta có hai cái nỏ, uy lực rất lớn, Đấu Sư không cẩn thận cũng có khả năng bị thương, liền cho ngươi phòng thân. Lát nữa ngươi ở trên không trung phóng độc, ta xuống phía dưới đập phá.”
Nhìn Tiêu Sắt không chút do dự nuốt lấy đan dược mình, Tiểu Y Tiên có chút vui vì Tiêu Sắt tin tưởng nàng như vậy.
Tiếp nhận Gia Cát thần nỏ, Tiểu Y Tiên cười nói: “Cái này nên dùng như thế nào?”
“Như vậy... Như vậy...”
Trong lúc Tiêu Sắt dạy Tiểu Y Tiên sử dụng Gia Cát thần nỏ thì lam ưng bay tới cứ điểm của Lang Thủ dong binh đoàn, giờ phút này, Lang Thủ dong binh đoàn lại không có yên bình.
Trong đại sảnh đang ca vũ náo nhiệt.
Đoàn trưởng Mục Xà, nhị đoàn trưởng Cam Mục, tam đoàn trưởng Hách Mông đang hoan lạc, mỹ nữ xứng rượu ngon.
Đột nhiên, một thanh niên có diện mạo đáng khinh vội vã tiến vào, đuổi tất cả vũ cơ ra ngoài, ánh mắt có vẻ kinh sợ nói: “Phụ thân, có chuyện lớn, Vạn dược trai vừa mới bị giày xéo....”