Dịch: Lap Tran
----
Thanh Sơn trấn còn được gọi là Na thú tiểu trấn bởi vì tiếp giáp Ma Thú sơn mạch, trong trấn nhỏ có lính đánh thuê du đãng quanh năm. Bọn họ kết bè kết đội, nói chuyện ì xèo trên đường phố, nội dung rất đơn giản, ngủ với nữ nhân đẹp nhất, uống rượu mạnh nhất, gϊếŧ ma thú hung ác nhất.
Gần buổi trưa, nắng gắt như lửa, có một người trẻ tuổi từ ngoài trấn đi vào. Bởi vì người này mang mặt nạ che nửa mặt, không đoán ra tuổi tác cụ thể nhưng có thể thấy hắn rất trẻ, là một thiếu niên.
Thiếu niên mặc một bộ áo đen, lưng đeo trường kiếm quái, tuy không thấy rõ thân kiếm nhưng từ chuôi kiếm có thể nhìn ra kiếm này bất phàm. Chỉ thấy thiếu niên bước chậm trên đường, một đường quan sát trái phải giống như đang tìm kiếm gì đó.
Tiêu Sắt đi trên đường phố, đeo mặt nạ, cõng ma kiếm nên hấp dẫn không ít sự chú ý. Nhưng hắn lại không quan tâm, xuyên qua hai con phố, rốt cuộc cũng tới địa điểm thứ nhất “Vạn dược trai”.
Đi vào cửa hàng này, Tiêu Sắt ngửi được trong không khí tràn ngập một cổ dược hương kỳ dị, khiếb tinh thần người ta thoải mái.
Nhìn thấy Tiêu Sắt tiến vào, nhân viên cửa hàng đang ăn cơm trưa buông chén đũa, tiến ra tiếp đón, nở nụ cười, “Khách quan, không biết ngài cần gì?”
Ngửi ngửi mùi hương trong tiệm dược, Tiêu Sắt chận rãi nói: “Hoàng liên tinh ở khu vực nào?”
Nghe tới Hoàng liên tinh, nhân viên tức khắc bĩu môi, chỉ chỉ vào một góc trong cửa hàng, “Hoàng liên tinh là dược liệu cấp thấp, một trăm đồng vàng một cái, ngươi đi chọn đi!” Nói xong liền xoay người trở lại quầy, tiếp tục ăn.
Tiêu Sắt khẽ gật đầu, không để ý tới tư thái mắt chó xem người của tên này, tự mình chọn lựa, không có người tiếp đón, hắn ngược lại cảm thấy thanh nhàn.
Ánh mắt không ngừng rà quét đám Hoàng liên tinh chồng chất như núi, kết quả khiến Tiêu Sắt hoàn toàn thất vọng, rất rõ ràng, hắn cũng không có vận khí như Tiêu Viêm trong nguyên tác, tùy tùy tiện tiện liền tìm được một khối Huyết liên tinh.
Trong lúc hắn chuẩn bị tùy tiện chọn hai khối Hoàng liên tinh ứng phó thì có một giọng nói dễ nghe vang lên từ trên lầu hai của Vạn dược trai, “A Quý, buổi chiều ta muốn đi cùng đội hái thuốc tới Ma Thú sơn mạch, làm phiền ngươi thu gom dược liệu phơi ở hậu viện giúp ta.”
Tiêu Sắt nghiêng đầu nhìn lại thấy một thiếu nữ.
Đây là một thiếu nữ xinh đẹp, thân mặc một bộ váy màu xanh nhạt, khí chất thanh lệ thoát tục, gương mặt vui tươi mang đến cho người ta cảm giác tươi mát.
Xét về nhan sắc thì không so được với Long Quỳ và Huân Nhi nhưng cái eo nhỏ kia lại là vòng eo mảnh nhất mà Tiêu Sắt từng gặp, cho dù là bản thể Long Quỳ cũng không bằng, một tay có thể ôm hết, giống như gió thổi qua liền sẽ gãy mất.
“Giao cho ta đi Tiểu Y Tiên.” Thanh niên lúc nãy tiếp đón Tiêu Sắt vỗ ngực đảm bảo.
“Ừ.” Thiếu nữ tên Tiểu Y Tiên gật đầu rồi ra khỏi cửa hàng.
Ngơ ngẩn nhìn bóng Tiểu Y Tiên rời đi, Tiêu Sắt sờ sờ cằm, tức khắc có ý định, chọn lựa mấy khối Hoàng liên tinh có phẩm chất không tệ đến quầy thanh toán, vừa trả tiền vừa nói: “Có thể hỏi tiểu ca ca chút không, vừa rồi cô nương kia nói đội hái thuốc sắp đi Ma Thú sơn mạch hái thuốc, dược liệu của các ngươi đều đến từ Ma Thú sơn mạch sao?”
Nhân viên cửa hàng nhận lấy một túi đồng vàng từ tay Tiêu Sắt, nhìn thấy trong tay hắn có nạp giới mới thu hồi vẻ khinh thường, trả lời: “Đúng rồi, Ma Thú sơn mạch có dược liệu phong phú, cách mỗi một đoạn thời gian,Vạn dược trai đều sẽ tiêu hao một lương tiền tài chiêu mộ lính đánh thuê, đảm đương hộ vệ, tiến đến Ma Thú sơn mạch hái thuốc, sau nửa canh giờ sẽ xuất phát, hiện tại đánh giá đã bắt đầu chuẩn bị, địa điểm ở cổng trấn.”
Tiêu Sắt hơi gật gật đầu, thu Hoàng liên tinh vào nạp giới rồi ra khỏi cửa hàng, lập tức đi hướng tới cửa trấn nhỏ.
Từ xa đã nghe được tiếng ồn ào.
Một nam tử trung niên gõ chiêng gõ trống, la to: “Vạn dược trai muốn vào Ma Thú sơn mạch hái thuốc, tuyển 50 lính đánh thuê tu vi Đấu Giả nhị tinh trở lên, mỗi người nhận thù lao năm trăm đồng vàng, tới trước thì được.”
Đối với lời nam tử trung niên, phần lớn lính đánh thuê khinh thường nhìn hắn, năm trăm đồng vàng mà muốn cùng ngươi tới Ma Thú sơn mạch bán mạng, tống cổ ăn mày.
Thấy mọi người thờ ơ, nam tử trung niên híp híp mắt, lại thêm một câu: “Lần này Tiểu Y Tiên cũng sẽ đồng hành.”
Nghe được tên Tiểu Y Tiên, đám lính đánh thuê vốn thờ ơ bỗng nhìn nhau, những tên đủ thực lực sôi nổi nối tiếp nhau đi hướng về phía nam tử trung niên.
Nhìn đám lính đánh thuê bỗng nhiên tụ lại, Tiêu Sắt cười khổ một tiếng, xem ra cho dù bốn năm trước thì danh vọng của Tiểu Y Tiên ở Thanh Sơn trấn vẫn cao.
50 danh ngạch khiến các dong binh tranh đoạt vỡ đầu chảy máu, thậm chí vì sớm báo danh mà suýt đánh nhau, Tiêu Sắt sử dụng Mông lung yên bộ né tránh lẻn đến phía trước.
“Còn một danh ngạch cuối cùng.” nam tử trung niên cười ha hả gõ chiêng trong tay và nói.
“Tính thêm ta đi!” Một thiếu niên đeo mặt nạ lên tiếng trước mặt nam tử trung niên.
Ngơ ngẩn nhìn thiếu niên đeo mặt nạ không tính là cao lớn trước mắt, nam tử trung niên nhíu mày, cười gượng nói: “Tiểu ca, điều kiện của chúng ta là Đấu Giả nhị tinh trở lên, ta thấy ngươi nhiều nhất cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi đúng không?” Nam tử trung niên đặc biệt nhấn mạnh tuổi tác, trong mắt hắn thì thiếu niên này mang mặt nạ, tám chín phần mười là đệ tử gia tộc nào đó lén ra ngoài, sợ bại lộ thân phận, Vạn dược trai bọn họ không muốn làm bảo mẫu, nếu mà xảy ra chuyện không chừng sẽ có phiền toái.
“Tiểu tử, cai sữa chưa? Học người ta lén trốn ra ngoài, cẩn thận đại nhân nhà ngươi đánh mông đó.”
“Tiểu tử, thức thời liền né sang một bên đi, đừng làm tốn thời gian của mọi người.”
Danh ngạch cuối cùng bị đoạt, một ít lính đánh thuê bị danh vọng của Tiểu Y Tiên hấp dẫn mà đến tức khắc hùng hùng hổ hổ.
Tiêu Sắt không để ý đến bọn họ, đi tới một gốc cây to gần đó, nâng đùi phải, đấu khí màu vàng bao trùm.
“Liệt thiên cước.”
Chân Tiêu Sắt mang theo khí kình hung mãnh cùng tiếng xé gió chói tai quét ngang gốc cây.
“Răng rắc!”
Gốc cây đứt gãy, thân cây bay xa hơn mười xa, bụi đất mù mịt.
“Không biết thực lực như vậy có thể gia nhập đội hái thuốc hay không?” Phủ phủi đôi tay không có bụi, Tiêu Sắt cười nói với nam tử trung niên.
“Ha ha, đương nhiên có thể, tiểu huynh đệ có công phu tốt nha, một cước vừa rồi dù là Đấu Giả tam tinh cũng phải tạm lánh mũi nhọn.” Nam tử trung niên kinh ngạc cảm thán gật gật đầu, lấy ra một túi đồng vàng, mỉm cười nói: “Cuối cùng một cái danh ngạch, liền ngươi. Đây là hai trăm năm mươi đồng vàng, số còn lại khi trở về mới đưa cho ngươi.”
“Có thể.” Tùy tiện tiếp nhận đồng vàng, Tiêu Sắt đứng sang một bên, mục đích của hắn chỉ là thông qua đội hái thuốc tìm được vách đá trong nguyên tác, nhân tiện nhìn xem có thể kết bạn với Tiểu Y Tiên hay không, chẳng để ý tới tiền thù lao.