Dịch: Lap Tran
-----
Buổi đấu giá kết thúc viên mãn, Tiêu Sắt lại kiếm đầy bồn đầy chén, có ba đại gia tộc lục đυ.c với nhau, giá Bồi nguyên linh dịch tăng rất cao.
Mười bình Bồi nguyên linh dịch bán được hơn bay mươi vạn đồng vàng, làm lòng Tiêu Sắt nở hoa.
Tiêu Sắt cũng có ý tiếp tục chờ đợi, chợt nói với Tiêu Trữ: “Tiêu Trữ, kết thúc đấu giá rồi, ta phải trở về tu luyện.”
“Thật đúng là cuồng ma tu luyện.” Nghe vậy, Tiêu Trữ bỗng nở nụ cười xấu xa nói: “Ngươi thật sự không muốn trông thấy Nhã Phi tiểu thư sao? Đợi lát nữa giao hàng sẽ có cơ hội tiếp xúc gần gũi nha.”
“Không phải ngươi thích Tiêu Huân Nhi sao? Cảm thấy hứng thú với Nhã Phi sao, nàng cũng không phải là nữ nhân đơn giản, không sợ bị ăn đến không còn xương cốt?” Tiêu Sắt trừng hắn, chậm rãi nói.
Tiêu Trữ cười hắc hắc: “Hắc hắc, ta nào có hoa tâm, huống hồ Huân Nhi cũng không muốn phản ứng ta, xem cho đã ghiền thôi mà, nhưng ngươi không thể có lỗi với tỷ ta, tỷ của ta chính là...”
Tiêu Trữ vội vàng che miệng lại, giọng như tiếng muỗi vo ve.
Nghe hắn nhắc tới Tiêu Ngọc, Tiêu Sắt yên lặng, hiện tại chỉ là tình cảm ngây thơ của tiểu cô nương, nếu ngày sau nàng vẫn như vậy, Tiêu Sắt cũng không ngại có thêm một lão bà.
“Được rồi, ta đi trước, ngươi chậm rãi xem đi!” Vỗ vỗ vai Tiêu Trữ, Tiêu Sắt đứng dậy rời đi.
Sau khi ra khỏi phòng đấu giá, hắn dạo quanh phường thị gần đó một vòng, lẻn vào một góc không người, phủ thêm áo đen, che đây toàn bộ thân hình, rồi mới chậm rãi trở lại phòng đấu giá.
Nhã Phi biết hôm nay Tiêu Sắt sẽ đến, sớm an bài tai mắt chờ ở phòng đấu giá, Tiêu Sắt vừa tới liền có một thị nữ cung kính nghênh mời vào phòng tiếp khách.
Lẳng lặng ngồi trên ghế, Tiêu Sắt bưng ly trà trên bàn, chậm rãi nhấp một ngụm, liếc mắt nhìn thị nữ nhút nhát cạnh bên, không nói thêm gì, quen thuộc quy tắc ngầm, thị nữ này là nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ chuyên dùng chiêu đãi khách quý, thỏa mãn yêu cầu của khách nhân ở phương diện kia.
Tiêu Sắt khinh thường nhìn nhiều, hắn không có đam mê.
Một lúc sai, ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập.
Thị nữ thật ra một hơi.
“Phổ tiên sinh, ngài tới thật sớm nha, ta vừa mới xử lý giao dịch với khác hàng nên tốn chút thời gian, hẳn là Ái Lị chưa gây phiền toái cho ngài đi!”
Người chưa đến mà tiếng đã đến trước, giọng nói làm tim Tiêu Sắt khẽ run lên.
Cửa phòng bị đẩy ra, Nhã Phi nhẹ nhàng nện bước, chậm rãi đi tới chỗ Tiêu Sắt, cứ mỗi một bước, bộ ngực kiêu ngạo liền phập phồng một chút.
“Yêu tinh.” Tiêu Sắt thầm mắng một tiếng rồi mới buông chén trà trong tay, gật đầu.
Nhìn Tiêu Sắt gật đầu, thị nữ tên Ái Lị như trút được gánh nặng, khom người hành lễ, chậm rãi rời khỏi phòng tiếp khách.
Thấy Tiêu Sắt không có bất mãn, Nhã Phi cũng thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười xinh đẹp, lặng yên đánh giá Tiêu Sắt.
Từ khi đoán ra Phổ đại sư có khả năng chính là một thiếu niên Tiêu gia, Nhã Phi đã hối hận vì nghe theo kiến nghị của Cốc Ni an bài cho hắn một thị nữ.
Một thiếu niên mới khoảng mười hai mười ba tuổi, còn ở giai đoạn ngây thơ trong tình cảm, sao lại cảm thấy hứng thú với thiếu nữ chứ.
Chẳng qua trăm triệu lần không nghĩ tới vị Phổ đại sư này tới nhanh như vậy.
Điều này làm Nhã Phi càng thêm tin tưởng vào suy đoán của mình.
Bởi vì hình xăm thanh kiếm trên cổ tay khiến Nhã Phi chú ý tới Tiêu Sắt, Tiêu Sắt đi không bao lâu thì Phổ đại sư liền xuất hiện, trên đời không chuyện trùng hợp thế này.
“Buổi đấu giá kết thúc rồi đi!” Giọng nói khàn khàn vang lên.
“Đúng rồi.” Nhã Phi giơ tay ngọc khẽ vuốt nạp giới, kim tạp xuất hiện trong tay, mỉm cười nói: “Phổ đại sư, mười bình Bồi nguyên linh dịch bán được bảy mươi sáu vạn năm ngàn đồng vàng, khấu trừ hai phần trăm tiền phí cùng với tiền mua sắm dược liệu cùng công cụ dã ngoại mà ngài phân phó, khấu trừ thêm ba quyển đấu kỹ Huyền giai hạ cấp, số còn lại đều ở trong tạp này.”
Duỗi tay tiếp nhận kim tạp, Tiêu Sắt gật đầu, đan dược nhị phẩm có thể bán đấu giá được bảy vạn đồng vàng, không thể không nói rất hiếm có.
Nhưng khi nhận thấy ánh mắt Nhã Phi đang nhìn tay mình, Tiêu Sắt nhíu mày, chậm rãi nói: “Ta rất hài lòng với giá cả này, chỉ là tay của ta rất đẹp sao? Còn nữa, dược liệu cùng công cụ dã ngoại đâu?”
Nửa câu đầu khiến Nhã Phi có chút vui vẻ nhưng nửa câu sau khiến sắc mặt Nhã Phi thay đổi.
Cũng may có tố chất tâm lý tốt, Nhã Phi nhanh chóng ứng phó, mặt đẹp lại biến về vẻ quyến rũ vốn có, nhấp môi đỏ cười nói: “Phổ đại sư hiểu lầm, chỉ là ta thấy đại sư hay mặc áo đen mang bao tay, cảm thấy không thuận tiện lắm, cho nên sai người chế tạo cho đại sư một bộ áo đen, còn dược liệu cùng công cụ dã ngoại ngài cần cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.”
Nhã Phi vỗ tay nhẹ, hai thị nữ bưng hai khay bạc đi đến, sau đó dừng bên cạnh Tiêu Sắt, hơi cúi người, thật cẩn thận đặt khay bạc trên bàn, sau đó chậm rãi rời khỏi phòng tiếp khách.
“Phổ đại sư, đây là dược liệu cùng công cụ dã ngoại, đặt trong hai nạp giới cấp thấp, còn có áo đen này chính là chế tạo từ hắc ti mà ma thú Hắc tằm nhị giai phun ra, đao kiếm thông thường khó làm hư hại, là vật mà nhà đấu giá chúng ta tặng thêm cho ngài, mong rằng ngài không chối từ.” Nhã Phi chỉ chỉ khay bạc có nạp giới, sau đó lại chỉ chỉ khay bạc có áo đen, cười nói.
“Có lòng.” Thu hồi nạp giới cùng áo đen, bỗng nhiên có một giọng nói thiếu niên vang lên, “Chỉ là Nhã Phi tỷ tỷ, ngươi đã đoán ra thân phận của ta rời, cứ thử như vậy không mệt sao?”
Tiêu Sắt bỗng thay đổi giọng nói làm Nhã Phi giật mình, tay ngọc che lại môi đỏ, kinh hô: “Phổ đại sư, ngươi....”
“Suỵt!” Tiêu Sắt làm động tác nhỏ tiếng , sau đó chậm rãi cởϊ áσ đen, để lộ gương mặt thanh tú, “Nhỏ giọng chút, ta không muốn mọi người đều biết đâu.”
Ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt non nớt trước mắt, Nhã Phi hít sâu một hơi, khẽ thở dài: “Ta là nên gọi ngươi là Phổ đại sư hay là Tiêu Sắt tiểu đệ đệ đây?”
Nhìn Nhã Phi có chút thấp thỏm lo âu, Tiêu Sắt hỏi ngược lại: “Ngươi nói đi?”
Bị Tiêu Sắt nhìn chăm chú thế này, Nhã Phi bỗng thu liễm nụ cười, lại đẩy vấn đề cho Tiêu Sắt: “Ngươi hy vọng ta gọi ngươi là gì?”