Chương 20: Tu Luyện

Dịch: Lap Tran

-----

Trong rừng cây nhỏ ở ngọn núi sau Tiêu gia.

Đã qua một tháng kể từ lúc bán đấu giá mười bình Bồi nguyên linh dịch.

Như thường lệ, Tiêu Sắt luyện tập với Hồng Quỳ.

“Bạo liệt quyền.”

“Tê thiên cước.”

Thi triển Mông lung yên bộ tới gần Hồng Quỳ, sắc mặt Tiêu Sắt trở nên nghiêm nghị, quyền, khuỷu tay, chân công kích nhanh như chớp, chẳng qua đều bị Hồng Quỳ hóa giải một cách dễ dàng.

Đây là lần đầu Tiêu Sắt có thể tới gần Hồng Quỳ sau một tháng luyện tập, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt.

Tiêu Sắt thi triển tất cả đấu kỹ đã học, cuối cùng ngay cả nhưng tá lực đả lực khống hạc cầm long đều thi triển nhưng không có chút hiệu quả, mỗi lần sắp chạm đến Hồng Quỳ thì như đập vào một miếng bọt biển mềm mại.

Cái loại cảm giác dùng hết sức mà không có tác dụng thật là khó chịu.

Tiêu Sắt dùng linh hồn lực cảm ứng được quanh thân thể Hồng Quỳ có một lực tràng kì dị, trông giống như niệm lực trong manga kiếp trước.

Công kích cận thân mất đi tác dụng, Tiêu Sắt chợt chuyển đổi sách lược, nhảy về sau, đứng cách Hồng Quỳ khoảng mười mét.

Chân đạp mặt đất, hai mở ra, lòng bàn tay có ngọn lửa trắng xanh bốc lên, hai tay giơ qua đỉnh đầu, hai ngọn lửa màu trắng xanh chậm rãi dung thành một quả cầu lửa to.

Chậm rãi thả hai tay xuống, Tiêu Sắt vừa động ý niệm, quả cầu lửa xanh trắng chia ra làm bảy, hóa thành bảy trường kiếm lửa vờn quanh Tiêu Sắt.

“Xích viêm kiếm”

Tiêu Sắt hét to, bảy thanh trường kiếm lửa thay đổi phương hướng, mang theo khí kình mạnh mẽ bắn về phía Hồng Quỳ.

Tiêu Sắt bỗng nhiên phóng ra bảy thanh kiếm lửa làm Hồng Quỳ có chút kinh ngạc, thân hình trở nên hư ảo tránh né bảy thanh trường kiếmn.



Nhưng Xích viêm thân kiếm là đấu kỹ Huyền giai cao đâu thể đơn giản như thế.

Những thanh kiếm bị Long Quỳ tránh né dưới sự khống chế của Tiêu Sắt lại thay đổi phương hướng bắn nhanh về phía Hồng Quỳ.

Long Quỳ tiếp tục tránh né nhưng trường kiếm lửa rất quấn người, giống như không đâm trúng mục tiêu thì không bỏ qua, bay đầy trời.

Dây dưa với những thanh trường kiếm này một lúc, Hồng Quỳ nhíu mày, rốt cuộc không kiên nhẫn đượcnữa.

Tay ngọc nâng lên, ngưng tụ ra một lưỡi hái màu đỏ thật to, lưỡi hái xoay tròn, bay đến va chạm với bảy thanh trường kiếm lửa.

“Keng keng keng...”

Tiếng vang như tiếng kim loại va chạm, bảy thanh trường kiếm bị đánh bay, mang theo một vòng sáng hồng.

Tiêu Sắt nhìn bảy thanh trường kiếm lửa bị đánh bay mà ngạc nhiên, nhịn không được hỏi: “Công kích năng lượng cũng có thể bị đánh bay?”

Thu hồi tay ngọc, Hồng Quỳ nhìn Tiêu Sắt, khẽ cười nói: “Ca ca, xem ra lần này ngươi lại bại nha.”

“Còn chưa kết thúc đâu!”

Nâng tay phải lên, đấu khí màu trắng xanh quanh than Tiêu Sắt sôi trào, phía sau lại bảy thanh trường kiếm lửa màu trắng xanh xuất hiện, đấu khí toàn thân ngưng tụ vào tay phải, tay trái nắm lấy khuỷu tay phải, bảy thanh trường kiếm hội tụ lại, hóa thành một thanh cự kiếm.

“Xích viêm kiếm, Phá cực!”

Tiêu Sắt hét to, cự kiếm lửa màu xanh mang theo tiếng xé gió, lấy thế không gì địch nổi hung hăng bắn nhanh về phía Long Quỳ.

Đối mặt với cự kiếm này, Hồng Quỳ cũng thu lại nụ cười.

Vẫn chưa thấy nàng làm động tác phức tạp gì, lưỡi hái màu đỏ trong tay tiêu tán, hóa thành một luồng sáng hồng ngưng tụ ở ngón áp út, đầu ngón tay vẩy nhẹ, va chạm với cự kiếm.

Biến hóa bất ngờ làm đồng tử của Tiêu Sắt co lại, bàn tay nổi gân xanh, truyền tất cả đấu khí trong cơ thể đem trong cơ thể tới cự kiếm.

“Răng rắc...”

Nhưng sự chênh lệch giữa hai bên thật sự quá lớn, bắt đầu từ mũi kiếm, khe nứt nhanh chóng lan ra toàn bộ cự kiếm ngọn lửa cự kiếm.

“Phanh”



Một tiếng sấm rền nổ vang, cự kiếm lửa vỡ ta, sau đó hóa thành thú hỏa màu trắng xanh như ban đầu, bay tán loạn rồi tiêu tan.

Bị dư chấn của vụ nổ ảnh hưởng và do tiêu hao hết đấu khí, thân thể Tiêu Sắt bay ngược như diều đứt dây, trong khoảnh khắc sắp nện vào đại thụ phía sau thì Hồng Quỳ thuấn di tiếp lấy hắn.

Nhìn Tiêu Sắc với vẻ mặt tái nhợt, ngất đi, Long Quỳ cẩn thận kiểm tra, sau đó thở phào nhẹ nhõm, còn tốt, chỉ là cạn kiệt đấu khí, không bị thương.

“Ngươi thật quá đáng, lại đánh ca ca ra nông nỗi này.” Trong đầu Hồng Quỳ vang lên tiếng trách móc nhu nhược của Lam Quỳ.

“Ta..” Nghe Lam Quỳ nói như vậy, Hồng Quỳ không khỏi chột dạ, giải thích: “Đây là ca ca yêu cầu ta làm mà.. Nhưng ta sẽ chịu trách nhiệm.”

“Mau đưa ca ca đi tắm thuốc.” Lam Quỳ không trách Hồng Quỳ nữa, vừa rồi do quan tâm quá nên loạn, hoàn toàn quên mất chuyện Tiêu Sắt kêu Hồng Quỳ bồi luyện.

“Ừ.” Hồng Quỳ gật đầu, vui vẻ bế Tiêu Sắt theo kiểu công chúa, nhanh chóng bay về sơn động.

Vào trong thạch thất, Hồng Quỳ lấy thùng tắm mà Tiêu Sắt đã chuẩn bị trước đó ra, đổ đầy nước, dùng ý niệm khống chế nhiệt độ nước cho ấm lên, sau đó đổ Bồi nguyên linh dịch vào.

Bồi nguyên linh dịch có hai tác dụng, có thể uống hoặc tắm, uống thì gia tăng tốc độ tu luyện Đấu Giả với biên độ lớn, tuy rằng tắm sẽ không gia tăng tốc độ tu luyện bao nhiêu nhưng lại tắc có thể giảm bớt mệt nhọc, chữa khỏi ám thương, khôi phục đấu khí.

Nhìn thân thể chật vật của Tiêu Sắt, Hồng Quỳ cảm thấy có chút ngại ngùngn.

“Hiện tại ca ca rất mệt mỏi, mau cởϊ qυầи áo rồi bỏ hắn vào đi.” Trong đầu Hồng Quỳ lại vang tiếng Lam Quỳ.

Nghe vậy, mặt Hồng Quỳ đỏ ửng, dù tính cách nàng cương liệt, đanh đá nhưng chưa bao giờ trải qua chuyện nam nữ, chợt hỏi: “Nếu không thì ngươi làm đi?”

“Ta..” Nghe vậy, giọng Lam Quỳ dần dần yếu đi, yên lặng một lúc mới mở miệng nói: “Làm thì làm, vì ca ca, Long Quỳ tình nguyện làm hết.”

Nghe được tuyên ngôn như “Thấy chết không sờn” của Lam Quỳ, Hồng Quỳ than nhẹ, lẩm bẩm nói: “Vẫn nên để ta làm đi, ta ra đời vì bảo hộ ngươi, hơn nữa đây là ca ca mà, chỉ một chút thẹn thùng thì to tát gì chứ.”

Vừa nói xong, Hồng Quỳ chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người Tiêu Sắt.

Sau khi cởi bỏ sạch, một thân thể thon dài, cứng cỏi đập vào mắt Hồng Quỳ, Hồng Quỳ không còn thẹn thùng nữa, đôi mắt tò mò nhìn chăm chú, nhịn không được kinh ngạc, cảm thán: “Thì ra ca ca nửa người dưới của ca ca trông như vậy.... Tốt.... To nha...”

Lam Quỳ giấu trong cơ thể Hồng Quỳ đỏ mặt, lên tiếng thúc giục: “Mau bỏ ca ca vào đi.” Sau đó, lựa chọn tiến vào trạng thái ngủ say.

“À.” Hồng Quỳ lên tiếng, nhẹ nhàng đưa Tiêu Sắt vào thùng tắm.....