Chương 12: Bồi Nguyên Linh Dịch

Dịch: Lap Tran

-----

Thu ma kiếm vào trong cơ thể, Tiêu Sắt ra khỏi Tiêu gia, đi vòng quanh đường phố, cuối cùng đi tới một phường thị của Tiêu gia ở phía tây thành Ô Thản.

“Ca ca, nơi này có thật nhiều người nha.” Trong lòng, âm thanh hưng phấn của Long Quỳ bỗng nhiên vang lên.

Nhìn đám người chung quanh, Tiêu Sắt cười nói: “Nơi này là một phường thị cỡ trung do Tiêu gia quản lý, nơi giao dịch của các dong binh gần Ma Thú sơn mạch.”

“Vậy ca ca muốn mua gì đó sao?” Long Quỳ ngày đó lại thanh âm, ở Tiêu Sắt trong lòng vang lên.

“Ừ, ta tính luyện chế một loại đan dược nhị phẩm có thể phụ trợ ta tu luyện, đan dược tên là Bồi nguyên linh dịch. Dược liệu ta đã có đủ, hiện tại chỉ thiếu khuyết thiếu một viên ma hạch hệ mộc nhất giai.” Tiêu Sắt nhẹ nhàng sờ sờ hình ma kiếm trên cánh tay phải cánh tay đáp lại.

Cảm nhận được Tiêu Sắt vuốt ve, Long Quỳ cười nói: “Vậy Long Quỳ sẽ giúp ca ca tìm, tuy rằng Long Quỳ không biết chiến đấu nhưng cảm giác rất nhạy bén.”

“Cảm ơn.” Nghe Long Quỳ nói không biết chiến đấu, khóe miệng Tiêu Sắt cong lên, đúng là trạng thái màu lam không biết chiến đấu, nhưng trạng thái màu đỏ có sức chiến đấu rất cao, nhưng không biết có thể phát huy lực lượng cấp độ nào.

Một đường vòng đi vòng lại, Tiêu Sắt chậm rãi tiến vào chỗ giao dịch vật phẩm, so với bên ngoài có nhiều vật đáng giá hơn, xác xuất xuất hiện ma hạch nhất giai hệ mộc cũng cao hơn.

Đi qua bảy tám quầy hàng, Tiêu Sắt nhìn thấy rất nhiều loại ma hạch, nhưng không tìm được ma hạch hệ mộc nhất giai.

“Ca ca, hướng tây nam cách chúng ta khoảng ba trăm thước, có một khối tinh thể tản ra năng lượng thuộc tính mộc, hẳn là ma hạch hệ mộc mà ngươi muốn tìm.”

Trong lúc Tiêu Sắt có chút mệt mỏi, Long Quỳ chợt lên tiếng.

Nghe vậy, hai mắt Tiêu Sắt sáng lên, trong lòng cười nói: “Cảm ơn! Long Quỳ.”

Chợt bước nhanh đến nơi mà Long Quỳ chỉ, cúi người nắm lấy một viên tinh thể màu xanh lục trên một quầy hàng, nhẹ nhàng quơ quơ, hướng về phía lính đánh thuê trung niên canh quầy, cười nói: “Lão bản, đây ma hạch của ma thú nào.”

Nhìn thấy Tiêu Sắt mặc trang phục đệ tử Tiêu gia, lính đánh thuê trung niên vội vàng ân cần giới thiệu nói: “Hắc hắc, vị tiểu thiếu gia này có mắt nhìn nha, đây là ma hạch của ma thú Quỷ mộc hồ nhất giai, cũng coi như là thượng phẩm trong nhất giai. Vì gϊếŧ chết đầu Quỷ mộc hồ này mà ta mất ba huynh đệ.”

Nói đến đây, lính đánh thuê chảy nước mắt tiếc hận, yên lặng một lát, tiếp tục nói: “Nếu tiểu thiếu gia coi trọng, ta cũng không hố ngươi, chỉ bảy trăm đồng vàng thôi.”

Một câu trước làm Tiêu Sắt cảm động, nhưng sau khi nghe báo giá, Tiêu Sắt nhịn không được cong khoé miệng.



Ma hạch nhất giai thông thường cũng chỉ khoảng bốn trăm đến năm đồng vàng thôi, tốt hơn một chút cũng sẽ không vượt qua năm trăm, một viên ma hạch Quỷ mộc hồ nhất giai mà thu bảy trăm, thật sự coi hắn là kẻ xem tiền như rác nha.

Xoa xoa ma hạch Quỷ mộc hồ, Tiêu Sắt thả lại chỗ cũ, lạnh nhạt nói: “Mắc, ta nghĩ tìm toàn bộ Ma Thú sơn mạch, cũng không tìm thấy ma hạch nhất giai trị giá bảy trăm đồng vàng. Quỷ mộc hồ rất khó chơi trong nhóm ma thú nhất giai không sai, nhưng ngươi nói chết mất ba huynh đệ, ta cũng không tin. Chẳng lẽ bọn họ chưa đạt tới Đấu Giả? Bốn trăm năm mươi có bán hay không, không thì ta liền đi tìm nơi khác.”

Nếu không phải thấy phẩm chất của ma hạch này không tồi, hắn đã rời đi lâu rồi.

Có vẻ không dự đoán được tiểu tử nhỏ tuổi trước mặt biết hàng như thế, lính đánh thuê trung niên thu hồi vẻ mặt chất phác, khóe miệng co rút, cười mỉa nói: “Hơi ít đi, dù sao mấy huynh đệ chúng ta cũng không dễ dàng lấy được. Đây chính là Quỷ mộc hồ, là loại rất khó đối phó trong đám ma thú nhất giai.”

Tiêu Sắt lắc lắc đầu, nói: “Đúng là bởi vì biết Quỷ mộc hồ cho nên ta mới ra giá bốn trăm năm mươi, giá cả ma hạch nhất giai chỉ từ bốn trăm đến bốn trăm mươi đã là giá cao nhất rồi.”

“Nếu không thì lại thêm chút nữa? Năm trăm đồng vàng.”

Hiển nhiên lính đánh thuê trung niên rất không hài lòng với giá cả này.

“Bốn trăm năm mươi, cao hơn thì ta liền đi quầy khác.” Tiêu Sắt nhìn chằm chằm tên lính đánh thuê này.

“Bốn trăm chín?”

Nghe vậy, Tiêu Sắt không nói hai lời, xoay người.

“Từ từ, bốn trăm tám!”

“Bốn trăm bảy!”

“Được, bốn trăm năm mươi, cho ngươi!”

Tiêu Sắt xoay người, mỉm cười, vừa giao dịch vừa nói: “Ta cũng chỉ là chân chạy cho người ta thôi, ngươi chờ mong gì ở ta.”

Lính đánh thuê trợn trắng mắt, không còn ân cần, chất phác như trước, “Thôi đừng diễn, ta thấy ngươi cố ý muốn mua, ta cũng thiếu tiền cho huynh đệ trị thương, nếu không, ngươi cho rằng ta sẽ bán cho ngươi.”

Thu ma hạch Quỷ mộc hồ.

Vì đảm bảo thành công luyện chế ra Bồi nguyên linh dịch, Tiêu Sắt đi chung quanh tìm tiếp.

Không bao lâu, hắn tốn thêm bốn trăm hai mươi đồng vàng mua sắm một viên ma hạch hệ mộc nhất giai bình thường mới vừa nhàn nhã rời khỏi phường thị.

Đã dùng sắp hết tiền, cũng không cần mua sắm gì nữa.



Ở một chỗ cách cửa ra phường thị năm trăm mét có đám người đang xôn xao hấp dẫn sự chý ý của Tiêu Sắt.

Nhìn xuyên qua đám người, Tiêu Sắt thấy Tiêu Viêm cùng Tiêu Huân Nhi bị một người trẻ tuổi có tướng mạo đáng khinh cản đường, phía sau người trẻ tuổi là một đám trung niên dưa vẹo táo nứt.

Tiêu Sắt cảm ứng sơ bộ, hơn phân nửa đám trung niên là Đấu Giả, thấp nhất cũng có đấu khí bát đoạn.

“Không nghĩ tới lại là Gia Hổ, hiện tại tu vi của Tiêu Viêm giảm xuống đến đấu khí bốn đoạn, xem ra hắn phải chịu khổ sở rồi.” Lẩm bẩm một câu, Tiêu Sắt bước nhanh tiến vào đám người.

Giữa đám người.

“Không nghĩ tới sẽ gặp được Huân Nhi tiểu thư ở đây, xem ra chúng ta rất có duyên nha.”

Ánh mắt nóng cháy, không hề che giấu sự ái mộ, nhìn thiếu nữ yêu kiều cách đó không xa, Gia Hổ không nhịn không mà liếʍ liếʍ môi.

Mày liễu hơi hơi nhíu lại, Huân Nhi đang muốn răn dạy, lại thấy Tiêu Viêm bên cạnh bước ra, chắn trước người nàng, nổi giận nói: “Gia Hổ, ngươi có ý gì, mau tránh ra cho ta.”

“Tiêu Viêm ca ca...” Huân Nhi lo lắng nhìn về phía Tiêu Viêm.

Nếu đổi lại là trước kia, thấy Tiêu Viêm thay nàng che mưa chắn gió như thế, nàng sẽ rất vui vẻ.

Nhưng hiện tại Tiêu Viêm chỉ có đấu khí bốn đoạn, nhất định sẽ xung đột với đối phương, nhất định sẽ có thiệt thòi.

“Tiêu Viêm, lại là ngươi, ngươi lại quấy rầy chuyện tốt của ta.”

Nhìn Tiêu Viêm che trước mặt Huân Nhi, sắc mặt Gia Hổ vốn tái nhợt trở nên rất là khó coi lên, trong mắt tràn đầy oán độc.

Thấy thế, một vị trung niên lùn phía sau Gia Hổ tiến đến nhắc nhở bên tai hắn: “Thiếu gia, lão gia có dặn dò, không thể phát sinh xung đột với Tiêu gia, đặc biệt là Tiêu Viêm.”

“Câm miệng!” Gia Luật cũng không quay đầu lại, tát một cái vào mặt tên trung niên này.

Đối với vị thiên tài đệ nhất thành Ô Thản trước mắt, hắn vẫn rất kiêng kị. Phụ thân Gia Liệt Tất cũng đã cảnh cáo, không thể phát sinh xung đột.

Nhưng hiện tại càng có nhiều quần chúng vây xem, đều đang chờ để chê cười hắn.

Gia Hổ hắn cũng có sĩ diện, nếu cứ e sợ như vậy, hơn nữa còn ở trước mặt Huân Nhi, về sau hắn làm sao lăn lộn ở thành Ô Thản.