Chương 2:
Mặt trời nóng rực như cũ, Trương Tích Hoa thỉnh thoảng cúi đầu xoay người tìm cỏ dại ở đồng ruộng, lập tức nhổ đi, trong tay đã nắm được một bó to cỏ dại, vì lá cỏ có răng cưa, hơn nữa đi qua đi lại, không tránh khỏi quét vào những chỗ da nàng để lộ ra.
Hà Sinh nhìn thấy trên làn da trắng nõn có một ít vết trầy màu đỏ, lông mày hắn không tự chủ nhăn lại, nhưng vẫn không lên tiếng.
Im lặng đổ nước vào trong đất ruộng, sau đó lại nhanh chân đi xách nước đến.
Như thế một lúc lâu sau, Hà Sinh mới dừng lại, lúc này ánh mặt trời ôn hòa rất nhiều, lau mồ hôi trên mặt trên cổ, Hà Sinh nói với Trương Tích Hoa: "Nàng đến dưới tàng cây nghỉ ngơi đi, chỗ cỏ dại còn lại để ta, ta nhanh tay một chút thì chạng vạng có thể nhổ xong rồi."
"Dạ." Trương Tích Hoa cũng không cậy mạnh, trên thực tế nàng bị cỏ dại quệt vào người, rất muốn tìm ít nước rửa tay chân một chút, buộc cỏ dại lại thành bó, để ở bên bờ ruộng, rồi mới đi ra khỏi ruộng.
Cơm trưa cùng túi nước đặt ở trong giỏ trúc, để ở dưới bóng cây râm mát, Trương Tích Hoa rửa tay chân, cũng tự mình uống một ngụm nước đường.
Nước vẫn ấm áp, có chút ngòn ngọt, uống vào bụng lập tức giảm bớt mệt mỏi. Trương Tích Hoa ôm túi nước, đi đến bên người trượng phu, nhẹ giọng nói: "Chàng cũng uống một ngụm đi?"
Hà Sinh liếc mắt một cái nhìn nương tử, nàng đã sửa sang lại một chút, ống quần và ống tay áo đã buông xuống, lộ cái cổ nhỏ ra, có thể nhìn thấy da thịt trắng noãn ẩn hiện, hắn không nói nhiều, tiếp nhận nước, sau khi uống một hớp lớn, lại đưa qua:"Còn lại nàng uống hết đi."
Trương Tích Hoa nhìn cái túi nước, trượng phu vừa rồi còn dùng miệng uống qua...Không khỏi đỏ mặt nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Ta vừa uống rồi, chàng làm việc khổ cực, nên uống nhiều một chút, ta để ở trong rổ cho chàng."
Không đợi hắn nói tiếp, nàng đã chạy đi mất.
Hà Sinh nhìn thân hình mảnh khảnh kia chạy xa, không biết vì sao tâm tình phiền muộn tích tụ mấy ngày liền giảm đi không ít...
Sau đó Trương Tích Hoa cũng không ở lại ruộng ngây ngốc, tính toán thời gian một chút, rồi cầm rổ về nhà.
Hạ Tây thôn không lớn cũng không nhỏ, toàn thôn có hai trăm nhân khẩu, đều là họ Hà, họ Giang, họ La, ngoài ra còn có mấy người họ khác.
Thôn ở trên một dải đất, núi lớn núi nhỏ vây quanh, lại có một cái sông Ngư Thủy xen kẽ ruộng bậc thang trùng điệp, cũng là từ núi khai khẩn ra. Nếu không phải gặp phải thiên tai, mất mùa, trong thôn ai cũng có thể ấm no.
Chỉ là vài năm nay triều đình thu thuế một năm rồi lại một năm, hơn nữa trời đất cũng không thuận, năm nay trong thôn thật sự là khổ sở.
Trương Tích Hoa trên đường về nhà gặp một đám đứa nhỏ chừng bảy tám tuổi chơi đùa bên ngoài. Thấy nàng đến, bọn chúng như ong vỡ tổ đều hô lên: "Ôi nàng dâu nhà Hà Sinh, Ôi đêm động phòng hoa chúc, Ưm ưm ưm ô ô......"
Sắc mặt Trương Tích Hoa đỏ như rặn mây trời, nàng là nàng dâu mới, da mặt mỏng, sao chịu được mấy câu trêu chọc của lũ trẻ, chỉ hận không thể có thiên lý mã chạy nhanh về nhà trốn.
Hạ Tây thôn có tập tục đêm tân hôn người bên ngoài đều phải tới góc tường nghe, nếu mà trong phòng không có tiếng vang gì, ngược lại là điềm xấu, đi nghe lén góc tường thì người nào bị bệnh sẽ khỏi bệnh. Thôn Hạ Tây năm nay ít người trẻ tuổi thành thân, gặp được một đám, sao có thể không có người ra nghe?
Mấy phụ nhân thị phi còn hưng trí đến đây còn muốn học rên theo, bắt chước tình tiết của người khác, đám trẻ nhỏ tham gia cũng không biết chuyện gì, chỉ thấy người lớn nói chuyện say sưa về việc này, ngược lại tưởng là chuyện gì hay nên học theo, vì thế Trương Tích Hoa liền bị mấy tiểu tử trêu chọc.
Đi như chạy về nhà, nàng liền thấy Hà Tằng thị đang phơi đậu đũa ngoài sân. Lúc này đang là mùa đậu đũa, ăn không hết thì phơi nắng rồi ngâm muối cũng là một món ăn sáng ngon miệng.
Trương Tích Hoa nói: "Nương, để ta làm cho."
Hà thị cũng không ngẩng đầu lên, trên tay cũng không ngừng, thản nhiên nói: "Ngươi đi thổi lửa nấu cơm trước đi."
Trương Tích Hoa dạ một tiếng trả lời, đi vào phòng bếp, trong lòng không bởi vì thái độ của mẹ chồng mà cảm thấy không thoải mái, Hà Tằng thị luôn luôn như thế, ngay cả với con ruột Hà Sinh, trên mặt cũng chỉ nhàn nhạt.
Trong viện Hà gia có một cái giếng nước, không cần phải tới giếng nước lớn ở cửa thôn múc nước uống như các nhà khác. Tuy rằng thời tiết khô hạn, mực nước giảm xuống không ít, nhưng nước vẫn đủ để dùng một cách thoải mái. Đầu tiên Trương Tích Hoa múc đủ mấy thùng nước vào trong phòng bếp, thả gạo và khoai lang thái ra miếng mà mẹ chồng đã chuẩn bị, trộn cùng với ít hạt tiêu chuẩn bị nấu cháo.
Mắt thấy sắp đến ngày thu hoạch mà ruộng lúa vẫn không có tiến triển gì, lương thực trong nhà giảm nhanh, chỉ có thể tiết kiệm như vậy. Trương Tích Hoa từ khi gả đến đây chưa từng được ăn một bữa cơm nào. Hà gia xem như gia cảnh tốt trong thôn, ruộng đất có đến mười mẫu, hàng năm đóng thuế xong vẫn còn lương thực để ăn, cơ bản không lo đói.
Không giống như ba huynh đệ Giang gia trong thôn, cha mẹ chết sớm, chỉ để lại hai mẫu ruộng, nương tử của họ sinh được hai đứa bé đều bị chết đói, cuối cùng nàng chịu không nổi đả kích mất đứa nhỏ, cũng đi theo. Mấy năm nay, ba huynh đệ chịu khổ rất nhiều. Đến khi ba mươi tuổi mới dùng toàn bộ của cải đến chỗ buôn người mua một tiểu nương tử, nương tử này trở thành thê tử chung cho ba huynh đệ.
Lúc này ba huynh đệ Giang gia muốn tìm biện pháp kiếm được một chút tiền, hy vọng có thể mua thêm vài mẫu, nuôi tiểu nương tử, cũng sớm sinh một đứa nhỏ hương khói cho Giang gia.
Trương Tích Hoa mấy ngày nay ở bờ sông giặt quần áo cũng có vài lần gặp nương tử Giang gia bưng chậu đến giặt quần áo. Nhìn thân mình thật yếu ớt, có một ánh mắt long lanh như nước, khuôn mặt dáng vẻ khéo léo, nàng ấy luôn cúi đầu, xấu hổ không cùng người ta nói chuyện. Đợi nàng ấy vừa đi, mấy nữ nhân bên bờ sông liên tiếp cô một câu ta một câu nói về chuyện nàng ấy cùng ba huynh đệ Giang gia, trong lời nói có đủ loại tình ái.
Dù vô tình nhưng Trương Tích Hoa khó tránh khỏi nghe được không ít chuyện của nàng ấy. Chính nàng thật sự cảm thấy nàng dâu Giang gia nên ăn nhiều hơn, cơ thể tốt hơn một chút, gầy yếu như vậy, cũng không dễ sinh con.
Nghĩ đến sinh con, Trương Tích Hoa che mặt, đã biết cơ thể mình cũng khỏe mà vẫn không đi đến đâu. Có thể bởi vì gầy yếu hay không, trượng phu mới không cứng nổi để tạo người?
"Tẩu, lấy cho muội một ít nước ấm đi. Trên người thật sự khó chịu, trách sao không thoải mái." Cô nương còn chưa xuất giá Hà Nguyên Nguyên chạy đến nói với tẩu tử mình.
Trời nóng như vậy, Hà Nguyên Nguyên còn mặc một áo bào, khó trách nóng nực, Trương Tích Hoa cười nói: "Muội đã về sao, trong nhà có nước ấm, muội chờ một chút, tẩu lấy cho muội."
"Nhanh lên nhé." Hà Nguyên Nguyên bỏ lại một câu, vội vàng trở về phòng.
Trong nhà bếp có hai cái bếp củi, nối liền và thông nhau, bên này nhóm lửa nấu đồ ăn, bên kia dùng nồi sắt to đun nước, chờ đồ ăn chín, nước cũng sôi.
Thật ra Hà gia cũng không quen trực tiếp tắm nước lạnh, cho dù trời nóng như vậy, cũng đun nuớc để tắm rửa.
Trừ mấy ngày hôm trước đầu óc mụ mị, khiến cho bản thân có chút trì độn, bây giờ đầu óc rõ ràng, việc nhà Trương Tích Hoa làm vô cùng thuận buồm xuôi gió. Không đến mấy chục phút đã có nước ấm, xách tới phòng tắm.
Nàng còn cẩn thận đặt một thùng nước lạnh ở một bên, thả cái gáo bầu ở bên trong, nếu cô nhỏ cảm thấy nước nóng quá, có thể tự pha cho nước nguội bớt.
Múc nước giếng rửa sạch rau dưa, cháo cũng đã nấu xong rồi, cho thêm một ít khoai lang vào nồi, cháo đặc ăn cũng dễ no, xào thêm một ít rau dưa, cả nhà có thể cùng ăn ngon.
Hai ngày nay Hà Tằng thị đã đem việc nấu nướng giao cho Trương Tích Hoa làm. Nếu bà ngẫu nhiên lo lắng, sẽ đứng ở một bên nhìn chằm chằm, giống bây giờ. Bà vừa may xong túi lưới, muối đậu đũa, còn có thời gian đến chỉ đạo con dâu của mình.
Thấy Trương Tích Hoa lấy nửa thìa dầu chuẩn bị cho vào chảo, Hà Tằng thị vội nói: "Ngươi giảm ít dầu một chút."
Trương Tích Hoa nghe mẹ chồng bảo, lại giảm dầu trên thìa xuống một nửa, Hà Tằng thị mới gật đầu. "Xào đồ ăn không cần nhiều dầu như vậy, nửa thìa kia của đổ xuống cùng bây giờ không khác gì nhau, sau này còn phải nhớ rõ."
"Dạ." Trương Tích Hoa nói, trong nhà xào rau hay đồ ăn, trên cơ bản đều là cho một chén nước vào chảo nấu, chờ nước sôi, thả đồ ăn hay rau dưa xuống lần nữa, sau đó vớt lên đặt ở trên cái đĩa cho muối ăn, nhỏ vài giọt dầu trộn lên một chút.
Biện pháp này tiết kiệm dầu, tiết kiệm muối ăn, chỉ là hương vị có chút nhạt nhẽo, ăn vào mùi vị cũng không ngon lắm.
Ở ngay cửa, cha chồng Hà Đại Xuyên vác cái cuốc, tiêu sái vào nhà, đợi cất công cụ xong, cũng đến phòng bếp định lấy nước ấm, tắm rửa xong sẽ chờ ăn cơm
"Bà lão lấy nước nóng cho ta." Hà Đại Xuyên nói xong, vội vàng vào nhà xí.
Thân là con dâu, Hà Đại Xuyên sẽ không trực tiếp sai bảo nàng làm việc, tuy nhiên loại chuyện này, Trương Tích Hoa vẫn là cực tinh mắt, không đợi Hà Tằng thị lên tiếng, đã lấy thùng gỗ đi đun nước.
Đợi nước đủ nóng liền xách tới phòng tắm.
Hà Tằng thị mặc dù không mở miệng, nhưng trong lòng rất vừa ý với nàng dâu này.
Người ở Hà gia vô cùng đơn giản, cha chồng Hà Đại Xuyên, mẹ chồng Hà Tằng thị, chị chồng Hà Nguyên Tuệ đã gả sang huyện bên, cùng với em chồng Hà Nguyên Nguyên 13 tuổi chưa lập gia đình, con trai lớn nhất là Hà Sinh, còn có một con trai là Hà Thông, nhỏ hơn Hà Sinh ba tuổi, nhưng không may mười năm trước một lần đi trấn trên đã bị lạc mất.
Làm Hà Tằng thị khóc chết đi sống lại.
Gia cảnh Hà gia lúc ấy không tồi, huynh đệ Hà Sinh, Hà Thông đều được đi học. Việc đọc sách của Hà Thông rất có thiên phú, được phu tử khích lệ. Ngược lại Hà Sinh học trường tư hai năm, chỉ nhận biết được chữ, thi từ ca phú không biết gì.
Từ khi Hà Thông bị lạc, Hà gia xài hết của cải trong nhà cũng không tìm được người. Hà Sinh thôi học, Hà Tằng thị không còn tươi cười nữa, đối với ai cũng đều lạnh lùng nhàn nhạt.
Chạng vạng tối trượng phu Hà Sinh của nàng mới về đến nhà. Những người khác ở Hà gia đã sớm ăn xong cơm. Toàn bộ đồ ăn của Hà Sinh được Trương Tích Hoa để phần cẩn thận, đặt ở trong bếp, cháo đặt trong bình gốm để ở trong nước lạnh cho nguội.
Hà Sinh không thích uống cháo nóng, cho nên Trương Tích Hoa cố ý để nhanh nguội chờ hắn trở về ăn.
Nhận thùng gỗ trên bả vai hắn, Trương Tích Hoa hỏi: "Hôm nay chàng ăn trước xong rồi tắm sao?"
"Ăn trước rồi tắm vậy." Dưới ánh trăng Hà Sinh nhìn vào mắt nàng, lại nói: "Nàng lấy quần áo của ta trước đi, đợi tự ta múc nước đi phòng tắm."
Trương Tích Hoa bê một cái bàn gỗ nhỏ để ở trong sân, nhanh chóng dọn xong bát đũa cho trượng phu, rồi mới vào phòng lấy quần áo cho hắn.