- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Đầu Ngón Tay
- Chương 71: Chính diện giao chiến
Đầu Ngón Tay
Chương 71: Chính diện giao chiến
Mỗi gia đình hạnh phúc thường là tương tự nhau, nhưng gia đình bất hạnh lại có khác biệt lớn -- không biết lời này là ai đã nói.
Có lẽ ngày hôm qua vẫn còn đang bi thương cảm thán con trai lão thím nhà bên chặn đường cướp giật bị tống vào ngục, lão nhân một đêm tóc bạc thê thảm không gì sánh được; còn có con gái con rể nhà nào đó lại đang náo ly hôn, nhưng hai người ai cũng không cần con, thương cảm đứa bé kia mới vài tuổi liền bị cha mẹ vô lương vứt bỏ; thậm chí ngay đầu đường nhà ai đó bị trộm, mất một số tiền lớn cùng trang sức. . . Những đề tài này kỳ thực đều là các bà mỗi ngày trà dư tửu hậu tiêu khiển. Mà phía sau cánh cửa đóng kín, ai biết nhà ai còn có mấy phần khổ.
Vương Viện đã chừng mấy ngày không đi đến tiệm, Từ Trung Đạt bị véo tím cả cánh tay, ngày nóng bức, ông cũng không dám mặc áo ngắn tay đi ra ngoài, cho nên, ông cũng không đến tiệm.
[Từ gia thực ký] nghỉ kinh doanh ba ngày, các phục vụ viên thật cao hứng, bởi vì lão bản nói sẽ không trừ tiền.
Ba mẹ đều không ra khỏi cửa, việc cần ra ngoài đều là Từ Thời Thê xử lý. Từ sáng sớm bắt đầu mua thức ăn, nàng lặng lẽ làm tất cả mọi việc nhà, nếu không, mẹ nàng đại khái sẽ chết đói -- bởi vì bà hầu như chỉ biết ngẩn người.
Mà ba nàng thì chỉ biết là hút thuốc, căn nhà hẹp mấy ngày nay quả thực giống như mê cảnh mây mù lượn quanh, người đều mau thấy không rõ rồi.
Lại làm xong một bữa cơm, Từ Thời Thê đến phòng hai người, bảo hai người đi ăn.
Vương Viện rốt cục có thể động, thần hồn không biết đi nơi nào phiêu đãng vài ngày, lúc này cuối cùng có vẻ bình tĩnh lại.
Bưng lên chén cơm được con gái xới đầy, Vương Viện chỉ nói một câu: "Tìm lúc nào đó, mọi người ra nói chuyện !"
Nói chuyện gì, đàm luận chia tay, hay là đàm luận đồ cưới? Từ Thời Thê dị thường thoải mái mà nghĩ, sau đó cười tự giễu một cái ở trước khuôn mặt không chút biểu tình của mẹ.
Liên lạc Văn Già La không được, Từ Thời Thê đành gọi tới cho Văn Bảo Hoa. Văn Bảo Hoa lúc nghe hiểu ý của nàng, bị dọa điện thoại suýt chút nữa rớt. Nàng không dám rủi ro đi tiếp xúc tiểu thẩm thẩm, không thể làm gì khác hơn là đi tìm nãi nãi cầu cứu.
Lão thái thái mấy ngày nay chỉ làm một việc, thuyết phục lão gia tử. Bà lúc đầu cho rằng phải tốn một chút thời gian, nhưng không nghĩ tới lão gia tử lại cho bà một phần kinh hỉ.
"Nếu như vào thời chiến, thù nhà hận nước, nơi nào đến phiên mấy chuyện nhi nữ tình trường. Cũng chính là thế sự thái bình, cuộc sống thư thái, thế mà lại bi xuân tổn nguyệt lên." Lão gia tử khó được giọng văn nghệ một phen, sau đó nặng nề thở dài. "Có bao nhiêu thanh niên có chí còn không biết ái tình là gì đã liền đầu rơi đổ máu, tụi nó ngược lại, sống an lành, còn ngại không đủ thoải mái, không được bản thân còn vặn cho ra, chẳng lẽ liền thú vị chút? " ông nhìn lão thái thái há miệng một cái, liền nói tiếp, "Ta biết ý của bà, chúng ta thế hệ trước khổ cực như vậy làm cái gì, không phải là vì tụi nó có thể được sống cuộc sống tốt -- được thôi, nó muốn làm cái gì thì làm cái đó a !, ta Văn gia tôn nữ, có tự do này."
Lão thái thái không cần phải nói gì nữa, tức giận tới mức thở gấp, trừng mắt nhìn lão gia tử. Thua thiệt bà suy nghĩ tới nửa đêm tìm lí do thuyết phục, đến đây dĩ nhiên toàn bộ vô dụng.
Kỳ thực lão gia tử không có nói cho bà biết là, trên đời này nhìn tới nhìn lui, dù cho con cái trưởng thành rồi cuối cùng cũng chỉ còn chính bọn họ qua ngày, mà bên cạnh ông cũng chỉ có bạn già mà thôi. Lão viện trưởng kia đã mập mờ cảnh cáo ông, lúc này lão thái thái là giả bộ bệnh, nhưng tâm bệnh là có. Nếu như không thuận theo bà, chỉ sợ lão thái thái cùng cháu gái nhỏ đều sẽ suy sụp. Sau đó lão viện trưởng lại liền đối với lão gia tử oanh tạc một phen về mấy đề tài có chút chuyên nghiệp, đem ông nguyên bản đúng là có chút tâm tình phản đối chuyện kia đánh cho tan nát.
Nát là nát, nhưng còn mấy mảnh, cho nên lão gia tử không thể làm gì khác hơn là giữ trạng thái im lặng, để xem động tĩnh.
Nhưng đến lúc nghe cháu gái lớn nói Từ gia đã đưa ra lời mời, lão gia tử liền có điểm ngo ngoe rục rịch
"Ta đi." Lão thái thái một câu nói đem lão gia tử chận lại.
"Ta là đại gia trưởng, ta có quyền đi xem đó là người nhà nào." Lão gia tử chống nạnh, cứng cổ rống.
"Chớ có rống với tôi," lão thái thái liếc ông một cái, "Tôi đại diện toàn bộ."
" Tiểu thẩm thẩm thì sao ạ? " Văn Bảo Hoa thật cẩn thận hỏi.
Lão thái thái trầm ngâm, gật đầu: "Mang theo."
Cuối cùng kết quả "Mang theo " chính là, ngoại trừ Văn Châu ra ngoài khảo sát, Văn gia từ già đến trẻ, từ trên xuống dưới tập thể xuất động.
- Lão gia tử, đây là một hồi chính diện giao chiến, không có tướng quân không được.
- Văn gia lão đại, đây là thời cơ lý luận kết hợp thực tế tốt nhất, phải quan sát hiện trường.
- Dâu cả, . . . Con làm thực tiễn quan sát ghi chép.
- Văn gia lão nhị, con đặt phòng ăn, nếu là ở nhà hàng nhà mình, vậy thì phải quản một chút.
- Vợ lão nhị, . . . Con là lão bản nương nhà hàng, lý do giống như trên.
- Văn Bảo Hoa, một là em gái một là bạn thân, con có trách nhiệm!
- Hạ Bang, . . . Con đi chiếu cố phụ nữ có thai.
- Văn Dục, con là người khởi xướng tai nạn xe, tai nạn xe là vấn đề rất mấu chốt, phải, rất then chốt -- Mông Mông, em làm sao cũng tới?
- Đỗ Mông Mông, . . . Con tuy tạm thời không phải là người Văn gia, nhưng chuyện của các nàng con là người đầu tiên biết đến.
Văn Già La nhìn một lố người này, rất đau đầu, cô quay đầu nhìn người bên cạnh một chút, cảm giác mẹ cô gần đây hỏa khí xác thực quá nặng, đỉnh đầu đều muốn bốc khói.
Trò hề, đây chính là một màn diễn trò, tỉnh dậy thì tốt rồi! La Lâm Y ra sức điều khí, nghe bọn mồm năm miệng mười hướng lão thái thái trình bày lý do tự mình phải có mặt, tự an ủi nói.
Lão thái thái chỉ ở thời điểm Đỗ Mông Mông đến nâng mắt một chút, sau đó vẫn bận chỉnh lý bộ sườn xám mới mình đang mặc, còn cả cái dây chuyền trân châu.
Mọi người sau khi nói xong lý do liền ngăn ở cửa chính, mắt lom lom nhìn lão thái thái, lão thái thái rốt cục vung tay lên, rất trầm mà nói một câu: "Vậy thì đi thôi."
Đương nhiên, người nhà họ Văn cũng không phải tính dựa vào người đông thế mạnh tranh thủ quyền chủ động, cho nên mặc dù mọi người đều theo vào nhà hàng đã hẹn, nhưng cả đám người đều bị lão thái thái ngăn ở bên ngoài phòng ăn, chỉ có La Lâm Y cùng Văn Già La vào bên trong.
"Không biết sẽ xảy ra chuyện gì a." Văn Dục cảm thán, sau đó nhìn chằm chằm Đỗ Mông Mông,"Em đã sớm biết, tại sao không có nói cho anh?"
"Anh là gì của em, em làm gì phải nói cho anh biết?" gần đây Văn Dục đối với nàng đột nhiên lại nhiệt tình, Đỗ Mông Mông lại ngược lại lãnh đạm hơn.
Mũi dính đầy tro (mất mặt) Văn Dục nhìn thấy ba mẹ mình ánh mắt ám muội, muốn giải thích, nhưng nhất thời lại không tiện nói gì. Cố tình lúc này Đỗ Mông Mông còn chủ động rót trà cho các trưởng bối đang ngồi, chính là từ chỗ anh chàng lướt qua đi – cô gái này còn có bản lĩnh chọc tức người đến nhe răng. Cũng may nàng cuối cùng vẫn là không có làm bộ nhìn không thấy anh chàng, hơn nữa thanh âm còn rất ôn nhu nói "Uống trà của anh đi" .
Vài chữ đơn giản cỡ nào, Văn Dục giận dữ biến mất, xúc động liền giữ lại tay nàng.
Đang ngồi những người khác đều ho khan quay đầu đi, Đỗ Mông Mông lúc này mới cảm thấy nhiệt khí xông lên mặt bỗng nhiên tiêu tán rồi.
Đúng lúc này, người nhà họ Từ đến.
Thành viên gia đình rất đơn giản, một nhà ba người, Vương Viện đi đầu, Từ Trung Đạt đi cuối, xuyên qua đại sảnh, trong cái nhìn của người nhà họ Văn đi vào phòng ăn.
Phòng ăn không lớn, một bàn tròn cho mười người ngồi, sáu người chia ra ngồi, nhưng vẫn là không khỏi tựa như phân ra hai phe. Rất kỳ dị, người lớn Từ gia đem Từ Thời Thê kẹp ở giữa, gia trưởng Văn gia đem Văn Già La cũng kẹp ở giữa. Cái gì đều còn chưa nói, liền thấy hai nhân vật chính ánh mắt đã quấn với nhau, dù cho dời đi, lập tức lại dán ngược trở về.
Giờ này khắc này, đối với tràng cảnh gia trưởng hai bên vậy mà ngồi chung một chỗ cùng ăn cùng nói chuyện như đang trong mộng Từ Thời Thê cùng Văn Già La đều có đồng cảm.
Địa điểm này, bầu không khí chỗ ngồi này, đây không phải là một màn coi mắt sao?
Sớm đã bồi dưỡng ra thần giao cách cảm, hai người đều ở trong ánh mắt của đối phương thấy được đồng dạng ngạc nhiên thú vị, sau đó Văn Già La bị mẹ nàng dưới bàn véo vào chân, khuôn mặt vặn vẹo một cái, dùng sức để cho mình chuyển mắt đi. Mà Vương Viện còn giả bộ như không nhìn thấy, cũng không để ý món ngon trên bàn này nhất tề nhìn qua sắc vị câu toàn, lại càng không chào hỏi, trực tiếp đem một thứ đặt trên mâm xoay chuyển đến đối diện.
"Lão thái thái, thứ này xin ngài thu hồi đi."
Lão thái thái ngày hôm nay đã quên mang kính lão theo, cũng không nghĩ đến sẽ có giấy tờ được đưa tới, không thể làm gì khác hơn là nheo mắt lại đưa ra xa xa mà xem.
Ồ, địa chỉ một đơn vị văn hóa, mặt trên còn có viết thời gian báo danh. Đây là thứ gì? Bà ngẩng đầu lên: "Từ phu nhân, đây là cái gì?"
Vương Viện lãnh đạm nói: "Một phần công việc chính thức quả thực rất mê người, nhưng là xin không nên coi thường chúng tôi dân thường, chút cốt khí ấy chúng tôi vẫn phải có."
Văn Già La từ trong tay lão thái thái rút tờ giấy ra, cô đã nghe rõ ý tứ trong lời kia, trong lòng không khỏi rất tức giận. Quay đầu nhìn mẹ mỉnh, mẹ cô ngược lại là một bộ dáng vẻ mạc minh kỳ diệu.
"Nhìn mẹ làm cái gì, mẹ không có làm gì cả."
"Không chấp nhận phần công việc này, cũng không có nghĩa là liền tiếp thu cảm tình hai đứa. Tôi nghĩ chúng ta đều có đồng quan điểm. Giấu giếm sớm muộn vẫn sẽ bị phát hiện, cho nên tôi nghĩ không bằng ngồi xuống hảo hảo nói chuyện." Vương Viện quét mắt nữ nhi, "Chính các con nói đi, muốn thế nào mới có thể tách ra."
Xem ra không phải kết thân, mà là tách nhau ra. Từ Thời Thê cười khổ một cái, đứng lên, hướng lão thái thái cúi một cái: "Nãi nãi, xin lỗi."
Lão thái thái khoát tay áo, không nói gì. Ngày hôm nay e rằng bà không cần phải nói.
Từ Thời Thê lại hướng La Lâm Y cung kính khom lưng: "A di, rất xin lỗi."
"Nếu như có thể chế ngự, chúng con sẽ không phải chọn một cách thương tổn người nhà như vậy. Xin tin tưởng chúng con, chúng con trải qua giãy dụa so với mọi người nghĩ nhiều hơn rất nhiều." Từ Thời Thê chậm rãi nói, "Cho nên, mẹ, ba, đối với ba mẹ con càng phải nói xin lỗi. Rất xin lỗi, con không muốn cùng em ấy xa nhau."
Vương Viện nhướng mắt nhìn đối diện đang nghe đến si ngốc Văn Già La: "Còn cháu?"
Văn Già La cũng đứng lên: "Thúc thúc, a di, cháu từng nói qua với hai người sẽ phụ trách, không chỉ bởi vì chị ấy bị ảnh hưởng do tai nạn xe gây ra, mà là bởi vì, yêu nhau cũng là phải phụ trách. Không phải ăn bữa nay lo bữa mai ngắn ngủi, mà là thiên trường địa cửu làm bạn. Không có người khác, vĩnh viễn bất ly bất khí. . ."
"Đủ rồi." La Lâm Y chặt đứt lời con gái. Bà đối với đối phương vừa tiến đến cường thế rất bất mãn. Chính mình căn bản không được đặt ở trong mắt của người ta, còn thêm con gái của mình giống như cũng không đủ tư cách vậy, nhìn thế nào đều là bị khinh miệt đối đãi. Mình là chịu không nổi ủy khuất, huống chi là con gái bị người ta khuất nhục. "Tiểu hài tử không hiểu chuyện, người lớn nên dạy bảo nhiều một chút. Già La nhà chúng tôi ngàn tốt vạn tốt, duy chỉ có một điểm là quá thiện lương, yếu lòng, cho nên chiếu cố người bệnh đều có thể chiếu cố ra cảm tình tới."
Vương Viện nhíu mày, ánh mắt vẫn là rơi trên người Văn Già La, thanh âm hơi bén nhọn: "Nhắc tới tai nạn xe, tôi liền không khỏi không hỏi một chút rồi. Cháu ngày đó luôn miệng nói sẽ tìm bác sĩ, làm thế nào giúp con gái ta chữa tiếng nói, có phải hay không kỳ thực căn bản là không có dự định chữa cho tốt, cho rằng như vậy nó cũng chỉ có thể ở lại bên cạnh cháu thôi? "
Văn Già La bị hỏi đến sửng sốt, còn không kịp trả lời, La Lâm Y liền cơ hồ vỗ bàn đứng lên: "Lời này thực sự là hỏi rất hay, tôi cũng có lời muốn hỏi. Con gái các người rõ ràng là có thể nói chuyện, nhưng lâu như vậy không mở miệng, chẳng lẽ không phải muốn mượn bệnh giả bị thương để dễ dàng ở bên cạnh con gái tôi lôi kéo nó?!"
Việc này không đề cập tới thì thôi, trong hai ngày này Vương Viện đã biết tất cả mọi chuyện giữa hai người các nàng cũng nổi giận lên: " Thời Thê nhà chúng tôi nếu không phải là bị các người bức, có thể không mở miệng sao?" bà lúc này mới nhớ tới kẻ đầu sỏ hại con gái mình mấy tháng không thể nói chuyện thế mà lại không tới, quả nhiên thật là lãnh đạo lớn.
Nói đến chỗ này La Lâm Y quả thật thấy được trượng phu của mình làm quá đúng, chẳng qua là lão thái thái tự nhiên đâm ngang, nếu không... một năm dài như vậy, cố gắng không được bị phát hiện tụi nó liền chính mình kết thúc.
" Hiện tại mở miệng có phải hay không sớm rồi, một năm còn chưa tới đâu, con bé đã tự động từ bỏ."
Vương Viện con mắt trợn tròn: "Nếu không phải là lão thái thái nhà các người bệnh nặng, con gái của tôi có thể buông bỏ sao?"
"Buông bỏ có cái gì không tốt." La Lâm Y duỗi tay chuyển tới, đem địa chỉ đơn vị quay đến trước mặt đối phương, "Đây là bồi thường tinh thần, hẳn là, bà cũng không cần thấy gánh nặng nhận lấy a !"
"Nói cho cùng bà chính là coi thường chúng tôi dân thường." Vương Viện hừ lạnh một tiếng, "Đừng nói Già La là nữ, dù là nam hài tử, tôi cũng sẽ không để con gái tôi cùng người nhà các người lui tới."
"Cái này lạ đây, con gái của tôi kém chỗ nào? " La Lâm Y xốc mày, "Không phải nói, tôi chỉ cần truyền đi muốn kén rể, nếu không phải cấp độ vương tôn công tử, thì đều không xứng với con gái tôi."
"Vậy thì tìm vương tôn công tử nhà bà đi." Vương Viện lập tức không cam lòng tỏ ra yếu kém mà phản công trở về, "Con gái của tôi nổi danh ôn nhu hiền lành, người tới coi mắt đứng ngoài bậc cửa đều muốn sụp, tuyệt đối không kém so với nhà bà."
"Con gái của tôi. . . "
" Con gái của tôi. . ."
Đá, tên bay loạn, cũng may phương hướng nhất trí, không có đưa tới ngộ thương.
Nhìn hai bà mẹ đã bất tri bất giác đem đề tài kéo tới xa vạn dặm bên ngoài, lão thái thái hứng thú dạt dào mà hướng Từ Trung Đạt cười cười.
Từ Trung Đạt cũng đã nghe đến trợn mắt há mồm. Trước khi ra cửa cũng đã phân công xong, mẹ đấu mẹ, cha đấu cha, nhiệm vụ ứng đối với đại lãnh đạo chỉ trong TV mới có thể thấy được liền giao cho ông, phụ thân như núi rồi. Từ Trung Đạt nguyên bản cũng là một bụng lửa giận, đối với cái giao ước một năm kia. Bất kể đối phương là ai, hôm nay vốn dĩ có nói gì cũng muốn tát một trận khí trước, lấy lại một màn cho con gái.
Nhưng không nghĩ tới chính là vừa vào phòng ăn đối diện tất cả đều là phụ nữ, ông cũng không thể hướng về phía một lão thái thái tóc trắng xóa nổi trận lôi đình a ! Vì vậy mấy thứ ấp ủ trong bụng kia liền yển kỳ tức cổ (hành quân lặng lẽ, ngừng công kích), chỉ ngồi ngoài quan sát vợ mình cùng người ta tinh thần phấn chấn đấu võ mồm.
Trọng tâm câu chuyện đã bị mẹ mình khen đến chỉ ở trên trời mới có, hai cái đương sự mặt đầy hắc tuyến ngồi nghe, hoàn toàn chen vào không lọt một lời, cũng hiểu là thực sự không cần thiết. Bởi vì nội dung các bà tranh luận đã tương đối quỷ dị, hoàn toàn thoát ra khỏi những cái mà các nàng vốn cho là gian nan hiểm trở .
Mặc dù biết đây không phải là một bữa cơm tốt, nhưng dù sao vẫn là bụng đói đi ra ngoài, Từ Thời Thê đối với biểu tình Văn Già La lý giải được vô cùng đúng chỗ. Nàng thấy trong bàn ăn có một tô canh, liền tận lực dùng biên độ nhỏ nhất múc một chén sau đó đặt ở trên mâm xoay, từng tấc từng tấc mà lặng lẽ chuyển đến trước mặt Văn Già La.
Văn Già La nhất thời vui vẻ lên, cũng xem mèo vẽ hổ (làm theo) dùng bộ đồ ăn của mình múc một chén chuyển qua cho Từ Thời Thê.
Ngô, kia đậu Hà Lan xanh biếc thoạt nhìn thanh lương hơn nữa thích hợp mùa hè, em nếm thử. . .
Cần tây bách hợp dường như đối với giọng nói có chỗ lợi, không sai, mùa hè phải ăn thanh đạm một chút, chị cũng thử xem. . .
Hai người gắp thức ăn cho nhau đem mâm xoay đùa bỡn thật quá mức, rốt cục đưa tới sự chú ý của hai bà mẹ đang chiến đấu.
"Từ Thời Thê! ! !"
"Văn Già La! ! ! "
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Đầu Ngón Tay
- Chương 71: Chính diện giao chiến