Mấy cọng tóc bạc kia, bị Từ Thời Thê mang cất kỹ.
Văn Già La cũng có thứ giấu kỹ, chính là mỗi một tờ giấy Từ Thời Thê đã viết.
Các nàng đều đi tìm hộp, đem đóng kỹ lại, đều lén nhau làm, giấu ở chỗ người kia bình thường sẽ không đυ.ng vào. Có một chút cảm giác bí mật, ở chung trong cùng một không gian, người kia cũng có một góc không biết đến.
Mỗi lần có một chút chuyện gì đó phát sinh qua, ví như Văn Già La làm cơm, Từ Thời Thê gội đầu, tình cảm giữa các nàng liền sẽ dần dần tích thêm một tầng, trở nên càng ngày càng thật tin cậy. Mà mỗi cuối tuần về nhà cũng cố định, có đôi khi Văn Dục sẽ đến đón, thỉnh thoảng Đỗ Mông Mông đi cùng xe với các nàng cùng trở về.
Đỗ Mông Mông nhìn các nàng ở chung đã rất bình tĩnh rồi, thời điểm Văn Già La hỏi nàng cảm thụ, nàng chỉ là bất nhã hiếm thấy mà trợn mắt một cái, nói đừng tưởng rằng cả thế giới chỉ có hai người bọn họ là đặc biệt, tớ nhìn qua so với hai người ở chung còn nóng bỏng hơn. Bất quá, như vậy rất tốt, muốn sống hết đời, phải giữ lửa, chậm rãi thiêu đốt.
Không có nhiệt huyết nào mãi mãi. Đỗ Mông Mông lại ngẩn ngẩn ngơ ngơ nói, khi củi đang đốt đến rừng rực, hoặc là tiếp tục thêm củi khô vào, hoặc là lấy củi ra làm nước trở nên nguội lại, bản chất vẫn là giống nhau, đó chính là mất đi. Nàng thở dài, nếu như có thể vào lúc tình yêu tiến đến đỉnh điểm rồi chết đi, hẳn là hạnh phúc nhất rồi.
Lộ ra cực lực bi quan, Đỗ Mông Mông đại khái còn chưa thể đánh hạ được Văn Dục, Văn Già La đành phải điều tiết bầu không khí, vội ôm Từ Thời Thê, ra vẻ hoảng sợ, cậu đừng làm tớ sợ, nhà của tớ chỉ có mỗi Văn Dục là hạt giống thôi.
Đỗ Mông Mông liền cười khanh khách, nhìn các nàng, lại rất hâm mộ.
Văn Già La cảm thấy hẳn là giúp nàng một tay, cho nên cuối tuần liền kêu Văn Dục tới, chính mình mang Từ Thời Thê về nhà.
Từ Thời Thê có đôi khi sẽ đi Văn gia lão trạch, chuyện thường làm nhất chính là mài mực cho lão thái thái, còn có bồi Văn Bảo Hoa tản bộ. Bảo Hoa đã biết tình huống nàng bây giờ, bị Văn Già La nhiều lần cảnh cáo không cho phép kí©h thí©ɧ nàng, khiến cho hai tháng này họp lớp, nàng vẫn là vắng mặt.
Đối với việc của Từ Thời Thê, Văn Già La hiển nhiên là có chút bá đạo, Văn Bảo Hoa vẫn còn ngây thơ nghĩ, cô em này thật đúng là quá phụ trách đi, hận không thể đem nàng buộc ở trên thắt lưng, tựa như sợ nàng không thể cùng người khác giao tiếp vậy. Trên thực tế nàng thấy Từ Thời Thê ngoại trừ không thể mở miệng, so với trước đây cũng không có gì khác biệt, nhất thời có chút kỳ quặc nói không rõ được, chỉ là không biết vấn đề chỗ nào, mà hỏi Văn Già La, cô trả lời cũng là đang tìm vấn đề.
La Lâm Y mắt lạnh nhìn cô gái này theo con gái ra ra vào vào, mỗi lần đều không có một chút thay đổi gì, ngay cả thử phát ra âm thanh cũng không dám, trong lòng bà dần dần có chút không thoải mái.
Nhìn có vẻ như là không phải không nói được, mà là dựa vào không nói được quấn lấy con gái bà. Nếu như là đàn ông, chỉ sợ sớm đã bị bà cảnh giác canh phòng nghiêm ngặt rồi. Nhưng cố tình lại là Từ Thời Thê, bà cũng có chút biết cô gái kia, hẳn không có lý do làm như vậy.
Lại một lần con gái đưa Từ Thời Thê về, sau khi quay về nhà, La Lâm Y ngăn cô lại.
"Già La, chúng ta nói chuyện."
Đối mặt mẹ đang nghiêm túc, Văn Già La không còn cách nào né đi.
"Mẹ hỏi qua ba con rồi, ba nói người ta đã ngừng theo dõi bệnh tình, là ý của con, hay là ý của Từ Thời Thê?"
"Là ý của con." Văn Già La nhíu nhíu mày, "Mẹ, mẹ có thể hay không đừng động đến việc này?"
"Mẹ làm sao có thể mặc kệ được?" La Lâm Y lập tức liền nóng nảy, nhưng ngay lúc đó lại hạ thấp giọng, êm ái hỏi, "Các con thực sự ở cùng rất thoải mái sao, con bé không có làm chuyện gì quá mức áp chế con chứ? "
Văn Già La trừng mắt lên, phảng phất chính mình chịu nhục vậy, khuôn mặt đỏ bừng: "Mẹ, mẹ làm sao có thể nghĩ như vậy chứ? Chúng con thực sự rất hợp, chiếu cố chị ấy là con tự nguyện – chị ấy là một người rất đơn thuần, nào có phức tạp như mẹ nghĩ thế?"
La Lâm Y trầm mặc một chút, cũng cảm giác mình nghĩ đến quá u ám rồi.
"Tuy vậy, cứ ở tại chỗ con nơi đó cũng không phải là chuyện hay." La Lâm Y đưa tay kéo tay con gái, vẫn là thử thăm dò, đem suy nghĩ mình nghĩ rất lâu nói ra, "Nếu không... con xem như vậy được không. Mẹ giúp con bé tìm phòng ở, lại ra mặt một chút, cũng tìm công việc mà không cần nói chuyện vẫn được, tiền lương tuyệt sẽ không bạc đãi nó, con thường xuyên quan tâm là được rồi, thế nào?"
Văn Già La nắm chặt tay bà, từng chữ từng chữ nói: "Chị ấy không phải sẽ không nói được."
La Lâm Y hơi vặn lông mày: "Nhưng là con bé đến bây giờ cũng không có mở miệng không phải sao, đã mấy tháng rồi, lẽ nào con vẫn muốn chiếu cố nó? "
Văn Già La mím chặt môi, không nói gì. Thấy cái phản ứng này, La Lâm Y trong lòng lộp bộp một cái. Nếu như Từ Thời Thê kia ý định không phải đang làm khó – con gái là một người cứng đầu, chỉ mới thầm mến mà đã có thể đem bản thân hành hạ đến chết đi sống lại, thiếu nợ người ta một ân tình lớn như vậy thì báo đáp thành thế nào?
Vốn La Lâm Y đối với việc cô chiếu cố cô gái kia không có ý kiến gì, nhưng tâm tư của con gái dường như toàn bộ dồn vào trên thân người kia, lâu như vậy tới nay không còn đề cập đến phần cảm tình đã kể với lão thái thái kia, cái này khiến bà có chút đứng ngồi không yên.
Muốn giúp người khác, ít nhất cũng phải xử lý tốt chuyện của mình trước. La Lâm Y không biết con gái có phải mượn cớ, đem chuyện chiếu cố cô gái kia để trốn tránh thực tế hay không -- bà chỉ sợ như vậy. Nghĩ tới đây, La Lâm Y không khỏi hỏi tiếp: " Vạn nhất con bé mãi cũng không nói được, làm sao bây giờ? "
Văn Già La nhất thời trong lòng quặn đau.
Cô vẫn luôn cự tuyệt nghĩ về vấn đề này. Mỗi lần đưa nàng đi bác sĩ Tra, ông ấy đều nói với cô không nên gấp, nhân tính khác nhau, thời gian cần để giảm bớt áp lực cũng không đồng dạng – những lời này nghe đến giờ, Văn Già La đã có ý niệm gϊếŧ ông ta rồi. Bởi vì căn bản chính là không tiến triển chút nào, tuy rằng Từ Thời Thê không còn phản đối bất kỳ yêu cầu gì cô đưa ra, đi bác sĩ để kiểm tra lại cổ cũng được, đổi bác sĩ tâm lý cũng được, đều đã xếp thành một chồng tài liệu, nhưng vẫn là không có một chút tiến bộ.
Có đôi khi ngủ đến nửa đêm, Văn Già La lại đột nhiên thức dậy, sau đó liền trợn tròn mắt, nỗ lực để cho mình duy trì thanh tỉnh. Trong đêm khuya yên lặng như tờ, cô tổng ảo tưởng có thể nghe được Từ Thời Thê nói một chữ nửa câu nói mớ, coi như không phải thanh âm khi xưa, dù cho có một chút động tĩnh cũng đủ để cho cô an ủi lớn lao.
Đáng tiếc, một lần cũng không có.
Dưới ánh đèn vàng treo tường, gương mặt Từ Thời Thê an tĩnh mà ôn nhu, hô hấp thanh thiển, giống như đắm chìm trong mộng đẹp. Thật sự không gió cũng chẳng mưa trong mộng sao, làm nàng ngủ đến không có nửa điểm ngọ nguậy, nhưng là, cũng giống không có nửa điểm hơi người.
Trong mộng sẽ có mình sao? Văn Già La chạm vào gò má mặt nàng, thỉnh thoảng nàng sẽ vô ý thức gần sát lại mà nhẹ nhàng cọ cọ, nhưng đôi môi kia, vẫn không phát ra âm thanh gì; nàng cũng có khi bị giật mình tỉnh, liền bám vào cô, hôn cô, từng cái từng cái, phảng phất ý nghĩa của miệng kia, cũng chỉ còn lại có mỗi điều này.
Cô từng hỏi Đỗ Mông Mông, tớ có phải hay không rất không tim không phổi?
Đỗ Mông Mông không hiểu.
Chị ấy cự tuyệt mở miệng, nhất định là lỗi của tớ, tớ có thể tìm không ra nguyên nhân, nhưng lại không đủ thống khổ, chí ít khẳng định nếm không bằng một nửa của chị ấy – tớ cảm thấy tớ sống đến quá dễ dàng.
Không có ai thật dễ dàng, Đỗ Mông Mông lắc đầu, cậu ở đây, bên người chị ấy bất ly bất khí, hẳn là việc tốt nhất rồi.
Đừng có dùng loại giọng điệu thương hại này, Văn Già La lạnh lùng nhìn nàng, Thời Thê không phải tàn tật.
Vì sao tất cả mọi người đều có cùng dự cảm, đó chính là Từ Thời Thê đã không thể nói nữa, vĩnh viễn là một người câm. Văn Già La cho tới bây giờ đều không thừa nhận dự cảm như vậy, cự tuyệt đi theo biểu tình dần dần bình tĩnh của Từ Thời Thê.
Cô chưa bao giờ từ bỏ, cho nên lúc một lần nữa đối mặt lo lắng của La Lâm Y, rất tuyệt nhiên nói: "Ngày mà chị ấy còn chưa nói lời nào, thì ngày đó vẫn là trách nhiệm của con."
La Lâm Y ngược lại hít một hơi, không nghĩ tới ảnh hưởng của tai nạn xe đối với con gái thì ra vẫn còn ở đây. Cho tới nay cự tuyệt yêu đương, hiện tại dứt khoát lưng đeo một cái trách nhiệm tiêu cực như vậy sống qua ngày, cái này sao có thể được. Bà còn muốn nói tiếp, nhưng nhìn con gái thần sắc kiên định, tuyệt không có chút nào khoa trương, liền ngậm chặt miệng.
Đường này không thông, thì còn đường khác, Văn gia đã làm nhiều đến thế, sẽ không đến mức có người không hiểu chuyện như vậy. Bà âm thầm nghĩ, quay người lại, liền gọi điện thoại hẹn Vương Viện ra.
Trước đây cũng là xuất phát từ áy náy, cho nên lưu lại điện thoại của nhau, trên thực tế là do khách khí nhiều hơn, tình nghĩa giữa hai cô con gái cũng không có thay đổi khoảng cách vốn có của hai gia đình.
Từ Thời Thê thấy mẹ nhận một cuộc điện thoại, liền thở dài ra cửa, cũng không biết là vì sao.
Lần đầu tiên khi trở về, bởi vì nàng cùng Văn Già La cả ngày bên nhau, nếu tách ra, cho dù ở cùng một thành phố, cũng vẫn cảm giác trống rỗng. Quả nhiên, người là tham lam. Trước đây còn cảm thấy khoảng cách có lẽ là tốt, nhưng bây giờ mới vừa xa nhau liền không nhịn nổi. Trong mấy tuần lễ đầu, bởi vì hứa dành thời gian cho người nhà, cho nên chỉ có thể nhắn tin, vượt qua gian nan xa cách.
Rồi dần dần nhiều lần về, liền tương tự như cảm giác về nhà mẹ đẻ, không còn tâm thần bất định lo được lo mất, có thể tĩnh hạ tâm tới, đến khi gặp lại, tổng có chút vui mừng tiểu biệt thắng tân hôn.
Tình càng thêm nồng, từng ngày từng ngày trôi qua, lòng tin cũng liền mạnh hơn. Tuy là vẫn như cũ sẽ còn có vấn đề khó có thể đối mặt, cũng may có thể chịu đựng, không còn vì không thể mở miệng mà thấy dày vò, có đôi khi nàng cũng không biết là nên oán hận hay là nên thông cảm thậm chí cảm tạ cái giao ước này.
Lần này trở về Từ Thời Thê cũng không có đi trong quán, mà chỉ ở nhà, quét tước dọn dẹp, chuẩn bị xong cơm nước cho ba mẹ.
Vương Viện sau khi trở về biểu tình có chút ngưng trọng, bà cũng không có lập tức tìm con gái nói chuyện, mà là tự giam mình ở trong phòng suy nghĩ.
Ngày hôm nay La Lâm Y hẹn bà, chỉ vì uyển chuyển đưa ra hai bên không nên làm lỡ đại sự cả đời của hai cô con gái -- bà đến bây giờ mới nghe được hoàn chỉnh cố sự trên người Văn Già La, mà có thể khiến cho người phụ nữ thoạt nhìn rất cao quý đem chuyện nhà đều thổ lộ, chắc là rất nóng ruột.
"Con gái tôi đã vì một hồi thầm mến làm lỡ tuổi thanh xuân tốt đẹp nhất, tôi thực sự không đành lòng nhìn nó vẫn như thế tiếp tục hồ đồ. Tôi cũng không phải là phản đối nó trợ giúp Thời Thê, chỉ là con nít không hiểu được nặng nhẹ, chỉ biết lo cho bạn bè, lại quên cuộc sống còn có hôn nhân đại sự."
Vương Viện nghe xong lời này mới rõ ràng. Bà mặc dù biết con gái ở tại Văn Già La nơi đó, nhưng là không nghĩ tới cô bé kia dĩ nhiên là toàn tâm toàn ý vây lấy con gái của mình, thật sự là làm đến tận tình tận nghĩa như vậy.
Trong lòng vì đứa bé kia cảm động, cũng biết cái này quả thực có chút quá.
"Chúng ta sẽ tiếp tục nỗ lực vì thanh âm của Thời Thê, thế nhưng tôi nghĩ mấy tháng qua đều không có một chút tác dụng, thay đổi phương thức có lẽ sẽ tốt hơn chút, ý của chị thế nào?"
Lời đã nói đến mức này rồi, Vương Viện tự nhiên hiểu được, chỉ là nghĩ đến con gái vốn đã bị thương tổn phải đi khuyên người khác, trong lòng làm sao cũng không thuận, hơn nữa những lời người phụ nữ đối diện này nói nghe có vẻ như đang thương lượng với chính mình mà thôi.
Hai người lớn sau cuộc nói chuyện giống thật mà là giả*, đều lặng lẽ đạt thành chung nhận thức nhất định, Vương Viện nghĩ con gái tiếp tục ở chỗ Văn Già La nữa thật sự là có chút không biết điều, thậm chí nên rời đi phải khí khái một chút.
(*giống thật mà là giả: Có vẻ đúng, nhưng thực tế không đúng)Ăn xong cơm tối, Từ Trung Đạt đi về tiệm, Vương Viện ở nhà bồi nữ nhi, ấp ủ đề tài muốn nói.
Biết con gái không ai bằng mẹ, tương đương, Từ Thời Thê cũng có thể cảm ứng được tâm tình mẹ nàng, nàng viết tờ giấy đưa tới.
Làm sao vậy ạ, buổi chiều ai tìm mẹ đi ra?"Không có việc gì." Vương Viện cứng ngắc cười cười, xoa xoa tờ giấy kia. Bà đột nhiên phát hiện không biết bắt đầu từ lúc nào, thế mà đã thành thói quen cử động đón lấy tờ giấy như vậy, nhận thức này khiến bà đột nhiên tan vỡ.
"Thời Thê, con vì sao không mở miệng nói chuyện?"
Từ Thời Thê ngẩn người, trầm mặc.
"Tất cả mọi người rất quan tâm con, lo lắng con, nhưng con sao lại không cảm giác đến vậy?"
Con có thể cảm giác được, mẹ. Từ Thời Thê nhẹ nhàng ôm mẹ nàng, đầu đặt trên vai bà. Nhưng là con cũng không có cách nào, mẹ. . . để con ích kỷ lần này đi!. Chờ sau này, con nhất định sẽ hảo hảo báo đáp người.
"Mẹ và cha con đều là rất có lòng tin con có thể hồi phục lại, nhưng là," Vương Viện thở dài. "Đến tột cùng là nguyên nhân gì vậy, con đến cùng đang sợ cái gì? "
Từ Thời Thê vẫn như cũ không thể nói gì cả, không những không thể nói, viết cũng không thể. Trong chuyện này, người biết cái giao ước kia, chỉ sợ không giữ lời, nàng thật vất vả kiên trì mấy tháng, tuyệt không thể tưởng tượng hậu quả của việc thất bại giữa chừng.
Vương Viện biết không có thể ép nàng quá chặt, nhưng khuôn mặt La Lâm Y thoáng qua trước mắt, bà cũng không thể không lên tiếng.
"Thời Thê, con xem, con mấy tháng này ở Già La nơi đó đều giống như không có hiệu quả gì, không bằng dọn về đây đi."
Từ Thời Thê nín thở, cẩn thận nhìn bà, không biết bà tại sao nói vậy.
"Bạn thân đi nữa cũng không bằng ba mẹ, mẹ nghĩ nghĩ, để cho ba con trông coi quán, hai mẹ con chúng ta ra ngoài đi vòng vòng, có được hay không?"
Không có người trả lời, ngòi bút cũng không có động tĩnh, phảng phất là thực sự đang suy nghĩ. Vương Viện thấy thế còn vội vàng nói: "Già La cũng không dễ dàng, các con quan hệ tốt là không sai, nhưng cũng không tiện làm phiền người ta quá, mấy tháng này con bé quả thực phí không ít khí lực. . ."
Ngòi bút rốt cuộc động, Từ Thời Thê chậm rãi viết, an tĩnh đưa cho bà.
Ngày nào con còn không nói được, ngày đó còn là trách nhiệm của em ấy.Vương Viện lập tức liền nổi nóng. Mặc dù lái xe không cẩn thận là Văn Già La sai, nhưng đều là bạn bè, làm sao có thể oán hận như vậy. Giọng điệu này, đã gần như ăn vạ, tính tình Thời Thê hẳn là không phải như thế, sẽ không làm chuyện bất thông tình lý như vậy mới đúng -- huống chi Văn gia đã có ý kiến, bà cũng không muốn con gái mang tiếng mặt dày.
"Con cũng không thể nói như vậy. Đứa bé kia thiện tâm, là muốn chịu trách nhiệm với con, nhưng cũng không thể lấy cớ này kéo lấy người ta. Lại nói, người ta cũng có chuyện của mình. . . Con vẫn cứ ở đó cũng không tiện." Vương Viện thở dài, "Dọn về đây đi, cuộc sống của mình, vẫn là phải chính mình phụ trách, dù gì, sau lưng con còn có cha mẹ đây."
Từ Thời Thê cười cười, chỉ biết ôn hòa lắc đầu.
--- Trên con đường yêu hiểu lầm đủ loại, cô chỉ là chưa có trải qua bao nhiêu mà thôi, ai có thể sau những hiểu lầm vẫn trọn vẹn, bình yên vô sự. Cô rốt cuộc có bao nhiêu quyết tâm, cho tôi xem thử---Không muốn bị khinh thường, tuyệt đối không thể. Vô luận sẽ bị nói thành cái gì, đều phải ở lại bên người cô gái kia. Đây cũng là giao ước.