Trí nhớ của Thẩm Ôn Đình đúng là tốt hơn Văn Ý nhiều, lúc học cấp ba môn Văn của anh cũng không tệ, bài văn mà anh viết còn thường xuyên được đem ra làm bài văn mẫu.
Một tuần sau, Văn Ý nhận được kịch bản do Thẩm Ôn Đình viết. Cũng không biết là anh có đặc biệt tìm hiểu về phương diện này không, viết rất tốt, còn có cốt truyện.
Ngồi bên trong phòng làm việc của Thẩm Ôn Đình, Văn Ý khoanh hai chân lại, cô đọc một đoạn ngắn của văn bạn, cô không thể tin được mà nhìn Thẩm Ôn Đình, "Lần đó anh không uống say?"
Lần kia, Văn Ý còn tưởng rằng người đàn ông này uống say rồi, cô không những sai vặt anh làm một đống việc, thậm chí sau đó cô còn hôn trộm người đàn ông này.
"Ừ." Thẩm Ôn Đình đang xem tài liệu thì ngẩng đầu lên, anh nhìn Văn Ý.
"Vậy sao anh không phủ nhận!" Văn Ý giậm chân. Cũng may đêm đó cô đã kìm chế lại, chỉ hôn trộm thôi, nếu không sẽ rất xấu hổ.
Thẩm Ôn Đình cầm tài liệu đứng dậy, "Chỉ là muốn xem thử em sẽ làm gì."
Người đàn ông này còn nhiều mưu mô như vậy? Văn Ý xoay mặt đi, không muốn để ý đến Thẩm Ôn Đình.
Thẩm Ôn Đình đi về phía cô, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có thể treo cả bình dầu của cô, nhẹ giọng nói, "Người chịu thiệt là anh, em tức cái gì?"
Văn Ý tức giận, cô bực bội nói, "Anh chịu thiệt chỗ nào?"
Thẩm Ôn Đình đếm kỹ cho cô nghe, "Em sai vặt anh, hôn trộm anh."
Nhớ rõ như vậy làm gì! Văn Ý suy nghĩ một chút, cô tự tin nhìn anh, "Hôn trộm anh mà anh còn chịu thiệt?"
Thẩm Ôn Đình dừng lại một chút, đường nét sắc bén trên khuôn mặt anh có chút áy náy, "Lỡ lời."
"Phải là phần thưởng."
"Vậy..." Văn Ý nhìn Thẩm Ôn Đình, chú nai trong lòng cô đang chạy loạn cả lên, "Nếu như ngày hôm đó em muốn cưỡng ép anh, anh có đột nhiên đẩy em ra không?"
"Không biết." Thẩm Ôn Đình nói, "Men say đè nặng trong lòng, lắng nghe tình yêu mách bảo thôi."
Văn Ý: "..." Người đàn ông này bắt đầu mở khóa chế độ thả thính rồi à?
Trái tim nhỏ bé ơi, mày mà nhảy ra thì bị lộ ngay đấy!
Không đúng, đợi đã, hình như cô GET được cách làm rồi.
-
Cũng không biết là Tô Vũ Kiều về lúc nào, lúc Văn Ý xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy Tô Vũ Kiều đang đeo khẩu trang về khu Thanh Hà.
Cậu ấy đi rất vội, ngay cả cô cũng không nhìn thấy. Văn Ý nhìn một vòng xung quanh, sau khi chắc chắn rằng không có người rồi mới gọi cậu, "Tô Vũ Kiều?"
Bước chân của Tô Vũ Kiều hơi chậm lại, rồi quay đầu lại. Tô Vũ Kiều vẫn còn đang đội nón, chỉ để lộ ra một đôi mắt trong trẻo. Cậu hơi kéo khẩu trang xuống, Tô Vũ Kiều nhẹ giọng, "Đã lâu không gặp."
"Về sao không nói?" Văn Ý oán trách một câu.
Cô nghĩ một chút, bọn họ cũng lâu rồi chưa gặp nhau, Tô Vũ Kiều quay phim cũng vội vàng, vi tín giữa liên lạc cũng ít.
"Đoàn phim cho nghỉ vài ngày, hôm nay vừa mới về đến, bận quá nên quên nói với chị." Tô Vũ Kiều nói, ánh mắt rơi xuống đôi chân thon dài của cô, nhẹ giọng nhắc nhở một câu, "Mặc dù đã vào tháng năm, nhưng mà buổi sáng vẫn còn hơi lạnh, chị đừng mặc ít như vậy."
Văn Ý cũng cúi xuống xem thử, mình hôm nay cô hẹn gặp Tiểu Minh. Lần đầu tiên gặp mặt, cô có thế nào cũng phải ăn mặc xinh đẹp một chút.
"Em với Thẩm Ôn Đình làm sao vậy, nói mãi nhàm tai." Văn Ý không nhịn được mà nhỏ giọng lầm bầm.
Tô Vũ Kiều không biết phải làm sao, "Chỉ là sợ chị không chăm sóc cho mình được. Lúc chuyển mùa, chị dễ bị sốt lắm, vẫn là nên mặc nhiều một chút."
"Biết rồi."
Tô Vũ Kiều nhìn thấy dáng vẻ không muốn bị dạy dỗ của cô, cậu biết ý mà không nhắc đến chủ đề này nữa, mà nhìn túi xách của cô, nhỏ giọng hỏi, "Chị định đi ra ngoài à? Em lái xe đưa chị đi nhé?"
"Đừng, tự chị đi là được rồi. Em mới về, nghỉ ngơi cho khỏe đi." Văn Ý khoát tay, cô xem giờ. Cô không thích đến trễ, vì thế muốn đến sớm một chút, bây giờ cũng không vội, "Đi thôi, đưa em đến dưới lầu."
"Được."
Tiết trời vào tháng năm, ấm áp thoải mái. Thi thoảng có một cơn gió nhẹ thoảng qua làm tung bay lọn tóc. Văn Ý đột nhiên nhớ lại chuyện của cậu ấy hơn một tháng nay, giành được giải thưởng người mới xuất sắc nhất, còn được đề cử trong rất nhiều giải thưởng, tiềm năng trong tương lai không thể lường trước được.
Độ hot của cậu ấy càng ngày càng cao, Văn Ý cũng cảm thấy càng ngày càng xa lạ. Không phải là cô không hy vọng cậu ấy trở nên tốt tốt hơn, chẳng qua là cô cảm thấy, Tô Vũ Kiều xuất sắc chói lọi như vậy dường như đã không còn là Tô Vũ Kiều mà cô biết.
"Lần này về mấy ngày vậy?" Văn Ý vừa đi, vừa đá hòn đá dưới chân, hỏi cậu.
Tô Vũ Kiều: "Ba ngày, ngày mai còn phải quay một quảng cáo." Lịch trình đã được sắp xếp hết rồi, vẻ mệt mỏi cũng hiện rõ trên khuôn mặt cậu ấy.
Văn Ý gật đầu, cô nhất thời không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể nói, "Vậy em chú ý nghỉ ngơi, chị nghe nói người nổi tiếng đều đi sớm về muộn, không có thời gian nghỉ ngơi. Kiếm tiền quan trọng, nhưng sức khỏe cũng quan trọng."
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi đến dưới lầu nhà Tô Vũ Kiều. Cậu dừng bước lại, xoay người lại nhìn Văn Ý, trên khuôn mặt mệt mỏi có thêm vài phần ấm áp, "Em biết rồi. Chị đấy, vừa rồi chê em nói mãi nhàm tai, bây giờ lại đến lượt chị."
Văn Ý bĩu môi, "Còn chẳng phải là đang lo lắng cho sức khỏe của em à."
Tô Vũ Kiều bật cười, "Cũng không còn sớm nữa, chẳng phải chị có hẹn với người khác sao?"
Văn Ý vẫy vẫy tay với cậu, "Vậy chị đi trước, nếu mấy ngày này em có thời gian, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm."
Tô Vũ Kiều nhẹ nhàng nói, "Được."
Nói chuyện với Tiểu Minh rất vui, là một cô gái Đông Bắc tính tình cởi mở, phóng khoáng, hòa đồng.
Thoải mái ăn lẩu rồi về nhà, tin nhắn của Thẩm Ôn Đình cũng hiện lên.
Thẩm Ôn Đình: Tối nay anh tăng ca, có lẽ sẽ về rất trễ.
Văn Ý gõ chữ cạch cạch cạch: Nhớ ăn chút gì đó đấy.
Bỏ điện thoại xuống, Văn Ý lấy đoạn kịch bản mà Thẩm Ôn Đình viết cho cô, bắt đầu chỉnh sửa lại.
Thẩm thị.
Gần đây tiếp nhận một dự án trong và ngoài nước, Thẩm Ôn Đình cần phải đến quan sát. Cũng may là ở thành phố Lâm, buổi sáng chạy qua, buổi chiều quay lại. Lại thêm một buổi họp, bây giờ anh mới có thời gian xử lý tài liệu.
Cửa sổ sát trần đang mở, ánh đèn sáng ngời từ màn hình điện tử bên tòa nhà đối diện. Trong phòng làm việc im lặng, chỉ có âm thanh gõ bàn phím trả lời email của Thẩm Ôn Đình.
"Thẩm tổng." Bạch Cảnh đẩy cửa đi vào, sắc mặt có chút khó coi, "Phu nhân lên hot search rồi."
Những chuyện có liên quan đến Văn Ý, đều được Bạch Cảnh theo dõi. Chỉ là hôm nay Bạch Tiêu và Thẩm Ôn Đình ra ngoài, Bạch Cảnh cần phải xử lý những chuyện trong công ty, cho nên nhất thời cô không đảm đương hết được. Kết quả là vừa mới làm xong, lúc này mới biết được chiều tối nay Văn Ý đã lên hot search, mấy tiếng rồi vẫn chưa xuống.
Cô vội vàng thông báo xuống, rồi mới đến chỗ Thẩm Ôn Đình báo cáo.
"Hôm nay Tô Vũ Kiều về khu Thanh Hà, có nói chuyện với phu nhân đôi câu. Có người mượn góc chụp vài tấm ảnh, đăng lên trên mạng, nói Tô Vũ Kiều được người khác bao nuôi." Bạch Cảnh bình tĩnh báo cáo xong, cô cẩn thận đánh giá sắc mặt của Thẩm Ôn Đình.
Khoảng thời gian này đà phát triển của Tô Vũ Kiều quả thật không tệ, không thể tránh khỏi một số người sẽ ghen tị. Nghe nói ở trong giới giải trí, bởi vì tính tình lạnh lùng, đã từng bị vài đạo diễn bắt nạt. Những người không thích cậu ta cũng không ít.
Thẩm Ôn Đình không biết Weibo là gì, nhưng anh ấy thấy Văn Ý lướt xem mỗi ngày, cũng biết được sơ sơ, "Phu nhân bị chụp trúng mặt rồi à?"
"Cái đó thì không." Bạch Cảnh lắc đầu, "Chỉ là bóng lưng mà thôi. Cũng không biết là ai đã phát tán ra ngoài, vạch trần thân phận của phu nhân ra cả rồi."
Vốn dĩ những người sống ở khu Thanh Hà, không giàu thì sang, các cô gái đang độ tuổi thanh xuân cũng không ít. Dù chỉ là một bóng lưng, cũng không đoán được là ai. Chỉ là vừa rồi cũng rất đột nhiên, phía dưới cùng có một hot search, đột nhiên nổ ra tin tức xác nhận thân phận của Văn Ý.
Hiện giờ trên mạng có rất nhiều bình luận không hay, không chỉ mắng Tô Vũ Kiều, còn đang mắng Văn Ý.
Thẩm Ôn Đình xem WeChat, im lặng, Văn Ý không biết được chút tin tức này. Trước khi đi ngủ cô thường lướt xem Weibo, khoảng thời gian này, có lẽ là không nhìn thấy.
"Bảo Bạch Tiêu đăng bài thanh minh dưới danh nghĩa Tập đoàn Thẩm thị, thông báo Tô Vũ Kiều, bảo cậu ta cũng ra mặt thanh minh." Thẩm Ôn Đình thấp giọng nói.
Bạch Cảnh gật đầu, đang chuẩn bị đi, lại nghe thấy Thẩm Ôn Đình nói, "Bảo Bạch Tiêu vào đây."
Đợi vài phút, Bạch Tiêu đi vào, nhìn thấy Thẩm Ôn Đình ném điện thoại cho anh, "Tải Weibo."
Bạch Tiêu: "... Được."
Là một thư ký nhỏ thân thiết với Thẩm Ôn Đình, Bạch Tiêu không chỉ tải Weibo mà còn giúp Thẩm Ôn Đình đăng nhập Weibo mà lúc trước anh từng đăng ký xong không dùng đến.
Anh cũng xem qua, từ đầu cũng đã đăng ký tick V màu vàng. Bình thường Thẩm thị có hoạt động gì, cũng sẽ @ tượng trưng Weibo này vào, cứ như vậy, cũng được vài trăm ngàn người theo dõi.
Vừa đăng nhập vào, có rất nhiều tin nhắn, toàn bộ đều là "Thẩm tổng em yêu anh, em muốn sinh khỉ con cho anh" các kiểu.
Đưa điện thoại lại cho Thẩm Ôn Đình, Bạch Tiêu giới thiệu một chút, "Thẩm tổng, bên này là đăng Weibo, bên này là người mà anh theo dõi..."
Thẩm Ôn Đình lắng nghe, "Làm sao để theo dõi phu nhân?"
Bạch Tiêu đứng hình một chút, "Trực tiếp tìm kiếm tên của phu nhân."
Thẩm Ôn Đình nhập tên vào, nhấn theo dõi. Anh nghĩ một chút, đăng bài Weibo đầu tiên.
Thẩm Ôn Đình V: Văn Ý, vợ tôi.
Bạch Tiêu: "..." Phong cách tuyên bố chủ quyền mạnh mẽ cộng thêm tác phong đơn giản rõ ràng, thật sự vẫn rất là Thẩm tổng.
Thấy không còn chuyện gì nữa, Bạch Tiêu đang định ra ngoài tiếp tục làm việc, lại nghe thấy Thẩm Ôn Đình nói, "Làm sao để đổi ảnh đại diện?"
Bạch Tiêu: "..."
Khu Thanh Hà.
Bỏ điện thoại xuống, Văn Ý nghiêm túc đọc kịch bản. Có rất nhiều chuyện dường như cô không có ấn tượng, nhưng mà thấy Thẩm Ôn Đình viết những thứ này, cô lại cảm thấy giống như đang trở lại thời thiêu nữ.
Mới vừa đọc xong, đang chuẩn bị mở laptop ra nghiêm túc vẽ, nhưng lại thấy cửa thư phòng mở ra. Cô ngẩng đầu lên nhìn, Thẩm Ôn Đình nói hôm nay phải tăng ca, đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.
Văn Ý chớp chớp mắt, lại nhìn kịch bản trong laptop, cô nhất thời không biết đây là thật hay giả.
Chẳng lẽ cô nhớ nhung anh quá nên xuất hiện ảo giác?
Cho đến khi Thẩm Ôn Đình đi về phía cô, chặn lại một chút ánh sáng, cô mới ngơ ngác hỏi một câu, "Anh trốn việc à?"
"Ừ, sợ em ở nhà một mình sợ." Chiếc ghế trong phòng làm việc rất lớn, ban đầu Văn Ý là vì để tiện lười biếng hơn nên đã trực tiếp thay chiếc ghế vuông bằng một chiếc ghế sofa dài, dư sức cho ba người ngồi.
Hơi nghiêng người sang một bên, Văn Ý cầm bảng vẽ nhìn anh, "Sợ cái gì?"
Sợ cô lần đầu tiên bị cư dân mạng ném đá, sẽ buồn bã mà khóc như một đứa trẻ.
"Anh bảo Bạch Tiêu chuẩn bị thêm một cái bàn trong phòng làm việc của anh, sau này có thể đến chỗ anh vẽ." Thẩm Ôn Đình nói.
Có những lúc anh quả thật phải tăng ca, an ninh ở khu Thanh Hà mặc dù không tệ, nhưng mà để Văn Ý ở nhà một mình, anh có chút không yên lòng.
"Ồ." Văn Ý gật đầu, cô cứ cảm thấy hôm nay Thẩm Ôn Đình là lạ.
"Không xem điện thoại à?" Anh hỏi.
Văn Ý chỉ chỉ vào kịch bản đang mở trong laptop, "Đâu có đâu, buổi chiều vẫn luôn đọc kịch bản mà anh viết, nhớ lại thời quá khứ huy hoàng của em."
Thẩm Ôn Đình: "... Vậy em cứ xem điện thoại trước đi."
Điện thoại bị cô chuyển sang chế độ im lặng, mấy cuộc điện thoại mà Ngải Tư Ngôn gọi đến đều không nhận được. Còn có WeChat của cô, có rất nhiều người tấn công dữ dội. Ngải Tư Ngôn, người đứng đầu tiên trong danh sách, gửi mấy chục tin nhắn đến.
Ngải Tư Ngôn: Cục cưng, cậu thấy hot search chưa?!
... Cô bỏ qua mấy câu mắng chửi của Ngải Tư Ngôn ở giữa.
Ngải Tư Ngôn: A a a tức chết tớ rồi, nhưng mà người đàn ông của cậu đẹp trai quá đi mất.
Văn Ý: "??"
Thẩm Ôn Đình lại làm cái gì vậy?
Cô nghi ngờ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, Văn Ý mở Weibo. Weibo của cô từ trước đến nay đều cho phép người lạ @ cô, bình thường có vài người giục cô đăng bài, nhưng cũng không đến nổi một chút đã mấy chục ngàn người nhỉ.
Tin tức quá nhiều, Văn Ý nhìn sơ qua, phần lớn đều là đang chửi cô.
"Hôm nay em và Tô Vũ Kiều gặp nhau, bị người ta chụp được, có người gán tội em ở trên mạng." Thẩm Ôn Đình nhẹ nhàng giải thích rõ bên tai cô.
Hot search phía trên đã không còn, mà thay vào đó là #Tô Vũ Kiều thanh minh ##Thẩm Ôn Đình Văn Ý#
Cô khá là có hứng thú với cái hot search thứ ai, cô ấn vào xem thì thấy bài Weibo mà Thẩm Ôn Đình đăng.
Ừ, thức ăn cho chó này rất được.
Mặt cô đỏ lên, mặc dù Văn Ý da mặt dày, nhưng mà thể hiện tình cảm trước nhiều người như vậy vẫn là lần đầu tiên. Cô lại nhìn một cái, biểu cảm của cô dường như có hơi một lời khó nói hết, "Ảnh đại diện này hình như..."
WeChat của anh không có mấy người thì thôi đi, Weibo này ai cũng nhìn thấy, hình tượng tổng tài lạnh lùng anh không cần nữa à?
Thẩm Ôn Đình rất bình tĩnh, anh nhìn Văn Ý, anh nói, "Anh rất một lòng một dạ."
Văn Ý: "..."
Mấy người trên mạng rất giỏi, ngay lập tức tìm ra bức ảnh được đăng lên Weibo n năm trước của Văn Ý, bức ảnh là ảnh đại diện của Thẩm Ôn Đình. Sự ngọt ngào này, bọn họ ăn no rồi.
Tô Vũ Kiều cũng gửi WeChat nói xin lỗi: Xin lỗi chị, lần này là em không xử lý tốt.
Văn Ý trả lời lại một meme, cô mở Weibo, suy nghĩ một chút rồi lựa lời gõ chữ.
Văn Ý V: Vẫn luôn xem anh Kiều của mọi người là em trai, quen biết nhiều năm rồi, quan hệ không tệ, chỉ như vậy mà thôi. Đúng rồi, tôi đã kết hôn, tình cảm ngọt ngào, không cần bận tâm.
Cô đưa đoạn này cho Thẩm Ôn Đình xem, nghiêm khắc bảo thầy Thẩm giúp cô chỉnh sửa lại một chút, lúc này cô mới đăng lên.
"Chuyện này hẳn là có người cố ý." Văn Ý đá bay chiếc dép, cô khoác chân lên đùi Thẩm Ôn Đình, "Điều tra thử?"
"Đương nhiên là phải điều tra rồi." Thẩm Ôn Đình xoa bóp chân cho Văn Ý, gót chân hơi đỏ. Văn Ý không quen mang giày cao gót, nhưng cô lại rất thích mang. Mỗi lần mang giày cao gót về, cô luôn bị đau chân.
"Cái giới giải trí này thật loạn." Văn Ý thở dài, "Ban đầu sao em lại nhất thời kích động, đưa Tô Vũ Kiều vào đây chứ."
Tay của Thẩm Ôn Đình tăng thêm chút lực, Văn Ý đau, cô kêu lên, "Anh xoa bóp nhẹ một chút."
Lúc này anh mới giảm lực lại, Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý đau đến nỗi mặt cô nhăn nhó, "Tô Vũ Kiều không hẳn là sẽ nghĩ giống anh."
"Ừ?"
Thẩm Ôn Đình không tiếp tục chủ đề này nữa, anh nhẹ tay xoa bóp giúp cô.
Văn Ý tiếp tục lười biếng, cô lướt điện thoại xem tin tức, đang chuẩn bị thoát ra, một ngón tay thon dài vươn đến trước mặt cô, "Theo dõi anh đi."
Văn Ý: "..."
Hiệu suất làm việc của Thẩm Ôn Đình rất cao, ngày hôm sau, lúc Văn Ý vẫn còn đang mơ mơ màng màng, lại nghe thấy Thẩm Ôn Đình đang gọi điện thoại.
Cô bất mãn vị bị đánh thức, cô ở trong chăn lăn vài vòng, cuối cùng bị Thẩm Ôn Đình trực tiếp giữ lại, anh ôm eo cô không cho cô động đậy.
Bên tai còn có giọng nói trầm thấp của anh, Văn Ý bình tĩnh lại, cẩn thận lắng nghe.
"Hôm nay Tô Vũ Kiều có lịch trình gì?"
Văn Ý ngẩn người ra, cho đến khi Thẩm Ôn Đình cúp điện thoại cô mới lên tiếng, "Điều tra ra được chuyện hot search rồi à?"
"Ừ." Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý, đối mặt với đôi mắt vẫn còn đang buồn ngủ của cô, anh từ từ nói, "Nhất định phải biết à?"
Nghe anh nói như vậy, Văn Ý giật mình, cô gật đầu, "Muốn."
"Quản lý của cậu ta." Thẩm Ôn Đình nói đúng sự thật, anh vươn tay ra, giúp cô vén mấy sợi tóc bên gối, "Hot search và ảnh đều do cô ta làm."
Văn Ý ngẩn người ra, cô đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, duy chỉ có Tô Vũ Kiều là không nghĩ đến. Người quản lý của Tô Vũ Kiều, là cậu ấy tự mình chọn. Nếu như nói chuyện này không liên quan đến cậu ta, Văn Ý không tin được.
Cô chớp chớp mắt, đứng dậy, lại bị Thẩm Ôn Đình ôm vào trong lòng. Văn Ý cọ cọ một chút, cô không vui hỏi anh, "Hôm nay cậu ta chụp hình ở đâu vậy?"
"Trung tâm thương mại Đại Duyệt." Thẩm Ôn Đình hơi không yên tâm về Văn Ý, "Anh đi cùng em nhé?"
Văn Ý lắc đầu, "Anh cứ làm việc đi, em hỏi xong sẽ đến tìm anh ngay."
"Được."
-
Trung tâm thương mại Đại Duyệt là trung tâm thương mại dưới trướng Tập đoàn Thẩm thị, Bạch Tiêu chuẩn bị cho Văn Ý thẻ nhân viên, để cô tiện đi vào. Lúc Văn Ý đến, Tô Vũ Kiều đã chụp xong, đang ở trong phòng nghỉ ngơi.
Lý Ngọc Mẫn cũng ở đây, nhìn thấy Văn Ý thì bước nhanh đến, nhỏ giọng giải thích rõ, "Cô Văn, lần này..."
"Không sao." Văn Ý nhìn cô ta lắc đầu, "Cô dẫn tôi đi tìm Tô Vũ Kiều đi."
Lý Ngọc Mẫn là giám đốc, có rất nhiều chuyện phải làm, đương nhiên là không chăm sóc được hai nghệ sĩ này rồi.
Lý Ngọc Mẫn gật đầu, "Được."
Tô Vũ Kiều được sắp xếp cho một phòng trang điểm độc lập, không hề cách âm, cách một cánh cửa cũng có thể nghe được tiếng cãi vã ở bên trong.
"Tôi từng nói rồi, không được tổn thương Văn Ý." Có vẻ như là bất đắc dĩ, nhưng giọng nói lại rất gay gắt.
Văn Ý giật mình, đột nhiên cô cảm thấy Tô Vũ Kiều ở bên trong vô cùng xa lạ.
Ngay sau đó là một giọng nữ sắc bén, "Dù sao thì cậu cũng đã lợi dụng cô ta một lần rồi, lợi dụng thêm một lần nữa thì thế nào! Cái tính tình này của cậu, đắc tội nhiều người như vậy, tôi không giúp cậu, chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn cậu một lần nữa ngã xuống đáy cốc?"
"Tôi cũng tính toán xong rồi, Thẩm thị nhất định sẽ ra mặt thanh minh. Đến lúc đó tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa cậu và Văn Ý không bình thường, mấy đạo diễn kia cũng không dám gây khó dễ cho cậu nữa. Hơn nữa, cô ta cũng có bị tổn hại cái gì đâu!"
Sắc mặt Lý Ngọc Mẫn trở nên rất khó coi, Văn Ý cũng không khá hơn chút nào, "Cô Văn, cái tên vô ơn này, tôi lập tức..."
Văn Ý lắc đầu, "Cô đi làm việc trước đi, chỗ này để tôi xử lý."
Thanh âm bên trong đã yên tĩnh trở lại, hẳn là nhận ra được bên ngoài có người. Văn Ý đợi vài phút, cô mở cảnh cửa trước mặt ra, Tô Vũ Kiều đứng trước mặt cô.
Đã tẩy trang xong, để lộ khuôn mặt sạch sẽ, bừng bừng sức sống, giống hệt cậu thiếu niên mà cô đã quen lúc còn học đại học.
"Có thời gian nói chuyện một chút không?" Văn Ý hỏi anh, rất khách khí lịch sự.
Tô Vũ Kiều gật đầu, để cô đi vào. Văn Ý nhìn quản lý của cậu ta, người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng vẻ rất là sắc sảo. Nhìn thấy Văn Ý, quản lý ngẩn người ra, không dám ở lâu.
"Tôi còn tưởng rằng cậu vô tình giành được mấy thứ này." Văn Ý rất bình tĩnh nhìn Tô Vũ Kiều.
Tô Vũ Kiều im lặng một lúc, đưa cho cô một hộp sữa chua, "Trước kia là vô tình."
Giới giải trí là một thùng thuốc nhuộm lớn, Văn Ý cũng từng nghe Ngải Tư Ngôn kể những chuyện hỗn loạn bên trong giới. Chỉ là cô không biết, một tờ giấy trắng như Tô Vũ Kiều giá tờ giấy trắng, cũng sẽ dính màu sắc của thùng thuốc nhuộm này. "Cô ra nói trước đây đã lợi dụng tôi một lần, là lúc nào?"
Tô Vũ Kiều nhẹ nhàng nói, "Lúc chị đến thăm đoàn làm phim, là cảnh hôn kia." Cậu tính toán thời gian Văn Ý sẽ đến, cố ý diễn cảnh đó trước mặt cô.
Dừng lại một chút, Tô Vũ Kiều giải thích, "Em chưa từng nghĩ là sẽ lợi dụng chị."
"Nhưng cậu lừa tôi." Văn Ý nhìn Tô Vũ Kiều, cô gằn từng chữ một, "Cậu có dã tâm, sao không nói cho tôi biết?"
Nếu như có thể, Tô Vũ Kiều muốn cả đời này làm một cậu thiếu niên đơn thuần trong lòng Văn Ý.
Nhưng thế gian là vô thường, không ai biết ngày mai sẽ phải chịu những đau đớn gì, cậu cũng chỉ có thể khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Thấy Tô Vũ Kiều im lặng, Văn Ý có chút buồn bực, "Tôi thật sự xem cậu là người nhà."
"Em biết." Văn Ý đối xử với cậu rất tốt, Tô Vũ Kiều cũng nhớ, "Nhưng mà Văn Ý, em muốn chị vì cảm thấy nợ em mà bù đắp cho em. Thứ mà em muốn, có thể tự mình giành lấy được."
Văn Ý không biết nên trả lời cậu ta thế nào. Ngay cả khi Tô Vũ Kiều lợi dụng mình, cô vẫn nghĩ kỹ lại một chút. Nếu như ban đầu không phải vì cô, Tô Vũ Kiều cũng sẽ không thay đổi.
Có nhân thì phải có quả, ai đúng ai sai dường như không thể phân biệt được.
Buổi chiều Tô Vũ Kiều còn có lịch trình, Văn Ý cũng không ở lại lâu, trước khi rời đi, Tô Vũ Kiều nói với cô, "Có rất nhiều chuyện em không có cách nào nói với chị, nhưng mà Văn Ý, em cũng thật lòng xem chị là người nhà."
Ra khỏi trung tâm thương mại, Văn Ý trực tiếp đi tìm Thẩm Ôn Đình.
"Dự án này tạm thời giao cho Phương Dịch đảm nhận." Thẩm Ôn Đìnhvừa họp xong, vừa đi ra đã bị một cơ thể mềm mại ôm lấy.
Bạch Tiêu ho nhẹ một tiếng, anh rất biết ý mà rời đi.
Thẩm Ôn Đình ôm Văn Ý đi vào, anh không hỏi chuyện của cô và Tô Vũ Kiều, anh chỉ nói với cô, "Tối nay anh đặt nhà hàng. Lần trước em nói muốn ăn đồ Nhật, đúng lúc hôm nay anh rảnh, đưa em đi anh."
"Ừ." Văn Ý ở trong lòng anh, gật đầu.
Thẩm Ôn Đình giống như là ôm trẻ con, đặt cô lên trên đùi mình, ôm lấy vòng eo thon thả của cô, nhẹ giọng dỗ dành cô, "Gần đây có một bộ phim hài mới ra rạp, muốn xem thì sau bữa tối chúng ta cùng đi."
"Được." Văn Ý ôm lấy Thẩm Ôn Đình, đột nhiên cô nói, "Bây giờ em mới nhận ra, tất cả mọi người đều có thể rời khỏi em, còn anh thì không."
Tô Vũ Kiều có con đường mà mình muốn đi, cậu ta lừa cô. Ngải Tư Ngôn cũng sẽ có hạnh phúc của riêng mình. Có rất nhiều người đều là như vậy, đi cùng cô một đoạn đường, nhưng cuối cùng cũng sẽ chia xa.
Thẩm Ôn Đình: "Ừ, vì thế em đừng có chạy lung tung, anh sợ anh không tìm được em." Dừng lại một chút, người đàn ông lại nói tiếp, "Nhưng mà thể lực của em kém như vậy, không chạy nổi."
Văn Ý: "..." Sao tên đàn ông này có thể phá hỏng bầu không khí như vậy chứ, để cô đau lòng một lúc không được à?
"Đừng buồn, Tô Vũ Kiều cũng không phải là không thật lòng với em." Thẩm Ôn Đình an ủi cô.
"Em biết, chuyện này không trách cậu ta, chỉ là đáng tiếc mà thôi." Văn Ý thấp giọng thở dài, cảm thấy rất phiền muộn, "Anh nói xem, thằng nhóc Tô Vũ Kiều đẹp trai như vậy, trắng trẻo sạch sẽ, tính cách lại tốt như vậy..."
"Văn Ý." Thanh âm trên đỉnh đầu cô lạnh đi vài phần, cô hơi ngẩng đầu lên nhìn, một nụ hôn rơi xuống.
Mang theo ý trừng phạt, anh câu lấy đầu lưỡi cô không chịu buông ra. Anh thậm chí còn liếʍ nhẹ nơi cô bị thương lần trước, chậm rãi, đầy mê hoặc.
Cuối cùng, giọng nói trầm thấp kia sát bên tai cô, "Cậu ta đẹp trai lắm à?"
Văn Ý: "... Thẩm Ôn Ôn, có phải anh ghen rồi không?"
"Không có."
Có quỷ mới tin được anh, tên đàn ông làm mình làm mẩy này.