Chương 4

Sáng ngày thứ hai, trời còn tờ mờ sáng. Trong phòng ngủ mới tràn vào một chút ánh sáng. Ngô Nhạc liền thức dậy rồi, anh vẫn duy trì đều đặn việc này khi còn là quân dân. Trong ngực cảm nhận được độ ấm cơ thể mềm mại, Ngô Nhạc ôm Sơ Đông cẩn thận xoay người, anh cuối đầu lại nhìn thấy người trong lòng đã mở mắt. Nằm trên cánh tay mà nhìn anh.

Mắt của Sơ Đông vừa to vừa mượt mà, khóe mắt vểnh cao lên một chút, trông giống như một đôi pha lê màu Hổ phách không nhiễm bụi trần, làm lòng người sinh cảm giác yêu thích. Ngô Nhạc sờ sờ mặt cậu, "Sớm như vậy đã tỉnh rồi?"

"Lúc còn ở cô nhi viện, sáng sớm ngày nào cũng có trẻ con khóc." Sơ Đông nói, "Thói quen rồi."

Cậu ỷ lại dựa sát vào ngực Ngô Nhạc, giống như một con mèo nhỏ cọ qua cọ lại. Ngộ Nhạc lại ôm chặt cậu, "Trong nhà yên tĩnh, con có thể ngủ thêm một lát nữa."

Ngô Nhạc đứng dậy, Sơ Đông cũng cùng lúc ngồi dậy. Ngộ Nhạc đành phải đẩy xe lăn của cậu tới, Sơ Đông lại nói: "Bố, con muốn dùng gậy chống."

Chung quy là anh không nỡ để Sơ Đông tốn sức, lúc nào cũng đều muốn ôm cậu, dùng xe đẩy cậu. Sơ Đông dùng gậy cố sức đứng lên, Ngô Nhạc lại ở bên cạnh nửa bước không rời, Sơ Đông trái lại cười lên, cậu nói với anh: "Con vẫn luôn đi như vậy."

Ngô Nhạc nghe xong trong lòng liền cảm thấy rất khó chịu, nhìn cậu chống gậy tự mình đi từ từ vào nhà vệ sinh, tự mình thay đồ, một mình thuần thục chăm sóc bản thân. Cậu ưa thích sạch sẽ, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không để bản thân trông lôi thôi không có thể thể diện. Ngô Nhạc đem áo bông đến cho cậu, vừa đội mũ đeo khăn, rồi lại đeo bao tay vào cho cậu, Sơ Đông ngoan ngoãn như con búp bê được anh bao bọc lại thật giống như một cái bánh chưng nhỏ, cậu nhẹ giọng nói: "Bố, như này thật xấu."

"Sao lại xấu? Sơ Đông của chúng ta là đẹp nhất."

Sơ Đông nhìn anh cười, cánh tay nhẹ nhàng khoác lên vai anh, giống tư thế được ôm. Cậu nghiêng đầu hỏi: "Nếu con không đẹp, có phải bố sẽ không thích con không?"

Ngô Nhạc cho rằng Sơ Đông đang sợ có ngày sẽ bị bỏ rơi thêm lần nữa, anh lập tức ôm đầu Sơ Đông dùng sức hôn một cái mạnh, "Sao có thể chứ? Cho dù Sơ Đông như thế nào đi nữa, bố cũng đều yêu nhất."

Sơ Đông bị anh hôn gò má liền đỏ lên, lộ ra một nụ cười đơn thuần đáng yêu. Cậu nâng mặt Ngô Nhạc lên, cuối đầu nhẹ nhàng hôn lên mặt anh một chút. Đôi môi đỏ mềm mại như hoa đào nhỏ tươi, mang theo một hơi thở ấm áp thổi vào khóe miệng Ngô Nhạc, phảng phất mùi hương ngọt ngọt.

"Bố thật tốt."

Ngô Nhạc bị cậu hôn trong nhất thời liền ngơ ngác, mất mấy giây mới phản ứng lại được, sờ sờ chỗ bị hôn trên mặt, "Sơ Đông con... sao người con thơm vậy, thật muốn ngửi quá."

Sơ Đông không trả lời, chỉ tựa vào cổ anh, con ngươi rủ xuống, khóe miệng còn cong lên một nụ cười.

Đầu năm mùng một, Ngô Nhạc quyết định đưa Sơ Đông về quê giổ tổ. Quê của anh ở nông thôn cách hai giờ đi xe, hôm nay hiếm khi ra ngoài, một đường thuận buồm xuôi gió, Ngô Nhạc sáng sớm đã tới chạy tới nơi. Quê anh ở trong núi, phần mộ của bố mẹ thì ở trên một ngọn núi nhỏ, đường không dễ đi, anh vừa xách đồ vừa cõng Sơ Đông lên núi.

Trên núi gió lạnh làm nhiều người run lẩy bẩy. Lại có người đang đốt dây pháo, tro thuốc bay lên giữa không trung. Ngô Nhạc sợ ảnh hưởng đến Sơ Đông liền không ở lâu trên núi, cũng coi như là đứa bé ra mắt ông bà nhận tổ quy tông.

Sơ Đông được bao bọc từ đầu đến chân, vừa không bị lạnh vừa không mệt, tinh thần rất tốt một tay caafm gậy chống tay còn lại nắm lấy Ngô Nhạc tò mò nhìn khắp nơi. Bên này, quê quán Ngô Nhạc có quan hệ tốt với bác gái, mỗi lần đến thăm mộ cũng sẽ thuận tiện mà ghé thăm sức khỏe của bà. Bác gái dã lớn tuổi lại sống một mình, thấy Sơ Đông liền ngạc nhiên không nhỏ, kéo tay cậu hỏi này hỏi kia, trước mặt người nhà Ngô Nhạc cũng không có ý định giấu giếm, đem sự thật nói ra hết.

Bác gái sau khi nghe xong tức giận liền nói: "Đáng thương", sau lại dạy dỗ Ngô Nhạc: "Ban đầu bác đã không thích vợ con rồi, mặt trong như kẻ tùy tiện, con xem, loại chuyện đoạn tử tuyệt tôn như này mà cũng làm được!"

Bà tức giận đánh lên tay của Ngô Nhạc, Ngô Nhạc cùng tùy ý để bà đánh, anh ngồi một bên cúi đầu nhận lỗi. Sơ Đông bên cạnh nhìn thấy liền dang tay ôm lấy tay Ngô Nhạc, làm một bộ mặt đáng thương nhìn bà, "Không đâu, bố không làm gì sai cả."

Bác gái đau lòng Sơ Đông, bèn đem Ngô Nhạc quăng qua một bên, bà nắm tay Sơ Đông vừa vỗ về vừa xúc động, nhìn thấy một bên ống quần hắn trống rỗng nước mắt liền sắp chảy xuống, "Chân con... sao lại thành ra như thế này chứ."

Sơ Đông trả lời: "Lúc còn nhỏ chạy ra ngoài chơi, không cẩn thận liền té."

Bác gái lại hỏi rất nhiều, Sơ Đông đều trả lời hết. Cậu ở trước mặt người lớn đầu luôn rất ngoan ngoãn, hỏi gì nói nấy, giọng nói ôn hòa trong veo, làm người vui vẻ. Bác gái cố ý giữ họ ở lại ăn cơm, Ngô Nhạc cũng đành phải ở lại giúp. Họ ở sau bếp nấu cơm, Sơ Đông chống gậy đi ra sân nhà, nhìn con đường nhỏ bên cạnh có một cây hoa sơn trà.

Những bông hoa nở rực rỡ, ấm áp trong tiết trời mùa đông lạnh giá, Sơ Đông đi tới dưới tàng cây, đưa tay lên gảy nhẹ cánh hoa, vừa thu tay về thì liền cảm thấy sau lưng bị thứ gì đó đạp một cái.

Cậu quay đầu lại, liền nhìn thấy một đứa con nít không biết từ đâu chạy đến, "Đồ không có chân, yêu quái!"

Sơ Đông nhìn đứa trẻ, đứa trẻ đó lại hướng về phía cậu làm le lưỡi làm mặt quỷ, thấy cậu gầy gòm ốm yếu, lớn lên giống một đứa con gái, đứa trẻ liền lấy can đảm mà đến gần, đưa tay muốn đυ.ng vào cái chân mất của cậu, ngoài miệng còn lẩm bẩm, "anh không có chân, người khác ai cũng có, mỗi anh không chân."

Bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu của đứa bé bắt được gấu quần trống rỗng của Sơ Đông. Sơ Đông cuối đầu nhìn hắn, bỗng nhiên cậu giơ tay lên sờ mặt đứa trẻ một cái, hơi khom người, thanh âm trong veo trầm ấm, "Suỵt, em xem."

Đứa trẻ sững sốt, ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn cậu. Gương mặt của Sơ Đông so với ánh trăng còn ôn nhu hơn, một đôi mắt trơn bóng mang ý cười, giống như giấc mộng dịu dàng tùy tiện bắt lấy hành động của đứa trẻ.

Cậu như đang đùa giỡn với chó mèo bình thường, tay vỗ nhẹ vào má đứa trẻ, cậu nhẹ giộng nói: "Hoa trên cây rất đẹp phải không?"

Trong sân liền truyền tới tiếng khóc vang dội của trẻ con. Ngô Nhạc vừa nghe động tĩnh liền vội vàng đặt thức ăn xuống rồi chạy ra sân, anh chỉ nhìn thấy Sơ Đông nhà anh ngã xuống đất, gạy chống bị vứt sang một bên. Ngô Nhạc xông tới ôm người lên, cuống cuồng kiểm tra xem trên người cậu có bị thương hay không: "Sao rồi? Đau chỗ nào?"

Sơ Đông bị anh kéo lên kéo xuống kiểm tra, liền lộ ra biểu tình hốt hoảng: "Đứa bé bị té xuống dưới rồi."

Ngô Nhạc lúc này mới nhìn thấy dưới dốc còn có một đứa trẻ. Cái dốc kia cao tầm hai mét, phía dưới dốc là cỏ dại và ổ gà, đứa trẻ đó lại đang nằm trên đất khóc lớn oa oa. Rất nhanh sau đó bác gái cùng hàng xóm chạy tới, đứa trẻ thấy mẹ nó đến liền khóc om sòm: "Là ai đẩy Thành Thành nhà tôi xuống dưới?"

"em ấy, là em ấy tự té xuống..." Sơ Đông bị giọng oang oang của người đàn bà dọa sợ liền co rút trong ngực Ngô Nhạc, nước mắt sắp chảy xuống, ủy khuất nói: "Nó cầm đá ném con, còn muốn đẩy con, con trốn nó, nó liền chạy tới sau đó thì té xuống."

Người đàn bà tức giận nói: "Tại sao nó lại tự mình nhảy xuống chứ? Nhất định là cậu đẩy nó!"

Bác gái tức giận trực tiếp cãi nhau: "Bà không thấy thằng bé đi đứng không thuận tiện à? Làm sao mà đẩy người khác? Thành Thành nhà bà nghịch ngợm không phải ngày một ngày hai, nó tự nhảy xuống hố thì có cái gì mà kỳ lạ đâu?"

Hai người phụ nữ cãi nhau, đứa trẻ thì vẫn còn đang khóc. Ngô Nhạc không còn lòng dạ nào mà tranh chấp với người khác, chỉ nhặt gậy chống của Sở Đông lên, ôm cậu vào ngực rồi sửa lại quần áo một chút và phủi bụi đất, đi qua bác gái nhẹ giọng khuyên, đưa người về nhà.

Ngô Nhạc đem nước ấm tới cho Sở Đông lau mặt, rửa tay, phủi sạch quần áo. Sở Đông liền bày ra khuôn mặt trắng nhỏ: "Bố, con không có đẩy nó."

Ngô Nhạc đau lòng sờ tóc cậu một cái, "Đương nhiên rồi, Sở Đông của nhà chúng ta sẽ không đẩy người khác."

Anh lau đầu sạch sẽ cho Sở Đông, sau đó đứng dậy đi ra cửa. Bác gái gọi anh lại: "Đi đâu đấy?"

"Con đi xem xem Thành Thành té có đau chỗ nào không."

"Con đi xem làm cái gì? Da nó dày như thế làm gì mà đau được."

Ngô Nhạc cười nói: "Không có chuyện gì đâu, con đi xem xem."

Anh đẩy cửa đi ra ngoài, Sở Đông nhìn bóng lưng anh rời đi, tựa hồ có chút sợ hãi. Bác gái ở một bên than thở, bà nói với cậu: "Bố con là người như vậy đấy, tình tình quá tốt, chuyện gì cũng nghĩ cho người khác, luôn là người thua thiệt."

Bà xoay người tiếp tục đi nấu cơm, Sở Đông một mình ngồi trước phòng, cuối đầu nhìn chậu nước trước mặt, hồi lâu giơ tay vào trong nước, lần nữa cầm khăn lông rửa ráy máy ngón tay của mình. Cậu rửa rất chậm, rất cẩn thận giống như ngón tay chạm vào đồ gì đó không sạch sẽ, phải rửa đi rửa lại xoa xoa nắn nắn mới có thể trở lại như ban đầu.

Sau khi ăn cơm xong Ngô Nhạc đưa Sở Đông lên đường về nhà. Trên đường đi Sở Đông vẫn nhìn ra ngoài của sổ không nói gì, Ngô Nhạc còn tưởng cậu bị đứa trẻ làm ồn nên không vui, thừa dịp dừng đèn xanh đèn đỏ liền đưa tay sờ cậu một cái: "Không vui à?"

Anh còn tưởng rằng Sở Đông hiểu chuyện sẽ nói không có, ai ngờ cậu lại "ừ" một tiếng, sau đó lại cúi đầu xuống không nói tiếp.

Ngô Nhạc vội an ủi: "Con nít không hiểu chuyện, bố đã nói chuyện với mẹ nó rồi..."

Sở Đông bĩu môi: "Bố còn gọi nó là Thành Thành nữa."

"Gì cơ?"

"Bố toàn gọi tên của con thôi." Sở Đông lại qua đầu đi nhìn của kiếng xe, nhỏ giọng nói: "Gọi con người ta thân mật như vậy."

Hiếm khi anh nghe được giọng nói toát ra vẻ ngây thơ cùng bất mãn, Ngô Nhạc vừa buồn cười vừa cảm thấy đáng yêu, không khỏi tức cười bóp bóp cái mặt cậu một cái, "Được được, thế bố gọi con là gì đây? Gọi con là Đông Nhi được không?"

Sở Đông "ồ" một tiếng, cũng không biết là thích hay không thích kiểu xưng hô này. Ngô Nhạc dỗ cậu nửa ngày, chờ đến nhà còn ôm cậu vào ngực hôn tới hôn lui mà gọi, "Đông Nhi" "Đông Nhi". Sở Đông cuối cũng thì cũng bị anh chọc cho cười lên, ôm cổ anh nhẹ nhàng hôn lại một cái, bày tỏ là đã bỏ qua cho sợ vô tâm của bố.

Từ quê quán trở lại thì Ngô Nhạc cũng không còn họ hàng thân thích nào phải đi thăm nữa, trừ việc mỗi ngày đến cửa hàng xem qua năm có làm ăn khá hơn một chút nào hay không, thời gian còn lại đều ở cùng con trai nhà mình, nếu không phải là đưa Sở Đông ra ngoài chơi thì hai người cũng ở nhà ăn cái gì đó và xem ti vi. Chủ yếu là vế sau nhiều hơn, vì Sở Đông không thích ra của cho lắm, cậu tựa hồ là thích dích vào trên người Ngô Nhạc hơn, lúc xem ti vi cũng vùi trước ngực anh, lúc đọc sách cũng phải dựa vào vai anh, buổi tối đi ngủ càng muốn ngủ chung giường với Ngô Nhạc, chui vào trong ngực anh thì cậu mới chịu ngủ. Sau đó Ngô Nhạc cũng dứt khoát không ngủ một mình, mỗi đêm đều cùng Sở Đông ngủ chung một chỗ.

So với lúc đầu còn bị đối xử có chút khách khí như vậy, Ngô Nhạc càng thích Sở Đông có chút dính người như hiện tại hơn. Anh chỉ mong Sở Đông ỷ lại vào mình, cũng hy vọng Sở Đông biết rằng trên thế giới này vẫn còn có người yêu thương cậu. Cuối cùng anh vui vẻ hôn một cái lên gò má Sở Đông, sau đó nhìn cậu nhóc xấu hỏ cười lên, một đôi mắt to đẹp dịu dàng chứa đầy hình bóng anh.

Dường như cả thế giới của cậu đều bừng sáng lên.

Sang năm Ngô Nhạc tính toán sổ sách trong của hàng, liền có chút rầu rỉ. Lúc ăn tết hàng hóa bán được thấp hơn một nửa so với năm ngoái, huống chi ngày thường buôn bán có hơi vắng vẻ. Không có khách đến, tiền thuê thì không được giảm, lại còn phải trả tiền thuê cho ba, bốn nhân viên. Anh còn muốn đợi đến hè đưa Sở Đông đi học, lại phải chi thêm một khoản tiền.

Ngô Nhạc đang ngồi lật sổ ghi chép, ngẩng đầu lên liền thấy Sở Đông chống gậy đi từ phòng tắm ra, trong tay cậu bưng một chậu hoa đã rửa sạch sẽ. Cậu đi tới đi lui di chuyển mấy chậu bông, đem mấy chậu bông để ở sau sân thượng, xong lại đi tới trước mặt Ngô Nhạc, giớ tay lên bả vai anh, từ từ ngôi lên đùi anh.

Ngô Nhạc có chút không được tự nhiên giang hai cánh tay ôm chắc, "Ghế sô pha lớn như vậy, không cần phải ngồi trên đùi bố đâu."

Sở Đông ôm cổ anh thân mật cọ cọ, nhỏ giọng nói, "Bố không thích à?"

Ngô Nhạc vội vàng nói: "sao lại không thích chứ?", liền nâng người cậu ôm chặc thêm một chút, cảm giống như ôm con mèo nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu, mềm nhũn vùi đầu trước ngực anh, anh liền tậm thời đem chuyện phiền lòng gác qua một bên.

"Bác gái cho bố một ít hạt giống hoa, bà nói chờ sang xuân là có thể trồng. Bố muốn trồng ở sân thượng, có được không?"

"Đương nhiên có thể, nhưng phải đặt thêm nhiều chậu hoa..."

"Bố, mấy cây hoa kia ngay cả lá cũng héo úa đen thui hết rồi." Sở Đông có chút bất đắc dĩ nhìn anh một cái, dường như muốn nói là do anh sơ ý không cẩn thận, "Hoa không thể sống lâu nếu chỉ tưới nước không thôi."

Ngô Nhạc ngượng ngùng, "Khó trách sao tưới nước nhiều mà vẫn không tốt."

Sở Đông liền cười lên, môi cậu kề sát cổ Ngô Nhạc, như thể môi cậu áp vào làn da của anh, một cảm giác tê dại truyền đến, bàn tay đang nâng đầu Sở Đông liền trở nên cứng đờ, vừa định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên điện thoại trên bàn reo lên. Anh cầm lên nhìn một cái, là Triệu Sảnh gọi tới.

Lúc nào cũng không nghe điện thoại thì cũng không phải là biện pháp tốt, Ngô Nhạc chỉ đành ôm lấy eo Sở Đông, "Bố nhận điện thoại đã."

Sở Đông bị cậu ôm ngồi dậy, trên mặt liền lộ ra biêu tình mờ mịch nghi ngờ, "Con sẽ không làm ồn bố đâu."

Cậu lưu luyến không muốn rời cái ôm trong ngực của Ngô Nhạc, Ngô Nhạc lại không dứt cậu ra được, không thể làm gì khác hơn đành phải vừa ôm người vừa nghe điện thoại, "Alo, chuyện gì."

Bên đầu dây kia liền truyền đến âm thanh của Triệu Sảnh nói tong nhà còn có đồ chưa thu dọn, để cho anh tự mình tới lấy.

Ngô Nhạc nói, "Đồ thiết yếu tôi đã mang đi rồi, đồ còn lại cô gọi người đến đem vứt đi là được."

Triệu Sảnh mất bình tĩnh nghe điện thoại: "Anh bảo tôi vứt đồ của anh? Anh không có tay sao? Tự mình tới vứt đi!"

Cắt ngang điện thoại, Ngô Nhạc không có cách nào khác liền suy nghĩ đến việc đi một chuyến cũng tốt, dời đồ đạc của mình đi ra ngoài, cũng cùng cô nghiêm túc nói về việc ly dị mà bản thân anh lại không muốn bị cô lôi kéo ký tên vào bản thỏa thuận ly hôn. Ngô Nhạc ôm Sơ Đông và nói: "Đông Nhi, bố ra ngoài một chuyến, buổi tối bố về."

Sơ Đông vùi đầu vào trong ngực anh, nhìn anh nói, "Hai người vẫn còn cãi nhau sao?"

Ngô Nhạc có chút lúng túng cũng phiền não, không biết nói chuyện này với Sơ Đông như thế nào, liền nói thật không dễ gì mới đưa cậu về nhà được, mà nhà lại không có mẹ. Sở Đông tò mò hỏi, "Hai người không có cách nào hòa hợp với nhau được sao?"

"Chúng ta..."

Không đợi anh suy tính nên nói như thế nào cho xong, Sở Đông liền tiếp tục hỏi: "Thế bố một mình chăm sóc con, có được không?"

Ngô Nhạc ngẩn ra, cúi đầu thấy Sở Đông đang nhìn mình, ánh mắt đơn thuần chuyên chú và tràn đầy mong đợi. Anh thử dò hỏi: "Đông Nhi không cần mẹ chăm sóc sao?"

"Con chỉ muốn bố." Sở Đông ỷ lại ôm cổ Ngô Nhạc, nhỏ giọng nói: "Bố rất tốt, so với mọi người thì bố là tốt nhất."

Ngô Nhạc nghe xong vừa vui vẻ lại vừa khổ sở, vui vẻ là vì Sơ Đông thích anh tin tưởng anh, để anh biết thêm về cuộc sống trong tương lai khi một mình nuôi con. Buồn là vì Sơ Đông không nhân được tình yêu và sự quan tâm mà cậu nên có, cho nên những ngày này anh mới xem mình như một người mẹ để làm mọi thứ mà một người vốn nên làm.

Trước khi ra ngoài Ngô Nhạc có dặn dò Sơ Đông nếu có bất cứ chuyện gì liền gọi cho anh, anh nhất định sẽ chạy về nhanh nhất có thể. Lại hỏi Sơ Đông muốn ăn quà vặt gì không, anh có thể mua trên đường đem về. Sơ Đông nói muốn uống nước trái cây, còn muốn ăn dương mai và quả kiền, Ngô Nhạc đều đồng ý, xoa xoa đầu cậu để cậu ở nhà chờ mình về.

Nhà của anh và Triệu Sảnh ở trung tâm thành phố mới, cách nhà cũ của cha mẹ mình ở chỗ trung tâm thành phố nửa giờ đi đường. Sau khi giải ngũ bộ đội anh liền chuyển nghề, cực khổ nhiều năm mới góp đủ tiền mua được bộ phòng tân hôn, Ngô Nhạc còn nhớ ngày đó lúc chuẩn bị phòng tân hôn Triệu Sảnh cười rất vui vẻ, cô còn mời một đám bạn thân tới nhà tụ họp, ngay trước mặt mọi người còn ôm anh hôn nói cô đã tìm được người đàn ông tốt nhất trên thế giới.

Ngô Nhạc lái xe đến tiểu khu, lên lầu rồi gõ cửa. Một lúc sau cửa mở từ bên trong ra, Triệu Sảnh đứng ở cửa, trang điểm xinh đẹp, mặc một bồ đồ ngủ bằng lụa tơ tằm, bên ngoài khoác áo nhung trắng, nhìn anh không vui, "Có chìa khóa sao không mở mà lại gõ cửa?"

Nói xong liền xoay người đi, mái tóc dài phiêu tán. Ngô Nhạc biết cô lại đang nũng nịu với anh, chỉ đành yên lặng đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo rồi lấy đồ mình ra hết.

Quần áo của anh rất ít, một cái áo khoác và một cái áo bông là có thể mặc cả một mùa đông, nhiều năm như vậy tất cả quần áo cũ cũng chỉ dùng một cái là có thể đựng hết. Ngô Nhạc rất nhanh tay, cầm quần áo thu xếp xong, mấy thứ đồ lặt vặt xếp vào một cái hộp khác đặt ở cửa.

Triệu Sảnh một mực ngồi trên ghế sa lon chơi điện thoại, thấy Ngô Nhạc mang hành lý dọn ra nhưng tuyệt nhiên không nói chuyện với cô, rốt cuộc ngồi không yên nên đứng lên, "Ngô Nhạc!"

Ngô Nhạc đem cái rương cuối cùng ra để ở cửa, thẳng người lên. Triệu sảnh trợn mắt nhìn anh, tỏng trong lát lại dịu xuống, một bộ dáng đáng thương, "Chồng à, anh rốt cuộc muốn em làm sao đây?"

Ngô Nhạc phủi bụi trên người rồi nói: "Sau này đừng gọi tôi như vậy nữa."

"Em đã xin lỗi anh rồi, em cũng không có tới lui với ông chủ nữa, không tin thì anh xem điện thoại của em này, em không có gọi điện, cả tin nhắn cũng không có mà!" Triệu Sảnh đi tới đi lui tước mặt anh, ngước gương mặt đầy ủy khuất lên nhìn "Chúng ta là vợ chồng nhiều năm như vậy, anh sao có thể nói bỏ liền bỏ?"

"Cô ở chung với người đàn ông khác suốt mấy năm trời, tất cả mọi người đều biết, chỉ có tôi là cái gì cũng không biết. Trong mắt cô tôi chỉ là thằng ngu, cô cần gì phải giả mù sa mưa giữ tôi lại?"

"Em không có, chồng à, anh đừng tức giân được không?" Triệu Sảnh kéo tay Ngô Nhạc, cổ áo ngủ khá thấp liền để lộ ra khe ngực trắng như tuyết, mềm mại tựa sát vào người Ngô Nhạc, "Em với ông chủ chẳng qua là quan hệ công việc thôi, vì ông ấy thường đưa em đi theo cùng nên người ta đều nói ra nói vào thôi...chồng à, tại sao anh nghe lời người khác ăn nói bậy bạ mà lại không tin lời em nói chứ?"

Ngô Nhạc bị cô chen lấn liền không được tự nhiên, anh quay đầu đi tránh mùi thơm trên người cô, trong lòng vừa đau vừa khổ không nghĩ rằng anh yêu người đàn bà này sâu đậm như thế vậy mà lúc này cô ta còn nói dối, "Chính mắt tôi thấy hai người cùng nhau đi vào khách sạn, Triệu Sảnh cô đừng nói nữa. Coi như hai người không có gì đi, thế mà cô lại lừa tôi vứt bỏ đứa con của chúng ta, chỉ với việc này thôi thì cả đời tôi cũng không bao giờ tha thứ cho cô rồi!"

Nhắc tới chuyện này, vẻ nũng nịu trên mặt Triệu Sảnh liền lập tức thay đổi, lộ ra dáng vẻ căm tức và bất an, "Là song tính! Nam không ra nam nữ không ra nữ... Lẽ nào anh muốn để mọi người xung quanh biết tôi sinh song tính à? Thế người ta nhìn tôi như thế nào đây? Họ nhất định sẽ nói xấu sau lưng tôi! Còn không phải tôi sợ bạn bè anh sẽ coi thường anh sao!"

Ngô Nhạc tức giận: "Trên đời này không phải chỉ có cô sinh song tính, cũng có phải là gϊếŧ người phóng hỏa đâu, ai dám xem thường tôi?"

"Con nhà người ta toàn là những đứa trẻ bình thường, làm sao tôi lại nuôi một quái thai được!"

"Trước giờ tôi chiều cô quá rồi! Ngay cả con mình mà cũng không cần!"

Điện thoại đột ngột vang lên, Ngô Nhạc đang tức giận liền rất nhanh đã tỉnh táo lại, vội vàng nghe điện thoại, hắng giọng, "e hèm... Đông Nhi à, làm sao đấy? Có phải là đói bụng rồi không?"

"Ừ." Đầu dây bên kia vang lên giọng điệu nhẹ nhàng của Sơ Đông: "Nhớ bố rồi."

"Được được, bố về ngay đây."

Ngô Nhạc cúp điện thoại, kéo Triệu Sảnh đang dính trên người mình ra, đứng dậy mang hai cái hộp ra. Triệu Sảnh vội vàng cản anh, "Anh thật sự muốn nuôi đứa trẻ như vậy à?"

Ngô Nhạc kiềm nén cơn tức, đi thẳng ra ngoài, "Nó là con tôi, chỉ cần nó muốn, tôi nuôi nó cả đời."

Triệu Sảnh đuổi theo anh tới cửa thang máy, "Thế còn tôi thì sao? Anh, anh để tôi gặp nó đi?"

"Cô không cần gặp nó, càng không nên tìm nó.", cửa thang máy từ từ đóng lại, Ngô Nhạc mặt đầy mệt mỏi nói với Triệu Sảnh: "Ký xong giấy ly hôn, sau này chúng ta đừng gặp mặt nhau nữa."