Chương 11

Buổi tối tám giờ, Ngô Nhạc về đến nhà.

Sơ Đông ở hiên nhà đón anh. Vẫn như cũ mặc một thân áo ngủ bằng bông, sạch sẽ, trên người vẫn còn ấm áp áp, mùi hương ở trong nhà.

"Nhận lấy, đây là chìa khóa." Ngô Nhạc mở lòng bàn tay ra trong, nằm bên trong là chìa khóa của Sơ Đông, móc khóa đáng yêu trên chìa khóa còn nguyên vẹn. Ngô Nhạc tìm thấy nó ở dưới kệ sách khu D, mất một phen công phu.

Sơ Đông nhận cái chìa khóa rồi đặt sang một bên, đi cà nhắc tới ôm cổ Ngô Nhạc :"Ba ba vất vả rồi."

Ngô Nhạc ôm lấy đứa nhỏ nhà mình cười:"Không vất vả, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ đông nhi giao."

Sơ Đông bị anh đùa giỡn đắc ý cười rộ lên, bất ngờ hôn nhẹ lên má cậu, âm thanh rất mềm mại :"Con về sau sẽ không bao giờ... bất cẩn nữa."

"Được rồi, đừng làm nũng." Ngô Nhạc đem Sơ Đông ôm về phòng đặt ở trên giường, "Ba ba đi tắm rửa một cái."

Ngô Nhạc tìm kiếm cái chìa khóa nhỏ ở các kệ sách của thư viện, phát hiện thân thể dính đầy bụi, sợ làm sặc Sơ Đông, liền chạy nhanh đi tắm rửa.

Hiện tại đã bước vào đầu hạ, Ngô Nhạc vô cùng sợ nóng, đã sớm ở nhà mặc áo T-Shirt và quần cộc, một thân toàn nước cũng không lau khô, mặc kệ bọt nước liền đi vào nhà. Sơ Đông đang ghé vào trên giường đọc sách, thình lình bị vẩy một đầu nước, nhịn không được oán trách, "Ba ba, ba lại không lau khô hết."

Ngô Nhạc ngồi xếp bằng ở trên chăn, lấy điều khiển từ xa mở TV, hướng cậu cười :"Mát mẻ mát mẻ."

Sơ Đông khép lại sách, đứng dậy xê đến bên người anh, tóm lấy áo anh trái phải lau khô sạch sẽ cổ anh"Ba ba không nên để bị cảm."

"Thân thể ba ba rất khỏe tắm nước lạnh cũng không có vấn đề gì."

Người đàn ông ngồi trên giường xem tin tức quân sự, tay chân tự nhiên thả lỏng phối hợp, cơ thể đường cong thon dài mạnh mẽ, khớp xương lớn mà rắn chắc. Sơ Đông xoa bóp cánh tay khoẻ mạnh của người đàn ông, cọ đến trước người Ngô Nhạc, giống như mèo mà chui vào lòng anh.

Ngô Nhạc thuần thục ôm cậu, dựa đầu vào giường, lấy chăn phủ lên Sơ Đông, thư thư phục phục* ôm cậu xem TV. Sơ Đông hôm nay có chút không an phận, ở trong lòng người đàn ông nhích tới nhích lui, cọ đến hõm vai của người đàn ông hôn nhẹ, khiến Ngô Nhạc ngứa đến bật cười, không thể không đem cậu ôm lấy, nâng cằm cậu lên:"Học làm mèo đây mà."

(*chậm rãi)

" trên người ba ba thơm quá." cái miệng nhỏ của Sơ Đông liếʍ hầu kết Ngô Nhạc, dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn, giống như phía sau có một cái đuôi mèo theo chăn tìm đến, nhẹ nhàng chậm rãi đong đưa:"Rất thích ba ba..."

Sơ Đông dù sao vẫn thích quấn quít lấy Ngô Nhạc thích như vậy, nhất là vào ban đêm ở trên giường, ôm ôm dựa sát vào mà hôn lên, cọ trên thân người đàn ông đến khi hơi thở mềm nhũn, lại cầu, lại làm nũng, Ngô Nhạc vài lần nghĩ muốn ngăn cậu lại, làm nũng liền biến thành bán ăn hϊếp. Lần nào Ngô Nhạc cũng bị cậu làm cho lâng lâng cơ thể không có sức nặng bị cơ thể nhỏ bé đặt dưới thân, thời điểm bị cặp mắt to trong trẻo lại mang theo bất mãn cùng vội vàng, ủy khuất kia trừng , tâm tình lúc đầu từ buồn rầu cùng rối rắm giãy dụa biến thành bất đắc dĩ thậm chí buồn cười. Sơ Đông trong mắt anh giống như một vật nhỏ vô cùng đáng yêu lông nhung mềm mại, con vật nhỏ bắt đầu biết yêu, ngẫu nhiên bắt những người gần gũi nhất xung quanh mình trong thời kỳ động dục, và hung hăng cắn không cho đi, Trên thực tế cắn không đau, lại không có lực uy hϊếp .

Ngô Nhạc đã dần dần quen. Anh tự hỏi rất nhiều lại cân nhắc đề nghị của bác sĩ "Để đứa nhỏ nghe về chuyện yêu đương", điều kiện tiên quyết là anh không ngại. Hiện giờ xem ra Sơ Đông có xu hướng tìиɧ ɖu͙© về nam, nhưng tưởng tượng đến hình ảnh Đông nhi cùng người đàn ông tồi tệ ở cùng nhau thậm chí là ở trên giường, Ngô Nhạc mới phát hiện bản thân mình là một người đàn ông vô cùng truyền thống, anh thật sự khó có thể chấp nhận, thậm chí tức giận đến mức muốn đánh người.

Anh đã hơn ba mươi, lần đầu tiên anh hiểu rõ sự phức tạp của việc làm cha, ngầm gạt lời khuyên của bác sĩ sang một bên,làm như chưa từng nghe qua.

Buổi sáng Sơ Đông tỉnh lại, bên giường không có ai. Cậu ngồi dậy, lấy chân giả bên giường mặc vào mới vừa mặc chỉ thấy Ngô Nhạc ôm hai cái hộp to vào nhà "Đông nhi tỉnh rồi."

người đàn ông hộp đặt ở trên giường bên trong là sách mới tinh cùng quần áo, anh vô cùng cao hứng đưa cho Sơ Đông thay quần áo. Sơ Đông ngồi ở trên giường tùy anh đùa nghịch, ngoan ngoãn mở ra hai tay thắc mắc:"Ba ba, hôm nay vì sao phải mặc quần áo mới?"

Ngô Nhạc mặc quần áo mới cho cậu, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn dùng sức hôn một cái:" Hôm nay là sinh nhật Đông nhi nhà chúng ta."

Sơ Đông mới giật mình nhớ tới, thì ra hôm nay là sinh nhật cậu. Cậu sinh vào cuối xuân đầu hạ, còn chưa được đặt tên đã bị bỏ rơi, thẳng đến mùa đông khi mới gián tiếp giao tới cô nhi viện, khi đó đúng là sau lập đông* một tháng, vì thế nên được đặt cái tên "Sơ Đông" này.

(*Lập đông là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 11 dương lịch)

Ngô Nhạc so với cậu còn hào hứng hơn, một đường ôm cậu ra cửa xuống lầu, nói với Sơ Đông hôm nay thời tiết tốt, muốn dẫn cậu đi công viên chơi, lúc sau bọn họ có thể đi trung tâm thành phố ăn. Cả ngày Sơ Đông muốn làm cái gì, Ngô Nhạc đều đáp ứng.

"Ba ba, con có thể tự mình đi."

"Như thế này một lúc nữa đi ba sợ con mệt."

Ngô Nhạc đem Sơ Đông lên xe, hai người ở bên ngoài ăn sáng, Ngô Nhạc liền lái xe thật xa mang theo Sơ Đông đi chơi hồ ở công viên vùng ngoại thành . Hôm nay ánh mặt trời vừa phải, trong công viên không ít người chơi diều, Ngô Nhạc cũng mua cho Sơ Đông một cái. Một lớn một nhỏ ở bên hồ chơi diều, lại chạy đến đùa giỡn những con vịt hoang bên hồ, trong công viên rừng rậm rậm rạp, Sơ Đông liền chỉ cho Ngô Nhạc đây là cây gì, kia là cây gì.

Ngô Nhạc làm sao phân biệt được, chỉ cảm thấy đều là lá cây, "Đông nhi thật lợi hại, nhiều như vậy mà vẫn có thể nhận ra."

"Trong sách giáo khoa Địa lý có dạy, con cũng tra ở trên mạng nữa."

Trong lúc đó Sơ Đông đứng ở đường nhỏ uốn lượn trong rừng cây, ngửa đầu nhìn thật sâu bóng cây nhợt nhạt, ánh mặt trời theo giữa khe hở trên lá gian rơi xuống, ánh mắt của cậu hơi nhíu lại, sườn mặt dính ánh nắng ấm nhuận*.

(*ấm áp nhưng không quá khô hanh)

"Cây này đã rất già rồi." Sơ Đông nâng nhẹ tay khẽ vuốt, sờ lớp vỏ sần sùi nứt nẻ của cây :“Nhưng lá còn rất mới”.

Ngô Nhạc cũng đi theo cậu cúi đầu nghiên cứu cây:"Nói không chừng đã sống vài chục năm. Cây có thể sống lâu hơn cả người."

Sơ Đông nói, "Bởi vì người rất khó quên, không thể sống quá lâu. Cây không có trí nhớ, cho nên có thể sống thật lâu."

Ngô Nhạc ngẩn ra, nhìn về phía Sơ Đông. Sơ Đông cũng ngẩng đầu, đối anh lộ ra tươi cười trong veo. Ngô Nhạc nửa quỳ xuống dưới, dắt tay Sơ Đông "Đông nhi suy nghĩ cái gì vậy?"

"Con đang suy nghĩ về những quyển sách đã đọc, miêu tả rất nhiều cuộc gặp gỡ kỳ lạ và lãng mạn." Sơ Đông tựa như nhớ lại cái gì, "Có người chỉ gặp nhau trong một thời gian ngắn, như thể gần như cả cuộc đời đã trôi qua. Bởi vì không thể quên, quãng đời còn lại gần như trôi qua rất nhanh."

Ngô Nhạc còn thật sự cân nhắc những lời này, Sơ Đông quay đầu thấy bộ dáng buồn rầu suy tư của anh, cười trở lại nắm tay Ngô Nhạc êm ái nói: "Cho nên ba ba đừng bỏ rơi con nha, bằng không cuộc đời của con bỗng nhiên sẽ trôi qua trong tích tắc."

Cậu như không chút nào để ý, chỉ là tùy ý đưa ra một trò đùa. Nhưng Ngô Nhạc lại không giải thích được một chút cảm giác cô đơn không thể nói ra trong giọng .

Buổi trưa hai người dùng bữa tại một cửa hàng bán đồ ăn Nhật Bản ở trung tâm thành phố. Ngô Nhạc đã sớm đặt một phòng tatami*, giữa lúc ăn cơm phục vụ bưng tới một miếng bánh ngọt, là Ngô Nhạc một tuần trước đặt làm riêng theo yêu cầu của bánh sinh nhật. Bánh ngọt có màu màu trắng tuyết, mặt trên dùng bơ cùng kem xếp chồng thành một người tuyết nhỏ đáng yêu.

Sơ Đông hơi hơi đỏ mặt, cùng Ngô Nhạc ngũ âm không đầy đủ hát chúc mừng sinh nhật nhắm mắt hướng ngọn nến cầu nguyện. Lúc sau hai người cùng nhau phân bánh ngọt ra ăn, Sơ Đông quấn quít lấy Ngô Nhạc năn nỉ nghĩ muốn nếm thử rượu Nhật Bản, Ngô Nhạc thật sự không còn cách nào, đành phải cho cậu nhấp một bình. Sơ Đông cái miệng nhỏ thường , nếm từng chén nhỏ chén nhỏ, cậu yêu thích mặt ửng đỏ lên, cuối cùng Ngô Nhạc không thể không đem cậu ôm vào trong ngực, mới đè lại con mèo nhỏ vụиɠ ŧяộʍ nghiện rượu.

Sơ Đông tửu lượng không tốt, ngoan ngoãn làm tổ ở trong lòng Ngô Nhạc ngủ. Ngô Nhạc đành phải đem cậu mang về nhà, cởi tất, giày cùng quần áo cho cậu, đem cậu thả lên giường đắp chăn cho cậu ngủ yên.

Sơ Đông ngủ đến chạng vạng tối, mơ hồ từ trên giường đứng lên, ngoài cửa sổ ánh tà dương đã đầy trời.

Cậu liếʍ liếʍ môi, còn lưu lại một chút hương rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ đến hồng, vẻ mặt không biết là dáng vẻ còn say hay chưa tỉnh ngủ. Ra giường bên người hơi nhíu, trên đó còn lưu lại hơi thở ấm áp của người đàn ông, nghĩ đến vừa rồi còn có người ngủ ở bên cạnh cậu, rời đi vẫn chưa lâu.

Một tiếng di động vang dội, Sơ Đông đảo mắt, nhìn đến di động trên tủ đầu giường của ba ba. Cậu đi tới cầm lên xem, hiện lên là tin nhắn của"Triệu Sảnh".

Sơ Đông bình thản cụp mắt, ngón tay nhẹ nhàng vẽ, ở trên màn hình giải khóa mật khẩu, mở di động ra.

Trong hộp thoại, Triệu Sảnh gửi đến một tin nhắn [Rạp chiếu phim chúng ta hãy đi khi còn yêu đương cuồng nhiệt sắp đóng của rồi.]

Tiếp theo là hình ảnh, chụp chính là một rạp chiếu phim loại nhỏ đổ nát ở góc phố dán thông báo "Đang chuyển nhượng".

Tiếp theo di động lại là vang lên [em đã đến đây shopping, thật hoài niệm.]

Sơ Đông kéo lên trên. Tin nhắn gần nhất là nửa tháng trước, Triệu Sảnh nói mình đi công tác có đi ngang qua tiểu khu của anh, thấy cửa hàng hoành thánh ở cổng tiểu khu vẫn còn, còn gửi một cái mặt cười. Ngô Nhạc không trả lời. Lại hướng lên trên, đứt quãng, hai người có nói đôi câu, tràn ngập ôn nhu.

Sơ Đông cười một cái. Cậu lại kéo xuống dưới, xóa ba tin nhắn gần nhất của Triệu Sảnh, đặt điện thoại trở lại vị trí cũ.

Ngô Nhạc sau khi Sơ Đông ngủ đã gọi vài cuộc điện thoại, cùng nhân viên cửa hàng kiểm tra hóa đơn và sổ sách trong cửa hàng.Nói chuyện điện thoại xong sau cũng cảm thấy có chút buồn ngủ. Mấy ngày nay anh luôn vội, đã lâu rồi không ngủ quá trưa, vừa lúc hôm nay có một ngày riêng cho Sơ Đông không đi ra ngoài cũng không có chuyện gì xảy ra, anh cũng thay quần áo, đến trên giường ngủ cùng Sơ Đông.

Anh hiếm khi ngủ lâu, tỉnh lại ngáp một cái lại vào WC rửa tay, trở lại trong phòng chỉ thấy Đông nhi không biết tỉnh khi nào, còn đem chăn đá qua một bên, duỗi thắt lưng nằm ở trên giường, quần áo vén lên, lộ ra thắt lưng mềm mại, trắng nõn.

Sơ Đông vừa thấy liền đưa tay về phía anh, làm nũng gọi ba ba, như một mèo nhỏ đang tìm sữa từ chủ nhân. Ngô Nhạc lòng tràn đầy sủng nịch đi tới, Sơ Đông ôm cổ anh hôn lổ tai anh:"Ba ba ôm con."

"Được rồi, nên rời giường rồi."

"Không được --" Sơ Đông hiếm khi chơi xấu, ôm anh không chịu buông tay, "Hôm nay ba ba không phải cái gì đều đáp ứng con sao."

Ngô Nhạc đành phải cùng cậu quay về nằm trên giường. Sơ Đông trèo lên thắt lưng, đè trên anh, ánh mắt trong suốt phát sáng nhìn anh: "Ba ba, chúng ta cùng chơi một trò chơi được không."

Ngô Nhạc cười, "Được, con muốn chơi cái gì?"

"Phải bịt mắt ba ba trước đã."

Ngô Nhạc nhìn khuôn mặt Sơ Đông hồng hồng cùng dáng vẻ mờ mịt có chút phấn khởi, liền biết đứa nhỏ này vẫn chưa tỉnh rượu hoàn toàn, nội tâm buồn cười, lại cảm thấy đáng yêu, liền vô cùng phối hợp nhắm mắt lại, "Được rồi che mắt, Đông nhi muốn chơi trốn tìm sao?"

Anh nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng vuốt nhẹ, tiếp theo một mảnh vải giống áo len nhẹ nhàng che mắt anh. Âm thanh mềm nhẹ của Sơ Đông ở gần tai anh vang lên:"Ba ba không được nhúc nhích."

Hơi thở tự cuộn lên làn da run rẩy. Ngô Nhạc giật mình sau một lúc lâu, bỗng nhiên vì che dấu khẩn trương trong lòng, anh nói đùa:"Không thể di chuyển sao?"

" Không phải ba ba nói, hôm nay đều nghe con sao?"Tai anh nhanh chóng trở nên ẩm ướt, hơi thở thơm ngát ấm áp bên tai bồi hồi không đi cuốn chặt vào hơi ẩm, tiến vào sâu trong đại não:"Trừ khi con nói, bằng không ba ba không thể động, được không?"

Ngô Nhạc nhịn không được nuốt nước miếng, "Đông nhi..."

Ngón tay mềm mại xoa má anh, đôi môi quen thuộc dán lên, mùi hương bắt đầu trở nên trí mạng. Ngô Nhạc trước mắt một mảnh tối đen giác quan còn sót lại trở nên phóng đại vô hạn. Sơ Đông hôn môi anh, đầu lưỡi tham tiến vào âm thanh nước,khuấy đảo ướŧ áŧ nổi lên. Nụ hôn này có thể gọi là triền miên, Ngô Nhạc rất nhanh bị liếʍ hết, khoang miệng hơi hơi tê tê, đại não trống rỗng.

Áo anh bị vén lên, làn da bại lộ ở trong không khí, bị người trên người cẩn thận vuốt ve. Thắt lưng bị một cặp đùi mảnh khảnh khóa, làn da thân mật bị vuốt ve không ngừng. Tim anh đập càng ngày càng nhanh, không biết vì sao miệng đắng lưỡi khô đứng lên.

"Ba ba." Âm thanh mềm ngọt của đứa trẻ vang lên, "Ba có muốn biết điều ước sinh nhật của con là gì không?."

Cơ thể anh bị vuốt ve không ngừng, theo ngực đến phía sau lưng, dường như như có như không nâng hông và mông lên, Máu trong cơ thể giống như một đoàn bò sát chuyển hướng theo dấu vết của bàn tay đó dường như tâm trí của anh cũng cùng nhau chuyển dịch.

"Con nghĩ... Nếu ba ba yêu con một chút thì tốt rồi."

Ngô Nhạc liều mạng nuốt nước miếng, ý đồ bắt lấy người đang di chuyển ở trên người chính mình:"Đông nhi, ba đương... đương nhiên yêu con nhất."

"Không cần yêu con nhất." Sơ Đông xoa ngực anh, mê luyến vuốt ve bụng anh phập phồng không ngừng, thanh âm ôn nhu giống như ma chướng, "Phải con yêu ba... Con cùng ba, không có người khác."

Sơ Đông nâng khuôn mặt đẫm mồ hôi của người đàn ông cúi đầu xuống môi lưỡi giao triền, thở dốc một lúc lâu:"Ba ba, con không cần người khác."

Ngay lúc đó Ngô Nguyệt suýt chút nữa đã giơ tay vén quần áo trước mặt anh ra, nếu không tất cả đều ngoài khả năng sửa chữa. Tay Sơ Đông lại nắm tay anh, thanh âm nhiễm đầy ủy khuất cùng nức nở:"Ba không đồng ý với con sao?"

"Ba..."

Cả người Ngô Nhạc chảy xuống mồ hôi nóng. Anh cơ hồ lo sợ không yên, bị Sơ Đông đè nặng bị hôn bởi sự ẩm ướt và nóng nực, vuốt ve, liếʍ. Đứa trẻ động dục không hề cố kỵ, dĩ nhiên xem anh như bạn tình trong lúc xúc động, đem tìиɧ ɖu͙© toàn bộ phát tiết ở trên người anh , mà anh cũng không biết làm như thế nào thay đổi phương pháp trợ giúp Sơ Đông giải tỏa. Là anh không dẫn dắt đứa nhỏ tốt, từ trước không có ở bên người làm bạn cùng cậu , dạy cậu đúng hướng, anh không thể phê bình Sơ Đông, chỉ có thể một mặt không ngừng trách cứ chính mình, một bên tràn ngập áy náy cùng bao dung chuyện Sơ Đông hết thảy đều không bình thường.

Anh cảm thấy một bàn tay mềm mại, lạnh lẽo tiến vào trong quần mình, Ngô Nhạc một cái giật mình hướng thẳng đỉnh đầu khàn giọng mở miệng, "Đông nhi, đừng, đừng chạm vào."

Bàn tay cách qυầи ɭóŧ xoa nắn tính khí cứng ngắc của anh . một khắc kia Ngô Nhạc thoải mái cứng ngắc ở trên giường, dươиɠ ѵậŧ ra nhô ra khỏi qυầи ɭóŧ. Sơ Đông xoa nắn, ngón tay theo gốc vuốt lên đến qυყ đầυ, trong thanh âm có tò mò cùng thích thú:"Ba ba, con rất thích điều này... Vì sao con lại thích vậy?"

Cậu hỏi như thế, vào giờ phút này lại tràn ngập hồn nhiên đáng yêu. Cậu như là đang đùa một món đồ chơi mới lạ, một lần lại một lần đùa nghịch xoa nắn, Ngô Nhạc bị vân vê gần như bắn ra, vội thở phì phò cầm cổ tay Sơ Đông :"Đông, đông nhi! Không được náo loạn."

Nhưng tra tấn cùng kɧoáı ©ảʍ còn tiếp tục. Sơ Đông vẫn cưỡi ở trên người anh, liếʍ hút mỗi tấc của làn da anh.dươиɠ ѵậŧ đứng thẳng của anh bị kẹp ở giữa cặp đùi non mềm cọ sát, Sơ Đông phát ra tiếng rêи ɾỉ, đùi gắt gao mang kẹp dươиɠ ѵậŧ anh, Ngô Nhạc thở hổn hển, anh nắm thắt lưng Sơ Đông nằm thẳng tắp ở trên giường, kɧoáı ©ảʍ điên cuồng chà sát bụng cùng xương sống anh, Giống như thủy triều quét qua các dây thần kinh, làm lý trí trôi qua cực nhanh, chỉ còn tê dại vô tận thiêu đốt toàn thân.

"Cứng quá, thật thoải mái..." Sơ Đông ở trên thân người đàn ông thở dốc kêu, quần trong của cậu đã sớm ướt đẫm, xuyên thấu, huyệt cách qυầи ɭóŧ gắt gao đặt trên dươиɠ ѵậŧ thô trướng nóng lên đè ép cọ sát, giống một miếng bọt biển chảy nước. Thở dốc, rêи ɾỉ, hơi thở như lửa nóng bành trướng nhồi đầy vào căn phòng chỉ có hai người, mặt trời lặn phía chân trời giống như lửa nóng, ranh giới giữa ngày và đêm làm tan chảy sự kỳ diệu của thiên nhiên hoàng hôn như vỡ ra một khoảng trống lớn trên đường chân trời, dung nham cuồn cuộn trút xuống mặt đất. Ánh nắng lọt vào cửa sổ va vào tường chiếu vào hai bóng người dây dựa quyện vào nhau, nệm lay động.

"Ba ba ôm con, đừng buông ra..." Sơ Đông chống trước ngực Ngô Nhạc , mang theo thắt lưng vặn vẹo gắng gượng chảy nước ngậm dươиɠ ѵậŧ, hỗn hển mềm mại kêu:"Đừng đẩy con ra, cầu xin ba..."

"Đừng, Đông nhi..."

Sơ Đông mặt đầy ửng hồng, hai mắt ẩm ướt, cậu kéo qυầи ɭóŧ của Ngô Nhạc xuống nữa người khiến dươиɠ ѵậŧ người đàn ông hoàn toàn phóng ra, thẳng tắp cao cao nhếch lên. Cậu nắm tính khí tráng kiện , năm ngón tay không hoàn toàn khép lại. Sơ Đông nhìn chằm chằm dươиɠ ѵậŧ mạnh mẽ giận trương trong tay, nắm lấy dùng sức vuốt ve, người đàn ông lập tức phát ra tiếng rêи ɾỉ khàn khàn trầm thấp. Sơ Đông thở hổn hển, cậu cởϊ qυầи lót ẩm ướt đến xoắn lại của mình, miệng huyệt khi cùng vải dệt tách ra kéo theo sợi dính. Cậu ngồi xuống một lần nữa, không có vật cản dươиɠ ѵậŧ cùng huyệt dính sát vào nhau hợp cùng một chỗ, bóp ra tiếng nước da^ʍ mĩ.

"A!" Ngô Nhạc trong lúc nhất thời nắm chặt thắt lưng Sơ Đông, sau lại vội vàng buông ra, ngược lại nghĩ muốn cầm chân cậu, thanh âm buộc chặt khàn khàn, "Đông nhi?"

Sơ Đông ưỡn thẳng thắt lưng, tay nhỏ run run siết chặt qυყ đầυ hồng nhiệt* của người đàn ông, nữ huyệt ngồi trên dươиɠ ѵậŧ dọc theo hình dạng thô lớn thấp sự trượt, lần nữa kéo ra chất lỏng dính, dày đặc. Thanh âm Sơ Đông càng tinh tế mềm mại, tràn ngập tìиɧ ɖu͙©, quyến rũ cùng vô lực. miệng thịt đè ép ở trên dươиɠ ѵậŧ đến biến dạng, vài lần dán lên thiếu chút nữa chen vào khe thịt, Sơ Đông run run , cậu co giật do những cơn cực khoái nhỏ lặp đi lặp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng bị du͙© vọиɠ hút vào tạo nên dáng vẻ dễ thương.

Ngô Nhạc gần như không thể suy nghĩ. kɧoáı ©ảʍ quá mức mãnh liệt như độc dược ma túy làm tê liệt đại não cùng tứ chi anh, anh lâm vào một mảnh tối đen, chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhuyễn trên người mình như sóng dâng, bên tai vang lên tiếng ngâm kêu tuyệt vời, thậm chí vì quá mức khoái hoạt mà trộn lẫn tiếng nức nở khó có thể ức chế. Ngô Nhạc mông mông lung lung, theo đám mây rơi vào biển rộng, lại theo mặt biển bay lên ánh trăng, anh đem hết sức nắm chặt cái eo nhỏ đang vặn vẹo, gân xanh trên tay nổi lên rồi lại biến mất, lặp đi lặp lại, sớm vì du͙© vọиɠ dâng cao mà quên mất chính mình là ai. Anh phát ra tiếng gầm nhẹ kiềm nén đến cực điểm, chống gót chân đĩnh thắt lưng lên, dươиɠ ѵậŧ nóng nảy lên một cỗ chất lỏng đυ.c ngầu mắt ngựa dâng lên mà ra.

Sơ Đông nâng mông lên, quỳ gối trên thân người đàn ông, cầm dươиɠ ѵậŧ nam nhân cứng như sắt nóng để ở miệng huyệt của mình. Qυყ đầυ dùng sức chen vào khe thịt, khe huyệt co rút không ngừng, không ngừng tiết ra ra chất lỏng, nơi ẩm ướt, trơn nhẵn bị qυყ đầυ bá đạo chen mở. Sơ Đông run rẩy phát ra tiếng nức nở, cảm thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ mãnh liệt phun ra đánh sâu vào huyệt của mình,khe thịt vì anh phun ra bên trong không ngừng co rút, cuồn cuộn không ngừng tiến vào bụng cậu.