Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đầu Lưỡi

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong tích tắc đâm vào đuôi xe, điều đầu tiên Tần Khai Hân nghĩ đến chính là bánh ngọt.

Hoàn hảo, bánh ngọt không có việc gì, cô vừa nhẹ nhàng thở ra thì cửa xe đã bị đập vang, chủ xe Ferrari dẫn theo bạn gái đi tới, hùng hổ bảo cô xuống xe.

Hai người tuổi còn rất trẻ, sức chiến đấu mười phần, lôi kéo Tần Khai Hân muốn cô bồi thường tiền, mắng cô hết đường chối cãi.

“Nhưng mà tôi đi thẳng, anh rẽ ngoặt...” Cô yếu ớt giải thích cho mình.

Kết quả lại chịu một hồi chửi rủa lớn tiếng hơn, chàng trai trẻ tuổi hung dữ chỉ vào cô, cầm di động bấm số: “Này, người anh em, tôi bị một cô gái đần độn lái xe đυ.ng phải tại giao lộ XX, cậu tới đây xem một chút...”

Bên này, bạn gái anh ta bắt đầu khuyên cô: “Thế lực của bạn trai tôi rất lớn, chờ anh em của anh ấy đến sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy nữa, đừng nói tôi không cảnh cáo cô, mau bồi thường tiền, nếu không cô thảm rồi!”

Trần trụi đe dọa, Tần Khai Hân vốn không nghĩ tới tình huống phát sinh đột ngột này, vì thế cô càng luống cuống: “Vậy... Muốn bồi thường bao nhiêu?”

“Cô xem đầu xe chúng tôi đã tróc hết sơn, tối thiểu cũng phải 5000.”

Cái gì? 5000?

Cô bị dọa sợ, lúc này di động vang lên, một dãy số xa lạ gọi tới.

Tần Khai Hân nhận máy, dùng giọng nói run rẩy “Này” một tiếng.

Bùi Thần ở đầu dây bên kia lập tức nhận ra sự khác thường trong lời của cô, hỏi: “Em làm sao vậy?”

Cô sốt ruột, cũng không để ý đối phương là Bùi Thần, giọng nói nghẹn ngào: “Tôi... Tôi đυ.ng xe rồi.”

“Ở đâu? Có người nào bị thương không?”

“Ở giao lộ XX, chúng tôi không có việc gì nhưng bọn họ muốn tôi bồi thường, 5000...” Tần Khai Hân trả lời.

“Bây giờ em không được nói gì hết, cũng không được làm gì cả, lập tức gọi cho cảnh sát giao thông, nếu có chuyện lớn thì hãy thu hút sự chú ý của mọi người, anh lập tức tới ngay, hiểu chưa?”

“Được...” Tần Khai Hân run run rẩy rẩy trả lời.

“Tiểu Hân.”

“Cái gì?”

“Đừng sợ, có anh đây.” Nói xong anh ngắt máy. (#Pey: câu này quen ghê :3)

Tần Khai Hân vẫn duy trì động tác cầm điện thoại di động, giống như đang nằm mơ.

“Này, đừng gọi nữa, mau bồi thường tiền, nếu không anh em của tôi sẽ dẫn người đến chém chết cô!” Chủ xe nói chuyện điện thoại xong quay sang dùng giọng điệu hung tợn.

“Tôi không mang nhiều tiền như vậy...”

“Vậy thì viết giấy nợ đi.” Bạn gái anh ta bên cạnh nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Cái gì cũng không được nói, cái gì cũng không được làm, cảnh sát giao thông, gọi điện báo cảnh sát giao thông! Tần Khai Hân nhớ tới lời của Bùi Thần, vội vàng cầm điện thoại báo cảnh sát.

“Cô làm gì đó?” Đối phương đột nhiên giận dữ, dáng vẻ giống như muốn đánh cô.

Nếu có chuyện phải hô lên để thu hút sự chú ý, Tần Khai Hân nhớ lời Bùi Thần nói, cô gắng hô to: “Tôi đυ.ng xe tất nhiên phải tìm cảnh sát giao thông, anh làm gì vậy?”

Người nọ càng hung tợn: “Tìm cảnh sát giao thông nói tôi đυ.ng xe của cô, không muốn chịu trách nhiệm đúng không?”

“Tôi nói tôi không chịu trách nhiệm bao giờ? Người nào đυ.ng người nào cảnh sát giao thông đến đây xem thì biết, anh hung dữ như vậy để làm gì?” Một khi khí thế bộc phát, cô không còn cảm thấy sợ hãi như vừa rồi nữa.

“Cái gì gọi là hung dữ? Cô có tin tôi đánh cô hay không?” Chàng trai kia giơ nắm đấm lên.

“A, cảnh sát phải không, cứu mạng, có người muốn đánh chết tôi!” Tần Khai Hân hét vào di động, hấp dẫn không ít sự chú ý của người qua đường, họ nhao nhao tới xem.

Sắc mặt đối phương đã có chút biến hóa, đặc biệt là cô gái kia, kéo bạn trai nói thầm hai câu, trong mắt chàng trai hiện lên chút hoảng hốt, tuy vẫn cực kỳ hung dữ nhưng không còn động tay động chân, anh ta chỉ vào Tần Khai Hân mắng: “Này, bà tám thối tha, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đánh người hả? Đừng ngậm máu phun người!”

“Là chính anh nói muốn đánh tôi, tôi còn ghi âm vào đây.” Tần Khai Hân nheo mắt.

Vẻ mặt chàng trai càng kích động, “Tôi chỉ thuận miệng nói một câu nhưng không hề đánh người, cô không bồi thường lại còn muốn vu oan cho tôi sao?”

“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa!” Bạn gái anh ta đi tới, “Tất cả mọi người đều nhường một bước, như vậy đi, cô bồi thường cho chúng tôi 500, chuyện này coi như xong.”

Tại sao đột nhiên chỉ còn 500 thôi hả? Tần Khai Hân ngẩn người, không nghĩ tốc độ hạ giá nhanh đến như vậy. Nếu như ngày thường, lấy tính cách nhân nhượng cho khỏi phiền, cô chắc chắc đền tiền, nhưng lúc này cô lại nhớ tới lời Bùi Thần nói.

Cô không nói gì, lẳng lặng đứng đó, bất kể đối phương uy hϊếp đe dọa thế nào cũng không hé răng.

Đôi nam nữ hùng hùng hổ hổ đòi tiền không thành muốn rời khỏi nhưng lúc này cảnh sát giao thông ở gần đó đã tới hiện trường.

Lần này, cục diện thay đổi 180 độ, hai người vừa ròi còn hung dữ bắt đầu cầu tình, hóa ra chàng trai này là nhân viên cửa hàng 4S(*) trộm xe của khách đưa bạn gái đi hóng gió, hơn nữa anh ra rẽ ngoặt lại muốn người khác chịu trách nhiệm, đừng nói là bồi thường, ngay cả công việc sợ cũng không giữ được.

(*) Cửa hàng 4S là mô hình ‘bốn trong một’ kinh doanh nhượng quyền thương mại của ô tô bao gồm: doanh số bán xe, bộ phận, dịch vụ và thông tin phản hồi. Nó có sự xuất hiện của một hình ảnh thống nhất, tính thống nhất, tiêu chuẩn quản lý thống nhất, chỉ hoạt động một tính năng thương hiệu duy nhất.

Sự việc lộ rõ chân tướng, Tần Khai Hân thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng cô lại phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, cô không mang bằng lái nên cũng bị giữ xe.

Tần Khai Hân nóng nảy, khách hàng đang chờ bánh ngọt của cô, xe bị giữ thì giao đồ kiểu gì? Cô thử cầu tình nhưng không có tác dụng. Lúc này, một chiếc xe ô tô đen có rèm che dừng lại bên cạnh cô, Bùi Thần mặc áo gió màu xám bước xuống.

“Em làm sao vậy?” Anh hỏi.

“Tôi quên mang bằng lái, cảnh sát muốn giữ xe.” Tần Khai Hân gấp đến độ sắp khóc.

“Có việc gấp?”

“Tôi còn bánh ngọt chưa giao.”

“Bánh ngọt ở đâu?”

“Chỗ ngồi phía sau xe.”

Bùi Thần mở cửa xe, lấy bánh ngọt ra, nói: “Đi, anh đưa em đi giao hàng.”

Sự tình khẩn cấp, Tần Khai Hân không có chối từ, lên xe Bùi Thần.

Xe của anh rất sạch sẽ, ghế ngồi màu đen bọc da, buồng lái màu đỏ sậm, nhìn thế nào cũng không giống chiếc xe Passat.

Sau đó, Tần Khai Hân bừng tỉnh, mẹ nó, đây là xe Phaeton! (Phaeton là một dòng xe của hãng Volkswagen, có giá từ 70.000 USD)

Cô có chút không quen, vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn Bùi Thần, anh đang điều khiển tay lái, chăm chú lái xe, không nói gì, cũng không nhìn cô.

Radio phát nhạc nhẹ, càng lúc càng làm khoang xe lộ ra sự yên tĩnh đáng sợ, Tần Khai Hân gục đầu xuống, trong lòng không rõ là tư vị gì.

Haizz, lễ Giáng sinh êm đẹp, làm sao có thể biến thành như vậy? Đến tận bây giờ Tần Khai Hân vẫn không thể tin được mình vậy mà lên xe Bùi Thần, lại còn cùng anh ngồi trong một không gian kín.

Quả thực xấu hổ muốn chết!

“Đi như thế nào?” Bùi Thần bất ngờ hỏi.

Tần Khai Hân lấy lại tinh thần: “Cái gì?”

Ánh mắt hai người chạm nhau, Bùi Thần cười cười: “Trước tiên giao cho nhà nào?”

“A...!” Tần Khai Hân bừng tỉnh đại ngộ, tay chân luống cuống lục tìm di động: “Vườn hoa XX, rẽ trái ở giao lộ phía trước.”

Xe vững vàng nổ máy, Tần Khai Hân nói địa chỉ từng nhà cần giao bánh, Bùi Thần không nói lời nào, tuy nhiên khi gặp giao lộ sẽ hỏi cô đi như thế nào.

Cô nhìn ra được, anh đối với nơi này không hề quen thuộc, cho dù là chỗ nổi tiếng nhất cũng phải hỏi qua mới biết.

Vì thế từ trước tới giờ anh vẫn luôn ở nước ngoài sao?

Tần Khai Hân nhớ lại hôn lễ của Quách Tiểu Thanh, bọn họ trò chuyện trong phòng trang điểm, anh chính là phù rể đẹp trai mới về về nước? Nhϊếp ảnh gia? Mấy năm nay, cô hoàn toàn không biết chút gì về anh cả.

Trong lòng bỗng nhiên hơi luống cuống, Tần Khai Hân không dám biểu hiện ra bên ngoài, cúi đầu liên lạc với khách hàng qua tin nhắn.

Cứ như vậy, giao xong chiếc bánh ngọt cuối cùng, Bùi Thần lại lái xe đưa cô về phòng làm việc.

Xe dừng lại, không đợi Tần Khai Hân tháo dây an toàn, Bùi Thần đã xuống xe, đi sang bên kia giúp cô mở cửa.

“Cảm ơn...” Tần Khai Hân bước xuống.

“Không cần khách khí.” Anh nhàn nhạt trả lời, chưa có ý tứ muốn rời đi.

Chẳng lẽ anh ấy muốn đi lên với mình? Tần Khai Hân ngẩn người, nói: “Tôi về đây, cảm ơn.”

Đi chưa được mấy bước thì nghe thấy anh nói: “Anh muốn đặt một chiếc bánh ngọt.”

Tần Khai Hân dừng bước, gian nan xoay người: “Ngại quá...” Cô muốn nói đơn đặt hàng hôm nay đã đầy.

Nhưng anh cứ chăm chú nhìn thẳng vào cô như vậy, dưới ánh sáng lờ mờ của bãi đỗ xe, bên trong chiếc áo gió anh mặc chỉ có một cái áo sơ mi trắng mỏng.

Một trận gió thổi tới, người không biết lạnh cũng cảm thấy run.

Tần Khai Hân thỏa hiệp: “Tôi vẫn còn mấy đơn đặt hàng chưa làm, chắc anh phải chờ một lúc.”

“Không sao, anh sẽ chờ trong xe.” Anh nói xong, hắt hơi một cái.

Thôi, coi như báo đáp anh giúp mình giao hàng đi, Tần Khai Hân thở dài, nói: “Cái đó... Phòng làm việc của tôi ở trên lầu, nếu anh không ngại...”

“Anh không ngại.” Anh mỉm cười trả lời rất nhanh.

Mẹ nó! Trong lòng Tần Khai Hân âm thầm mắng một câu.

Ma xui quỷ kiến mời Bùi Thần vào phòng làm việc, Tần Khai Hân cảm thấy chính mình điên thật rồi, cô đành an ủi bản thân, dẫu sao Tiết Mạn và Triển Lệnh Kiêu còn đang ở đây, hẳn là sẽ không quá xấu hổ.

Ây da, Triển Lệnh Kiêu!

Bỗng nhiên cô nhớ ra người này không thể lộ ra ngoài ánh sáng, lập tức trở nên hồi hộp, ở trong thang máy vội vàng nhắn một tin cho Tiết Mạn: Tình hình khẩn cấp, có khách tới thăm, hai người mau mau trốn vào phòng mình đi.

Bên kia chưa có tin tức thì thang máy đã tới nơi, Tần Khai Hân ra khỏi thang máy, trong lòng có chút hoảng sợ.

Cô rất sợ Triển Lệnh Kiêu, tuy rằng người đàn ông này ở trên ti vi tràn đầy nhân khí, nhưng khuôn mặt anh ta vĩnh viễn lạnh như băng, dường như ngoại trừ Tiết Mạn, người nào đối với anh ta cũng đều là không khí.

“Nếu bất tiện thì anh có thể vào xe ngồi chờ.” Bùi Thần giống như nhìn ra Tần Khai Hân khác thường, chủ động nói.

“Không phải.” Tần Khai Hân giải thích, “Bạn tôi và người yêu cậu ấy ở bên trong, tôi sợ... Quấy rầy bọn họ.”

“Ngày thường chỉ có mình em ở đây?” Bùi Thần hỏi.

Tần Khai Hân gật nhẹ đầu: “Ừm.”

Đợi chút, hẳn là anh sẽ không cho rằng trong phòng làm việc của cô giấu đàn ông đi? Mẹ nó, coi như giấu một trăm người cũng không phải chuyện của anh!

Trong lúc suy nghĩ, Tiết Mạn bên kia đã trả lời: “Chúng mình ở bên ngoài.”

Tần Khai Hân thở phào nhẹ nhõm, mà may Triển Lệnh Kiêu không có ở đây, nhưng... Như vậy chẳng phải là cô và Bùi Thần sẽ ở chung một chỗ sao? Không cần nha!

Tần Khai Hân lập tức khẩn trương, tay cầm chìa khóa đều đã run rẩy, khóa cửa cắm vào nhiều lần vẫn không được.

Bùi Thần đứng phía sau không nói lời nào.

“Ha ha, trời lạnh, tay hơi run.” Tần Khai Hân giải thích cố gắng che đậy sự xấu hổ.

“Cần giúp đỡ không?” Anh hỏi rồi tiến lên một bước, gần như giam cô ở giữa cơ thể anh và cánh cửa.

Tần Khai Hân càng khẩn trương, chùm chìa khóa trong tay kêu leng keng, “Không... Không cần...”

Còn chưa nói xong, tay anh đã duỗi ra, cầm lấy chìa khóa, cũng cực kỳ tự nhiên chạm vào tay cô.

Tần Khai Hân như bị điện giật vội rút tay lại, cuộn tròn trong góc.

Anh lại gần hơn nữa, hỏi: “Là chiếc này sao?”

“Không phải, là chiếc lớn nhất kia.”

...

Xác nhận nhiều lần, cửa cuối cùng cũng được mở ra, Tần Khai Hân chạy nhanh vào như một chú thỏ.

Triển Lệnh Kiêu vừa tới cô đã kéo rèm vào, hiện trong phòng tối đen như mực, cô vội vàng kéo toàn bộ ra, còn bật hết đèn, lúc này cô mới cảm thấy an tâm một chút.

Quay đầu lại, Bùi Thần đã cởi giày, chuẩn bị đổi một đôi dép lê.

“Chờ một chút!” Tần Khai Hân chạy tới, đôi dép này không thể xỏ, tôi đổi cho anh cái khác.” Đây là đôi dép chuyên dụng của Triển Lệnh Kiêu, nếu để anh ta phát hiện ra dép đã bị người khác đi qua, vậy không phải xong đời sao?

Nhưng tủ giày ngoại trừ dép của Triển Lệnh Kiêu thì không còn một đôi dép nam nào khác, chỉ còn một đôi to nhất màu hồng, trên mũi có hai quả dâu tây vĩ đại, chính là đôi dép cô mua lúc đi học ở Đài Loan.

“Cái đó... Người yêu của bạn tôi có tính thích sạch sẽ, không thể đυ.ng vào dép lê của anh ta, nếu không thì anh trực tiếp xỏ giày vào đi, không sao đâu!”

“Anh xỏ đôi này đi.” Bùi Thần lấy đôi dép hình dâu tây, đi ở dưới chân.

A...

Tần Khai Hân quẫn bách nhìn Bùi Thần, dáng người anh rất cao, mặc áo khoác xám và quần đen khí thế mười phần, so với đôi dép màu hồng chỉ xỏ được nửa bàn chân thật sự không phù hợp. Nhưng anh lại không chút để ý, vẻ mặt thản nhiên bước đi.

Thôi, kệ anh vậy...

“Trước anh ngồi đây một lát, tôi làm xong bánh của khách sẽ làm cho anh.” Thời gian có vẻ eo hẹp, Tần Khai Hân cũng không lo được nhiều như vậy, đi vào phòng bắt đầu làm việc.

Phòng làm việc của cô cũng là nơi trước mắt cô ở tạm thực ra là một căn nhà trọ, bởi vì phòng bếp xây kiểu mở nên cô dứt khoát cải tạo nó và phòng khách thành phòng làm việc. Ngoài ra căn nhà trọ này vẫn còn một phòng, là nơi bình thường cô hay nghỉ ngơi, một phòng khác bị cô biến thành phòng chứa, dùng để xếp dụng cụ làm bánh ngọt.

Trong phòng làm việc có ghế salon, đối diện là bàn làm việc. Tần Khai Hân đang bận rộn làm việc trên bàn còn Bùi Thần ngồi một mình ở chỗ kia, thu toàn bộ động tác của cô vào đáy mắt.

Lúc này Tần Khai Hân và người bình thường vụng về hấp tấp hoàn toàn bất đồng, cô mặc đồng phục màu trắng, tóc dài túm lại buộc đằng sau gáy, ánh mắt chuyên chú, động tác gọn gàng nhanh chóng, cô giống như một phù thủy làm bánh ngọt trứng muối, bơ sữa bình thường qua tay cô đều có thể biến thành tác phẩm nghệ thuật, tinh xảo mà ngọt ngào, làm cho người ta không thể dời mắt.

Điều càng khiến người ta không thể bỏ qua chính là ánh mắt chuyên chú kia, cô đặt từng bông hoa trang trí vào mặt bánh, đứng thẳng lên quan sát rồi cẩn thận điều chỉnh để đảm bảo mỗi bông hoa trên bánh ngọt đều nở rộ với hình ảnh đẹp nhất.

Rốt cuộc một chiếc bánh ngọt đã hoàn thành, Tần Khai Hân mỉm cười hài lòng, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, cô phát hiện Bùi Thần vậy mà lại ngồi trên ghế salon, khuỷu tay đặt trên đầu gối, chống cằm, yên lặng nhìn cô, cũng không biết anh đã nhìn như thế bao lâu rồi.

Xấu hổ khó khăn lắm mới bị công việc phân tán lại dâng lên trong lòng, Tần Khai Hân hắng giọng một cái: “Cái đó, trên bàn trà có tạp chí, anh có thể xem...”

“Được.” Bùi Thần cười cười, cầm lấy một quyển tạp chí.

Tần Khai Hân nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu đi làm chiếc bánh khác, không nghĩ tới mới cắt bánh được một chút, ngẩng đầu lên, anh lại đang nhìn cô rồi.

Như vậy còn có thể làm tiếp nữa sao?

Tần Khai Hân thỏa hiệp: “Nếu không tôi làm bánh của anh trước, anh muốn loại bánh kiểu nào?”

“Không cần vội, anh có thể đợi.”

Nhưng tôi không đợi được nữa! Đáy lòng Tần Khai Hân gào thét, chỉ có thể bất chấp khó khăn tiếp tục làm, may mà đơn hàng hôm nay còn lại không nhiều lắm, chỉ cần trang trí chiếc bánh cuối cùng, cô làm hơn một tiếng là xong.

Cô ngẩng đầu, quả nhiên Bùi Thần vẫn đang nhìn cô.

Tần Khai Hân không nhịn được, hỏi: “Tôi đã xong việc rồi, anh muốn bánh ngọt loại nào?”

“Anh thế nào cũng được.”

Cái gì gọi là ‘cũng được’? Tần Khai Hân bỗng nhiên có chút tức giận, ban đầu để cho người này đi lên cô đã không muốn, không nghĩ tới còn để anh ngồi đây nhìn cô làm bánh ngọt cả buổi trưa, anh coi chỗ này là rạp chiếu phim sao? Phim chiếu cả buổi cũng nên kết thúc nha!

Sẽ không phải là anh đang đùa giỡn với cô đi?

Tần Khai Hân đột nhiên hiểu ra, nhất thời sắc mặt trầm xuống: “Tôi còn phải đi giao hàng, nếu không thì chờ anh nghĩ ra rồi tôi sẽ làm cho anh?” Ngụ ý là, anh có thể đi, lão nương không muốn chơi đùa với anh.

“Được.” Bùi Thần đứng lên, cầm chìa khóa xe, nói: “Anh đưa em đi.”

Tần Khai Hân ngạc nhiên, cô không phải có ý này!

“Nhân tiện nghĩ xem anh muốn loại bánh thế nào.”

Cái gì?!

Tần Khai Hân trợn to mắt nhìn anh, cằm thiếu chút nữa rơi xuống.
« Chương TrướcChương Tiếp »