Edit: Peiria
Tần Khai Hân thực tập tại trường của Trình Hạ một tuần, cảm nhận được cuộc sống muôn màu muôn vẻ, so với trước đây cô làm bánh ngọt, bán bánh ngọt thì đặc sắc hơn rất nhiều.
Khi đó, bình thường cô chỉ liên lạc với khách hàng rồi giao bánh ngọt rất nhanh. Hiện tại, cô có thời gian, gặp gỡ rất nhiều người, tiếp xúc với nhóm học viên, có thể hiểu thêm về lời nói, cử chỉ, cuộc sống của bọn họ.
Trong trường dạy làm bánh của Trình Hạ, tuýp người gì cũng có, một số ít tính tình lạnh nhạt, học xong liền đi, nhưng đại đa số học viên đều nhiệt tình, bọn họ sẽ chủ động chia sẻ chuyện cũ của mình với người khác, đêm khuya còn trò chuyện trên trời dưới bể trong nhóm chat, nói chung cực kỳ náo nhiệt.
Tóm lại, đây là một nơi ít hơi thở kinh doanh, tràn đầy tình cảm.
Có được thành công như vậy không thể không nhắc tới sự cố gắng của Trình Hạ, cô ấy nói với Tần Khai Hân, tất cả giáo viên của trường đều do cô ấy lựa chọn cẩn thận, tự tay bồi dưỡng nên.
"So với chất lượng dạy học chất lượng, chị càng quan tâm đến nhân phẩm và tính cách giáo viên hơn, một giáo viên tâm huyết sẽ thu hút được học viên của mình, mục tiêu của lớp dạy làm bánh ngọt chính là tạo ra bầu không khí hài hòa thoải mái, vì vậy chị đã đặt tên trường là "", hi vọng tất cả mọi người có thể trải qua thời gian vui vẻ, không có vướng bận khi ở đây."
Lời nói của Trình Hạ khiến Tần Khai Hân suy nghĩ rất lâu.
So sánh ra, tuy lớp dạy làm bánh của cô cách biệt một trời một vực với trường học của Trình Hạ, nhưng chỉ có gặp người ưu tú hơn mình mới có động lực phấn đấu.
Tần Khai Hân tin tưởng, chỉ cần cố gắng, việc Trình Hạ có thể làm, cô cũng có thể làm được.
Trung tuần tháng sáu, triển lãm cá nhân của Bùi Thần thuận lợi khai mạc, cùng lúc đó, Tần Khai Hân cũng đã ở Thượng Hải trọn vẹn nửa tháng.
Cô liên lạc với Tiết Mạn, xác nhận bên Triển Lệnh Kiêu đã ép sự kiện kia xuống, mặc dù vẫn có rất nhiều người mê muội giống như Trương Tuyết, bởi vì thần tượng bỗng nhiên kết hôn mà mất mát, nhưng tuyệt đại đa số đều đã tiếp nhận sự thật này.
Ngoài ra, truyền thông cũng không còn điên cuồng như ban đầu, thẳng thắn mà nói, ở trong vòng tròn showbiz, tin tức về tình yêu môn đăng hộ đối, nước chảy đá mòn, thực sự không có bao nhiêu giá trị.
Kết quả là, Tiết Mạn tự do rồi.
Nghe Tần Khai Hân kể trường học của Trình Hạ tốt thế này thế kia, Tiết Mạn cũng nhộn nhạo, hào hứng bay đến Thượng Hải, muốn cùng cô (TKH) cảm nhận bầu không khí ấy.
Nhà họ Tiết có bất động sản ở Thượng Hải, cô tới học tập sẽ ở căn nhà gần đó, còn hỏi Tần Khai Hân có sang ở cùng hay không.
Tần Khai Hân vừa nghe, lập tức đáp ứng.
Mấy ngày nay, buổi tối sẽ mệt mỏi hơn đôi chút nhưng ít ra ban ngày khá thoải mái, chỉ có điều hiện giờ, ban ngày cô phải thực tập ở trường của Trình Hạ, buổi tối còn chạy về khách sạn ngủ cùng Bùi Thần, đúng là có phần không gánh được...
Nói ngắn gọn một câu, ăn mặn rồi cũng không thể chè chén quá độ được!
Triển lãm cá nhân vừa mới khai mạc, Lạc Tang sắp xếp cho Bùi Thần mấy cuộc toạ đàm, anh bên kia rất bận rộn, bởi vậy Tần Khai Hân không thông báo với anh đã sắp xếp đồ đạc vào nhà Tiết Mạn ở.
Đến chỗ Tiết Mạn, cô mới chậm chạp gửi tin nhắn cho Bùi Thần: Em ở nhà Mạn Mạn chơi với cô ấy vài ngày, buổi tối không quay về ngủ....
Bùi Thần nhắn lại một từ: Được.
Cuối cùng cũng tự do rồi!
Tần Khai Hân còn chưa kịp cao hứng đã nghe Tiết Mạn ở phía sau nói: "Chậc chậc, đây là cái gì? Khai Hân, không ngờ nhìn qua cậu rất bảo thủ, nội tâm lại lẳиɠ ɭơ như thế..."
Đầu cô đầy vạch đen, xoay người nhìn thấy Tiết Mạn cầm áo ngủ Trương Tuyết đưa cô, nét mặt cười xấu xa "Thưởng thức".
"Trả lại cho mình!" Cô tiến lên, muốn đoạt lại áo ngủ.
Vóc dáng Tiết Mạn cao hơn cô, bình thường lại hay đến phòng tập thể hình, động tác rất linh hoạt, đâu dễ để cô lấy đi.
Vì vậy, hai người đuổi nhau quanh nhà, cuối cùng vẫn là Tần Khai Hân đỏ mặt, thở hổn hển nhận thua, nằm bẹp trên giường, nói: "Cầm đi, thưởng cho cậu đấy!"
Tiết Mạn cười hì hì đi tới: "Em gái, thể lực cậu quá kém, buổi tối... có chịu được không?"
Tần Khai Hân lật người, vùi mặt vào gối: "Sắp không chịu được nữa rồi..." Nếu không mình phải trốn đến chỗ cậu sao?
"Cậu phải rèn luyện thêm nhiều, tới phòng tập thể hình với mình đi?"
"Tới phòng tập thể hình... Có tác dụng chứ?" Cô đứng dậy, đỏ mặt nhìn Tiết Mạn.
"Đương nhiên là có tác dụng, cậu xem đi, cơ thể mình rất dẻo dai."
Tiết Mạn dễ dàng xoạc chân, cúi lưng trên giường, khiến Tần Khai Hân ngây người: "Sao cậu làm được vậy?"
"Yoga đấy, mỗi ngày mình đều tập."
"Mình có thể không?" Tần Khai Hân bắt chước Tiết Mạn, thắt lưng xém chút thì gãy.
"Mới đầu đương nhiên là không được, trước tiên phải bắt đầu từ cơ bản, nào, mình dạy cho cậu!"
Tần Khai Hân hớn hở ở trong phòng tập yoga cùng Tiết Mạn, hoàn toàn không ý thức được rằng, người khác học yoga là vì tập thể hình, mà cô học yoga là vì...
Không được, bậy bạ quá!
Vài ngày sau đó, bọn họ ban ngày đến trường của Trình Hạ thực tập, buổi tối đến phòng tập thể hình rèn luyện, cuộc sống trôi qua rất phong phú.
Tần Khai Hân đi theo Tiết Mạn đến phòng tập thể hình mới biết thể lực của cô kém thế nào, lúc mới bắt đầu giảm béo, cô vẫn luôn làm theo lời khuyên của "Hắc Sắc U Mặc", mỗi ngày đều đi chạy bộ. Về sau bận rộn, cô không tập luyện nữa, còn an ủi chính mình, áp lực công việc hàng ngày lớn như vậy, nhất định sẽ không béo.
Chính xác, cô không tăng cân trở lại, nhưng kết quả của việc thiếu rèn luyện chính là, thịt trên người vô cùng nhão, nhìn qua không mập nhưng tỉ lệ mỡ hơi cao.
"Cô phải tăng cường độ huấn luyện..., mỹ nữ." R là huấn luyện viên thể hình Tiết Mạn giới thiệu cho Tần Khai Hân, mấy ngày nay, anh ta phụ trách hướng dẫn cô bài tập thể hình cơ bản.
R là người có kinh nghiệm, bộ dạng lại đẹp trai, phụ nữ muốn theo học anh ta rất nhiều, Tần Khai Hân là nhờ Tiết Mạn giới thiệu mới có một danh sách.
"Thế nào, huấn luyện viên của mình, không tệ chứ?" Tập luyện xong, Tiết Mạn cười xấu xa hỏi Tần Khai Hân, "Cậu nhìn cơ ngực anh ta kìa, có xúc động muốn chảy máu mũi không?"
Đầu Tần Khai Hân đầy vạch đen, chị hai, ông xã cậu là Triển Lệnh Kiêu, đối tượng bao nhiêu người tha thiết ước mơ kết hôn đấy, vậy mà cậu còn nhìn lén cơ ngực huấn luyện viên ở phòng tập thể hình?
Cậu như vậy, đừng nói Triển Lệnh Kiêu, Tấm Tuyết mà chắc phải khóc thành cẩu mất!
"Cái cậu này, không phải mình nói cậu, đúng là chẳng có tình thú gì hết! Kết hôn và ngắm soái ca là hai chuyện khác nhau, mình chỉ nhìn chứ không có hành động thực tế, như thế thì có quan hệ gì?" Tiết Mạn không cho là đúng nói.
"Vậy nếu như núi băng nhìn trộm mỹ nữ thì sao?"
"Anh ấy dám!" Tiết Mạn trừng hai mắt.
Tần Khai Hân cười nghiêng ngả.
"Đừng nói mình, còn cậu đó, nếu học trưởng nhìn lén mỹ nữ, cậu sẽ phản ứng ra sao?" Tiết Mạn hỏi nàng.
Cô phất tay: "Không có khả năng, anh ấy chắc chắn không làm ra loại chuyện này."
"Cậu xác định?"
"Mình xác định, học trưởng sẽ không như vậy. Lần trước, chúng mình cùng nhau ăn cơm, có mấy nữ sinh đại học đến, đều là sinh viên trường nghệ thuật, trẻ tuổi lại xinh đẹp, anh ấy cũng chưa từng liếc mắt một cái, còn nói với bọn họ mình là vị hôn thê..." Tần Khai Hân nói xong, không nhịn được mà cười rộ lên.
Kết quả bị Tiết Mạn mắt liếc: "Đó là bởi vì có cậu, anh ta mới nói vậy được chưa? Đàn ông không phải đều là gặp dịp thì chơi sao!"
Tần Khai Hân do dự một chút, nhưng vẫn kiên định nói: "Tóm lại, anh ấy sẽ không."
"Được rồi, nhưng cậu phải nhớ kỹ, không thể quá yên tâm với những chuyện như vậy, cho dù người đàn ông của cậu là quả trứng tròn không có khe hở, đầy đủ định lực, nếu bên người trứng tròn vây đầy ruồi bọ, là chòm sao Xử Nữ, cậu có thể chịu được không?"
Tiết Mạn vừa hỏi, Tần Khai Hân ngây ngẩn cả người.
Ngẫm lại ngày đó Bùi Thần bị nhiều như vậy nữ sinh vây quanh, nếu lúc ấy cô không ngồi cạnh anh, còn có nhóm người Lạc Tang, nói không chừng cô thật sự sẽ ghen.
Ngày hôm sau là thứ tư.
Trường dạy làm bánh được nghỉ, Tiết Mạn đã lên máy bay đi tìm Triển Lệnh Kiêu từ sáng sớm, một mình Tần Khai Hân đợi ở nhà Tiết Mạn, nhớ tới lời cô ấy nói tối qua thì đứng ngồi không yên.
Cô rửa mặt xong, cố ý ăn mặc đẹp, ra ngoài tham gia triển lãm cá nhân của Bùi Thần.
Triển lãm cá nhân ở Thượng Hải không giống như ở Hàng Châu, vì muốn thu hút nhiều người, tạo ra sức ảnh hưởng lớn, Lạc Tang còn sắp xếp đại sảnh bên cạnh phòng triển lãm làm nơi tọa đàm.
Lúc Tần Khai Hân đến nơi, Bùi Thần đã bắt đầu diễn thuyết, đại sảnh dành cho trăm người đầy ắp, người không có chỗ thì ngồi ở hành lang, đứng cạnh tường, tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe, không xuất hiện tình huống chụm đầu ghé tai não, đại sảnh vô cùng yên tĩnh, giọng nói từ tính của Bùi Thần càng trở nên rõ ràng.
Anh đang trình chiếu một đoạn video clip nhóm anh quay được ở California năm ngoái, một đường ống dẫn dầu bị vỡ gây ra sự cố tràn dầu, làm ô nhiễm vùng biển dài gần bốn dặm Anh. Chính quyền địa phương lập tức đưa ra biện pháp xử lí, nhưng vẫn không có cách nào cứu được nước biển bị nhiễm bẩn.
Trong video clip, rất nhiều sinh vật biển bị dầu mỏ bao quanh, chết trên biển, các loài chim biển đói khát không có chỗ kiếm ăn, chỉ chao liệng trên mặt nước.
Bùi Thần cho mọi người xem hình ảnh anh chụp được, một con chim biển gầy trơ xương bay qua bay lại chỗ bạn tình nó đã chết, chậm chạp không chịu rời đi, chân và lông nó dính đầy dầu, chung quanh đều là một màu đen trải rộng mênh mông, khiến cho bức ảnh tràn ngập cảm giác bi thương.
"Đây là loài mòng biển đầu đen sinh sống tại California, Bắc Mỹ, tuy chúng là động vật quần cư, nhưng số lượng cá thể còn sót lại trên thế giới không nhiều, là một trong những loài sinh hoạt theo chế độ một trống một mái, sau khi chim mái chết, chim trống vẫn lưu luyến, không chịu rời đi. Chúng tôi muốn đuổi nó cũng không thành công. Đáng tiếc, trước lúc kết thúc công việc quay phim một ngày, chúng tôi phát hiện cách xác chim mái không xa là xác chim trống."
Giọng Bùi Thần không mang theo quá nhiều cảm xúc, nhưng chính vì đang là tự thuật nhạt nhẽo như thế lại khiến bầu không khí có vẻ xơ xác tiêu điều.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, suy nghĩ vấn đề này.
Tần Khai Hân cũng rơi vào trầm mặc, giờ phút này, cô giống như quên đi thân phận người đàn ông trên bục, theo lời kể của anh, chìm vào thế giới tối tăm mà con người không có cách nào tưởng tượng.
"Bảo vệ môi trường là một vấn đề lâu dài, có lẽ rất nhiều người cảm thấy đề tài này rất chung chung, một người không làm được gì, nhưng sự vĩ đại nhân loại nằm ở ý thức, nếu hôm nay chúng ta có thể thay đổi thế giới quan của chính mình, như vậy mới có khả năng thay đổi thế giới quan của người khác. Người Trung Quốc dùng câu ‘kiến càng lay cây’ để ví người không biết tự lượng sức mình, tuy nhiên ở trong rừng mưa Amazon, một con bướm đập cánh, hai tuần sau có thể tạo ra một cơn lốc ở bang Texas. Tôi hi vọng các vị đang ngồi đây, đừng sợ trở thành kiến càng, bởi các vị có thể là một con bướm."
Bùi Thần nói xong, quét mắt khắp đại sảnh một lượt.
Cùng lúc đó, đèn đại sảnh phát sáng.
Khoảnh khắc trầm mặc qua đi, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, sau đó, một đám người rời khỏi chỗ ngồi bước lên bục, vây quanh Bùi Thần.
Tần Khai Hân không đi lên, chỉ đứng tại góc yên lặng nhìn, bỗng nhiên có cảm giác kiêu ngạo khó hiểu, người đàn ông trên sân khấu, khả năng của anh tuy ít ỏi, tiếng nói của anh tuy mỏng manh, nhưng anh đã dùng ống kính máy ảnh của mình, duy trì tín niệm to lớn.
Người đàn ông này, là người đàn ông của cô!
Bốn giờ chiều, toạ đàm kết thúc, gần sáu giờ, vẫn còn có người ở lại đại sảnh không chịu rời đi.
Tần Khai Hân vốn đang im yên lặng chờ đợi trong góc, càng về sau, cô bắt đàu có chút ngồi không yên, bởi vì tất cả những người ở lại đều là các cô gái trẻ.
Mùa hè, thời tiết trở nên nóng bức, có mấy cô gái đã mặc váy ngắn, đôi chân vừa dài lại thẳng, ngay cả cô nhìn cũng phải nuốt nước miếng.
Vậy mà Bùi Thần bị họ quấn lấy, một chút cũng không mất kiên nhẫn, kể cả cô ngồi trong góc cũng không phát hiện ra.
Tần Khai Hân không nhịn được nghĩ tới ngày hôm qua Tiết Mạn đã nói: "Cho dù người đàn ông của cậu là quả trứng tròn không có khe hở, đầy đủ định lực, nếu bên người trứng tròn vây đầy ruồi bọ, là chòm sao Xử Nữ, cậu có thể chịu được không?"
Không nhịn được, thật sự không thể nhịn được!
Nhịn nữa, trứng tròn sẽ vỡ mất!
Tần Khai Hân đứng lên, xắn tay áo, đi tới.
Nhìn người trong góc cuối cùng không nhịn được đi tới, Bùi Thần đang đối phó nhóm mấy cô gái trẻ, khóe miệng mơ hồ hiện lên ý cười.