Chương 44

Edit: Peiria

Nhờ phúc của Tần Khai Hân, tuy mấy ngày ngay là thời điểm bận rộn nhất, vậy mà mọi người lại nhất trí yêu cầu Bùi Thần đi nhanh một chút, một đám cẩu độc thân, không chịu nổi kí©h thí©ɧ đâu!

Đối với chuyện này, Tần Khai Hân rất xấu hổ, trên đường về nhắc mãi: "Hay là em quay về Hàng Châu nhé, bên kia chắc không còn vấn đề gì nữa rồi..."

Kết quả, Bùi Thần lập tức chặn miệng cô, hôn cô đến đầu óc choáng váng, rồi mới nói: "Em phải ở cạnh anh, không cho đi đâu hết."

Hiệu quả, tuyệt vời!

Để cho thuận tiện, Bùi Thần ở khách sạn cách studio của anh không xa, hai người đi bộ rất nhanh đã đến nơi.

Mặc dù đã ăn mặn, nhưng hôm nay ở chung một phòng, Tần Khai Hân vẫn cực kỳ khẩn trương, trong đầu vẫn bị ám ảnh bởi bóng ma tối qua, thật sự không muốn trải qua lần nữa nhanh như vậy.

Vì thế miệng cô ồn ào "Mệt mỏi quá, em đi tắm rửa một cái xong đi ngủ..." Tay bắt đầu lục lọi hành lí.

Tìm một lát, cô xấu hổ: "Hình như em quên mang áo ngủ rồi."

Bùi Thần đi tới, giúp cô lục tìm đống đồ, quả thật không tìm được.

Cô nóng nảy: "Làm sao bây giờ?"

Anh nhẹ nhàng bâng quơ một câu: "Vậy thì đừng mặc."

Đừng mặc... Đừng mặc... Đừng mặc...

Lời này vang vọng trong đầu Tần Khai Hân, lúc ấy cô cũng hơi lơ mơ, đỏ mặt đáp: "Anh nghĩ hay nhỉ, em nhất định phải mặc quần áo ngủ, không mặc em không ngủ được."

"Em nghĩ cái gì vậy, anh cho em mặc cái khác." Anh thuận tay cầm một cái áo sơ mi đưa cho cô.

Cô: "..."

"Chẳng lẽ em muốn ngủ trần?" Anh hỏi.

Tần Khai Hân trợn mắt nhìn anh, giật lấy áo sơ mi, xấu hổ, giận dữ bước vào phòng tắm.

Tắm xong, thay áo sơ mi của Bùi Thần, Tần Khai Hân nhìn mình trong gương.

Thẳng thắn mà nói, với dáng người cô hiện giờ, mặc áo sơ mi của anh, chỗ cần che đều đã che hết, chỉ có điều bất kể che thế nào, đều không giấu được sự thật là chân của cô...

Không được không được, quá hấp dẫn rồi!

Bên ngoài, Bùi Thần thấy cô mãi không lên tiếng, hỏi: "Em ổn chứ?"

"Em ổn." Cô trả lời đối phó, thật sự không có biện pháp khác, đành phải cắn răng, bất chấp đi ra ngoài.

Quả nhiên, sau khi Bùi Thần nhìn thấy cô, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở hai bắp đùi cô.

Trơn, bóng, tựa như ngó sen.

Tối qua quá mờ, cũng quá hỗn loạn, không thưởng thức kĩ, bây giờ là lúc bổ sung.

Tần Khai Hân bị anh nghiên cứu, cả người không được tự nhiên, vội vàng xốc chăn chui vào, bao mình chặt chẽ, rồi mới mở miệng, tỏ vẻ bình tĩnh thúc giục: "Anh còn không đi tắm đi?"

"Đi đây." Anh nói xong liền đi vào, trước khi đóng cửa còn nói thêm một câu, "Chờ anh."

Tần Khai Hân ở trên giường choáng váng: Chờ anh? Chờ anh làm cái gì?

Chẳng lẽ anh còn...

Không được không được, đêm nay không được!

Tần Khai Hân bắt đầu quấn chăn, cuộn mình ở bên giường, giả vờ chính mình ngủ thϊếp đi.

Qua một lúc lâu, tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại. Ngay sau đó, tiếng bước chân vang lên, từ xa lại gần, anh đi đến bên giường, dừng bước, tắt đèn, xốc chăn lên, chui vào.

Cô chỉ cảm thấy chỗ bên cạnh lún xuống, tiếp theo một cơ thể ấm áp nhích lại, ôm chặt cô từ phía sau.

Anh vậy mà ngủ trần...

Trái tim Tần Khai Hân đập thình thịch, nhưng vẫn làm bộ buồn ngủ phất phất tay: "Đừng làm rộn, em mệt..."

Vừa dứt lời, anh đã tựa vào bên tai cô, thổi khí.

Cô run run một trận, cắn răng nói: "Em muốn đi ngủ..."

Anh không nói lời nào, lại thổi khí, còn liếʍ liếʍ vành tai cô.

Cô giật mình, không thèm giả vờ giả vị nữa, bật đèn, xoay người, ngồi trên giường, căm tức nhìn anh: "Bùi Thần, anh muốn làm gì?"

Anh: "Làm em."

Trả lời vô cùng trực tiếp...

Mặt cô đỏ bừng: "Anh lưu manh."

"Anh chỉ lưu manh với em." Anh hào phóng thừa nhận, lật người đè cô dưới thân, nên làm gì thì làm cái đó.

Rốt cuộc, Tần Khai Hân thỏa hiệp, dùng giọng yếu ớt yêu cầu: "Tắt đèn... Tắt đèn..."

Bùi Thần vươn tay, mò mẫm đến công tắc bên cạnh giường, tạch một cái, tắt đi.

Đèn đã tắt, nhưng đêm của họ mới chỉ bắt đầu.

Ngày hôm sau.

Bởi vì tối hôm trước vận động kịch liệt, cả người Tần Khai Hân đều đau nhức, nằm trên giường không chịu dậy, nửa mê nửa tỉnh cảm giác Bùi Thần hôn cô một cái, còn nói mấy câu, sau đó ra ngoài.

Cô mơ mơ màng màng đáp vài tiếng, xoay người tiếp tục ngủ, khi tỉnh lại đã sắp trưa, cô rời giường, đánh răng rửa mặt, đọc mấy tin nhắn Bùi Thần gửi qua di động:

Thức dậy chưa?

Hôm nay anh hơi bận, có lẽ không có thời gian bên cạnh em.

Em có thể tự giải quyết cơm trưa được chứ?

Anh để ví tiền ở đầu giường, mật mã là ngày sinh nhật em.

Đầu giường? Ví tiền?

Cô liếc mắt, thấy đúng là ví tiền của Bùi Thần, bên trong đầy tiền mặt và thẻ tín dụng khiến cô có ảo giác mình bị kim chủ bao dưỡng.

Trong di động, anh lại nhắn tin đến: Một mình ra ngoài chú ý an toàn.

Tuân lệnh, ông chủ!

Cô cười tít mắt trả lời, vươn vai, duỗi eo, phát hiện thời tiết Thượng Hải hôm nay rất tốt, qua cửa sổ phòng khách sạn, có thể nhìn thấy dải sông Hoàng Phố, bên sông là những cao ốc mọc lên san sát trên bán đảo Lục Gia Chủy, hơn nữa còn có thể nhìn thấy bóng dáng tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông(*).

(*) Tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông (chữ Hán: 东方明珠塔; bính âm: Dōngfāng Míngzhūtǎ) là một tháp truyền hình ở Thượng Hải, Trung Quốc. Tháp nằm ở mũi bán đảo Lục Gia Chủy, quận Phố Đông, bên sông Hoàng Phố, đối diện với Ngoại Than. Tháp này được Jia Huan Cheng của công ty Shanghai Modern Architectural Design Co., Ltd. thiết kế. Việc xây dựng bắt đầu từ năm 1991 và hoàn thành năm 1995. Với độ cao 468 m, nó là tháp cao nhất châu Á và tháp cao thứ 3 thế giới. Tháp này thuộc hiệp hội World Federation of Great Towers. (Theo Wiki)

Có điều, hứng thú lúc này của cô không ở chỗ kia, thay quần áo, xách túi, cất ví tiền của Bùi Thần, Tần Khai Hân không chút do dự đi đến miếu Thành Hoàng (*).

(*) Miếu Thành Hoàng (Thượng Hải) tọa lạc tại phố cổ Thượng Hải, Trung Quốc. Ngôi miếu là nơi thờ cúng ba nhân vật trong lịch sử Trung Hoa (Hoắc Quang, Tần Dụ Bá, Trần Hóa Thành) được tôn là Thành Hoàng của Thượng Hải. Tên gọi "miếu Thành Hoàng" cũng được dùng để chỉ khu vực thương mại xung quanh ngôi miếu. (Theo Wiki)

Hiếm khi được thảnh thơi ra ngoài một chuyến, Tần Khai Hân lại là người có tâm hồn ăn uống, đương nhiên phải đi tìm mỹ thực rồi!

Tần Khai Hân thích nhất bánh bao hấp Thượng Hải, mỗi lần tới nhất định sẽ ăn no mới thôi.

Hiệu bánh bao Nam Tường ở miếu Thành Hoàng là một trong những cửa hàng bán bánh bao nổi tiếng nhất ở Thượng Hải, nghe nói đã có hơn một trăm năm lịch sử, vỏ bánh mỏng, sau khi hấp sẽ lộ ra nhân bánh bên trong, nước canh tràn đầy, vị rất ngon.

(Editor: Hiệu bánh bao Nam Tường là cửa hiệu có thật và rất nổi tiếng với món bánh bao mang hương vị chính tông. Nếu bạn nào có cơ hội đến thăm Thượng Hải có thể tới đây thưởng thức món ăn này.)

Ăn bánh bao Nam Tường phải ăn một cách chính xác "Nhất khẩu khai thiên song, nhị khẩu hát thang, tam khẩu cật quang."

Tức là, đầu tiên dùng răng nanh cắn một lỗ nhỏ trên bánh bao, hút hết nước canh bên trong ra, sau đó ăn vỏ bánh và nhân bánh, mới có thể làm cho mỹ vị phát huy đến tận cùng.

Hôm nay tâm tình của Tần Khai Hân rất tốt, thừa dịp xếp hàng đợi mua bánh bao, tự chụp vài tấm ảnh, đăng lên trong vòng bạn bè.

Thoáng chốc đã có người tán gẫu với cô, là Trương Tuyết.

Trương Tuyết: Cậu đang ở miếu Thành Hoàng?

Bánh kem dâu tây: Đúng vậy.

Trương Tuyết: Thật trùng hợp, mình cũng đang ở chỗ này, một mình, còn cậu?

Bánh kem dâu tây: Mình cũng có một mình.

Trương Tuyết: Cùng nhau đi ăn nhé?

Bánh kem dâu tây: Mình đang xếp hàng ở hiệu bánh bao Nam Tường, mau qua đây đi!

Trương Tuyết: Được rồi, chờ mình!

Tần Khai Hân thông báo vị trí của cô, rất nhanh, Trương Tuyết đã tìm thấy cô.

Đúng dịp đều ở Thượng Hải, đúng dịp đều đến miếu Thành Hoàng, hơn nữa đúng dịp đều là một mình, Tần Khai Hân và Trương Tuyết ăn nhịp với nhau, quyết định kết bạn dạo chơi Thượng Hải một ngày.

Tuy thời trung học gần như không cùng nhau xuất hiện, nhưng họp lớp lần trước, Trương Tuyết trượng nghĩa ra tay giúp đỡ, lưu lại ấn tượng tốt cho Tần Khai Hân.

Hai người ngồi xuống cùng nhau ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện, phát hiện ở phương diện nào đó tính cách cực kỳ hợp phách.

Trương Tuyết hỏi cô: "Sao cậu lại tới đây một mình, Bùi Thần đâu rồi?"

"Chúng mình cùng đi, nhưng hôm nay anh ấy hơi bận, cho nên mình ra ngoài một mình." Tần Khai Hân nói xong, hỏi, "Còn cậu, sao lại đi một mình thế?"

Trương Tuyết không giấu diếm, thở dài, thành thật nói: "Thất tình, tâm trạng không tốt."

Tần Khai Hân: "Có chuyện gì vậy?"

"Chồng mình cưới người phụ nữ khác."

"???"

"Nói ra không sợ cậu chê cười, chắc là cậu biết Triển Lệnh Kiêu?"

Tần Khai Hân khẽ gật đầu, đại khái đoán ra được cô ấy muốn nói gì, mặt đầy vạch đen.

Trương Tuyết tiếp tục nói: "Mình thích anh ấy năm năm, là fan trung thành của anh ấy, mỗi bộ phim anh ấy đống mình đều xem, mỗi lần tổ chức fanmeeting mình đều tham gia, mình còn gia nhập ban hậu cần của fan club, thường xuyên đi tiếp ứng cho anh ấy, phim điện ảnh được công chiếu mình đều xem ít nhất ba lần trở lên..."

"Nhưng mà mình không ngờ, anh ấy vậy mà lại kết hôn, kết hôn đấy!!!" Trương Tuyết bỗng nắm lấy tay Tần Khai Hân, vô cùng đau đớn nói, "Đã mấy ngày mình ngủ không ngon giấc, cảm giác như bầu trời sắp sụp đổ, cậu có thể hiểu không?"

"Có thể... Có thể..." Tần Khai Hân gật đầu, trong lòng dở khóc dở cười.

Tiết Mạn ơi Tiết Mạn, cậu đây là đã cướp chồng của bao nhiêu người rồi?

Thấy Tần Khai Hân hiểu cho mình, Trương Tuyết càng dũng cảm: "Cậu thật tốt, người bên cạnh mình đều không hiểu mình, cảm thấy mình đã mấy tuổi, sao còn giống mấy em gái cuồng thần tượng. Thời điểm mình thích Lệnh thiếu, quả thật vẫn là một cô gái nhỏ, nhiều năm như vậy, cảm giác của mình với anh ấy vẫn chưa từng thay đổi. Cậu có biết không, anh ấy rất tốt, rất nỗ lực, rất quan tâm fan... Cứ nghĩ đến thanh xuân của mình cưới một cô gái khác, trái tim của mình đều ê ẩm..." Cô nói xong thì đã sắp khóc.

Tần Khai Hân thực sự không nhìn nổi, an ủi cô ấy: "Cậu đừng buồn nữa, nào, ăn bánh bao đi."

Trương Tuyết vừa nói "Ăn không vô", vừa cắn một miếng, ánh mắt ngay lập tức sáng lên: "Bánh này ngon ghê!"

Tần Khai Hân gật đầu lia lịa: "Mình nói đúng không, mình thích nhất bánh bao Nam Tường, cậu ăn cái nữa đi, ăn nhiều một chút, hóa bi phẫn thành sức ăn!"

Trương Tuyết gật đầu, ăn thêm một cái, tâm tình tốt hơn nhiều, tiếp tục: "Kỳ thực mình cũng không bi phẫn, dù sao Lệnh thiếu nhà chúng ta chưa bao giờ có scandal với các nữ minh tinh, anh ấy và vợ nói chuyện yêu đương mười năm, cậu thử nói xem, bây giờ có thể đi đâu tìm người đàn ông một lòng một dạ đây? Cho nên, mình vẫn muốn chúc phúc cho họ... Sao đã hết rồi, cậu ăn no chưa?" Trương Tuyết nhìn bánh bao hấp, hỏi.

Tần Khai Hân: "Chúng ta gọi thêm một phần nữa đi?"

"Hai phần, không đủ, phải ba phần!" Trương Tuyết xòe ra ba ngón tay.

Hai người, ăn sáu phần bánh bao hấp, trong đó phần lớn đều là Trương Tuyết ăn, theo l*иg hấp trên bàn ngày càng cao, cuối cùng áp lực bởi vì thần tượng kết hôn cũng được giải tỏa.

Tần Khai Hân lén cầm di động gửi Wechat cho Tiết Mạn: Bạn học của mình là fan núi băng, hai người kết hôn, cô ấy thương tâm ăn liền bốn mươi cái bánh bao hấp.

Tiết Mạn: Để cô ấy ăn, mình mời khách!

Ăn xong bánh bao hấp, Tần Khai Hân lại cùng Trương Tuyết đi dạo chung quanh, hết miếu Thành Hoàng, lại đi thăm Bến Thượng Hải (*), còn ngồi thuyền tới bán đảo Lục Gia Chủy bên kia sông.

(*) Bến Thượng Hải (giản thể: 上海外滩, phồn thể: 上海外灘; bính âm: Shànghǎi Wàitān; Thượng Hải Ngoại Than) là khu vực thuộc quận Hoàng Phố tại Thượng Hải, Trung Quốc. Khu vực này tập trung ở một phần của đường Trung Sơn bên trong khu Thượng Hải Công cộng Tô giới (tô giới cho người nước ngoài định cư) trước kia, chạy dọc theo bờ sông Hoàng Phố, đối diện với Phố Đông, ở phần phía đông của quận Hoàng Phố. Bến Thượng Hải thường được dùng để đề cập đến các toà nhà và cầu tàu ở phần này của con đường, cũng như một số vùng lân cận. (Theo Wiki)

Trương Tuyết phát tiết cảm xúc bằng hai phương thức đơn giản, ăn uống và mua sắm, sau một ngày đi dạo, trên tay hai người là túi lớn túi nhỏ, nhiều đến nỗi sắp cầm không nổi rồi.

Tuy nhiên cô ấy vẫn không cam lòng, nhìn thấy có cửa hàng bán áo ngủ tơ tằm, lại chạy tới xem.

"Cậu xem hai cái này, cái nào đẹp?" Trương Tuyết cầm hai cái áo ngủ để cô lựa chọn, một cái màu sáng, còn cái khác là kiểu hai dây màu đen, lưng trần, ngực trễ, có viền ren trắng.

Tần Khai Hân nghĩ ngợi một chút: "Đẹp thì áo hai dây màu đen đẹp hơn, nhưng gợi cảm quá, mình thấy áo ngủ vẫn nên bảo thủ một chút, thoải mái một chút thì tốt hơn."

Trương Tuyết gật đầu: "Cậu nói cũng có lý, vậy mình mua cả hai."

Tần Khai Hân:...

Đi dạo phố, rồi ăn cơm, sắc trời đã rất tối rồi.

Bùi Thần nhắn tin đến, hỏi cô đang ở đâu.

Cô lập tức nhắn lại địa chỉ, nói mình và Trương Tuyết ở cùng một chỗ.

"Hai người đợi một lát, anh sẽ tới ngay." Bùi Thần gửi tin nhắn, sau đó liền lái xe tới, đón nàng về, tiện thể đưa Trương Tuyết ra nhà ga.

Trong xe, Trương Tuyết tấm tắc khen ngợi Tần Khai Hân tốt bụng, đi chơi cùng cô ấy cả ngày, còn mời cô ấy ăn bánh bao hấp siêu ngon.

Kỳ thực, bánh bao hấp là do người phụ nữ đoạt chồng của cậu mời khách, Tần Khai Hân không nói câu này ra ngoài, trong lòng len lén cười trộm.

Trương Tuyết: "Đúng rồi, khi nào hai người tính kết hôn? Đến lúc đó nhất định phải gọi mình tới đấy!"

Tần Khai Hân định nói còn chưa tính toán, Bùi Thần đã đáp lời: "Sắp rồi, chọn xong ngày sẽ báo cho em."

"Được, em nhất định sẽ tặng bao lì xì lớn cho hai người!"

Bùi Thần: "Không thu lì xì, người đến là được."

...

Nói như vậy thật giống như cô và Bùi Thần sẽ kết hôn ngay lập tức. Tần Khai Hân không nói gì, yên lặng ở một bên.

Một lát sau đã đến nhà ga.

Trương Tuyết xuống xe, chào tạm biệt bọn họ, đi được vài bước, bỗng nhiên nhớ ra cái gì, lại quay đầu, đưa túi lớn trong tay cho Tần Khai Hân qua cửa kính xe.

"Khai Hân, cảm ơn bánh bao hấp của cậu, cái này tặng cậu."

"Bánh bao hấp là..." Tần Khai Hân từ chối, "Mình không thể nhận quà của cậu, cậu mau lấy về đi."

"Quà đã tặng ra ngoài, nào có đạo lý cầm về, chẳng lẽ cậu không coi mình là bạn bè?" Trương Tuyết giả vờ giận dỗi nói.

Bị nói như vậy, Tần Khai Hân không còn cách nào khác, đành phải nhận: "Vậy cảm ơn cậu."

"Cảm ơn gì chứ, không cần khách khí với mình." Trương Tuyết hào phóng vẫy tay, để lại cho Tần Khai Hân một ánh mắt thâm trường ý vị, rời đi.

Ánh mắt ấy, nhìn thế nào cũng cảm thấy kì quái.

Tần Khai Hân cúi đầu, nhìn túi mua hàng trong tay, lập tức hiểu rõ.

Trương Tuyết đưa cho cô cái áo ngủ hai dây màu đen...

Cô luống cuống cất quà, lại nghe thấy Bùi Thần hỏi: "Cô ấy tặng em thứ gì vậy?"

"Không... Không có gì..." Cô lí nhí trả lười, không dám nhìn thẳng Bùi Thần.

Bùi Thần không hỏi nữa, lái xe về khách sạn.

Trên đường, Trương Tuyết gửi tin đến: Thế nào, mình đúng là bạn tốt phải không? Đợi lát nữa nhớ mặc cho người nào đó xem nha!

Cô đổ mồ hôi, định giấu áo ngủ kĩ một chút, ai ngờ lại trượt tay, làm túi lớn rơi khỏi ghế.

Cái áo ngủ mỏng manh kia, rơi xuống sàn xe tối đen như mực, không nhìn thấy gì.

Bùi Thần đậu xe xong, nhìn thấy Tần Khai Hân cúi người mò mẫm sàn xe, đi tới hỏi: "Làm sao thế?"

Cô xấu hổ trả lời: "Em... Em đánh rơi mấy thứ xuống sàn xe..."

"Thứ gì vậy?"

Tần Khai Hân: "Quà... Quà Trương Tuyết tặng em..."

"Em tránh ra, để anh."

Cô: "..."

"Em sao vậy?"

"Không sao..." Rốt cuộc cô tâm bất cam tình bất nguyện tránh ra.

Bùi Thần điều chỉnh ghế, rất nhanh đã lấy được túi lớn ra, nhân tiện nhìn thoáng qua.

Tần Khai Hân muốn đi qua lấy lại, không còn kịp nữa rồi.

"Cô ấy tặng em cái này?" Anh hỏi.

"Vâng..." Cô cúi đầu, lại cúi đầu.

"Mặc cho anh xem."

"!!!" Cô xù lông, "Không được, em còn chưa tắm!"

"Không vấn đề gì, dù sao rất nhanh sẽ phải cởi."

Cởi... Cởi... Cởi...

Tần Khai Hân chạy vọt vào khách sạn, Bùi Thần cầm áo ngủ đi sau cô.

Vào phòng, Tần Khai Hân nằm úp sấp trên giường, mệt đến mức không muốn động.

Bùi Thần ngồi bên cạnh hướng dẫn từng bước: "Ngoan, mặc vào cho anh ngắm."

"Không cần!" Tần Khai Hân kháng nghị, "Em đã đi dạo cả ngày, rất mỏi, chân không nhấc nổi nữa rồi!"

"Anh mát xa cho em." Anh ngồi xuống giường, đặt chân cô lên đùi mình, dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp cẳng chân cô, hỏi, "Có thoải mái không?"

Rất thoải mái, rất thư thái!

Tần Khai Hân nhắm mắt hưởng thụ, cảm giác ngón tay anh dời từ mắt cá chân đến bắp chân, lại từ bắp chân đến đầu gối, dần dần hướng lên trên...

"Đủ rồi, đủ rồi!" Cô lật người lại, nói, "Đổi lưng đi, lưng em cũng rất đau."

Hai tay Bùi Thần mát xa bả vai cô, rồi từ bả vai xuống lưng, từ lưng xuống eo... Nhẹ nhàng nắn bóp.

Cô suýt nữa nhảy dựng lên.

"Được chưa?" Anh hỏi.

"Được rồi!" Cô sắp khóc đến nơi.

Anh mang nét mặt đứng đắn lấy áo ngủ ra: "Vậy thì mặc cho anh xem."

Tần Khai Hân: "..."