Editor: Peiria
Đánh chết Tần Khai Hân cũng không ngờ, Hắc Sắc U Mặc mà mình nhận thức lâu như vậy, thực ra chính là Bùi Thần!
Nghĩ đến tâm sự thiếu nữ nhiều năm như vậy, phiền não khổ sở nhiều năm như vậy, tất cả đều nói cho Bùi Thần, cô xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Kẽ đất không có, ngược lại gối ôm có hai cái, dứt khoát bóp chết người này là xong hết mọi chuyện!
Mẹ nó, không xuống tay được!
Cứ như vậy, trong lúc rối rắm giữa hai lựa chọn “Gϊếŧ người diệt khẩu” và “Gϊếŧ người đền mạng”, Tần Khai Hân cả đêm không chợp mắt.
Sáng sớm hôm sau, trong lúc ngủ mơ, Bùi Thần cảm giác có oán hận nặng nề, mở mắt ra, thấy Tần Khai Hân đang gắt gao nhìn anh chằm chằm.
Chỉ thấy hốc mắt cô biến thành màu đen, đáy mắt phiếm hồng, ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt người.
Bùi Thần sửng sốt, có lẽ đã nhận ra cái gì, anh nhìn di động trong tay cô, lập tức rõ ràng, ánh mắt âm u, nói: “Tiểu Hân...”
“Anh giải thích cho em.” Tần Khai Hân mở miệng, giọng nói khàn khàn, mang theo oán khí mãnh liệt, ném di động đến trước mặt anh, hỏi, “Chuyện này là sao?”
Bùi Thần căn bản không muốn giải thích, trực tiếp thừa nhận: “Tiểu Hân, xin lỗi, là anh lừa em, anh chính là Hắc Sắc U Mặc.”
Tần Khai Hân nổi giận: “Tại sao anh phải làm như vậy? Tại sao muốn gạt em? Anh có biết làm như vậy là cực kỳ quá đáng không, đây hoàn toàn là lừa gạt tình cảm của em!”
“Em nghe anh giải thích...”
Tần Khai Hân bịt lỗ tai: “Không nghe, không nghe, em không nghe!”
“Anh sai rồi...”
“Anh chỉ biết nói anh sai rồi, anh sai chỗ nào anh có biết không?”
“Anh...”
“Anh không cần phải nói, anh căn bản không nhận ra sai lầm của mình!”
Bùi Thần trầm mặc.
Tần Khai Hân: “Anh im lặng làm gì? Nói chuyện đi!”
Bùi Thần: “...”
Cứ như vậy, hai người mỗi người ngồi một đầu ghế sofa, rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh. Cũng không biết qua bao lâu, Bùi Thần đột nhiên đứng lên, không nói một lời đã đi ra cửa.
Theo tiếng cửa đóng lại, mũi Tần Khai Hân chua xót, uất ức kìm nén một đêm, tất cả đều ào ào tuôn ra, cô òa khóc, vừa lau nước mắt, vừa sụt sịt mũi, vừa gửi WeChat cho Tiết Mạn.
Bánh kem dâu tây: Cậu ở đâu?
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Ở đây, làm sao vậy?
Bánh kem dâu tây: Mình và Bùi Thần cãi nhau, anh ấy là tên khốn kiếp!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Tại sao lại cãi nhau?
Bánh kem dâu tây: Thì ra anh ấy vẫn luôn gạt mình, anh ấy chính là Hắc Sắc U Mặc!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Ai cơ?
Bánh kem dâu tây: Bạn trên mạng của mình.
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: A..., nhớ rồi, là anh ta? Nhưng mà không phải cậu nói đã từng thấy qua Hắc Sắc U Mặc, bộ dạng cực kỳ xấu sao?
Bánh kem dâu tây: Nhất định là anh ấy đã lên sẵn kế hoạch, tìm người lừa bịp mình, nếu không phải bị mình phát hiện, nhất định anh ấy sẽ tính giấu diếm mình cả đời!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Cậu bình tĩnh trước đã, anh ta giấu diếm cậu, quả thật có hơi quá đáng, nhưng chẳng qua cũng là vì anh ta không bỏ cậu xuống được, không phải cậu bảo Hắc Sắc U Mặc đối xử với cậu rất tốt sao?
Bánh kem dâu tây: Mình mặc kệ, anh ấy chính là gạt mình! Mà cậu biết không? Anh ấy không giải thích một câu liền bỏ đi, ném một mình mình ở trong nhà anh ấy, bây giờ mình đã khóc thành chó rồi!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Ngoan, đừng khóc, anh ta đúng là hơi quá đáng, nếu như đã ở cùng một chỗ thì nên chủ động thẳng thắn với cậu.
Bánh kem dâu tây: Phải là vô cùng quá đáng!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Nhưng mà, anh ta ra ngoài, có thể là đi mua điểm tâm cho cậu không?
Bánh kem dâu tây: Làm sao có thể? Anh ấy đen mặt đi ra ngoài, chắc chắn là do cảm thấy mình cố tình gây sự, khóc chết mình, hai mắt đều sưng lên rồi!
Nha đầu ngốc này, Tiết Mạn còn muốn tiếp tục khuyên Tần Khai Hân, bỗng nhiên một bàn tay từ sau lưng cô duỗi ra, lấy mất di động của cô, ném đi.
“Ơ, di động của em!” Cô vừa định kháng nghị, thân thể đã bị cánh tay phía sau duỗi ra gắt gao nhốt chặt rồi.
Triển Lệnh Kiêu kề miệng đến sát bên tai cô, nhắm hai mắt, thấp giọng ra lệnh: “Lúc ngủ bên cạnh anh, không được nghịch di động.”
“Em không có nghịch di động, em đang an ủi Khai Hân, cô ấy và bạn trai cãi nhau.” Tiết Mạn giải thích.
“Nghe lời.” Triển Lệnh Kiêu thờ ơ.
“Cô ấy đang khóc, anh để cho em an ủi cô ấy đi.” Tiết Mạn nói xong, vội vội vàng vàng muốn rời giường cầm di động.
Nhưng mà, cô vừa mới động, Triển Lệnh Kiêu đã xoay người, đè cô dưới thân.
Rốt cuộc anh mở mắt ra, rồi lại khép hờ hai tròng mắt, thì thầm vào tai cô: “Nếu còn không nghe lời, anh sẽ để cho em phải khóc.” Nói xong, cắn một cái lên của vành tai cô.
Cả người Tiết Mạn run rẩy, thật sự muốn khóc.
Lúc này, di động bị vứt dưới giường lại rung, nghĩ tới bạn tốt của mình khóc đến hoa lê đẫm lệ, Tiết Mạn cắn răng một cái, bàn tay luồn vào trong chăn, mò mẫm đến sườn eo của Triển Lệnh Kiêu, nhéo một cái.
Trong nháy mắt, người phía trên cô cứng đờ, cả khuôn mặt đều đen lại, cô mới mặc kệ, vội vàng đẩy anh ra, dùng cả tay chân bò xuống sàn nhà, nhặt di động lên.
Bánh kem dâu tây: Cậu nói đúng, anh ấy vừa đi mua điểm tâm cho mình về.
“Mẹ nó!” Tiết Mạn nằm úp sấp trên mặt đất nói một câu, bỗng nhiên, ngọn đèn phía sau cô bị một bóng người che khuất.
Lần này, thật sự đến lượt cô khóc rồi (tot) ~~
***
Mì vằn thắn(*), súp bánh bao, tào phớ...
(*) Mì vằn thắn, hoành thánh (miền Nam) hay mằn thắn là một món ăn gốc Quảng Đông, Trung Quốc phổ biến ở nhiều nước Á Đông. Cách gọi “vằn thắn” hoặc “hoành thánh” được cho là xuất phát từ âm Quảng Đông của chữ 雲吞 ([wɐn˨˩ tʰɐn˥]), mà âm Hán Việt là “vân thôn”, có nghĩa là “nuốt mây“. Ngoài khu vực Quảng Đông người Tàu gọi là 餛飩 (pinyin: hún tún, âm Hán Việt: “hồn đồn”).
Nhìn Bùi Thần lấy từng loại điểm tâm ra khỏi túi, Tần Khai Hân hết giận một nửa, bao tử vang lên ục ục, muốn dừng cũng không được.
Cô nuốt nước miếng, muốn ăn, nhưng lại nhịn xuống không ăn.
Không được ăn, ăn chính là đại biểu tha thứ cho anh, cô mới không tha thứ cho người xấu xa này, hừ!
Bùi Thần lại lấy thêm điểm tâm từ túi khác ra: Bánh bao hấp, bánh đậu ngọt (Sweet Bean Cake), mì thịt bò...
Mẹ nó, ăn thì ăn, ăn rồi cũng không tha thứ cho anh!
Tần Khai Hân cầm một cái bánh bao hấp, miệng hung hăng cắn.
Hu hu hu, ăn ngon thật!
Ăn xong điểm tâm, Tần Khai Hân no đến mức dạ dày chèn ép đến trái tim, sao còn có sức giận dữ? Chỉ là cô không cam lòng dễ dàng tha thứ cho Bùi Thần, dù sao về chuyện này quả thật anh rất quá đáng.
Vì thế Tần Khai Hân tiếp tục không nói lời nào, cầm di động gửi WeChat cho Tiết Mạn, nào biết vừa rồi Tiết Mạn còn nói nói, bỗng nhiên mất dạng, không để ý tới cô.
Cho nên cô dứt khoát chơi game tiêu khiển, dù sao cũng không muốn nghĩ đến Bùi Thần, tức chết anh!
Một bàn tay duỗi ra, đoạt lấy di dộng.
Tần Khai Hân cả kinh, ngẩng đầu: “Này, anh làm...”
Còn chưa nói xong, miệng đã bị che lại.Nụ hôn này, khác hẳn nụ hôn tối qua, trực tiếp hơn, xâm nhập sâu hơn, tuy kỹ xảo gượng gạo, vừa nhìn đã biết là lính mới, nhưng đối với Tần Khai Hân cũng là lính mới mà nói thì đủ rung động rồi.
Cả người cô đều cứng lại, tùy ý để anh cạy mở miệng cô, càn quét bên trong răng môi, hút hết không khí.
Cảm giác này, mềm mại, ướŧ áŧ, giống như ăn kẹo bông, toàn thân cô bắt đầu lâng lâng, chỉ muốn từ từ nhắm mắt lại...
Không đúng!
Tần Khai Hân mở to mắt, đột nhiên ý thức được: Bọn họ vừa mới ăn xong điểm tâm!
Cơm nước xong liền hôn môi, còn có chuyện gì làm cho chòm sao Xử Nữ phát điên hơn chuyện này không (#Pey: ý nói chòm sao Xử Nữ mắc bệnh sạch sẽ, chưa vệ sinh răng miệng đã kiss rồi ý)? Tần Khai Hân không chịu nổi, đẩy Bùi Thần ra, kìm nén đỏ bừng mặt.
Nghĩ cô còn đang giận vì chuyện của Hắc Sắc U Mặc, Bùi Thần dịu dàng nói: “Chuyện này là anh không đúng, trước đây gạt em, là vì sợ em vẫn giận anh, sau này giấu diếm em, là vì sợ lại khiến em không vui. Tiểu Hân, em không muốn làm em tức giận, bởi vì em đối với anh thật sự rất quan trọng.”
Giờ phút này thái độ của anh cực kỳ nghiêm túc, đặc biệt, khi nói xong câu cuối cùng, hai tròng mắt gắt gao nhìn cô chằm chằm, gần như là gằn từng tiếng nói ra miệng.
Rõ ràng là đang giải thích, nhưng lại càng giống như đang thổ lộ, trái tim Tần Khai Hân mềm nhũn cả rồi.
Bùi Thần tiếp tục: “Tiểu Hân, thực xin lỗi, tha thứ cho anh được không?”
“Em...” Tần Khai Hân muốn nói tha thứ cho anh, nhưng trong lòng lại có một âm thanh nói với cô, không thể để anh được tiện nghi như vậy, bày ra sắc mặt cho anh nhìn một chút!
Vì thế, lời đến miệng cô biến thành: “Tha thứ cho anh cũng được, nhưng phải xem biểu hiện của anh.”
Bùi Thần khó hiểu nhìn cô.
Tần Khai Hân hất cằm: “Anh thu dọn trên bàn trước, em đã nhìn thấy phiền.”
“Được.” Bùi Thần đáp, ngoan ngoãn làm theo.
Nửa tiếng sau, hai người chuẩn bị ra khỏi cửa.
Tần Khai Hân vốn định tự đi giày, nhưng cô nghĩ lại, giơ chân lên, nhìn về phía Bùi Thần.
Anh hiểu ý, không nói hai lời ngồi xổm xuống đi giày cho cô, xỏ một chiếc, rồi xỏ một chiếc khác...
Đãi ngộ này, không phải người nào cũng được đâu!
Tần Khai Hân ngửa mặt lên trời: Sảng khoái!
Cùng lúc đó, tại một thành phố xa xôi khác.
Tiết Mạn gào khóc kêu la: Mẹ ơi!Editor: Peiria
Đánh chết Tần Khai Hân cũng không ngờ, Hắc Sắc U Mặc mà mình nhận thức lâu như vậy, thực ra chính là Bùi Thần!
Nghĩ đến tâm sự thiếu nữ nhiều năm như vậy, phiền não khổ sở nhiều năm như vậy, tất cả đều nói cho Bùi Thần, cô xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Kẽ đất không có, ngược lại gối ôm có hai cái, dứt khoát bóp chết người này là xong hết mọi chuyện!
Mẹ nó, không xuống tay được!
Cứ như vậy, trong lúc rối rắm giữa hai lựa chọn “Gϊếŧ người diệt khẩu” và “Gϊếŧ người đền mạng”, Tần Khai Hân cả đêm không chợp mắt.
Sáng sớm hôm sau, trong lúc ngủ mơ, Bùi Thần cảm giác có oán hận nặng nề, mở mắt ra, thấy Tần Khai Hân đang gắt gao nhìn anh chằm chằm.
Chỉ thấy hốc mắt cô biến thành màu đen, đáy mắt phiếm hồng, ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt người.
Bùi Thần sửng sốt, có lẽ đã nhận ra cái gì, anh nhìn di động trong tay cô, lập tức rõ ràng, ánh mắt âm u, nói: “Tiểu Hân...”
“Anh giải thích cho em.” Tần Khai Hân mở miệng, giọng nói khàn khàn, mang theo oán khí mãnh liệt, ném di động đến trước mặt anh, hỏi, “Chuyện này là sao?”
Bùi Thần căn bản không muốn giải thích, trực tiếp thừa nhận: “Tiểu Hân, xin lỗi, là anh lừa em, anh chính là Hắc Sắc U Mặc.”
Tần Khai Hân nổi giận: “Tại sao anh phải làm như vậy? Tại sao muốn gạt em? Anh có biết làm như vậy là cực kỳ quá đáng không, đây hoàn toàn là lừa gạt tình cảm của em!”
“Em nghe anh giải thích...”
Tần Khai Hân bịt lỗ tai: “Không nghe, không nghe, em không nghe!”
“Anh sai rồi...”
“Anh chỉ biết nói anh sai rồi, anh sai chỗ nào anh có biết không?”
“Anh...”
“Anh không cần phải nói, anh căn bản không nhận ra sai lầm của mình!”
Bùi Thần trầm mặc.
Tần Khai Hân: “Anh im lặng làm gì? Nói chuyện đi!”
Bùi Thần: “...”
Cứ như vậy, hai người mỗi người ngồi một đầu ghế sofa, rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh. Cũng không biết qua bao lâu, Bùi Thần đột nhiên đứng lên, không nói một lời đã đi ra cửa.
Theo tiếng cửa đóng lại, mũi Tần Khai Hân chua xót, uất ức kìm nén một đêm, tất cả đều ào ào tuôn ra, cô òa khóc, vừa lau nước mắt, vừa sụt sịt mũi, vừa gửi WeChat cho Tiết Mạn.
Bánh kem dâu tây: Cậu ở đâu?
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Ở đây, làm sao vậy?
Bánh kem dâu tây: Mình và Bùi Thần cãi nhau, anh ấy là tên khốn kiếp!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Tại sao lại cãi nhau?
Bánh kem dâu tây: Thì ra anh ấy vẫn luôn gạt mình, anh ấy chính là Hắc Sắc U Mặc!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Ai cơ?
Bánh kem dâu tây: Bạn trên mạng của mình.
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: A..., nhớ rồi, là anh ta? Nhưng mà không phải cậu nói đã từng thấy qua Hắc Sắc U Mặc, bộ dạng cực kỳ xấu sao?
Bánh kem dâu tây: Nhất định là anh ấy đã lên sẵn kế hoạch, tìm người lừa bịp mình, nếu không phải bị mình phát hiện, nhất định anh ấy sẽ tính giấu diếm mình cả đời!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Cậu bình tĩnh trước đã, anh ta giấu diếm cậu, quả thật có hơi quá đáng, nhưng chẳng qua cũng là vì anh ta không bỏ cậu xuống được, không phải cậu bảo Hắc Sắc U Mặc đối xử với cậu rất tốt sao?
Bánh kem dâu tây: Mình mặc kệ, anh ấy chính là gạt mình! Mà cậu biết không? Anh ấy không giải thích một câu liền bỏ đi, ném một mình mình ở trong nhà anh ấy, bây giờ mình đã khóc thành chó rồi!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Ngoan, đừng khóc, anh ta đúng là hơi quá đáng, nếu như đã ở cùng một chỗ thì nên chủ động thẳng thắn với cậu.
Bánh kem dâu tây: Phải là vô cùng quá đáng!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Nhưng mà, anh ta ra ngoài, có thể là đi mua điểm tâm cho cậu không?
Bánh kem dâu tây: Làm sao có thể? Anh ấy đen mặt đi ra ngoài, chắc chắn là do cảm thấy mình cố tình gây sự, khóc chết mình, hai mắt đều sưng lên rồi!
Nha đầu ngốc này, Tiết Mạn còn muốn tiếp tục khuyên Tần Khai Hân, bỗng nhiên một bàn tay từ sau lưng cô duỗi ra, lấy mất di động của cô, ném đi.
“Ơ, di động của em!” Cô vừa định kháng nghị, thân thể đã bị cánh tay phía sau duỗi ra gắt gao nhốt chặt rồi. diễnn đànn lê quý đônnn
Triển Lệnh Kiêu kề miệng đến sát bên tai cô, nhắm hai mắt, thấp giọng ra lệnh: “Lúc ngủ bên cạnh anh, không được nghịch di động.”
“Em không có nghịch di động, em đang an ủi Khai Hân, cô ấy và bạn trai cãi nhau.” Tiết Mạn giải thích.
“Nghe lời.” Triển Lệnh Kiêu thờ ơ.
“Cô ấy đang khóc, anh để cho em an ủi cô ấy đi.” Tiết Mạn nói xong, vội vội vàng vàng muốn rời giường cầm di động.
Nhưng mà, cô vừa mới động, Triển Lệnh Kiêu đã xoay người, đè cô dưới thân.
Rốt cuộc anh mở mắt ra, rồi lại khép hờ hai tròng mắt, thì thầm vào tai cô: “Nếu còn không nghe lời, anh sẽ để cho em phải khóc.” Nói xong, cắn một cái lên của vành tai cô.
Cả người Tiết Mạn run rẩy, thật sự muốn khóc.
Lúc này, di động bị vứt dưới giường lại rung, nghĩ tới bạn tốt của mình khóc đến hoa lê đẫm lệ, Tiết Mạn cắn răng một cái, bàn tay luồn vào trong chăn, mò mẫm đến sườn eo của Triển Lệnh Kiêu, nhéo một cái.
Trong nháy mắt, người phía trên cô cứng đờ, cả khuôn mặt đều đen lại, cô mới mặc kệ, vội vàng đẩy anh ra, dùng cả tay chân bò xuống sàn nhà, nhặt di động lên.
Bánh kem dâu tây: Cậu nói đúng, anh ấy vừa đi mua điểm tâm cho mình về.
“Mẹ nó!” Tiết Mạn nằm úp sấp trên mặt đất nói một câu, bỗng nhiên, ngọn đèn phía sau cô bị một bóng người che khuất.
Lần này, thật sự đến lượt cô khóc rồi (tot) ~~
***
Mì vằn thắn(*), súp bánh bao, tào phớ...
(*) Mì vằn thắn, hoành thánh (miền Nam) hay mằn thắn là một món ăn gốc Quảng Đông, Trung Quốc phổ biến ở nhiều nước Á Đông. Cách gọi “vằn thắn” hoặc “hoành thánh” được cho là xuất phát từ âm Quảng Đông của chữ 雲吞 ([wɐn˨˩ tʰɐn˥]), mà âm Hán Việt là “vân thôn”, có nghĩa là “nuốt mây“. Ngoài khu vực Quảng Đông người Tàu gọi là 餛飩 (pinyin: hún tún, âm Hán Việt: “hồn đồn”).
Nhìn Bùi Thần lấy từng loại điểm tâm ra khỏi túi, Tần Khai Hân hết giận một nửa, bao tử vang lên ục ục, muốn dừng cũng không được.
Cô nuốt nước miếng, muốn ăn, nhưng lại nhịn xuống không ăn.
Không được ăn, ăn chính là đại biểu tha thứ cho anh, cô mới không tha thứ cho người xấu xa này, hừ!
Bùi Thần lại lấy thêm điểm tâm từ túi khác ra: Bánh bao hấp, bánh đậu ngọt (Sweet Bean Cake), mì thịt bò...
Mẹ nó, ăn thì ăn, ăn rồi cũng không tha thứ cho anh!
Tần Khai Hân cầm một cái bánh bao hấp, miệng hung hăng cắn.
Hu hu hu, ăn ngon thật!
Ăn xong điểm tâm, Tần Khai Hân no đến mức dạ dày chèn ép đến trái tim, sao còn có sức giận dữ? Chỉ là cô không cam lòng dễ dàng tha thứ cho Bùi Thần, dù sao về chuyện này quả thật anh rất quá đáng.
Vì thế Tần Khai Hân tiếp tục không nói lời nào, cầm di động gửi WeChat cho Tiết Mạn, nào biết vừa rồi Tiết Mạn còn nói nói, bỗng nhiên mất dạng, không để ý tới cô.
Cho nên cô dứt khoát chơi game tiêu khiển, dù sao cũng không muốn nghĩ đến Bùi Thần, tức chết anh!
Một bàn tay duỗi ra, đoạt lấy di dộng.
Tần Khai Hân cả kinh, ngẩng đầu: “Này, anh làm...”
Còn chưa nói xong, miệng đã bị che lại.
Diễn @ đàn $ Lê % Quý & Đôn copyright - Peiria
Nụ hôn này, khác hẳn nụ hôn tối qua, trực tiếp hơn, xâm nhập sâu hơn, tuy kỹ xảo gượng gạo, vừa nhìn đã biết là lính mới, nhưng đối với Tần Khai Hân cũng là lính mới mà nói thì đủ rung động rồi.
Cả người cô đều cứng lại, tùy ý để anh cạy mở miệng cô, càn quét bên trong răng môi, hút hết không khí.
Cảm giác này, mềm mại, ướŧ áŧ, giống như ăn kẹo bông, toàn thân cô bắt đầu lâng lâng, chỉ muốn từ từ nhắm mắt lại...
Không đúng!
Tần Khai Hân mở to mắt, đột nhiên ý thức được: Bọn họ vừa mới ăn xong điểm tâm!
Cơm nước xong liền hôn môi, còn có chuyện gì làm cho chòm sao Xử Nữ phát điên hơn chuyện này không (#Pey: ý nói chòm sao Xử Nữ mắc bệnh sạch sẽ, chưa vệ sinh răng miệng đã kiss rồi ý)? Tần Khai Hân không chịu nổi, đẩy Bùi Thần ra, kìm nén đỏ bừng mặt.
Nghĩ cô còn đang giận vì chuyện của Hắc Sắc U Mặc, Bùi Thần dịu dàng nói: “Chuyện này là anh không đúng, trước đây gạt em, là vì sợ em vẫn giận anh, sau này giấu diếm em, là vì sợ lại khiến em không vui. Tiểu Hân, em không muốn làm em tức giận, bởi vì em đối với anh thật sự rất quan trọng.”
Giờ phút này thái độ của anh cực kỳ nghiêm túc, đặc biệt, khi nói xong câu cuối cùng, hai tròng mắt gắt gao nhìn cô chằm chằm, gần như là gằn từng tiếng nói ra miệng.
Rõ ràng là đang giải thích, nhưng lại càng giống như đang thổ lộ, trái tim Tần Khai Hân mềm nhũn cả rồi.
Bùi Thần tiếp tục: “Tiểu Hân, thực xin lỗi, tha thứ cho anh được không?”
“Em...” Tần Khai Hân muốn nói tha thứ cho anh, nhưng trong lòng lại có một âm thanh nói với cô, không thể để anh được tiện nghi như vậy, bày ra sắc mặt cho anh nhìn một chút!
Vì thế, lời đến miệng cô biến thành: “Tha thứ cho anh cũng được, nhưng phải xem biểu hiện của anh.”
Bùi Thần khó hiểu nhìn cô.
Tần Khai Hân hất cằm: “Anh thu dọn trên bàn trước, em đã nhìn thấy phiền.”
“Được.” Bùi Thần đáp, ngoan ngoãn làm theo.
Nửa tiếng sau, hai người chuẩn bị ra khỏi cửa.
Tần Khai Hân vốn định tự đi giày, nhưng cô nghĩ lại, giơ chân lên, nhìn về phía Bùi Thần.
Anh hiểu ý, không nói hai lời ngồi xổm xuống đi giày cho cô, xỏ một chiếc, rồi xỏ một chiếc khác...
Đãi ngộ này, không phải người nào cũng được đâu!
Tần Khai Hân ngửa mặt lên trời: Sảng khoái!
Cùng lúc đó, tại một thành phố xa xôi khác.
Tiết Mạn gào khóc kêu la: Mẹ ơi!Editor: Peiria
Đánh chết Tần Khai Hân cũng không ngờ, Hắc Sắc U Mặc mà mình nhận thức lâu như vậy, thực ra chính là Bùi Thần!
Nghĩ đến tâm sự thiếu nữ nhiều năm như vậy, phiền não khổ sở nhiều năm như vậy, tất cả đều nói cho Bùi Thần, cô xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Kẽ đất không có, ngược lại gối ôm có hai cái, dứt khoát bóp chết người này là xong hết mọi chuyện!
Mẹ nó, không xuống tay được!
Cứ như vậy, trong lúc rối rắm giữa hai lựa chọn “Gϊếŧ người diệt khẩu” và “Gϊếŧ người đền mạng”, Tần Khai Hân cả đêm không chợp mắt.
Sáng sớm hôm sau, trong lúc ngủ mơ, Bùi Thần cảm giác có oán hận nặng nề, mở mắt ra, thấy Tần Khai Hân đang gắt gao nhìn anh chằm chằm.
Chỉ thấy hốc mắt cô biến thành màu đen, đáy mắt phiếm hồng, ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt người.
Bùi Thần sửng sốt, có lẽ đã nhận ra cái gì, anh nhìn di động trong tay cô, lập tức rõ ràng, ánh mắt âm u, nói: “Tiểu Hân...”
“Anh giải thích cho em.” Tần Khai Hân mở miệng, giọng nói khàn khàn, mang theo oán khí mãnh liệt, ném di động đến trước mặt anh, hỏi, “Chuyện này là sao?”
Bùi Thần căn bản không muốn giải thích, trực tiếp thừa nhận: “Tiểu Hân, xin lỗi, là anh lừa em, anh chính là Hắc Sắc U Mặc.”
Tần Khai Hân nổi giận: “Tại sao anh phải làm như vậy? Tại sao muốn gạt em? Anh có biết làm như vậy là cực kỳ quá đáng không, đây hoàn toàn là lừa gạt tình cảm của em!”
“Em nghe anh giải thích...”
Tần Khai Hân bịt lỗ tai: “Không nghe, không nghe, em không nghe!”
“Anh sai rồi...”
“Anh chỉ biết nói anh sai rồi, anh sai chỗ nào anh có biết không?”
“Anh...”
“Anh không cần phải nói, anh căn bản không nhận ra sai lầm của mình!”
Bùi Thần trầm mặc.
Tần Khai Hân: “Anh im lặng làm gì? Nói chuyện đi!”
Bùi Thần: “...”
Cứ như vậy, hai người mỗi người ngồi một đầu ghế sofa, rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh. Cũng không biết qua bao lâu, Bùi Thần đột nhiên đứng lên, không nói một lời đã đi ra cửa.
Theo tiếng cửa đóng lại, mũi Tần Khai Hân chua xót, uất ức kìm nén một đêm, tất cả đều ào ào tuôn ra, cô òa khóc, vừa lau nước mắt, vừa sụt sịt mũi, vừa gửi WeChat cho Tiết Mạn.
Bánh kem dâu tây: Cậu ở đâu?
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Ở đây, làm sao vậy?
Bánh kem dâu tây: Mình và Bùi Thần cãi nhau, anh ấy là tên khốn kiếp!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Tại sao lại cãi nhau?
Bánh kem dâu tây: Thì ra anh ấy vẫn luôn gạt mình, anh ấy chính là Hắc Sắc U Mặc!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Ai cơ?
Bánh kem dâu tây: Bạn trên mạng của mình.
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: A..., nhớ rồi, là anh ta? Nhưng mà không phải cậu nói đã từng thấy qua Hắc Sắc U Mặc, bộ dạng cực kỳ xấu sao?
Bánh kem dâu tây: Nhất định là anh ấy đã lên sẵn kế hoạch, tìm người lừa bịp mình, nếu không phải bị mình phát hiện, nhất định anh ấy sẽ tính giấu diếm mình cả đời!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Cậu bình tĩnh trước đã, anh ta giấu diếm cậu, quả thật có hơi quá đáng, nhưng chẳng qua cũng là vì anh ta không bỏ cậu xuống được, không phải cậu bảo Hắc Sắc U Mặc đối xử với cậu rất tốt sao?
Bánh kem dâu tây: Mình mặc kệ, anh ấy chính là gạt mình! Mà cậu biết không? Anh ấy không giải thích một câu liền bỏ đi, ném một mình mình ở trong nhà anh ấy, bây giờ mình đã khóc thành chó rồi!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Ngoan, đừng khóc, anh ta đúng là hơi quá đáng, nếu như đã ở cùng một chỗ thì nên chủ động thẳng thắn với cậu.
Bánh kem dâu tây: Phải là vô cùng quá đáng!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Nhưng mà, anh ta ra ngoài, có thể là đi mua điểm tâm cho cậu không?
Bánh kem dâu tây: Làm sao có thể? Anh ấy đen mặt đi ra ngoài, chắc chắn là do cảm thấy mình cố tình gây sự, khóc chết mình, hai mắt đều sưng lên rồi!
Nha đầu ngốc này, Tiết Mạn còn muốn tiếp tục khuyên Tần Khai Hân, bỗng nhiên một bàn tay từ sau lưng cô duỗi ra, lấy mất di động của cô, ném đi.
“Ơ, di động của em!” Cô vừa định kháng nghị, thân thể đã bị cánh tay phía sau duỗi ra gắt gao nhốt chặt rồi.
Triển Lệnh Kiêu kề miệng đến sát bên tai cô, nhắm hai mắt, thấp giọng ra lệnh: “Lúc ngủ bên cạnh anh, không được nghịch di động.”
“Em không có nghịch di động, em đang an ủi Khai Hân, cô ấy và bạn trai cãi nhau.” Tiết Mạn giải thích.
“Nghe lời.” Triển Lệnh Kiêu thờ ơ.
“Cô ấy đang khóc, anh để cho em an ủi cô ấy đi.” Tiết Mạn nói xong, vội vội vàng vàng muốn rời giường cầm di động.
Nhưng mà, cô vừa mới động, Triển Lệnh Kiêu đã xoay người, đè cô dưới thân.
Rốt cuộc anh mở mắt ra, rồi lại khép hờ hai tròng mắt, thì thầm vào tai cô: “Nếu còn không nghe lời, anh sẽ để cho em phải khóc.” Nói xong, cắn một cái lên của vành tai cô.
Cả người Tiết Mạn run rẩy, thật sự muốn khóc.
Lúc này, di động bị vứt dưới giường lại rung, nghĩ tới bạn tốt của mình khóc đến hoa lê đẫm lệ, Tiết Mạn cắn răng một cái, bàn tay luồn vào trong chăn, mò mẫm đến sườn eo của Triển Lệnh Kiêu, nhéo một cái.
Trong nháy mắt, người phía trên cô cứng đờ, cả khuôn mặt đều đen lại, cô mới mặc kệ, vội vàng đẩy anh ra, dùng cả tay chân bò xuống sàn nhà, nhặt di động lên.
Bánh kem dâu tây: Cậu nói đúng, anh ấy vừa đi mua điểm tâm cho mình về.
“Mẹ nó!” Tiết Mạn nằm úp sấp trên mặt đất nói một câu, bỗng nhiên, ngọn đèn phía sau cô bị một bóng người che khuất.
Lần này, thật sự đến lượt cô khóc rồi (tot) ~~
***
Mì vằn thắn(*), súp bánh bao, tào phớ...
(*) Mì vằn thắn, hoành thánh (miền Nam) hay mằn thắn là một món ăn gốc Quảng Đông, Trung Quốc phổ biến ở nhiều nước Á Đông. Cách gọi “vằn thắn” hoặc “hoành thánh” được cho là xuất phát từ âm Quảng Đông của chữ 雲吞 ([wɐn˨˩ tʰɐn˥]), mà âm Hán Việt là “vân thôn”, có nghĩa là “nuốt mây“. Ngoài khu vực Quảng Đông người Tàu gọi là 餛飩 (pinyin: hún tún, âm Hán Việt: “hồn đồn”).
Nhìn Bùi Thần lấy từng loại điểm tâm ra khỏi túi, Tần Khai Hân hết giận một nửa, bao tử vang lên ục ục, muốn dừng cũng không được.
Cô nuốt nước miếng, muốn ăn, nhưng lại nhịn xuống không ăn.
Không được ăn, ăn chính là đại biểu tha thứ cho anh, cô mới không tha thứ cho người xấu xa này, hừ!
Bùi Thần lại lấy thêm điểm tâm từ túi khác ra: Bánh bao hấp, bánh đậu ngọt (Sweet Bean Cake), mì thịt bò...
Mẹ nó, ăn thì ăn, ăn rồi cũng không tha thứ cho anh!
Tần Khai Hân cầm một cái bánh bao hấp, miệng hung hăng cắn.
Hu hu hu, ăn ngon thật!
Ăn xong điểm tâm, Tần Khai Hân no đến mức dạ dày chèn ép đến trái tim, sao còn có sức giận dữ? Chỉ là cô không cam lòng dễ dàng tha thứ cho Bùi Thần, dù sao về chuyện này quả thật anh rất quá đáng.
Vì thế Tần Khai Hân tiếp tục không nói lời nào, cầm di động gửi WeChat cho Tiết Mạn, nào biết vừa rồi Tiết Mạn còn nói nói, bỗng nhiên mất dạng, không để ý tới cô.
Cho nên cô dứt khoát chơi game tiêu khiển, dù sao cũng không muốn nghĩ đến Bùi Thần, tức chết anh!
Một bàn tay duỗi ra, đoạt lấy di dộng.
Tần Khai Hân cả kinh, ngẩng đầu: “Này, anh làm...”
Còn chưa nói xong, miệng đã bị che lại.
Diễn @ đàn $ Lê % Quý & Đôn copyright - Peiria
Nụ hôn này, khác hẳn nụ hôn tối qua, trực tiếp hơn, xâm nhập sâu hơn, tuy kỹ xảo gượng gạo, vừa nhìn đã biết là lính mới, nhưng đối với Tần Khai Hân cũng là lính mới mà nói thì đủ rung động rồi.
Cả người cô đều cứng lại, tùy ý để anh cạy mở miệng cô, càn quét bên trong răng môi, hút hết không khí.
Cảm giác này, mềm mại, ướŧ áŧ, giống như ăn kẹo bông, toàn thân cô bắt đầu lâng lâng, chỉ muốn từ từ nhắm mắt lại...
Không đúng!
Tần Khai Hân mở to mắt, đột nhiên ý thức được: Bọn họ vừa mới ăn xong điểm tâm!
Cơm nước xong liền hôn môi, còn có chuyện gì làm cho chòm sao Xử Nữ phát điên hơn chuyện này không (#Pey: ý nói chòm sao Xử Nữ mắc bệnh sạch sẽ, chưa vệ sinh răng miệng đã kiss rồi ý)? Tần Khai Hân không chịu nổi, đẩy Bùi Thần ra, kìm nén đỏ bừng mặt.
Nghĩ cô còn đang giận vì chuyện của Hắc Sắc U Mặc, Bùi Thần dịu dàng nói: “Chuyện này là anh không đúng, trước đây gạt em, là vì sợ em vẫn giận anh, sau này giấu diếm em, là vì sợ lại khiến em không vui. Tiểu Hân, em không muốn làm em tức giận, bởi vì em đối với anh thật sự rất quan trọng.”
Giờ phút này thái độ của anh cực kỳ nghiêm túc, đặc biệt, khi nói xong câu cuối cùng, hai tròng mắt gắt gao nhìn cô chằm chằm, gần như là gằn từng tiếng nói ra miệng.
Rõ ràng là đang giải thích, nhưng lại càng giống như đang thổ lộ, trái tim Tần Khai Hân mềm nhũn cả rồi.
Bùi Thần tiếp tục: “Tiểu Hân, thực xin lỗi, tha thứ cho anh được không?”
“Em...” Tần Khai Hân muốn nói tha thứ cho anh, nhưng trong lòng lại có một âm thanh nói với cô, không thể để anh được tiện nghi như vậy, bày ra sắc mặt cho anh nhìn một chút!
Vì thế, lời đến miệng cô biến thành: “Tha thứ cho anh cũng được, nhưng phải xem biểu hiện của anh.”
Bùi Thần khó hiểu nhìn cô.
Tần Khai Hân hất cằm: “Anh thu dọn trên bàn trước, em đã nhìn thấy phiền.”
“Được.” Bùi Thần đáp, ngoan ngoãn làm theo.
Nửa tiếng sau, hai người chuẩn bị ra khỏi cửa.
Tần Khai Hân vốn định tự đi giày, nhưng cô nghĩ lại, giơ chân lên, nhìn về phía Bùi Thần.
Anh hiểu ý, không nói hai lời ngồi xổm xuống đi giày cho cô, xỏ một chiếc, rồi xỏ một chiếc khác...
Đãi ngộ này, không phải người nào cũng được đâu!
Tần Khai Hân ngửa mặt lên trời: Sảng khoái!
Cùng lúc đó, tại một thành phố xa xôi khác.
Tiết Mạn gào khóc kêu la: Mẹ ơi!Editor: Peiria
Đánh chết Tần Khai Hân cũng không ngờ, Hắc Sắc U Mặc mà mình nhận thức lâu như vậy, thực ra chính là Bùi Thần!
Nghĩ đến tâm sự thiếu nữ nhiều năm như vậy, phiền não khổ sở nhiều năm như vậy, tất cả đều nói cho Bùi Thần, cô xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Kẽ đất không có, ngược lại gối ôm có hai cái, dứt khoát bóp chết người này là xong hết mọi chuyện!
Mẹ nó, không xuống tay được!
Cứ như vậy, trong lúc rối rắm giữa hai lựa chọn “Gϊếŧ người diệt khẩu” và “Gϊếŧ người đền mạng”, Tần Khai Hân cả đêm không chợp mắt.
Sáng sớm hôm sau, trong lúc ngủ mơ, Bùi Thần cảm giác có oán hận nặng nề, mở mắt ra, thấy Tần Khai Hân đang gắt gao nhìn anh chằm chằm.
Chỉ thấy hốc mắt cô biến thành màu đen, đáy mắt phiếm hồng, ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt người.
Bùi Thần sửng sốt, có lẽ đã nhận ra cái gì, anh nhìn di động trong tay cô, lập tức rõ ràng, ánh mắt âm u, nói: “Tiểu Hân...”
“Anh giải thích cho em.” Tần Khai Hân mở miệng, giọng nói khàn khàn, mang theo oán khí mãnh liệt, ném di động đến trước mặt anh, hỏi, “Chuyện này là sao?”
Bùi Thần căn bản không muốn giải thích, trực tiếp thừa nhận: “Tiểu Hân, xin lỗi, là anh lừa em, anh chính là Hắc Sắc U Mặc.”
Tần Khai Hân nổi giận: “Tại sao anh phải làm như vậy? Tại sao muốn gạt em? Anh có biết làm như vậy là cực kỳ quá đáng không, đây hoàn toàn là lừa gạt tình cảm của em!”
“Em nghe anh giải thích...”
Tần Khai Hân bịt lỗ tai: “Không nghe, không nghe, em không nghe!”
“Anh sai rồi...”
“Anh chỉ biết nói anh sai rồi, anh sai chỗ nào anh có biết không?”
“Anh...”
“Anh không cần phải nói, anh căn bản không nhận ra sai lầm của mình!”
Bùi Thần trầm mặc.
Tần Khai Hân: “Anh im lặng làm gì? Nói chuyện đi!”
Bùi Thần: “...”
Cứ như vậy, hai người mỗi người ngồi một đầu ghế sofa, rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh. Cũng không biết qua bao lâu, Bùi Thần đột nhiên đứng lên, không nói một lời đã đi ra cửa.
Theo tiếng cửa đóng lại, mũi Tần Khai Hân chua xót, uất ức kìm nén một đêm, tất cả đều ào ào tuôn ra, cô òa khóc, vừa lau nước mắt, vừa sụt sịt mũi, vừa gửi WeChat cho Tiết Mạn.
Bánh kem dâu tây: Cậu ở đâu?
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Ở đây, làm sao vậy?
Bánh kem dâu tây: Mình và Bùi Thần cãi nhau, anh ấy là tên khốn kiếp!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Tại sao lại cãi nhau?
Bánh kem dâu tây: Thì ra anh ấy vẫn luôn gạt mình, anh ấy chính là Hắc Sắc U Mặc!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Ai cơ?
Bánh kem dâu tây: Bạn trên mạng của mình.
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: A..., nhớ rồi, là anh ta? Nhưng mà không phải cậu nói đã từng thấy qua Hắc Sắc U Mặc, bộ dạng cực kỳ xấu sao?
Bánh kem dâu tây: Nhất định là anh ấy đã lên sẵn kế hoạch, tìm người lừa bịp mình, nếu không phải bị mình phát hiện, nhất định anh ấy sẽ tính giấu diếm mình cả đời!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Cậu bình tĩnh trước đã, anh ta giấu diếm cậu, quả thật có hơi quá đáng, nhưng chẳng qua cũng là vì anh ta không bỏ cậu xuống được, không phải cậu bảo Hắc Sắc U Mặc đối xử với cậu rất tốt sao?
Bánh kem dâu tây: Mình mặc kệ, anh ấy chính là gạt mình! Mà cậu biết không? Anh ấy không giải thích một câu liền bỏ đi, ném một mình mình ở trong nhà anh ấy, bây giờ mình đã khóc thành chó rồi!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Ngoan, đừng khóc, anh ta đúng là hơi quá đáng, nếu như đã ở cùng một chỗ thì nên chủ động thẳng thắn với cậu.
Bánh kem dâu tây: Phải là vô cùng quá đáng!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Nhưng mà, anh ta ra ngoài, có thể là đi mua điểm tâm cho cậu không?
Bánh kem dâu tây: Làm sao có thể? Anh ấy đen mặt đi ra ngoài, chắc chắn là do cảm thấy mình cố tình gây sự, khóc chết mình, hai mắt đều sưng lên rồi!
Nha đầu ngốc này, Tiết Mạn còn muốn tiếp tục khuyên Tần Khai Hân, bỗng nhiên một bàn tay từ sau lưng cô duỗi ra, lấy mất di động của cô, ném đi.
“Ơ, di động của em!” Cô vừa định kháng nghị, thân thể đã bị cánh tay phía sau duỗi ra gắt gao nhốt chặt rồi.
Triển Lệnh Kiêu kề miệng đến sát bên tai cô, nhắm hai mắt, thấp giọng ra lệnh: “Lúc ngủ bên cạnh anh, không được nghịch di động.”
“Em không có nghịch di động, em đang an ủi Khai Hân, cô ấy và bạn trai cãi nhau.” Tiết Mạn giải thích.
“Nghe lời.” Triển Lệnh Kiêu thờ ơ.
“Cô ấy đang khóc, anh để cho em an ủi cô ấy đi.” Tiết Mạn nói xong, vội vội vàng vàng muốn rời giường cầm di động.
Nhưng mà, cô vừa mới động, Triển Lệnh Kiêu đã xoay người, đè cô dưới thân.
Rốt cuộc anh mở mắt ra, rồi lại khép hờ hai tròng mắt, thì thầm vào tai cô: “Nếu còn không nghe lời, anh sẽ để cho em phải khóc.” Nói xong, cắn một cái lên của vành tai cô.
Cả người Tiết Mạn run rẩy, thật sự muốn khóc.
Lúc này, di động bị vứt dưới giường lại rung, nghĩ tới bạn tốt của mình khóc đến hoa lê đẫm lệ, Tiết Mạn cắn răng một cái, bàn tay luồn vào trong chăn, mò mẫm đến sườn eo của Triển Lệnh Kiêu, nhéo một cái.
Trong nháy mắt, người phía trên cô cứng đờ, cả khuôn mặt đều đen lại, cô mới mặc kệ, vội vàng đẩy anh ra, dùng cả tay chân bò xuống sàn nhà, nhặt di động lên.
Bánh kem dâu tây: Cậu nói đúng, anh ấy vừa đi mua điểm tâm cho mình về.
“Mẹ nó!” Tiết Mạn nằm úp sấp trên mặt đất nói một câu, bỗng nhiên, ngọn đèn phía sau cô bị một bóng người che khuất.
Lần này, thật sự đến lượt cô khóc rồi (tot) ~~
***
Mì vằn thắn(*), súp bánh bao, tào phớ...
(*) Mì vằn thắn, hoành thánh (miền Nam) hay mằn thắn là một món ăn gốc Quảng Đông, Trung Quốc phổ biến ở nhiều nước Á Đông. Cách gọi “vằn thắn” hoặc “hoành thánh” được cho là xuất phát từ âm Quảng Đông của chữ 雲吞 ([wɐn˨˩ tʰɐn˥]), mà âm Hán Việt là “vân thôn”, có nghĩa là “nuốt mây“. Ngoài khu vực Quảng Đông người Tàu gọi là 餛飩 (pinyin: hún tún, âm Hán Việt: “hồn đồn”).
Nhìn Bùi Thần lấy từng loại điểm tâm ra khỏi túi, Tần Khai Hân hết giận một nửa, bao tử vang lên ục ục, muốn dừng cũng không được.
Cô nuốt nước miếng, muốn ăn, nhưng lại nhịn xuống không ăn.
Không được ăn, ăn chính là đại biểu tha thứ cho anh, cô mới không tha thứ cho người xấu xa này, hừ!
Bùi Thần lại lấy thêm điểm tâm từ túi khác ra: Bánh bao hấp, bánh đậu ngọt (Sweet Bean Cake), mì thịt bò...
Mẹ nó, ăn thì ăn, ăn rồi cũng không tha thứ cho anh!
Tần Khai Hân cầm một cái bánh bao hấp, miệng hung hăng cắn.
Hu hu hu, ăn ngon thật!
Ăn xong điểm tâm, Tần Khai Hân no đến mức dạ dày chèn ép đến trái tim, sao còn có sức giận dữ? Chỉ là cô không cam lòng dễ dàng tha thứ cho Bùi Thần, dù sao về chuyện này quả thật anh rất quá đáng.
Vì thế Tần Khai Hân tiếp tục không nói lời nào, cầm di động gửi WeChat cho Tiết Mạn, nào biết vừa rồi Tiết Mạn còn nói nói, bỗng nhiên mất dạng, không để ý tới cô.
Cho nên cô dứt khoát chơi game tiêu khiển, dù sao cũng không muốn nghĩ đến Bùi Thần, tức chết anh!
Một bàn tay duỗi ra, đoạt lấy di dộng.
Tần Khai Hân cả kinh, ngẩng đầu: “Này, anh làm...”
Còn chưa nói xong, miệng đã bị che lại.
Diễn @ đàn $ Lê % Quý & Đôn copyright - Peiria
Nụ hôn này, khác hẳn nụ hôn tối qua, trực tiếp hơn, xâm nhập sâu hơn, tuy kỹ xảo gượng gạo, vừa nhìn đã biết là lính mới, nhưng đối với Tần Khai Hân cũng là lính mới mà nói thì đủ rung động rồi.
Cả người cô đều cứng lại, tùy ý để anh cạy mở miệng cô, càn quét bên trong răng môi, hút hết không khí.
Cảm giác này, mềm mại, ướŧ áŧ, giống như ăn kẹo bông, toàn thân cô bắt đầu lâng lâng, chỉ muốn từ từ nhắm mắt lại...
Không đúng!
Tần Khai Hân mở to mắt, đột nhiên ý thức được: Bọn họ vừa mới ăn xong điểm tâm!
Cơm nước xong liền hôn môi, còn có chuyện gì làm cho chòm sao Xử Nữ phát điên hơn chuyện này không (#Pey: ý nói chòm sao Xử Nữ mắc bệnh sạch sẽ, chưa vệ sinh răng miệng đã kiss rồi ý)? Tần Khai Hân không chịu nổi, đẩy Bùi Thần ra, kìm nén đỏ bừng mặt.
Nghĩ cô còn đang giận vì chuyện của Hắc Sắc U Mặc, Bùi Thần dịu dàng nói: “Chuyện này là anh không đúng, trước đây gạt em, là vì sợ em vẫn giận anh, sau này giấu diếm em, là vì sợ lại khiến em không vui. Tiểu Hân, em không muốn làm em tức giận, bởi vì em đối với anh thật sự rất quan trọng.”
Giờ phút này thái độ của anh cực kỳ nghiêm túc, đặc biệt, khi nói xong câu cuối cùng, hai tròng mắt gắt gao nhìn cô chằm chằm, gần như là gằn từng tiếng nói ra miệng.
Rõ ràng là đang giải thích, nhưng lại càng giống như đang thổ lộ, trái tim Tần Khai Hân mềm nhũn cả rồi.
Bùi Thần tiếp tục: “Tiểu Hân, thực xin lỗi, tha thứ cho anh được không?”
“Em...” Tần Khai Hân muốn nói tha thứ cho anh, nhưng trong lòng lại có một âm thanh nói với cô, không thể để anh được tiện nghi như vậy, bày ra sắc mặt cho anh nhìn một chút!
Vì thế, lời đến miệng cô biến thành: “Tha thứ cho anh cũng được, nhưng phải xem biểu hiện của anh.”
Bùi Thần khó hiểu nhìn cô.
Tần Khai Hân hất cằm: “Anh thu dọn trên bàn trước, em đã nhìn thấy phiền.”
“Được.” Bùi Thần đáp, ngoan ngoãn làm theo.
Nửa tiếng sau, hai người chuẩn bị ra khỏi cửa.
Tần Khai Hân vốn định tự đi giày, nhưng cô nghĩ lại, giơ chân lên, nhìn về phía Bùi Thần.
Anh hiểu ý, không nói hai lời ngồi xổm xuống đi giày cho cô, xỏ một chiếc, rồi xỏ một chiếc khác...
Đãi ngộ này, không phải người nào cũng được đâu!
Tần Khai Hân ngửa mặt lên trời: Sảng khoái!
Cùng lúc đó, tại một thành phố xa xôi khác.
Tiết Mạn gào khóc kêu la: Mẹ ơi!Editor: Peiria
Đánh chết Tần Khai Hân cũng không ngờ, Hắc Sắc U Mặc mà mình nhận thức lâu như vậy, thực ra chính là Bùi Thần!
Nghĩ đến tâm sự thiếu nữ nhiều năm như vậy, phiền não khổ sở nhiều năm như vậy, tất cả đều nói cho Bùi Thần, cô xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Kẽ đất không có, ngược lại gối ôm có hai cái, dứt khoát bóp chết người này là xong hết mọi chuyện!
Mẹ nó, không xuống tay được!
Cứ như vậy, trong lúc rối rắm giữa hai lựa chọn “Gϊếŧ người diệt khẩu” và “Gϊếŧ người đền mạng”, Tần Khai Hân cả đêm không chợp mắt.
Sáng sớm hôm sau, trong lúc ngủ mơ, Bùi Thần cảm giác có oán hận nặng nề, mở mắt ra, thấy Tần Khai Hân đang gắt gao nhìn anh chằm chằm.
Chỉ thấy hốc mắt cô biến thành màu đen, đáy mắt phiếm hồng, ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt người.
Bùi Thần sửng sốt, có lẽ đã nhận ra cái gì, anh nhìn di động trong tay cô, lập tức rõ ràng, ánh mắt âm u, nói: “Tiểu Hân...”
“Anh giải thích cho em.” Tần Khai Hân mở miệng, giọng nói khàn khàn, mang theo oán khí mãnh liệt, ném di động đến trước mặt anh, hỏi, “Chuyện này là sao?”
Bùi Thần căn bản không muốn giải thích, trực tiếp thừa nhận: “Tiểu Hân, xin lỗi, là anh lừa em, anh chính là Hắc Sắc U Mặc.”
Tần Khai Hân nổi giận: “Tại sao anh phải làm như vậy? Tại sao muốn gạt em? Anh có biết làm như vậy là cực kỳ quá đáng không, đây hoàn toàn là lừa gạt tình cảm của em!”
“Em nghe anh giải thích...”
Tần Khai Hân bịt lỗ tai: “Không nghe, không nghe, em không nghe!”
“Anh sai rồi...”
“Anh chỉ biết nói anh sai rồi, anh sai chỗ nào anh có biết không?”
“Anh...”
“Anh không cần phải nói, anh căn bản không nhận ra sai lầm của mình!”
Bùi Thần trầm mặc.
Tần Khai Hân: “Anh im lặng làm gì? Nói chuyện đi!”
Bùi Thần: “...”
Cứ như vậy, hai người mỗi người ngồi một đầu ghế sofa, rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh. Cũng không biết qua bao lâu, Bùi Thần đột nhiên đứng lên, không nói một lời đã đi ra cửa.
Theo tiếng cửa đóng lại, mũi Tần Khai Hân chua xót, uất ức kìm nén một đêm, tất cả đều ào ào tuôn ra, cô òa khóc, vừa lau nước mắt, vừa sụt sịt mũi, vừa gửi WeChat cho Tiết Mạn.
Bánh kem dâu tây: Cậu ở đâu?
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Ở đây, làm sao vậy?
Bánh kem dâu tây: Mình và Bùi Thần cãi nhau, anh ấy là tên khốn kiếp!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Tại sao lại cãi nhau?
Bánh kem dâu tây: Thì ra anh ấy vẫn luôn gạt mình, anh ấy chính là Hắc Sắc U Mặc!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Ai cơ?
Bánh kem dâu tây: Bạn trên mạng của mình.
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: A..., nhớ rồi, là anh ta? Nhưng mà không phải cậu nói đã từng thấy qua Hắc Sắc U Mặc, bộ dạng cực kỳ xấu sao?
Bánh kem dâu tây: Nhất định là anh ấy đã lên sẵn kế hoạch, tìm người lừa bịp mình, nếu không phải bị mình phát hiện, nhất định anh ấy sẽ tính giấu diếm mình cả đời!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Cậu bình tĩnh trước đã, anh ta giấu diếm cậu, quả thật có hơi quá đáng, nhưng chẳng qua cũng là vì anh ta không bỏ cậu xuống được, không phải cậu bảo Hắc Sắc U Mặc đối xử với cậu rất tốt sao?
Bánh kem dâu tây: Mình mặc kệ, anh ấy chính là gạt mình! Mà cậu biết không? Anh ấy không giải thích một câu liền bỏ đi, ném một mình mình ở trong nhà anh ấy, bây giờ mình đã khóc thành chó rồi!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Ngoan, đừng khóc, anh ta đúng là hơi quá đáng, nếu như đã ở cùng một chỗ thì nên chủ động thẳng thắn với cậu.
Bánh kem dâu tây: Phải là vô cùng quá đáng!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Nhưng mà, anh ta ra ngoài, có thể là đi mua điểm tâm cho cậu không?
Bánh kem dâu tây: Làm sao có thể? Anh ấy đen mặt đi ra ngoài, chắc chắn là do cảm thấy mình cố tình gây sự, khóc chết mình, hai mắt đều sưng lên rồi!
Nha đầu ngốc này, Tiết Mạn còn muốn tiếp tục khuyên Tần Khai Hân, bỗng nhiên một bàn tay từ sau lưng cô duỗi ra, lấy mất di động của cô, ném đi.
“Ơ, di động của em!” Cô vừa định kháng nghị, thân thể đã bị cánh tay phía sau duỗi ra gắt gao nhốt chặt rồi. diễnn đànn lê quý đônnn
Triển Lệnh Kiêu kề miệng đến sát bên tai cô, nhắm hai mắt, thấp giọng ra lệnh: “Lúc ngủ bên cạnh anh, không được nghịch di động.”
“Em không có nghịch di động, em đang an ủi Khai Hân, cô ấy và bạn trai cãi nhau.” Tiết Mạn giải thích.
“Nghe lời.” Triển Lệnh Kiêu thờ ơ.
“Cô ấy đang khóc, anh để cho em an ủi cô ấy đi.” Tiết Mạn nói xong, vội vội vàng vàng muốn rời giường cầm di động.
Nhưng mà, cô vừa mới động, Triển Lệnh Kiêu đã xoay người, đè cô dưới thân.
Rốt cuộc anh mở mắt ra, rồi lại khép hờ hai tròng mắt, thì thầm vào tai cô: “Nếu còn không nghe lời, anh sẽ để cho em phải khóc.” Nói xong, cắn một cái lên của vành tai cô.
Cả người Tiết Mạn run rẩy, thật sự muốn khóc.
Lúc này, di động bị vứt dưới giường lại rung, nghĩ tới bạn tốt của mình khóc đến hoa lê đẫm lệ, Tiết Mạn cắn răng một cái, bàn tay luồn vào trong chăn, mò mẫm đến sườn eo của Triển Lệnh Kiêu, nhéo một cái.
Trong nháy mắt, người phía trên cô cứng đờ, cả khuôn mặt đều đen lại, cô mới mặc kệ, vội vàng đẩy anh ra, dùng cả tay chân bò xuống sàn nhà, nhặt di động lên.
Bánh kem dâu tây: Cậu nói đúng, anh ấy vừa đi mua điểm tâm cho mình về.
“Mẹ nó!” Tiết Mạn nằm úp sấp trên mặt đất nói một câu, bỗng nhiên, ngọn đèn phía sau cô bị một bóng người che khuất.
Lần này, thật sự đến lượt cô khóc rồi (tot) ~~
***
Mì vằn thắn(*), súp bánh bao, tào phớ...
(*) Mì vằn thắn, hoành thánh (miền Nam) hay mằn thắn là một món ăn gốc Quảng Đông, Trung Quốc phổ biến ở nhiều nước Á Đông. Cách gọi “vằn thắn” hoặc “hoành thánh” được cho là xuất phát từ âm Quảng Đông của chữ 雲吞 ([wɐn˨˩ tʰɐn˥]), mà âm Hán Việt là “vân thôn”, có nghĩa là “nuốt mây“. Ngoài khu vực Quảng Đông người Tàu gọi là 餛飩 (pinyin: hún tún, âm Hán Việt: “hồn đồn”).
Nhìn Bùi Thần lấy từng loại điểm tâm ra khỏi túi, Tần Khai Hân hết giận một nửa, bao tử vang lên ục ục, muốn dừng cũng không được.
Cô nuốt nước miếng, muốn ăn, nhưng lại nhịn xuống không ăn.
Không được ăn, ăn chính là đại biểu tha thứ cho anh, cô mới không tha thứ cho người xấu xa này, hừ!
Bùi Thần lại lấy thêm điểm tâm từ túi khác ra: Bánh bao hấp, bánh đậu ngọt (Sweet Bean Cake), mì thịt bò...
Mẹ nó, ăn thì ăn, ăn rồi cũng không tha thứ cho anh!
Tần Khai Hân cầm một cái bánh bao hấp, miệng hung hăng cắn.
Hu hu hu, ăn ngon thật!
Ăn xong điểm tâm, Tần Khai Hân no đến mức dạ dày chèn ép đến trái tim, sao còn có sức giận dữ? Chỉ là cô không cam lòng dễ dàng tha thứ cho Bùi Thần, dù sao về chuyện này quả thật anh rất quá đáng.
Vì thế Tần Khai Hân tiếp tục không nói lời nào, cầm di động gửi WeChat cho Tiết Mạn, nào biết vừa rồi Tiết Mạn còn nói nói, bỗng nhiên mất dạng, không để ý tới cô.
Cho nên cô dứt khoát chơi game tiêu khiển, dù sao cũng không muốn nghĩ đến Bùi Thần, tức chết anh!
Một bàn tay duỗi ra, đoạt lấy di dộng.
Tần Khai Hân cả kinh, ngẩng đầu: “Này, anh làm...”
Còn chưa nói xong, miệng đã bị che lại.
Diễn @ đàn $ Lê % Quý & Đôn copyright - Peiria
Nụ hôn này, khác hẳn nụ hôn tối qua, trực tiếp hơn, xâm nhập sâu hơn, tuy kỹ xảo gượng gạo, vừa nhìn đã biết là lính mới, nhưng đối với Tần Khai Hân cũng là lính mới mà nói thì đủ rung động rồi.
Cả người cô đều cứng lại, tùy ý để anh cạy mở miệng cô, càn quét bên trong răng môi, hút hết không khí.
Cảm giác này, mềm mại, ướŧ áŧ, giống như ăn kẹo bông, toàn thân cô bắt đầu lâng lâng, chỉ muốn từ từ nhắm mắt lại...
Không đúng!
Tần Khai Hân mở to mắt, đột nhiên ý thức được: Bọn họ vừa mới ăn xong điểm tâm!
Cơm nước xong liền hôn môi, còn có chuyện gì làm cho chòm sao Xử Nữ phát điên hơn chuyện này không (#Pey: ý nói chòm sao Xử Nữ mắc bệnh sạch sẽ, chưa vệ sinh răng miệng đã kiss rồi ý)? Tần Khai Hân không chịu nổi, đẩy Bùi Thần ra, kìm nén đỏ bừng mặt.
Nghĩ cô còn đang giận vì chuyện của Hắc Sắc U Mặc, Bùi Thần dịu dàng nói: “Chuyện này là anh không đúng, trước đây gạt em, là vì sợ em vẫn giận anh, sau này giấu diếm em, là vì sợ lại khiến em không vui. Tiểu Hân, em không muốn làm em tức giận, bởi vì em đối với anh thật sự rất quan trọng.”
Giờ phút này thái độ của anh cực kỳ nghiêm túc, đặc biệt, khi nói xong câu cuối cùng, hai tròng mắt gắt gao nhìn cô chằm chằm, gần như là gằn từng tiếng nói ra miệng.
Rõ ràng là đang giải thích, nhưng lại càng giống như đang thổ lộ, trái tim Tần Khai Hân mềm nhũn cả rồi.
Bùi Thần tiếp tục: “Tiểu Hân, thực xin lỗi, tha thứ cho anh được không?”
“Em...” Tần Khai Hân muốn nói tha thứ cho anh, nhưng trong lòng lại có một âm thanh nói với cô, không thể để anh được tiện nghi như vậy, bày ra sắc mặt cho anh nhìn một chút!
Vì thế, lời đến miệng cô biến thành: “Tha thứ cho anh cũng được, nhưng phải xem biểu hiện của anh.”
Bùi Thần khó hiểu nhìn cô.
Tần Khai Hân hất cằm: “Anh thu dọn trên bàn trước, em đã nhìn thấy phiền.”
“Được.” Bùi Thần đáp, ngoan ngoãn làm theo.
Nửa tiếng sau, hai người chuẩn bị ra khỏi cửa.
Tần Khai Hân vốn định tự đi giày, nhưng cô nghĩ lại, giơ chân lên, nhìn về phía Bùi Thần.
Anh hiểu ý, không nói hai lời ngồi xổm xuống đi giày cho cô, xỏ một chiếc, rồi xỏ một chiếc khác...
Đãi ngộ này, không phải người nào cũng được đâu!
Tần Khai Hân ngửa mặt lên trời: Sảng khoái!
Cùng lúc đó, tại một thành phố xa xôi khác.
Tiết Mạn gào khóc kêu la: Mẹ ơi!Editor: Peiria
Đánh chết Tần Khai Hân cũng không ngờ, Hắc Sắc U Mặc mà mình nhận thức lâu như vậy, thực ra chính là Bùi Thần!
Nghĩ đến tâm sự thiếu nữ nhiều năm như vậy, phiền não khổ sở nhiều năm như vậy, tất cả đều nói cho Bùi Thần, cô xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Kẽ đất không có, ngược lại gối ôm có hai cái, dứt khoát bóp chết người này là xong hết mọi chuyện!
Mẹ nó, không xuống tay được!
Cứ như vậy, trong lúc rối rắm giữa hai lựa chọn “Gϊếŧ người diệt khẩu” và “Gϊếŧ người đền mạng”, Tần Khai Hân cả đêm không chợp mắt.
Sáng sớm hôm sau, trong lúc ngủ mơ, Bùi Thần cảm giác có oán hận nặng nề, mở mắt ra, thấy Tần Khai Hân đang gắt gao nhìn anh chằm chằm.
Chỉ thấy hốc mắt cô biến thành màu đen, đáy mắt phiếm hồng, ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt người.
Bùi Thần sửng sốt, có lẽ đã nhận ra cái gì, anh nhìn di động trong tay cô, lập tức rõ ràng, ánh mắt âm u, nói: “Tiểu Hân...”
“Anh giải thích cho em.” Tần Khai Hân mở miệng, giọng nói khàn khàn, mang theo oán khí mãnh liệt, ném di động đến trước mặt anh, hỏi, “Chuyện này là sao?”
Bùi Thần căn bản không muốn giải thích, trực tiếp thừa nhận: “Tiểu Hân, xin lỗi, là anh lừa em, anh chính là Hắc Sắc U Mặc.”
Tần Khai Hân nổi giận: “Tại sao anh phải làm như vậy? Tại sao muốn gạt em? Anh có biết làm như vậy là cực kỳ quá đáng không, đây hoàn toàn là lừa gạt tình cảm của em!”
“Em nghe anh giải thích...”
Tần Khai Hân bịt lỗ tai: “Không nghe, không nghe, em không nghe!”
“Anh sai rồi...”
“Anh chỉ biết nói anh sai rồi, anh sai chỗ nào anh có biết không?”
“Anh...”
“Anh không cần phải nói, anh căn bản không nhận ra sai lầm của mình!”
Bùi Thần trầm mặc.
Tần Khai Hân: “Anh im lặng làm gì? Nói chuyện đi!”
Bùi Thần: “...”
Cứ như vậy, hai người mỗi người ngồi một đầu ghế sofa, rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh. Cũng không biết qua bao lâu, Bùi Thần đột nhiên đứng lên, không nói một lời đã đi ra cửa.
Theo tiếng cửa đóng lại, mũi Tần Khai Hân chua xót, uất ức kìm nén một đêm, tất cả đều ào ào tuôn ra, cô òa khóc, vừa lau nước mắt, vừa sụt sịt mũi, vừa gửi WeChat cho Tiết Mạn.
Bánh kem dâu tây: Cậu ở đâu?
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Ở đây, làm sao vậy?
Bánh kem dâu tây: Mình và Bùi Thần cãi nhau, anh ấy là tên khốn kiếp!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Tại sao lại cãi nhau?
Bánh kem dâu tây: Thì ra anh ấy vẫn luôn gạt mình, anh ấy chính là Hắc Sắc U Mặc!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Ai cơ?
Bánh kem dâu tây: Bạn trên mạng của mình.
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: A..., nhớ rồi, là anh ta? Nhưng mà không phải cậu nói đã từng thấy qua Hắc Sắc U Mặc, bộ dạng cực kỳ xấu sao?
Bánh kem dâu tây: Nhất định là anh ấy đã lên sẵn kế hoạch, tìm người lừa bịp mình, nếu không phải bị mình phát hiện, nhất định anh ấy sẽ tính giấu diếm mình cả đời!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Cậu bình tĩnh trước đã, anh ta giấu diếm cậu, quả thật có hơi quá đáng, nhưng chẳng qua cũng là vì anh ta không bỏ cậu xuống được, không phải cậu bảo Hắc Sắc U Mặc đối xử với cậu rất tốt sao?
Bánh kem dâu tây: Mình mặc kệ, anh ấy chính là gạt mình! Mà cậu biết không? Anh ấy không giải thích một câu liền bỏ đi, ném một mình mình ở trong nhà anh ấy, bây giờ mình đã khóc thành chó rồi!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Ngoan, đừng khóc, anh ta đúng là hơi quá đáng, nếu như đã ở cùng một chỗ thì nên chủ động thẳng thắn với cậu.
Bánh kem dâu tây: Phải là vô cùng quá đáng!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Nhưng mà, anh ta ra ngoài, có thể là đi mua điểm tâm cho cậu không?
Bánh kem dâu tây: Làm sao có thể? Anh ấy đen mặt đi ra ngoài, chắc chắn là do cảm thấy mình cố tình gây sự, khóc chết mình, hai mắt đều sưng lên rồi!
Nha đầu ngốc này, Tiết Mạn còn muốn tiếp tục khuyên Tần Khai Hân, bỗng nhiên một bàn tay từ sau lưng cô duỗi ra, lấy mất di động của cô, ném đi.
“Ơ, di động của em!” Cô vừa định kháng nghị, thân thể đã bị cánh tay phía sau duỗi ra gắt gao nhốt chặt rồi.
Triển Lệnh Kiêu kề miệng đến sát bên tai cô, nhắm hai mắt, thấp giọng ra lệnh: “Lúc ngủ bên cạnh anh, không được nghịch di động.”
“Em không có nghịch di động, em đang an ủi Khai Hân, cô ấy và bạn trai cãi nhau.” Tiết Mạn giải thích.
“Nghe lời.” Triển Lệnh Kiêu thờ ơ.
“Cô ấy đang khóc, anh để cho em an ủi cô ấy đi.” Tiết Mạn nói xong, vội vội vàng vàng muốn rời giường cầm di động.
Nhưng mà, cô vừa mới động, Triển Lệnh Kiêu đã xoay người, đè cô dưới thân.
Rốt cuộc anh mở mắt ra, rồi lại khép hờ hai tròng mắt, thì thầm vào tai cô: “Nếu còn không nghe lời, anh sẽ để cho em phải khóc.” Nói xong, cắn một cái lên của vành tai cô.
Cả người Tiết Mạn run rẩy, thật sự muốn khóc.
Lúc này, di động bị vứt dưới giường lại rung, nghĩ tới bạn tốt của mình khóc đến hoa lê đẫm lệ, Tiết Mạn cắn răng một cái, bàn tay luồn vào trong chăn, mò mẫm đến sườn eo của Triển Lệnh Kiêu, nhéo một cái.
Trong nháy mắt, người phía trên cô cứng đờ, cả khuôn mặt đều đen lại, cô mới mặc kệ, vội vàng đẩy anh ra, dùng cả tay chân bò xuống sàn nhà, nhặt di động lên.
Bánh kem dâu tây: Cậu nói đúng, anh ấy vừa đi mua điểm tâm cho mình về.
“Mẹ nó!” Tiết Mạn nằm úp sấp trên mặt đất nói một câu, bỗng nhiên, ngọn đèn phía sau cô bị một bóng người che khuất.
Lần này, thật sự đến lượt cô khóc rồi (tot) ~~
***
Mì vằn thắn(*), súp bánh bao, tào phớ...
(*) Mì vằn thắn, hoành thánh (miền Nam) hay mằn thắn là một món ăn gốc Quảng Đông, Trung Quốc phổ biến ở nhiều nước Á Đông. Cách gọi “vằn thắn” hoặc “hoành thánh” được cho là xuất phát từ âm Quảng Đông của chữ 雲吞 ([wɐn˨˩ tʰɐn˥]), mà âm Hán Việt là “vân thôn”, có nghĩa là “nuốt mây“. Ngoài khu vực Quảng Đông người Tàu gọi là 餛飩 (pinyin: hún tún, âm Hán Việt: “hồn đồn”).
Nhìn Bùi Thần lấy từng loại điểm tâm ra khỏi túi, Tần Khai Hân hết giận một nửa, bao tử vang lên ục ục, muốn dừng cũng không được.
Cô nuốt nước miếng, muốn ăn, nhưng lại nhịn xuống không ăn.
Không được ăn, ăn chính là đại biểu tha thứ cho anh, cô mới không tha thứ cho người xấu xa này, hừ!
Bùi Thần lại lấy thêm điểm tâm từ túi khác ra: Bánh bao hấp, bánh đậu ngọt (Sweet Bean Cake), mì thịt bò...
Mẹ nó, ăn thì ăn, ăn rồi cũng không tha thứ cho anh!
Tần Khai Hân cầm một cái bánh bao hấp, miệng hung hăng cắn.
Hu hu hu, ăn ngon thật!
Ăn xong điểm tâm, Tần Khai Hân no đến mức dạ dày chèn ép đến trái tim, sao còn có sức giận dữ? Chỉ là cô không cam lòng dễ dàng tha thứ cho Bùi Thần, dù sao về chuyện này quả thật anh rất quá đáng.
Vì thế Tần Khai Hân tiếp tục không nói lời nào, cầm di động gửi WeChat cho Tiết Mạn, nào biết vừa rồi Tiết Mạn còn nói nói, bỗng nhiên mất dạng, không để ý tới cô.
Cho nên cô dứt khoát chơi game tiêu khiển, dù sao cũng không muốn nghĩ đến Bùi Thần, tức chết anh!
Một bàn tay duỗi ra, đoạt lấy di dộng.
Tần Khai Hân cả kinh, ngẩng đầu: “Này, anh làm...”
Còn chưa nói xong, miệng đã bị che lại.
Diễn @ đàn $ Lê % Quý & Đôn copyright - Peiria
Nụ hôn này, khác hẳn nụ hôn tối qua, trực tiếp hơn, xâm nhập sâu hơn, tuy kỹ xảo gượng gạo, vừa nhìn đã biết là lính mới, nhưng đối với Tần Khai Hân cũng là lính mới mà nói thì đủ rung động rồi.
Cả người cô đều cứng lại, tùy ý để anh cạy mở miệng cô, càn quét bên trong răng môi, hút hết không khí.
Cảm giác này, mềm mại, ướŧ áŧ, giống như ăn kẹo bông, toàn thân cô bắt đầu lâng lâng, chỉ muốn từ từ nhắm mắt lại...
Không đúng!
Tần Khai Hân mở to mắt, đột nhiên ý thức được: Bọn họ vừa mới ăn xong điểm tâm!
Cơm nước xong liền hôn môi, còn có chuyện gì làm cho chòm sao Xử Nữ phát điên hơn chuyện này không (#Pey: ý nói chòm sao Xử Nữ mắc bệnh sạch sẽ, chưa vệ sinh răng miệng đã kiss rồi ý)? Tần Khai Hân không chịu nổi, đẩy Bùi Thần ra, kìm nén đỏ bừng mặt.
Nghĩ cô còn đang giận vì chuyện của Hắc Sắc U Mặc, Bùi Thần dịu dàng nói: “Chuyện này là anh không đúng, trước đây gạt em, là vì sợ em vẫn giận anh, sau này giấu diếm em, là vì sợ lại khiến em không vui. Tiểu Hân, em không muốn làm em tức giận, bởi vì em đối với anh thật sự rất quan trọng.”
Giờ phút này thái độ của anh cực kỳ nghiêm túc, đặc biệt, khi nói xong câu cuối cùng, hai tròng mắt gắt gao nhìn cô chằm chằm, gần như là gằn từng tiếng nói ra miệng.
Rõ ràng là đang giải thích, nhưng lại càng giống như đang thổ lộ, trái tim Tần Khai Hân mềm nhũn cả rồi.
Bùi Thần tiếp tục: “Tiểu Hân, thực xin lỗi, tha thứ cho anh được không?”
“Em...” Tần Khai Hân muốn nói tha thứ cho anh, nhưng trong lòng lại có một âm thanh nói với cô, không thể để anh được tiện nghi như vậy, bày ra sắc mặt cho anh nhìn một chút!
Vì thế, lời đến miệng cô biến thành: “Tha thứ cho anh cũng được, nhưng phải xem biểu hiện của anh.”
Bùi Thần khó hiểu nhìn cô.
Tần Khai Hân hất cằm: “Anh thu dọn trên bàn trước, em đã nhìn thấy phiền.”
“Được.” Bùi Thần đáp, ngoan ngoãn làm theo.
Nửa tiếng sau, hai người chuẩn bị ra khỏi cửa.
Tần Khai Hân vốn định tự đi giày, nhưng cô nghĩ lại, giơ chân lên, nhìn về phía Bùi Thần.
Anh hiểu ý, không nói hai lời ngồi xổm xuống đi giày cho cô, xỏ một chiếc, rồi xỏ một chiếc khác...
Đãi ngộ này, không phải người nào cũng được đâu!
Tần Khai Hân ngửa mặt lên trời: Sảng khoái!
Cùng lúc đó, tại một thành phố xa xôi khác.
Tiết Mạn gào khóc kêu la: Mẹ ơi!