Chương 3

Qua một thời gian dài, Bùi Thần vẫn là ma chú quấy nhiễu Tần Khai Hân, không dưới một lần cô đã từng nghĩ tới, nếu anh trở về, cô nên đối mặt như thế nào?

Ngay từ đầu, cô muốn lớn tiếng chất vấn anh vì sao rời đi, nhưng về sau cô bắt đầu sợ hãi, sợ nhìn thấy khuôn mặt kia, nghĩ đến chuyện cũ mà mình không dám nhớ lại.

Lâu dần, cô nghĩ bản thân mình có thể coi như không có người này, nếu thật sự có gặp ở trên đường, cũng chỉ giống như người xa lạ đi lướt qua.

Còn bây giờ thì sao, nhìn chiếc áo tây trang này, Tần Khai Hân không khỏi đau đầu.

Nghĩ mãi, cô quyết định lấy túi lớn đựng chiếc áo tây trang, xách xuống dưới, giao cho nhân viên phục vụ để họ xử lý.

Không nghĩ tới, cô mới đi đến đại sảnh chào hỏi Quách Tiểu Thanh thì đã bị mấy phù dâu vây quanh.

“Tần Khai Hân đúng không? Vừa rồi chúng tôi đi qua sảnh cưới, nhìn thấy bàn đồ ngọt cô làm, thật sự là quá đẹp, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua bàn đồ ngọt nào đẹp như vậy!”

“Đúng đúng đúng, thực sự rất đẹp, giống như là tác phẩm nghệ thuật!” Mấy phù dâu khác cũng nhao nhao gật đầu nói phải.

Trong lúc này, mọi người bảy miệng tám lời??? Bắt đầu thảo luận bàn đồ ngọt Tần Khai Hân làm, hỏi cô nguyên liệu được sử dụng, còn muốn lấy chút thông tin của cô, thậm chí bảo cô nhận học trò, nói chung vô cùng thích thú.

Lúc này, Quách Tiểu Thanh cũng thừa dịp rảnh rỗi cười tít mắt nói: “Khai Hân làm bàn đồ ngọt thực sự rất đẹp, cô ấy lại còn tự mở một quán cafe, lát nữa tôi kéo cô ấy vào đoàn hôn lễ của chúng ta, sau này các cô mua bánh ngọt đều có thể tìm cô ấy, hơn nữa có thể vào tiệm cafe của cô ấy ngồi một chút. Latte trong quán uống cực kỳ ngon.” Dứt lời, cô nháy mắt với Tần Khai Hân mấy cái, nhìn xem, tôi đúng là bạn tốt, ngày đại hỉ vẫn không quên giúp cô quảng cáo.

Tần Khai Hân dở khóc dở cười, các cô không để cho tôi mang trái ‘bom’ này đi trước rồi nói sau sao? Nó có thể phát nổ bất cứ lúc nào đấy!

Sự thật chứng minh, trong tay Tần Khai Hân không phải là một trái ‘bom’ bình thường, mà là một trái ‘bom khinh khí’(*), bởi vì trong khi mọi người vây quanh Tần Khai Hân hỏi cái này cái kia thì bất ngờ có người nói nhỏ: “Anh ta đến đây.”

(*) Bom khinh khí (còn gọi là bom hydro, bom H hay bom nhiệt hạch) được Mỹ bắt đầu nghiên cứu phát triển vào những năm đầu 1950, nó được cho là có sức công phá mạnh gấp hàng ngàn lần bom nguyên tử (có thể tham khảo thêm trên google hoặc trong SGK Vật lý 12).

Trong nháy mắt, tất cả mọi người không ai bảo ai dừng thảo luận, cùng nhìn về một hướng khác.

Tần Khai Hân cũng nhìn theo hướng đó, chỉ thấy đối diện là mấy người đàn ông diện tây trang phẳng phiu, dáng dấp cao lớn, tuấn tú lịch sự, nhưng trong đó có một người chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, ngọc thụ lâm phong, dáng người thẳng tắp, mặt mũi như ngọc, mạnh mẽ khiến mấy người xung quanh không thể so sánh được.

(*) ngọc thụ lâm phong: nghĩa là cây ngọc đón gió, dùng để chỉ người đàn ông đẹp trai anh tuấn.

Bùi Thần!

Tần Khai Hân bất giác nắm chặt lấy túi gấy, di chuyển bước nhỏ, từng chút trốn sau đám người.

Sẽ không xui xẻo như vậy đi? Lẽ nào anh là phù rể hôm nay?

Đúng lúc này, mấy người kia chạy tới bên cạnh bọn họ (nhóm phù rể), Cung Trạch nhìn Bùi Thần hỏi: “Áo vest của em?”

Áo vest!! Áo vest!!

Tần Khai Hân nhìn túi giấy trong tay lòng như lửa đốt, thừa dịp mọi người không chú ý tới cô, cô chậm rãi đến gần bàn phục vụ.

Một bước, hai bước...

Ngay khi cô nắm bắt được cơ hội, từ từ xoay người, tính toán muốn rời đi thì có một giọng nói gọi lại.

“Tiểu Hân!”

Mẹ nó! Trong lòng Tần Khai Hân hung hăng mắng một câu. Cô đã từng thề, đời này, người nào còn gọi cô là “Tiểu Hân”, cô sẽ giận người đó, cha mẹ cũng không ngoại lệ.

Nhưng anh lại gọi được tự nhiên như vậy.

Vô số ánh mắt tập trung lên người bọn họ, Tần Khai Hân cắn chặt răng, khó khăn quay mặt lại, nhìn vào Bùi Thần, ra vẻ kinh ngạc nói: “Ai da, thì ra anh ở chỗ này sao? Xấu hổ quá... tôi không giỏi nhớ mặt người khác!”

Một câu nói nhanh chóng kéo khoảng cách của hai người ra xa.

Bùi Thần không có tức giận, chỉ vào chiếc túi trên tay cô: “Áo vest của anh!”

Tần Khai Hân vội vàng đưa chiếc túi ra: “Tôi định mang nó tới bàn phục vụ, anh cầm lấy đi, về sau cẩn thận một chút, đừng ném loạn nữa.”

“Cảm ơn.” Anh mỉm cười nhìn cô, giống như muốn nói, cô cũng cẩn thận một chút, đừng ngã sấp xuống nữa.

Tần Khai Hân nhớ tới ban nãy chính mình trở thành trò cười, gương mặt nhanh chóng đỏ lên.

Cũng may vào thời điểm này, một đám người quen bên kia đột nhiên đi tới đây, gọi Bùi Thần qua đó. d.đ'l;q/đ

Tần Khai Hân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn hoảng hốt, đến bây giờ không vẫn không thể tin, chính mình vậy mà sẽ gặp lại Bùi Thần trong hôn lễ của khách hàng, quả thực giống như đang nằm mơ.

Cô thậm chí còn hoài nghi, chẳng qua mình chỉ gặp hai người có bộ dáng giống nhau như đúc mà không phải là người bảy năm trước không chào mà đi.

Nghĩ vậy, cô không nhịn được len lén nhìn thoáng qua Bùi Thần ở bên kia, không nghĩ tới đối phương đúng lúc nhìn cô.

Bốn mắt chạm nhau, Bùi Thần hào phóng chào cô một tiếng.

Tần Khai Hân nhanh chóng quay đầu lại, thiếu chút nữa hít thở không thông.

Là người kia, tuyệt đối không sai!

Giờ này phút này, Tần Khai Hân kích động đến mức ngay cả dũng khí co cẳng chạy cũng có, nhưng bây giờ thân phận của cô là phù dâu nên chỉ có thể âm thầm cầu nguyện thời gian trôi nhanh một chút, để cô nhanh tróng tránh xa con rắn độc này (#lề: mọi người đừng thắc mắc vì sao nữ chính gọi thế, chương sau sẽ rõ).

Sáu giờ, buổi lễ sắp bắt đầu, Tần Khai Hân theo mọi người tới sảnh cưới, Tiết Mạn buồn chán đứng bên cạnh bàn bánh ngọt, vừa nhìn thấy Tần Khai Hân đến, lập tức kéo cô lại: “Khai Hân, tin tốt đây, đồ ngọt hôm nay rất được hoan nghênh, lúc nãy mình đã phát mấy chục tấm danh thϊếp rồi.”

Tần Khai Hân một chút cũng không vui vẻ lên, uể oải “A...” một tiếng.

“Cậu làm sao vậy, sao không có tinh thần gì hết?” Tiết Mạn hỏi cô.

“Mình...”

Tần Khai Hân vừa mở miệng, sắc mặt bỗng chốc đã thay đổi.

Phía trước, Bùi Thần dẫn mấy bạn nhỏ đi tới.

Dù sao cũng là trẻ con, vừa nhìn thấy đồ ngọt, tất cả đều hai mắt phát sáng, vội vàng xúm lại, líu ríu nói chuyện không ngừng.

“Anh à, con thiên nga nhỏ này thật đáng yêu! Tại sao bên trong lại có một bông hoa vậy?” Một bé mặc chiếc váy màu hồng phấn kéo Bùi Thần hỏi.

“Những thứ này đề là do chị Tiểu Hân làm, các em có thể hỏi chị ấy...” Bùi Thần hướng ánh mắt về phía Tần Khai Hân.

Tần Khai Hân chưa kịp trốn, mấy đứa con nít đã quấn lấy cô: “Chị Tiểu Hân, thứ này chị làm là gì vậy?”

Tần Khai Hân không có biện pháp, đành phải giải thích: “Đây là bánh su kem(*).”

(*) Bánh su kem là món bánh ngọt ở dạng kem có xuất xứ từ Pháp, được làm từ các nguyên liệu như bột mì, trứng, sữa, bơ.... đánh đều tạo thành một hỗn hợp và sau đó bằng thao tác ép và phun qua một cái túi để định hình thành những chiếc bánh nhỏ và cuối cùng được nướng chín. Bánh su kem có thể thêm thành phần sôcôla để tăng vị hấp dẫn.

“Nhưng mà bánh su kem em thử qua không giống thế này nha.”

“Bởi vì chị làm bánh su kem thành hình dạng của thiên nga, hoa hồng bên trong làm bằng bơ...”

Trên mặt cô bé lộ ra vẻ thán phục, “Oa, chị thật là giỏi... Anh, em muốn ăn bánh su kem thiên nga!”

“Em nữa, em muốn ăn bánh pudding!”

“Em cũng muốn ăn!”

...

Bên kia lũ trẻ vây quanh Bùi Thần, bên này Tiết Mạn giống như nhìn ra manh mối, cô kéo Tần Khai Hân qua, hỏi: “Người đàn ông này là ai? Tại sao gọi cậu là Tiểu Hân, các cậu quen nhau à?” d.đ'l/q;đ

Tần Khai Hân không biết trả lời thế nào, chỉ có thể nói qua loa: “Cũ... Bạn học cũ...”

“Bạn học cũ thì cậu khẩn trương như vậy làm gì, chẳng lẽ...” Hai mắt Tiết Mạn sáng lên.

Tần Khai Hân một tay bịt miệng cô lại.

Đúng lúc đó Bùi Thần nhìn về phía này, dưới ánh đèn rực rỡ, bàn đồ ngọt bên cạnh anh giống hệt một vườn hồng, đáy mắt anh sáng rực như sao, mỉm cười, phảng phất như gió xuân tháng ba lướt qua, những bông hoa hồng này đều vì anh mà nở rộ.

Bùi Thần xoay người, đưa mấy bạn nhỏ thắng lợi trở về.

Tiết Mạn nhìn đến ngây người, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, ngoảnh mặt về phía Tần Khai Hân nói: “Mẹ kiếp, đúng là cực phẩm! Tần Khai Hân, cậu đừng nói với mình, mỗi đêm cậu đều mơ thấy anh ta! Người ta lớn lên như vậy mà cậu nói thành ác mộng! Cậu, cậu, rõ ràng là mộng xuân đi!”