Phất Lan Đức chậm rãi đi tới trước mặt những người còn lại đang chờ, bởi vì hắn cùng Ninh Vinh Vinh tranh luận, Đới Mộc Bạch cũng không dẫn nàng đi.
Phất Lan Đức chỉ chỉ Đới Mộc Bạch nói:"Không nói đến những người khác, ta chỉ nói riêng Mộc Bạch, hắn năm nay tròn 15 tuổi, võ hồn bạch hổ, chiến hồn sư, trời sinh song đồng, hồn lực cấp 37. Trên người mang hai hồn hoàn trăm năm và một hồn hoàn vạn năm. Lúc hắn đạt hồn tôn là 13 tuổi, ngươi tự hỏi xem bản thân có thể đột phá hồn tôn năm 13 tuổi không?"
"Nếu nói đến người có khả năng vượt qua Mộc Bạch thì cũng phải là Đường Tam và Tiểu Vũ, hai người họ đã đạt 29 cấp hồn lực khi mới 12 tuổi, bọn họ mới có khả năng siêu việt hơn Mộc Bạch. Từ trận khảo thí ngươi cũng nhìn thấy đi, Đường Tam có thể đánh một trận với Triệu Vô Cực. Chênh lệch giữa cấp bậc hồn lực giữa đại hồn sư và hồn thánh lớn đến đâu ngươi cũng minh bạch. Mặc dù Triệu Vô Cực cũng không sử dụng toàn lực. Mà Thẩm Lăng Hiên lại càng xuất sắc, hắn năm nay 12 tuổi, võ hồn biến dị có thể tấn công tầm xa, uy lực cường đại không thua kém gì Mộc Bạch, cấp bậc hồn lực là 32, là người đột phá hồn tôn trẻ nhất trong Sử Lai Khắc trước đây."
Phất Lan Đức nhìn qua Dương Văn Hi:"Còn riêng về Văn Hi, y cũng là phụ trợ sư giống như ngươi nhưng ngươi nói xem ngươi có chỗ nào hơn được y? Võ hồn của y là võ hồn biến dị, khả năng phụ trợ cực cường, còn có khả năng công kích cũng không thấp, ngươi thấy qua võ hồn nào xuất sắc như vậy sao? Nếu tính ra hiện y còn chưa đủ 12 tuổi mà cấp bậc hồn lực đã là 34, từ giờ y chính là người đột phá hồn tôn trẻ nhất trong học viện, không phải là trên cả đại lục này. Ngươi nói xem ngươi hơn ai ở đây?"
Dương Văn Hi được khen cười vô cùng vui sướиɠ.
Ninh Vinh Vinh cắn răng không thể phản bác, đúng vậy Dương Văn Hi còn chưa đủ 12 tuổi đã đột phá cấp bậc hồn tôn, đó là thiên phú cỡ nào chứ đừng nói là nàng, có lẽ trên cả đại lục cũng không có thế lực nào có anh tài kiệt xuất đến vậy.
Phất Lan Đức lại chỉ Mã Hồng Tuấn đứng cuối hàng:"Hồng Tuấn, võ hồn của hắn cũng là võ hồn biến dị, là cực phẩm trong võ hồn hỏa hệ, mặc dù chịu tác dụng phụ làm khó khăn trong việc tu luyện nhưng hắn cũng đã đạt đến cấp bậc như ngươi. Chu Trúc Thanh mặc dù hồn lực không có hơn ngươi là bao nhưng nàng lại có ý trí kiên định mà một hồn sư mạnh nên có. Chu Trúc Thanh ngươi đến học viện Sử Lai Khắc vì điều gì?"
Chu Trúc Thanh lạnh lùng đáp:"Để có thể trở lên mạnh hơn."
Phất Lan Đức lại hỏi:"Đối với nội quy và khóa trình của học viện ngươi sẽ sẽ làm gì?"
Chu Trúc Thanh ánh mắt kiên định:"Chỉ cần có thể đề tăng thực lực, ta sẽ không chút do dự tuân theo."
Ninh Vinh Vinh không cam lòng nói:"Còn Áo Tư Tạp, hắn chỉ là hồn sư phụ trợ hệ thực vật nhỏ bé, không có cách nào so với ta đi."
Phất Lan Đức lắc lắc đầu:"Ngươi nghĩ vậy là sai rồi, nói về thiên phú của tiểu Áo còn trên cả Mộc Bạch, ngươi nghĩ sao ta lại nhận hắn vào học viện. Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi đã từng thấy qua hồn sư hệ thực vật nào có Tiên Thiên Mãn Hồn Lực sao?"
Ninh Vinh Vinh mở to mắt, lớn tiếng nói:"Không thể nào!!! Hồn sư hệ phụ trợ sao có thể có Tiên Thiên Mãn Hồn Lực."
Từ trước đến nay, chưa từng có hồn sư hệ phụ trợ nào có Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, nàng đã là người có thiên phú cao nhất trong tông môn suốt bao năm qua nhưng hồn lực bẩm sinh cũng chỉ đạt cấp 9.
Đường Tam nhíu mày:"Sao lại không, tiểu Hi cũng là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực."
Mọi người ở đây, trong đó Đới Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh và Mã Hồng Tuấn không khỏi kinh ngạc nhìn y.
Phất Lan Đức:"Ta đã nhìn qua Văn Hi chiến đấu, không chỉ về phụ trợ và tấn công, y còn có thân pháp vô cùng linh hoạt, đó là khả năng bảo mệnh tốt nhất và y còn rất có thiên phú trong việc quan sát, xem xét tình thế, nắm bắt thời cơ và xử lí sự việc nhanh chóng dứt khoát."
Thẩm Lăng Hiên không khỏi gật đầu, Dương Văn Hi đã từng bao năm chơi game, còn là một đại thần vô cùng nổi tiếng được bao người chơi ngưỡng mộ, nên những việc này vô cùng đơn giản đối với y. Ngoài ra còn một nguyên nhân khác, đó là mặc dù là một đại thần được nhiều người ngưỡng mộ nhưng cũng rất biết kéo giá trị thù hận làm cho có fan vừa yêu vừa hận. Phải nói y cực kì ngứa đòn, quậy phá cho game gà bay chó chạy không biết mệt. Hình ảnh cả một bang phái rượt đuổi y hết từ bản đồ này đến bản đồ khác đã là khung cảnh không thể thiếu trong ngày.
"Tiểu Áo có thiên phú cực cao, ta có thể nói hắn có một tương lai không giới hạn, thậm trí có thể tại phụ trợ hồn tôn thay thế Thất Bảo Lưu Ly Tháp. Ngươi có thể không tin lời ta nói, nhưng ta có thể nói cho ngươi, đó là sự thật."
Ninh Vinh Vinh là một đại tiểu thư, nàng không chỉ có địa vị mà thiên phú cũng cực cao, từ nhỏ đã được người thân chiều chuộng, mọi người vây quanh nịnh nọt. Trong nhận thức của nàng, nàng là người xuất sắc, muốn gì được đó, chưa từng chịu qua bất kì đả kích nào. Mặc dù đã nhìn qua thực lực của Dương Văn Hi và Đường Tam trong trận đấu nhưng nàng cũng chỉ nghĩ do phương hướng tu luyện khác nhau không thể so sánh.
Nhưng từng lời nói của Phất Lan Đức như những con dao đâm vào trái tim nàng.
Mặt Ninh Vinh vinh tái nhợt, đứng ngây ngẩn ở đó, rồi bỗng nhiên bật khóc xoay người chạy đi.
Đới Mộc Bạch thấy vậy nghi hoặc hỏi Phất Lan Đức:"Viện trưởng đại nhân, có cần thu dọn hành lí để nàng rời đi không?"
Phất Lan Đức trừng mắt:"Đi cái gì? Ngươi thật sự muốn đưa nàng rời khỏi đây. Nàng tuy rằng tính tình kiêu ngạo, nhưng cũng không phải người không tốt, rồi nàng sẽ thay đổi. Đi gọi tiểu Áo kêu hắn không cần chạy nữa, quay về an ủi Ninh Vinh Vinh."
Đới Mộc Bạch mặt đầy ngưỡng mộ đối với sự không sợ quyền thế của Phất Lan Đức rời đi mà không hề biết sở dĩ vị viện trưởng đại nhân dám làm vậy là do tông chủ Thất Bảo Lưu Ly tông đã gửi một phong thư đến, trên đó nói không cần e ngại mà giảng dạy cho Ninh Vinh Vinh.
Phất Lan Đức:"Được rồi, tất cả những người còn lại theo ta, thực hành buổi học đầu tiên."
Mấy người rời khỏi học viện, dẫn đầu là Phất Lan Đức chạy nhanh trong rừng. Vị trí thứ 2 là Đới Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh, tiếp theo là hai người Đường Tam và Dương Văn Hi, đến Tiểu Vũ cùng Thẩm Lăng Hiên và cuối cùng là Mã Hồng Tuấn.
Rất nhanh, đoàn người đã đến Tác Thác thành, trong thành dù đã tối nhưng đèn đuốc sáng trưng, mọi người qua lại rất đông, không khí vô cùng náo nhiệt.
Hai người Dương Văn Hi và Tiểu Vũ thích thú nhìn đông ngó tây khiến Đường Tam và Thẩm Lăng Hiên phải chú ý để không lạc mất. Thẩm Lăng Hiên và Tiểu Vũ vừa gặp như đã quen thân, sau một buổi chiều dạo chơi phố lớn ngõ nhỏ rất nhanh đã thân với nhau.
Mã Hồng Tuấn mặt mày tỏa sáng, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào những thiếu nữ đi qua trên đường, nhìn qua vô cùng đáng khinh nhưng may hắn đi cuối hàng nên cũng không ai để ý thấy.
Phất Lan Đức dẫn bọn họ đến một quán trà nhỏ ven đường, ngồi xuống gọi trà.
Tiểu Vũ tò mò nhìn ngó xung quanh, không khỏi lên tiếng hỏi:"Buổi học đầu tiên ở đây sao? Nhưng đâu có gì đâu, không lẽ là học ăn uống hả?"
Phất Lan Đức nhấp một ngụm trà xong mới trả lời:"Không phải, nội dung buổi học hôm nay là ở đó, thời gian còn chưa đến nên ở đây ngồi nghỉ một lát."
Theo ánh mắt Phất Lan Đức mấy người Dương Văn Hi nhìn đến là một tòa kiến trúc vô cùng to lớn ở đối diện không xa.
===============================================================================================*Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé*