Chương 1.2: Mở đầu-Đường môn Đương Tam

Tam Thục, nơi từ xưa đến nay giàu tài nguyên và thiên nhiên tuyệt đẹp.Trong đó, môn phái nổi danh không đâu khác là Đường môn.

Đường môn là một địa phương thần bí nổi danh về ám khí và độc, rất nhiều người chỉ biết nó toạ lạc tại sườn núi mà nơi đỉnh núi lại có một cái tên kẻ khác nghe danh đã sợ hãi kinh tâm- Quỷ Kiến Sầu.

Từ vách núi Quỷ Kiến Sầu ném cục đá xuống mà đến đến 19 mới nghe thấy thanh âm vọng lại. Bởi vậy có thể thấy được nơi đây sâu đến mức nào, còn vượt qua mười tám tầng địa ngục một bậc nên mới có cái danh như vậy.

Đỉnh núi Quỷ Kiến Sầu, một thanh niên thân khoác ao xám đang đứng hứng chọn cái lạnh thấu xương của gió núi, nhưng thân thể hắn không có chút dao động. Từ kí hiệu trên ngực ao có thể nhận ra hắn xuất thân Đường môn, ao xám đại biểu cho ngoại môn đệ tử.

Hắn năm nay 29 tuổi, từ khi sinh ra không lâu đã tiến vào Đường môn, xếp hạng thứ 3 trong các đệ tử ngoại môn nên được các ngoại môn đệ tử xưng là Tam thiếu. Đương nhiên, vào đến miệng các đệ tử nội môn thì lại thành Đường Tam.

Đường môn từ khi thành lập được chia thành nội ngoại hai tầng. Ngoại môn là những người khác họ được trao họ Đường, chỉ tu những công phap ngoại môn dù có tư chất xuất sắc đến đâu cũng không có hi vọng tiến nội môn. Mà nội môn là nơi những người thuộc trực hệ Đường môn tu tập công phap truyền thừa.(tui rất muốn chửi cái lũ nội môn ngu si lại còn làm kiêu khinh thường người khác mà viết vào nó không hợp haizzz)

Lúc này, Đường Tam trên mặt biểu tình rất phong phú, lúc thì cười lúc thì lại khóc, nhưng dù cười hay khóc cũng không thể che lấp được nội tâm hưng phấn của hắn. Suốt 29 năm từ khi vẫn còn nằm trong tã lót được trưởng lão nhặt về Đường môn, với hắn Đường môn chính là nhà, Đường môn ám khí là tất cả.

Đột nhiên, sắc mặt Đường Tam biến đổi, nhưng rất nhanh đã trở lại như thường, hắn có chút chua xót lẩm bẩm:"Nên tới cuối cùng cũng phải tới."

Mười bảy đạo thân ảnh áo trắng phi nhanh mà đến nơi đỉnh núi, trong mười bảy đạo thân ảnh này trẻ nhất cũng trên năm mươi tuổi. Thần sắc một đám ngưng trọng, một thân áo trắng đại biểu cho nội môn, mà miếng kim sắc trước ngực cho biết thân phận trưởng lão Đường môn.

Đường môn nội môn trưởng lão bao hồm cả trưởng môn tong cộng có mười bảy vị, mà lúc nàu tại đỉnh núi có mặt đúng mười bảy vị. Dù trong các dại hội cũng không thể xuất động toàn bộ trưởng lão. Phải biết rằng, trong số họ người lớn tuổi nhất cũng đã vượt qua trăm tuổi.

Tu vi của mười bảy vị này không ai là không tuyệt hảo. Dùng công phu của họ rất nhanh đã đến đỉnh núi.

Trước mặt trưởng lão nội môn ngoại môn đệ tử chỉ có thể quỳ xuống nghênh đón. Nhưng lúc này Đường Tam lại không có hành động, hắn lẳng lặng đứng đó đối diện với các trưởng lão đang chặn đường, mà sau lưng hắn là Quỷ Kiến Sầu.

Hắn lưu luyến buông ra trong tay ba đoá Phật Nộ Đường Liên. Khoé miệng Đường Tam toát nên tia vui mừng. Nỗ lực suốt hai mươi năm, hắn rốt cuộc đã thành công chế tạo ra đỉnh cấp ngoại môn ám khí. Cái thành tựu này khiến hắn thoả mãn không nói nên lời.

Giờ khắc này, đối với Đường Tam hết thảy đã không còn quan trọng. Vi phạm nội quy cũng được mà sinh tử tồn vong cũng thế, tất cả tựa hồ theo ba đoá sen nở hạ màn.

Đối với Đường Tam có gì có thể quan trọng bằng Phật Nộ Đường Liên-ám khí bá đạo nhất thế gian này sinh ra trong tay chính mình?

"Ta biết, lén vào nội môn, học trộm bổn môn tuyệt học là chuyện không thể tha thứ, nội quy không thể dung. Nhưng Đường Tam thề với trời, tuyệt chưa từng tiết lộ bổn môn tuyệt học với ngoại nhân. Ta nói vậy cũng không mong các trưởng lão khoan dung, mà chỉ muốn nói Đường Tam chưa từng vọng tưởng phản bội Đường môn. Trước kia không có về sau cũng không."

Đường Tam lúc này vô cùng bình tĩnh, so từ trước đến nay đều tỉnh táo hơn. Nhìn sườn núi Đường môn mang hương vị cố hương, đôi mắt Đường Tam ươn ướt. Từ khi hiểu chuyện, hắn sống vì Đường môn mà bây giờ cũng nên vì theo đuổi cả đời mình Đường môn mà đi.

Các trưởng lão vẫn chưa hồi thần trước sự xuất hiện của Phật Nộ Đường Liên. Hai trăm năm, suốt hai trăm năm qua, Phật Nộ Đường Liên vậy mà lại xuất hiện trong tay một ngoại môn đệ tử, điều nàu có ý nghĩa gì? Ám khí tuyệt thế nhất thiên hạ này, đến cả người nhà Đường môn cũng không thể ngăn cản, đại biểu cho đỉnh cao của Đường Môn.

Nhìn các trưởng lão cúi đầu không nói, Đường Tam cười sáng lạn:"Đường Tam hết thảy đều là Đường môn cho, bất kể sinh mệnh hay thực lực, bất luận thời điểm nào, Đường Tam sống là người của Đường môn, chết cũng là ma của Đường môn. Ta biết, các trưởng lão sẽ không cho phép một ngoại môn đệ tử xúc phạm đến môn quy. Một khi đac thế, ta trả lại hết những thứ thuộc về Đường môn, khiến ta trở thành xương cốt trong tự nhiên nơi đây đi."

Thanh âm Đường Tam bình tĩnh có chút hưng phấn đã bừng tỉnh các trưởng lão, các trưởng lão nhìn về phía hắn chỉ thấy từ trên người hắn nháy mắt tràn ra tầng khí trắng ngà.

Đường đại trưởng lão thất thanh nói:"Huyền Thiên Bảo Lục, ngươi vậy mà đến nội công tối cao Huyền Thiên Bảo Lục của bổn môn cũng học?"

Đoàng một tiếng, các vị trưởng lão đồng thời lùi về sau đề phòng bất trắc, bọn họ nhìn đến toàn thân đều lạnh:"Phật Nộ Đường Liên xem như lễ vật cuối cùng Đường Tam tặng Đường môn. Hiện tại, ngoại trừ bản thân ta không mang đi bất cứ thứ gì của Đường môn, bí tịch ta đều để hết ở dưới khối gạch đầu tiên từ cánh cửa phòng."

"Ha ha ha ha ha..." Đường Tam ngửa mặt lên trời cuồng cười. Đột ngột lui về phía sau. Giờ khắc này, các vị trưởng lão mới phát hiện, thế nhưng không ai kịp ngăn cản hắn. Ánh trăng bàng bạc bao phủ lên thân thể hắn, như tia chớp hướng về phía Quỷ Kiến Sầu lao đi, thân thể cao lớn thả người bay lên ẩn sau đám mây mù mà biến mất.

"Khoan đã." Đường đại trưởng lão rốt cuộc phản ứng lại. Nhưng đã muộn rồi.

Mây mù dày đặc, mang theo hơi ẩm, sua đi ánh sáng mặt trời, cũng mang đi Đường Tam đem cả đời cống hiến cùng ám khí cho Đường môn.

Thời gian như ngừng trôi, đôi tay run rẩy của Đường đại trưởng lão nâng lên ba đoá Phật Nộ Đường Liên, đôi mắt y ươn ướt:"Đường Tam a Đường Tam, người tội tình gì? Ngươi mang cho chúng ta quá nhiều kinh ngạc..."

"Đại ca." Nhị trưởng lão tiến lên nói:"Huynh cần gì phải vì phản đồ này mà thương tâm?"

Đường đại trưởng lão nháy mắt lạnh mặt, toàn thân toát ra hàn khí, trừng mắt nhị trưởng lão:"Ngươi nói ai là phản đồ? Ngươi đã từng thấy tên phản đồ nào luyện bí tịch bổn môn à không trốn? Ngươi gặp qua tên phản đồ nào lấy cái chết để minh chứng? Ngươi gặp qua tên phản đồ nào có tuyệt thế ám khí có thể tiêu diệt được bất kì cao thủ nào lại lấy nó làm lễ vâth cuối cùng cho Đường môn? Đường Tam hắn không phải phản đồ mà là thiên tài xuất sắc nhất của bổn môn trong vòng hai trăm năm qua, là hi vọng để Đường môn quật khởi." Nhị trưởng lão ngẩn người:"Nhưng hắn học trộm bổn môn..."

Đường đại trưởng lão đánh gãy lời hắn:"Nếu ngươi có thể chế tạo được Phật Nộ Đường Liên, ngươi trộm cái gì ta cũng mặc kệ. Ngươi sai rồi, ta cũng đã sai rồi, một khắc trước đó, chúng ta đã trơ mât nhìn cơ hội quật khởi của Đường môn vụt mất."

Trư vị trưởng lão tiến tới, thân sắc họ rất phức tạp, có hoang mang, có thương cảm, có thở dài, và hơn hết là sự tiếc nuối.

"Các ngươi không cần nói gì hết, truyền khẩu dụ của ta, xuất động toán bộ đệ tử bổn môn xuống Quỷ Kiến Sầu tìm kiếm Đường Tam, sống phải thấy người chết phải thấy xác. Đồng thời, bắt đầu từ thời khắc này, Đường Tam chính thức trở thành đệ tử nội môn. Nếu hắn còn sống, sẽ là người thừa kế chức vị trưởng môn duy nhất. Và từ giờ xoá bỏ ngăn cách sẽ không phân biệt nội ngoại môn."

"Rõ, trưởng môn." Chúng trưởng lão đồng thou khom lưng nhận mệnh.

Nếu Đường Tam còn ở đây, có thể nghe thấy những lời này, dù có chết hắn cũng nhất định rất vui mừng. Nỗ lực bao năm của hắn cuối cùng cũng không uổng phí. Tuy nhiên nếu chỉ là nếu mà thôi, hết thảy đã muộn, không thể quay lại được nữa.

Quỷ Kiến Sầu nơi được coi còn sâu hơn mười tám tầng địa ngục làm sao có thể phóng thích một người sống trở về? Đường Tam đã đi rồi, hắn vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.

Nhưng một vận mệnh khác tại thời không khác chỉ mới bắt đầu.

[Đây gần như y trang nguyên tác nên không có gì mới mẻ cả từ chương sau mới bắt đầu nhé theo góc nhìn của bé thụ (~*_*~)]