Chương 3: Tạm biệt (1)

Lúc này Đường An vẫn đang nghĩ rằng mọi chuyện xảy ra thật li kì: "Có lẽ là do Trần Siêu đã đưa mình đến thế giới này dù mình không biết tại sao ông ấy lại làm như vậy chẳng lẽ là vì lời nói của mình lúc đó hay sao."

"Tiểu An em làm sao vậy?" Thấy em trai mình tự nhiên đi chậm nên lo lắng hỏi.

"Dạ em không sao đâu anh chỉ là em đang suy nghĩ vài chuyện thôi." Cố trấn an anh trai mình.

Thở phào nhẹ nhõm nói: "Không sao là tốt rồi may mà em vẫn ổn."

Nhìn thấy người anh trai đang lo lắng cho mình cậu thở dài nghĩ: "Trần Siêu à ông đã đưa tôi đến thế giới này thì cũng thôi đi đã thế ông lại để tôi sống cùng với..."

Khi cậu vẫn còn đang suy nghĩ thì có một tiếng nói lớn đang gõ cửa gọi người trong nhà cậu: "Này Đường Hạo mau mở cửa nhanh lên."

Anh trai của Đường An thấy người đàn ông lớn tuổi đang gõ cửa nhà mình liền nói: "Kiệt Khắc Gia Gia sao ông lại ở đây?"

Kiệt Khắc Gia Gia nhìn thấy cả hai người liền nói: " Hai con về rồi sao tiểu An, tiểu Tam, à đúng rồi cha hai đứa có ở nhà không ta muốn nói chuyện với hắn một chút."

Nghe vậy Đường Tam trả lời: "Dạ có chắc cha con vẫn còn đang ngủ để con gọi ông ấy dậy."

Đường Tam mở cánh cửa ra bên trong là những chai rượu lăn lốc trên sàn, có một người đàn ông đang nằm dài trên ghế thấy ánh sáng chiếu vào tỏ vẻ khó chịu nói: "Sao sáng quá vậy lại thắp đèn sao?"

Trông thấy Đường Hạo như vậy Kiệt Khắc Gia Gia rất tức giận quát lớn: "Cái tên sâu rượu này ngươi mau tỉnh lại cho ta ngươi như vậy sẽ ảnh hưởng đến hai đứa nhỏ đấy."

Thấy vậy Đường An thở dài một tiếng nghĩ: "Thật là mình không bao nghĩ rằng người đàn ông đã cưu mang mình lại chính là Đường Hạo và người anh trai này của mình chính là nhân vật chính Đường Tam, lúc đầu mình cứ tưởng đây chỉ là trùng hợp nhưng bây giờ mình đã chắc chắn rồi."

Kiệt Khắc Gia Gia:"Thật tình sao ngươi cứ phải là ta tức chết như vậy chứ, thôi ta không thèm nói với ngươi nữa ta đến để nói tiểu Tam nhà ngươi năm nay đã 6 tuổi rồi đủ để điều kiện để thức tỉnh võ hồn rồi, biết đâu không chừng làng ta sẽ có một hồn sư đấy."

Kiệt Khắc Gia Gia nói với vẻ thích thú nhưng Đường Hạo lại tỏ vẻ không quan tâm thấy vậy Kiệt Khắc Gia Gia tỏ vẻ không vui nói: "Này thái độ của ngươi như vậy là sao việc con trai ngươi thức tỉnh võ hồn liên quan đến việc nó có thể trở thành hồn sư đấy."

Đường Hạo nói với vẻ bất cần đời: "Hừ, dù sao thì hồn sư cũng đâu thể no bụng được còn không bằng trở thành một trù sư."

Nghe vậy Kiệt Khắc Gia Gia như sắp phát điên đến nơi rồi thấy vậy cậu ngăn cản: "Kiệt Khắc Gia Gia xin ông đừng tức giận cha con chỉ nói đùa thôi mà."

Đường Tam cũng lên tiếng: "Em con nói đúng đấy ông ấy không cố ý đâu xin ông đừng tức giận."

Trước sự khuyên nhủ của hai người Kiệt Khắc Gia Gia đã bình tĩnh trở lại: "Thôi được rồi ta sẽ không tức giận với hắn đâu, ngươi xem Đường Hạo ngươi thấy hai đứa con của ngươi hiểu chuyện như vậy đấy thôi ta không thèm đôi co với ngươi nữa, Đường Tam ngày mai ta sẽ đưa con đi thức tỉnh võ hồn con nhớ chuẩn bị nhé."

"Dạ vâng." Đường Tam đáp.