Quyển 1 - Chương 5: Nặc Đinh Thành.

Hôm nay chính là ngày Kiệt Long cùng Đường Tam tiến về sơ cấp học viện Nặc Đinh Thành.

"Tiểu Tam, đi thôi, ngươi cứ như vậy quỷ ba ba ngươi lại bắt ngươi quay lại." Lão Kiệt Khắc bắt chuyện nói với Đường Tam.

Đường Tam hướng Kiệt Khắc làm một cái ra hiệu cấm thanh:"Gia gia ngài nhỏ tiếng một chút, ba ba không thích nhất khi đang ngủ mà bị người khác làm phiền." Vừa nói hắn vừa rút trong lò ra một miếng gỗ cháy dở viết vài chữ lên mặt đất rồi quay đầu lưu luyến nhìn thoáng qua cửa phòng phụ thân, lúc này mới xách bao quần áo cùng Kiệt Long với lão Kiệt Khắc yên lặng rời đi.

Có lẽ vì nguyên nhân muốn đi Nặc Đinh thành, hôm nay lão Kiệt Khắc đặc biệt mặc một thân quần áo mới, nhìn qua cũng tăng thêm vài phần quắc thước.

Đi ở trên đường, Đường Tam thỉnh thoảng lại quay đầu hướng thôn trang nhìn lại.

"Tiểu Tam, không muốn rời xa thôn hay không muốn rời xa lão tửu quỷ ba ngươi?" Kiệt Khắc sờ đầu Đường Tam mỉm cười hỏi.

"Cả hai đều có một chút." Đường Tam thấp giọng trả lời.

Lão Kiệt Khắc mỉm cười nói:"So sánh ngươi cùng mấy đứa cháu ta, ngoại trừ Kiệt Long ra, ngươi cái đứa nhỏ này hiểu chuyện hơn chúng nhiều lắm, nếu ngươi là cháu ta thì có phải tốt bao nhiêu. Đường Hạo cái tên tửu quỷ thật sự là may mắn. Đừng nghĩ nhiều, bên ngoài thiên địa rộng lớn, tới học viện ngươi sẽ quen biết rất nhiều bằng hữu, còn học được nhiều tri thức. Chờ ngươi có phong hàm hồn sư, quốc gia mỗi tháng đều phát cho ngươi tiền bổ trợ, đến lúc đó cuộc sống gia đình ngươi cũng có thể tốt hơn một chút."

Đường Tam dù sao đây cũng là lần thứ hai làm người, nghe lão Kiệt Khắc nói tâm tình cũng đã từ từ khôi phục bình thường, trong lòng đối với khát vọng thế giới bên ngoài cũng khó nhịn nổi, hỏi:"Kiệt Khắc gia gia, ngài có thể nói cho ta chuyện học viện được không? Đó cuối cùng là địa phương nào?"

"Học viên đương nhiên là nơi để học tập...." Lão Kiệt Khắc kiên nhẫn vì Đường Tam giải thích. Lão đối với hồn sư cũng chỉ hiểu được chút ít mà thôi, cho nên giải thích cũng không rõ ràng. Đường Tam hiểu được những tri thức này bản thân cũng chỉ có thể chậm rãi lục lọi trong học viện, nhất là về hồn thú, hồn hoàn gì gì đó.

Cả đoạn đường đi người hỏi người trả lời hoàn toàn quên mất bên cạnh còn một người nữa tồn tại. Kiệt Long thật bất đắc dĩ....

Từ Thánh hồn thôn tới Nặc Đinh thành cũng không xa, ba người đi bộ chỉ mất nửa ngày thời gian, trên đường đơn giản ăn chút lương khô, tới buổi chiều xa xa đã có thể chứng kiến thành tường.

Mặc dù Nặc Đinh thành cũng không tính là thành thị lớn, nhưng bởi vì cách biên giới Thiên Đấu đế quốc rất gần cho nên thành tường kiến tạo cũng rất dày. Ba người giống như những người đi đường khác sau khi tiếp nhận kiểm tra xong trực tiếp tiến vào trong thành.

"Tiểu Tam, tiểu Long! Đợi gia gia đưa các ngươi tới học viện ta sẽ quay trở về, hai người các ngươi tại học viện cần phải nghe lời lão sư nói, ngàn vạn lần không nên tự tiện rời học viện. Đợi sau khi chấm dứt học kỳ gia gia quay lại đón các ngươi, khi đó không sai biệt lắm cũng qua một năm."

Kiệt Long liền lên tiếng "gia gia người quên là ta sẽ đến Vũ Hồn Điện để học tập à, nhưng có lẽ chắc các học viện không sai lệch lắm". Kiệt Khắc liền mới chợt nhớ ra a "xin lỗi gia gia quên mất ngươi đặc biệt hơn haha".Đường Tam dù sao cũng là lần đầu tiên rời nhà, trong lòng cũng có chút bối rối, hạ ý thức nói: "Kiệt Khắc gia gia, ngài tại sao lại rời đi nhanh như vậy?"

Lão Kiệt Khắc cười khổ nói:" Lữ quán không phải là nơi những người nghèo khổ như chúng ta có thể ở lại. Các ngươi nhất định không được phụ kỳ vọng của ta, đợi gia gia lần sau cùng hai ngươi gặp lại, hy vọng hai người các ngươi đã thành hồn sư, như vậy Thánh Hồn thôn chúng ta cũng vì các ngươi mà tự hào." Lúc này sau khi đưa Đường Tam vào học viện xong thì cậu cũng liền đi đến Vũ Hồn Điện một mình để cho lão Kiệt Khắc trở về nghỉ ngơi, đến nơi thì liền bị hai tên lính canh cửa cản lại.

"Dừng lại, tiểu tử, nơi này là Vũ hồn điện, không được phép tự tiện xông vào." Tên lính canh cao to bên phải lên tiếng nói.

Hai gã lính canh cửa nhìn qua đều cỡ hai mươi tuổi, hồn lực ba động trên người rất yếu, đều chưa đạt tới Hồn sư cấp bậc.

"Ta đến từ Thánh Hồn Thôn hôm nay đến đây là để gia nhập vào Vũ Hồn Điện." Kiệt Long ngẩn đầu lên nhìn lính canh nói.

Nghe vậy hai gã lính canh ngạc nhiên nhìn nhau, bất quá rất nhanh liền bình tĩnh lại, tên lính lúc nãy nhìn Kiệt Long, nói: "Hiện tại đã hết giờ làm việc, ngày mai các ngươi lại đến."

"Cái gì? Hết giờ? Lúc này trời vẫn còn ban ngày a." Kiệt Long bất ngờ nhưng cũng giả vờ buồn.

Kiệt Long bất đắc dĩ, đi lên, nói: "Thật sự không được sao? Ta đều đã mất công đến đây, hay là để cho ta vào đi, dù sao cũng không mất bao lâu thời gian."

"Cái này...." Hai tên lính canh thoáng chần chờ, đã có lúc này từ bên trong đi ra một người quen.

Hai tên lính canh liền đối với người từ bên trong đi ra khom người chào hỏi."Tôn kính chiến hồn Đại sư.."

Tố Vân Đào nhíu mày nhìn Kiệt Long, như nhớ ra, lập tức nói: "Ngươi là... Kiệt Long, lúc ở Thánh Hồn thôn được lão Kiệt Khắc đưa đến sau cùng có tiên thiên mãn hồn lực cùng vũ hồn Xà Mâu kia sao?"

Tuy Kiệt Long có chút biến hoá so với trước, nhưng vẫn là nhận ra hắn, dù sao hắn cũng là cùng lúc trước Đường Tam hai người đều có tiên thiên mãn hồn lực.

Kiệt Long nhìn hắn, gật đầu: "Đúng vậy, là ta..."

Hai tên lính canh nghe đến Tiên thiên mãn hồn lực cũng là khϊếp sợ, phải biết, trên đại lục tiên thiên mãn hồn lực cho dù là các đại tông môn cũng không có mấy, lập tức ánh mắt đối với Kiệt Long liền khác đi, hiện lên vô cùng hâm mộ.

"Ngươi đã có quyết định, muốn đến đây để gia nhập vào Vũ hồn điện sao?." Tố Vân Đào miệng cười tươi rói, hỏi.

"Dạ đúng vậy ạ thưa ngài." Kiệt Long lịch sự trả lời."Vậy được hiện tại ngươi đi đường xa thôi thi ghé qua nhà ta tạm thời ở lại đi ngày mai rồi ta sẽ dẫn ngươi đi đến Vũ Hồn Thành."

"Dạ Đại sư."

Nói xong Kiệt Long đi về nhà của Tố Vân Đào để tạm nghỉ ngơi, cậu khá bất ngờ suy nghĩ " không ngờ nghề hồn sư ở đây lại cao quý như vậy còn được ở biệt thự nữa chứ." Tối đó cậu tranh thủ ghé vào không gian của mình cậu hài lòng vì đã sắp xếp ổn thỏa xong, thảo dược cậu trồng cũng đã có thể thu hoạch được nhưng cậu vẫn để đó, sau đó cậu trở về tranh thủ đi ngủ sớm.