Chương 8: Tiền cốt truyện

Điểm xuất phát giống nhau, vì mọi người đều có chung một bí mật cho nên Mặc Vân tương đối thả lỏng, với cả tại Đấu La Đại Lục muốn hoạt động một mình thật sự rất khó khăn, ít nhất là với thực lực hiện tại của cậu còn chưa sợ Đường Vũ với Hắc Chí Tôn có thể làm gì.

“Vạn năm hồn hoàn???” Đường Vũ bật thốt, coi như có là song sinh võ hồn cũng phải ở cấp bảy mươi trở đi mới có thể phụ gia cho hồn hoàn đầu tiên của võ hồn thứ hai vạn năm hồn hoàn.

Nếu là ở thời kỳ Truyền linh tháp hoạt động, vạn năm hồn hoàn từ cái đầu tiên cũng là ở hậu kỳ thăng linh mới sở hữu được.

“Tiểu Vân, cậu đây là muốn phá game đấy à!” Hắc Chí Tôn cạn lời nói, cậu với Đường Vũ phải mất bao nhiêu công sức mới có thể bắt đầu hồn hoàn đầu tiên từ ngàn năm cấp độ.

Tên ngốc này vậy mà có vạn năm hồn hoàn, nói cách khác… cả thể chất lẫn tinh thần lực đều tuyệt đối không đơn giản.

“Đúng rồi, tiền cốt truyện, là bối cảnh ngẫu nhiên lúc tạo nhân vật đúng không?” Đường Vũ lúc này mới quay lại chủ đề chính.

“Ừm, tiền cốt truyện tỷ lệ ra rất hiếm, và ở trong trò chơi chỉ khái quát nội dung tiền cốt truyện mà thôi, còn tớ lại thật sự đã trải qua hàng trăm năm ở Đấu La Đại Lục này” Mặc Vân gật đầu.

“Hàng trăm năm? Cốt truyện của hồn thú?” Hắc Chí Tôn lập tức nghi vấn.

“Đúng vậy, cốt truyện từ hồn thú, bởi vì thể chất và tư bản khởi đầu của hồn thú cho nên hồn hoàn đầu tiên của tớ mới là vạn năm, có điều ký ức về thời gian trước đang bắt đầu mơ hồ dần” Mặc Vân gật đầu thừa nhận, tiền cốt truyện đang trở thành một mảng thông tin thay cho ký ức, nó là một phần của hệ thống giúp cho người chơi không bị quá mức nhầm lẫn giữa bản thân và nhân vật.

“Tỷ lệ hiếm như vậy mà vẫn gặp phải, nghe nói cốt truyện kiểu này thường rất nguy hiểm, thời gian qua còn ổn chứ?” Hắc Chí Tôn tán thán nói, sau đấy quan tâm hỏi

“Vẫn ổn, ít nhất là cho tới bây giờ, những người khác không xuất hiện tại Sử Lai Khắc thành sao?” Mặc Vân gật đầu.

“Bọn họ không tới, thời gian gia nhập cốt truyện ở đây đã sắp hết, có lẽ bọn họ đã gia nhập cốt truyện khác rồi” Đường Vũ lắc đầu nói về tình hình hiện nay.

Như vậy xem ra cốt truyện ở tại Sử Lai Khắc học viện chỉ có ba người bọn cậu, tranh thủ thời gian trước khi nhập học, bọn họ bắt đầu thảo luận về trò chơi.

Cách thức để trở về thế giới thực hiện tại vẫn không rõ, cột kinh nghiệm của bọn họ cũng biến mất, tất cả mọi người đều phải tu luyện một cách quy củ giống người bình thường.

Bị thương cũng không có tỷ lệ giảm đau, ngược lại cảm giác rất chân thật.

Tất cả mọi người đều xác định rõ, thế giới này đối với bọn họ hiện tại là một thế giới chân thật, không phải là nơi mà người chơi chết rồi liền có thể hồi sinh.

Đường Vũ là 26 cấp Cường công chiến hồn sư, võ hồn là Lam Ngân Vương, thực vật hệ võ hồn.

Hắc Chí Tôn là 28 cấp Cường công chiến hồn sư, võ hồn là Tử Lôi Chùy, khí võ hồn.

Xuất phát võ hồn của Đường Vũ là Lam Ngân Thảo, và võ hồn của Hắc Chí Tôn là Thiết Chùy, có điều hoàn thành chuỗi nhiệm vụ người mới, đạt được thành tích ưu dị mới tiến hóa lên thành hình thái hiện tại.

“Lam Ngân Vương võ hồn, Tử Lôi Chùy võ hồn, nhìn sơ qua thì đúng là không có gì đặc biệt a!” Mặc Vân cẩn thận đánh giá, nếu không phải được hai người Đường Vũ nói chắc là Mặc Vân cũng không để ý.

Vì Lam Ngân Vương cũng khá giống Lam Ngân Thảo, mà Tử Lôi Chùy cũng tương đối giống một cái Thiết chùy bình thường.

“Võ hồn của Tiểu Vân là Tinh linh vương a, hèn gì tớ cứ cảm giác bị đè ép” Đường Vũ cảm nhận được thoáng qua cảm giác chấn áp đến từ Mặc Vân.

“Mà khoan, đẳng cấp hiện tại của cậu đủ điều kiện để gia nhập Sử Lai Khắc chứ?” Hắc Chí Tôn đột nhiên hỏi

“À… vừa vặn, hiện tại tớ đẳng cấp là 16, võ hồn Tinh linh vương, giai đoạn đầu là khống chế, giai đoạn sau kiêm phụ trợ hồn sư” Mặc Vân cười giải thích.

“Nhưng mà cậu định vác cái vạn năm hồn hoàn này vào Sử Lai Khắc sao?” Đường Vũ nghi hoặc hỏi

“Tất nhiên là không rồi, nhìn này!” Mặc Vân thì thầm trong miệng vài câu chú ngữ gì đấy, lập tức diện mạo và màu sắc hồn hoàn thay đổi.

Từ một cái xinh đẹp tinh linh hóa thành mái tóc ngắn, diện mạo bình thường ở kiếp trước Mặc Vân.

Khí tức đều bị ẩn giấu rất kỹ càng, đến mức mà Hắc Chí Tôn cũng khó lòng nhận ra được khác biệt.

“Phải rồi, dành cho hai người, Thiết Hạch Lôi Vân Hoa, cùng với Sinh Mệnh Tương Liên Thảo” Mặc Vân đột nhiên từ trong trữ vật hồn đạo khí lấy ra hai nhánh hoa.

Đều là tiên thảo, khí tức tỏa ra khá dồi dào, nếu là người bình thường sợ là không cầm lòng được.

“Cậu tới Băng hỏa lưỡng nghi nhãn rồi?” Hắc Chí Tôn hỏi

“Lợi hại a!!!” Đường Vũ cảm thán.

“Đúng vậy, hiện tại chỉ có hai nhánh cây này có tác dụng với bọn cậu thôi, với cả tiên thảo đối với người chơi chúng ta không có tác dụng tăng tu vi, nó chỉ có thể ở tỷ lệ nhất định cải thiện võ hồn cho bọn cậu thôi” Mặc Vân gật đầu trả lời.

“Vậy thì bọn này không khách khí, sau này có gì trả lại sau” Hắc Chí Tôn không hề do dự mà nhận lấy, bọn cậu biết chỉ có lẫn nhau trở nên mạnh mẽ mới tìm ra được lý do bảy người xuyên tới đây.

Đường Vũ cũng cầm lấy nhánh tiên thảo cho mình, sau đấy vui vẻ trở về phòng hấp thu.

Tuy nói là không tăng lên tu vi, nhưng lại có thể cải thiện cơ thể kinh mạch, từ đó tu luyện trở nên dễ dàng hơn.

Trong thời gian mấy ngày trước khi nhập học, Mặc Vân liền phụ trách quan sát hai người hấp thu tiên thảo.

Ở trước nhập học một ngày, Đường Vũ liền tỉnh dậy.

“Haha! Tiểu Vân, tớ cảm giác áp bức đã giảm nhẹ đi nhiều rồi a!” Đường Vũ hưng phấn nói

“Tất nhiên rồi, hiện tại tớ là một hoàn Hồn sư, lại thêm huyết mạch của cậu lên cao, nếu là đồng cấp thì… hmm!” Mặc Vân cũng chống tay lên nói

“Rồi… võ hồn của cậu bây giờ?” Chú ý đến sự thay đổi của Lam Ngân Vương, Đường Vũ liền kêu

“Tiến hóa rồi, trở thành Lam Ngân Hoàng!” Đường Vũ cười nói

Chính là lúc này Hắc Chí Tôn cũng thức tỉnh, võ hồn Tử Lôi Chùy của cậu ta lại thêm nhiều cái hoa văn kỳ lạ, về tổng thể không thay đổi gì lắm? Chẳng lẽ là tiến hóa thất bại?

Nhìn biểu cảm thương hại của Đường Vũ với Mặc Vân, Hắc Chí Tôn liền biết hai đứa ngốc này đang nghĩ gì

“Tử Lôi Long Chùy, võ hồn của tớ đã chạm tới Cực hạn chi lôi rồi!” Hắc Chí Tôn không dài dòng giải thích

“A! quao!” Mặc Vân và Đường Vũ ở bên vỗ tay chúc mừng, biểu cảm hết chi vui mừng.

“Ôi…”