Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đấu La Đại Lục Người Chơi

Chương 47: Ôi, quay lại!

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Này, mấy đứa vừa rồi thảo luận cái gì vậy?” Ách Đan vẫn là nhịn không được hỏi thăm ba đứa nhỏ, giống như bọn chúng vừa rồi nói chuyện rất nhiệt tình, nhưng ông nghe không thấy được.

“A, chỉ là nói về mục tiêu đi săn lần này thôi, không biết chúng ta còn bao lâu nữa mới tới phạm vi ngàn năm hồn thú” Mặc Vân cười giải thích.

Mặc dù rằng ba người bọn họ có thể tự mình đi săn hồn hoàn, nhưng rất phiền phức, hơn nữa gặp quá mạnh hồn thú sẽ không kịp xử lý.

Đừng nghĩ rằng vừa rồi thuận lợi như vậy liền có nghĩa vào sâu sẽ không có nguy hiểm.

Cách mà Hắc Chí Tôn dùng lôi điện để tấn công nghe thì rất bá đạo, nhưng thật chất vị trí tấn công cực kỳ cố định, nếu lấy võ hồn làm đơn vị thi triển thì chủ yếu dùng để oanh tạc mà thôi.

Nhưng cũng phải nói, nếu thật sự thi triển toàn lực, Phòng ngự hình Hồn tông sợ rằng sẽ bị Hắc Chí Tôn kỹ năng đập vỡ nát, không chỉ là thể chất, mà là cả tinh thần.

Ách Đan không hỏi được gì cũng không nổi giận, ai cũng có một chút bí mật, ông chỉ là lão sư, hai bên gặp mặt không được mấy lần, không thể ép người khác moi tim móc phổi ra cho ông được.

“Cơ mà, công nhận mấy đứa biết hưởng thụ ghê!” Ách Đan cắn lấy miếng thịt nướng, ba đứa nhỏ này hoàn toàn không thiếu kinh nghiệm dã ngoại.

Cỏ độc, thực vật hình hồn thú đều bị xử lý gọn gàng.

Tập kích bọn nhỏ Ám Ảnh Thú cũng bị bắt gọn, giống như ba đứa nhỏ đang đi dạo trong nhà vậy, hoàn toàn không thấy cảm giác nguy cơ.

Đến buổi tối, Mặc Vân và Đường Vũ thuận tiện quải lấy một con Mộc Trư, kế tiếp Hắc Chí Tôn xử lý rồi đem đi nướng.

Bên trong trữ vật hồn đạo khí của ba đứa rốt cuộc trang cái gì vào bên trong, tại sao lại mang đồ nấu ăn đi theo?

Bình thường không phải là nên mang lương khô hay đồ vật thiết yếu thôi sao?

“Khuya rồi sao? Như vậy phân công ra gác đêm vậy, mỗi người hai tiếng cho tới sáng?” Mặc Vân đưa ra đề nghị

“Tán thành, vậy tớ hai giờ đầu tiên!” Đường Vũ tiên phong đi trước, bọn họ không có khái niệm nhường nhịn con gái.

Vừa rồi không có ra tay quá nhiều, nhưng Mặc Vân và Hắc Chí Tôn đều lập tức tiến vào trạng thái minh tưởng, nếu khôi phục hồn lực xong thì tiện thể tu luyện luôn.

Ách Đan còn định dặn dò vài câu, ai ngờ bọn nhỏ vừa nhắm mắt liền đã bắt đầu tu luyện, tốc độ tập trung rất nhanh, có vẻ bọn chúng hoàn toàn tin tưởng đồng bạn còn lại.

Nhìn về phía duy nhất còn tỉnh, Đường Vũ không có ngồi yên, ngược lại tiến tới một gốc cây gần đấy chạm vào

‘Con bé đây là làm gì?’ Ách Đan hiếu kỳ nhìn

“Trả lời ta, Lam Ngân Thảo, bất cứ tồn tại nào ở phạm vi gần đây xuất hiện, báo cáo!” Đường Vũ nhỏ giọng thì thầm, nhưng lần này Ách Đan nghe rất rõ.

Trực tiếp mệnh lệnh cho loài thực vật trải rộng khắp nơi, Đường Vũ mái tóc lúc này chuyển sang màu xanh lam nhàn nhạt.

Ngồi xung quanh chỗ Đường Vũ đang đứng, lập tức cảm giác thấy sinh mệnh lực có một chút dao động nhỏ, hơi nồng đậm hơn.

Ách Đan càng lúc càng tò mò, rốt cuộc ở trong đợt sát hạch bọn trẻ này còn giấu bao nhiêu át chủ bài chưa dùng.

Ước chừng hơn một tiếng đồng hồ sau, Đường Vũ xoay người, ánh mắt của cô như phát sáng, cô lập tức nhìn về phía trước, cách nơi bọn họ ngồi không xa lắm nói

“Lão sư, ở bên trái ngài, năm trăm mét, một con bốn ngàn năm hồn thú chuẩn bị tấn công, phiền phức lão sư rồi!” Đường Vũ đối với Ách Đan nói

Cũng không phải là bảo Ách Đan lão sư ra tay đánh đuổi đối phương, chỉ cần thả ra một chút uy áp là đủ.

Ách Đan tất nhiên là phát hiện ra vật nhỏ này, nhưng mà Đường Vũ có thể nói chính xác như vậy, thật sự phi thường.

“Tốt” Gật đầu nhẹ, xem như đồng ý.

Ở sau lượt canh gác của Đường Vũ, Hắc Chí Tôn và Mặc Vân không gặp phải bất cứ hồn thú nào định tập kích nữa.

Bọn họ cũng không thi triển cái gì kỳ lạ, sáng sớm hôm sau, bốn người liền tiếp tục đi sâu hơn.

Lần này Ách Đan không có lẫn trốn đi, bởi vì ông biết kiểm tra lực phán đoán và kinh nghiệm tụi nhỏ là quá không cần thiết.

Một ngày lộ trình, đến rồi một nơi cây cối khá là thưa thớt, càng vào sâu bên trong, tần suất gặp phải hồn thú cấp cao liền nhiều hơn.

Khác với lần Mặc Vân dẫn đường, lần này bọn họ không có mục tiêu rõ ràng, đâm thẳng lên xem xem liệu có gặp được hồn thú thích hợp không

“Phạm vi này hồn thú bắt đầu xuất hiện từ bốn đến năm nghìn niên kỷ cấp độ rồi!” Hắc Chí Tôn dừng lại nói, ý của cậu là không cần tiến thêm vào quá sâu nữa.

Gặp phải vạn năm hồn thú sẽ khá mệt, tất nhiên là có Ách Đan lão sư sẽ không sao, nhưng dám cá ông ấy chỉ đứng xem bọn cậu chiến đấu thôi.

Rục rịch!

Tiếng bụi cỏ ở gần đấy vang lên, một con ngàn năm Nhu Cốt Thỏ bất ngờ phóng tới, bất quá ba người Mặc Vân lại không tấn công.

Bởi vì con Nhu Cốt Thỏ này bọn họ đã sớm phát hiện, nó cũng không tỏ địch ý với bọn cậu, gϊếŧ chết con Nhu Cốt Thỏ này không mang lại lợi ích gì cả.

Điều quan trọng là, ở đằng xa xa bên kia, có một tồn tại đáng sợ hơn đang lao đến!

Đấy mới là thứ dọa sợ Nhu Cốt Thỏ ngàn năm hồn thú, Ách Đan cũng bật phóng lên cao để tiện quan sát

“Tới rồi, là một con… ba ngàn năm Ám Kim Khủng Trảo Hùng!” Ách Đan nói chuyện giật gân

“Làm sao giờ? Né đi?” Đường Vũ hỏi ý kiến hai người bạn của mình, bọn cô không dự định đối đầu với loài hồn thú này đâu.

“Tất nhiên rồi, rời khỏi đây thôi!” Mặc Vân và Hắc Chí Tôn gật đầu, bọn họ còn không có điên mà đùa giỡn con Ám Kim Khủng Trảo Hùng này.

Ngàn năm Ám Kim Khủng Trảo Hùng có thể sánh bằng vạn năm hồn thú, ba ngàn năm niên kỷ, liền là bình thường ba vạn năm hồn thú!

“Hắc hắc, nếu tớ vẫn còn chưa hấp thu hồn hoàn thứ ba, ngược lại có thể khıêυ khí©h nó một đợt!” Hắc Chí Tôn vừa chạy vừa cười.

Còn đang chờ đợi một màn chiến đấu xuất sắc, Ách Đan nhìn tụi nhỏ bỏ mình lại chạy đi, hơn nữa chạy còn thật dứt khoát liền đơ ra.

Lực phán đoán của ba người Mặc Vân rất cao, không có liều mình đi đối mặt Ám Kim Khủng Trảo Hùng, nhưng bọn họ quên rằng có lão sư đang ở đây ư?

“Ôi, tụi nhỏ, đánh một trận coi, có ta ở đây mà…!!”

“Ôi, quay lại ngay!!!”

Ách Đan hô to, ông vừa nghĩ rằng đây là cơ hội thích hợp rèn luyện khả năng chiến đấu cho ba đứa nhỏ.
« Chương TrướcChương Tiếp »