Chương 18: Mạn Đà La Xà

Nhóm ba người Mặc Vân đi vào bên trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm tương đối thông thuận, hầu như chỉ gặp mười năm tới trăm năm hồn thú, bởi vì Mặc Vân lựa chọn con đường rất an toàn.

Cậu quá quen thuộc với hoàn cảnh trong khu rừng, lần này lựa chọn chiến đấu cũng tính toán tới hang ổ của mình.

Bất quá ngay khi vừa tới căn nhà cũ của cậu, Mặc Vân liền trầm mặc, một cảm giác nổi giận xông lên đầu

“Tiểu Vân?” Đường Vũ cũng cảm nhận được cảm xúc khó chịu đến từ Mặc Vân.

“…. Có chuyện gì sao?” Hắc Chí Tôn nghi hoặc nhìn về gốc cây cổ thụ lớn trước mặt, nơi này giống như đã trải qua công kích mạnh mẽ.

Một nửa thân trên của cây cổ thụ đã đổ xuống, còn có không ít dấu tro tàn của ngọn lửa để lại.

Xung quanh nơi này không có mấy cái hồn thú tới gần, rốt cuộc là điều gì đã làm Mặc Vân nổi giận như vậy?

“Đây là.. nhà của tớ” Mặc Vân tiến tới, đưa tay sờ lấy phần gốc cây còn sót lại, nhắm mắt cảm thụ sinh mệnh bên trong.

Đã hao cạn sức sống cây cổ thụ cứ như vậy bắt đầu tróc vỏ, một mầm non bé nhỏ bắt đầu mọc ra ở giữa gốc cây.

Cũng không biết khi nào nó mới có thể trưởng thành một lần nữa, nhưng Mặc Vân tuyệt đối sẽ không tha thứ cho kẻ nào phá hủy nhà của mình.

“Hắc Long Vương…. Đế Thiên!” Mặc Vân cau mày khuôn mặt lạnh lẽo đến đáng sợ cảm nhận khí tức còn sót lại của chúa tể nơi này.

“Là cái hồn thú được xưng là Thần thú đó?” Hắc Chí Tôn hỏi

“Đáng sợ thật đấy, nhìn vết tích xung quanh đi, không có hồn thú nào dám lại gần luôn” Đường Vũ cảm thán, cô liền dùng Lam Ngân Hoàng võ hồn của mình thúc đẩy Lam Ngân Thảo phát triển, đỡ bớt đi phần nào tình cảnh hoang tàn tại đây.

Mặc Vân thở ra một hơi, lấy lại bình tĩnh lắc đầu

“Trước đừng quan tâm cái này, chuyện lần này tớ sẽ tính sổ sau vậy” Nói dứt lời, Mặc Vân liền bắt đầu di chuyển.

Đường Vũ và Hắc Chí Tôn nhìn nhau một chặp, sau đấy cũng vội vàng đuổi theo, nơi này Mặc Vân am hiểu rõ hơn bọn cậu nhiều.

Dù đã từng là người chơi trước kia, nhưng so với đã ở đây hàng trăm năm Mặc Vân mà nói vẫn là kém xa.

Bọn họ lách qua vài ngã rẽ, cuối cùng dừng chân tại trước một khu vực tương đối ẩm ướt, cây cối cũng khá dày đặc, nơi này rất thích hợp cho nhiều loại hồn thú ẩn nấp.

“Là nơi này?” Đường Vũ nghi hoặc hỏi

Hắc Chí Tôn tập trung quan sát, sau đấy hướng tầm nhìn về phía một bụi cây tương đối xa ở bên trái

Không phải là một loài hồn thú quá mức bá đạo, miễn là không phải thực vật hình hồn thú, vậy thì loài xà tương đối quen thuộc với Mặc Vân.

“Mạn Đà La Xà ngàn năm?” Hắc Chí Tôn ngạc nhiên nói, Mạn Đà La Xà tu luyện tới ngàn năm cấp bậc thật đúng là hiếm thấy.

“Đúng vậy, nó có một số hồn kỹ quen thuộc bao gồm Quấn quanh, Phóng độc, Đột tiến, tương đối đơn giản đúng không?” Mặc Vân gật đầu nói

Vừa dứt lời, cả ba người liền triệu hồi võ hồn của mình, Đường Vũ và Hắc Chí Tôn mỗi người dâng lên hai vòng màu tím hồn hoàn.

Dưới chân Mặc Vân hiện lên màu đen hồn hoàn, không cần nói nhiều, cả ba tách ra.

“Vây tỏa” Hồn kỹ ngàn năm đầu tiên của Đường Vũ, thật nhiều Lam Ngân Hoàng màu xanh lam nhạt mọc lên, quấn lấy khắp nơi con Mạn Đà La Xà đang trườn.

Nhận ra bản thân bị nhắm tới, Mạn Đà La Xà liền lập tức kích động Đột tiến, vội vàng muốn tấn công.

Đối thủ của nó chỉ là ba cái nhân loại bé nhỏ mà thôi, Mạn Đà La Xà há cái miệng lớn hướng về chỗ Đường Vũ

“Con rắn ngoan, ngươi nghĩ Lam Ngân Thảo của ta dễ đứt vậy sao?” Đường Vũ không hề sợ hãi mà đứng nhìn Mạn Đà La Xà lao tới.

Cách khoảng tầm hai mươi mét, cả người Mạn Đà La Xà bị đứng lại, Lam Ngân Thảo bao quanh người nó, làm cho con rắn không thể di động được nữa.

Phần đuôi bị khóa chặt, Quấn quanh không thể phát độc, như vậy liền sử dụng Phóng độc

“Tinh linh ngữ” Mặc Vân ở đằng sau gọi ra một cơn gió thổi bay độc tố của Mạn Đà La Xà.

“Cảm ơn a!” Đường Vũ cười cười nói, tiếp đến liền dùng sức nắm bàn tay lại, vung mạnh, lập tức Mạn Đà La Xà bị ném đi

“Hồn kỹ thứ hai: Hạt ký sinh”

Lập tức khắp người con rắn mộc lên thật nhiều đóa hoa màu xanh lam, xinh đẹp đến bất ngờ, có điều để tạo nên vẻ đẹp này, chính là sinh mệnh của Mạn Đà La Xà bị rút cạn.

“Lôi Chấn” Cầm lấy Tử Lôi Long Chùy đứng chờ nãy giờ, vừa thấy Mạn Đà La Xà bị ném tới liền không do dự quất mạnh vào người con rắn.

Sấm sét tê liệt kèm theo sức bộc phá kinh người của Hắc Chí Tôn, Mạn Đà La Xà lần nữa bị đập văng.

“Tinh linh ngữ” Mặc Vân triệu hồi một khối nước, sao đấy biến nó thành một con dao sắc bén phóng tới.

Hướng về phần cổ của Mạn Đà La Xà, lúc này đối phương đã là một con rắn sắp chết, không còn sức lực để phản kháng.

Cái đầu bị chặt đứt văng sang một bên, phần thân lại lăn lốc ở bên còn lại, từ đầu của Mạn Đà La Xà hiện lên một vòng màu tím hồn hoàn.

Ngàn năm hồn thú cứ như vậy bị gϊếŧ chết một cách đơn giản, nhẹ nhàng đến mức người khác khó lòng tin tưởng.

“Thành công!” Đường Vũ duỗi người cười nói

“Khá dễ dàng a” Hắc Chí Tôn gật đầu thu hồi võ hồn.

Bởi vì mục tiêu là một con nhỏ yếu lại thiếu thốn lực công kích Mạn Đà La Xà, cho nên trận đấu kết thúc nhanh hơn bọn cậu tưởng.

“Tiểu Vũ, Tiểu Tôn, tớ ngưng tụ hồn hoàn, thủ hộ một chút” Mặc Vân lúc này thở nhẹ một hơi, không ngờ rằng lần này tấn cấp đơn giản như vậy.

Cũng đúng, có hai cái đồng bạn đáng tin cậy giúp đỡ, đánh bại một con mới hơn ngàn năm Mạn Đà La Xà cũng thật bình thường.

Ngồi xếp bằng, cảm thụ hạn chế từ đẳng cấp đang dần mở rộng ra, cùng với âm thanh của hệ thống truyền vào bên tai

[Hoàn thành Sự kiện tấn cấp Đại hồn sư ]

[Có thể tiến hành ngưng tụ hồn hoàn]

Xung quanh chỗ ngồi của Mặc Vân lập tức cây cỏ bắt đầu phát triển, diện mạo cũng trở về nguyên bản, huyền bí và xinh đẹp mái tóc dài xõa lên phần lưng rộng, đôi cánh mỏng mơ hồ ở đằng sau như ẩn như hiện.

Vòng hồn hoàn đầu tiên xoay tròn xung quanh Mặc Vân, hồn hoàn thứ hai bắt đầu dâng lên, từ mười năm cấp độ, lên tới trăm năm, sau đấy ngàn năm.

Cuối cùng màu đen hồn hoàn thứ hai đã hiện hình, bắt đầu từ màu đen lẫn chút tím, sau đấy dần dần trở thành màu đen thuần túy.

‘Đing’

‘Đing’

Đường Vũ và Hắc Chí Tôn cũng nhận được phần thưởng, đến lượt Mặc Vân thủ hộ, hai người bọn họ hấp thu Hồn lực chúc phúc.