Sắc trời lúc này nắng lên cao, nhưng Đường Tam vẫn chưa trở về. Tệ thật, hiện giờ nàng không thích hợp để nấu cơm, lại không thể cử động quá mạnh, giống như một con búp bê sứ, động là vỡ nát.
Diệp Phi Linh cắn cắn môi, bước chân tìm tới khu vực bốc hơi nước kia. Thời gian mà Độc Cô Bác để cho hai sư huynh muội thật sự gấp, trong không gian của nàng tuy rằng có thảo dược điều chế, nhưng cái chính để giải độc phải là hai cái bó tiên thảo chí dương chí âm kia, Đường Tam có thể đã phát hiện ra chúng, chỉ là không biết hắn có phục dụng luôn không.
Nhìn tình huống không gian, chỉ cần còn một chút rễ nàng cũng phải mang hai bó đó về. Đem vào không gian dưỡng, sau đó lại đem trồng ở băng hỏa lưỡng nghi nhãn, dưỡng dục một thời gian là lại có hai bó tiên thảo mới.
- Sư muội, ta tìm được rồi!
Đường Tam nhìn cước bộ Diệp Phi Linh, trong lòng không khỏi ấm áp. Nàng bị thương nặng như vậy nhưng vẫn đi xung quanh, xem chừng là lo hắn không trở về.
Địa hình nơi này khá phức tạp, Đường Tam tạm thời nhớ sơ qua dược thảo trong phiến rừng, cũng chuẩn bị điều chế thuốc giải cho Độc Cô Bác.
- Sư huynh, ngươi chắc chắn có thể giải được độc của hắn ư? Muội chỉ sợ độc của hắn ngấm quá nặng, nhất thời chúng ta không thể trị hết được!
- Nơi này có tiên thảo, nếu hắn không thể trị khỏi, như vậy thì để hắn dùng tiên thảo! Đừng quá lo lắng, ta sẽ điều chế dược, muội yên tâm luyện Huyền Ngọc Thân là được!
Đường Tam nghĩ nghĩ, nói. Độc của lão độc vật kia muốn trị khỏi trong hai ba ngày là điều không thể nào, chỉ có thể dưỡng vài tháng, thậm chí vài năm cũng có thế.
Tình huống của Độc Cô Nhàn hắn cũng có nghĩ đến, chính là bởi vì cô ta độc tinh thuần hơn, hoặc là đã ăn cái thiên tài địa bảo gì đó mà sống sót, hiện tại còn chưa có phát tác.
Diệp Phi Linh trong lòng cảm thấy ấm áp, lặng lẽ đưa cho Đường Tam một cái túi. Bên trong túi là mấy loại dược thảo, một phần trong số đồ điều chế giải dược của Độc Cô Bác.
Vốn là những thứ này lần trước đi cùng hắn mua thêm, định là để tới lúc đến học viện mới thì trồng xuống dưỡng cho sư phụ bồi bổ thân thể. Dược thảo này là dược thảo cấp thấp, độc xà của Độc Cô Bác rất liệt, không chắc đã dùng được.
Đường Tam cầm Bạch Cốt Cơ Băng Thảo, không nghĩ ra dùng nó điều chế rồi để vào đâu được. Nơi này không có cái chậu to, hắn cũng không thể ra ngoài, ủy khuất sư muội phải nhịn đau mấy hôm.
Diệp Phi Linh chưa bao giờ nghĩ sẽ có tình huống này xảy ra, cho nên nàng cũng không chuẩn bị. Trong không gian còn có một cái nồi thật to đó, chẳng lẽ lại ngồi vào nồi?
Chính mình bị hình ảnh tưởng tượng dọa cho phát sợ, Diệp Phi Linh thu hồi suy nghĩ, cẩn trọng nghe Đường Tam nói. Hắn đi qua phiến rừng này, phát hiện được cái gì cũng đều nói lại cho nàng nghe.
- Phi Linh, tình huống có chút đặc thù, không bằng ta điều chế Bạch Cốt Cơ Băng Thảo thành dạng uống, sau đó muội tới cái vực đất ở giữa Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn tu luyện, chờ ta tìm cách đòi một cái đỉnh ở chỗ Độc Cô Bác rồi lại chế thành dạng ngâm?
- Cũng được, dù sao muội cũng không gấp! Chúng ta còn trị cho Độc Cô Nhàn, đương nhiên Độc Cô Bác sẽ lấy thân hắn ra thử trước, huynh cứ từ từ điều chế giải dược cho hắn là được! Chỉ cần giải dược có hiệu quả, hắn đương nhiên sẽ không xuống tay đối với chúng ta!
Diệp Phi Linh đã nghĩ kỹ. Đường Tam gật đầu đồng ý, sau đó lấy đồ chế dược từ đai lưng.
Diệp Phi Linh ngồi ở bên cạnh hắn, ăn ý mà ghi vào bút ký. Nàng cùng Đường Tam có chung một phản ứng với độc dược, chỉ cần hắn chế thuốc nàng liền ghi công thức, sự quen thuộc cộng minh này đã hình thành từ năm năm trước, chính là bởi vì không cùng chung giường, cho nên cũng chỉ là mối cộng minh bằng hữu, nàng đối với hắn tuyệt không thể có tình cảm nam nữ gì đó.
Đường Tam đối với vị sư muội này rất hoan nghênh. Các ngươi có thể tìm ra ngoài tìm sư muội thích làm nũng, sư muội thích ăn hàng, sư muội thích mua sắm, tuyệt không thể tìm ra một sư muội thích làm ám khí và nghiên cứu độc dược giống như nàng.
Mất nửa ngày điều chế dược, tới khi đêm tối cũng chỉ làm ra được một bình sứ nhỏ, Đường Tam hơi chút bất mãn. Nơi này thiếu đồ nghề, bằng không nhất định sẽ làm ra được nhiều hơn cho sư muội.
- Sư huynh, mang ta tới đó đi!
Diệp Phi Linh nhìn hắn ôm lấy bình sứ, bàn tay nắm vạt áo hắn. Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn là thứ gì, nàng còn chưa được kiến thức, chỉ được Đường Tam chỉ dạy trên lý thuyết, căn bản không có cơ hội nhìn thấy. Trong đó ghi Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn không chỉ là nơi dưỡng vật, đối với thân thể con người cũng có những tác dụng đặc thù. Một khi loài người hoặc động vật tại Băng hỏa lưỡng nghi nhãn sinh sống, trong khoảng thời gian ngắn, thân thể sẽ chịu tác dụng của hai loại thuộc tính cực đoan trong thiên nhiên. Nếu không kịp thời rời đi, nhất định sẽ bạo thể mà chết.
Nhưng đối với những người như Độc Cô Bác mà nói lại là có lợi vô cùng. Cực nhiệt cùng cực hàn đối với độc đều có tác dụng khắc chế. Mà Băng hỏa lưỡng nghi nhãn loại này chính là thiên tài địa bảo, đối với độc vật khắc chế cực kì mãnh liệt, nếu không cũng không thể để cho các loại thực vật quý hiếm đồng thời sinh trưởng ở chỗ này.
- Đây mới chính là lý do vì sao Độc Cô Bác có thể trở thành Phong Hào Đấu La sao?
Diệp Phi Linh nhìn cái ao băng hỏa trước mắt, không nhịn được hỏi Đường Tam.
- Xác thực như vậy, thứ này khiến cho hắn áp chế được kịch độc, không những không chết mà còn trở nên cường đại!
Đường Tam ôm Diệp Phi Linh, đỡ nàng ngồi xuống khoảng đất trống giữa hai bên Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, cẩn thận vì nàng tìm một hòn đá kê lưng. Hắn không dám cho thêm chăn màn hay thứ gì khác, vì ở giữa hồ là cực hạn cực nhiệt, mấy thứ đó căn bản không có khả năng sử dụng.
Diệp Phi Linh mở nắp bình sứ, mùi thuốc nhàn nhạt, dịch thể trong suốt lóng lánh lại mang theo hơi lạnh, nàng vất vả ở khu vực giữa hồ một bên chịu đựng cái nóng như nắng hè 40 độ, một bên lại rét lạnh như trời đông âm 10 độ. Uống một ngụm, dịch thuốc lạnh lẽo từ từ tràn xuống dạ dày, mùi vị có thể nói là rất kinh, giống như ngươi ăn một túi sữa chua không có đường vậy, chua loét loèn loẹt.
- Chú ý cơ thể điều chỉ trạng thái, ta ra ngoài đây, chúc sư muội mã đáo thành công!
Đường Tam dặn dò nàng như vậy rồi rời đi. Hắn còn phải thử mấy thứ độc thảo khác, hơn nữa còn muốn làm đệ tam bảng ám khí: Diêm Vương Thϊếp.
Diệp Phi Linh đóng nắp chai thuốc nhét vào không gian, ngửa đầu nhìn trời.
Thành hay bại? Sống hay chết? Tất cả đều do ý trời!!!
Huyền Thiên Công chậm rãi chuyển động trong cơ thể, dược lực từ Bạch Cốt Cơ Băng Thảo bắt đầu tản ra, ngấm vào vết xương rạn.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!
Chỉ vừa mới bắt đầu đã là đau nhức kịch liệt, xương cốt như vỡ ra, đau đến thấu trời.
Diệp Phi Linh trán nổi gân xanh, đau nhức kinh khủng, không nhịn được mà hét lên thật to. Nàng tuyệt đối không thể tưởng tượng được bộ dáng mình lúc này đáng sợ cỡ nào, chỉ không thể ngừng hét lên, giống như một hành động vô thức để giải tỏa đau đớn.
Đường Tam sớm áng chừng được chuyện xảy ra, nhưng hắn biết, nghị lực của vị sư muội này không kém hắn chút nào, nhất là Tuyệt Học Đường Môn nàng còn thích hợp hơn hắn nhiều. Nếu có thể nói hắn là kẻ chăm chỉ mà thành tài, thì Diệp sư muội tuyệt đối là kẻ học thông biết thạo, tài năng hơn hắn nhiều lắm.
Nghe tiếng la hét kia, mặc dù nội tâm hắn có chút run rẩy, nhưng con đường của cao thủ thì phải chịu đựng được.
Hắn lạnh lùng mà quay đầu đi tìm kiếm dược thảo, không phải bởi vì không lo lắng, mà hắn tin rằng Diệp Phi Linh có thể làm được. Cho dù không thành công, nàng cũng sẽ không chết.
********
Diệp Phi Linh không biết đã trải qua bao nhiêu canh giờ, nàng trải qua đau đớn đến phát điên, có lẽ vì mệt mỏi quá mà ngất đi, khi tỉnh lại chỉ cảm thấy bụng thật đói.
Nhìn lại trong bình vẫn còn dư hơn nửa lượng thuốc, mồm miệng chua loét, nước bọt lại không tự chủ được trào ra. Mẹ kiếp, chẳng trách lý thuyết lại ghi là ngâm dược sẽ thẩm thấu tốt hơn, uống dược đặc như này công hiệu quá mạnh, chẳng những khó thừa nhận lại còn gây ra di chứng ảo giác sợ hãi.
- Mới trải qua một lần, ta cũng không thể thua kém mấy người họ được!
Lẩm bẩm một câu như vậy, nàng lại uống tiếp một ngụm. Tiếng la hét lại bắt đầu vang vọng cả phiến rừng, nghe như quỷ khóc gào thê lương ai oán.
**********
- Má, tìm hai đứa nó cả ngày cũng không về, rút cục hai đứa chúng nó đi đâu chứ?! Ông đây tuyệt đối đã lục tung cả cái Lam Bá học viện này cũng không thấy hơi thở của chúng nó!
Triệu Vô Cực lo lắng nói với Đại Sư. Bình thường hai đứa này đi đâu đều thông báo lại, nhất là Diệp Phi Linh từ sau khi trải qua sự kiện kia lúc nào cũng gọi theo hắn đi cùng, lần này lại không hề thấy nói năng gì hết.
Đại Sư phóng thích La Tam Pháo, dựa theo mùi trên cái bao đựng đồ mà đi tìm. La Tam Pháo ngửi ngửi, rồi dừng lại ở một phiến cỏ chết đen sì. La Tam Pháo lại ngửi ngửi một chút, sau đó sợ hãi mà chạy ra xa chỗ đó, Đại Sư cảm giác được, đoán chừng là thứ gì, nhất thời sợ hãi, nhưng vẫn duy trì tỉnh táo:
- Tạm thời đừng nói với mấy đứa nó, bảo là chúng ta tập huấn đặc biệt cho Đường Tam và Diệp Phi Linh!
Đại Sư dặn dò Triệu Vô Cực, rồi lại đi tìm Phất Lan Đức. Tuy rằng rất muốn thật nhanh đi tìm hai đồ đệ, nhưng hắn là lực bất tòng tâm.
- Cái gì?
Phất Lan Đức nghe Đại Sư nói chuyện hai đứa mất tích tám chín phần có liên quan đến Độc Cô Bác, trong lòng sợ hãi một trận. Nhưng mà hắn không phải sợ hãi Độc Cô Bác, hắn chính là sợ cha của Đường Tam.
Cái cảm giác nhìn người ta không dùng hồn lực nện cho một trận mới đáng sợ đó! Má ơi, sao vừa mới qua tai ương này thì lại đến tai vạ khác vậy? Trời không thương Phất Lan Đức ta rồi!
- Phất Lão Đại, có chuyện gì vậy?
Liễu Nhị Long sau khi thu xếp cho đám người Sử Lai Khắc chỗ ăn nghỉ liền quay ra tìm Đại Sư. Vốn là ban sáng hai người còn đang ngồi yên lặng nhìn nhau như vậy, tự nhiên hắn nói La Tam Pháo của hắn đau bụng.
Nàng thừa biết là hắn lấy cớ, nhưng không thể không chiều ý hắn. Nàng sợ, rất sợ hắn lại một lần nữa rời xa nàng, thôi, xin để hắn ở lại gần đây, để cho nàng có thể nhìn hắn nhiều một chút là được.