Chương 8

Tâm trạng Hoắc Vũ Hạo hết sức kích động, ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng hắn đã hoàn toàn được đốt lên.

Bối Bối và Đường Nhã đi bên cạnh, nhìn bộ dạng của hắn không khỏi mỉm cười. Bọn họ lúc mới đến Sử Lai Khắc học viện không phải cũng thế sao? À dĩ nhiên không phải ai cũng kích động khi lần đầu đến đây, Tương Âm là một ví dụ rõ ràng.

Mấy canh giờ sau, cuối cùng họ đã thấy được học viện Sử Lai Khắc. Gọi nó là tòa học viện cũng không chính xác, phải nói là một tòa thành thị. Ra khỏi rừng rậm đến thẳng đường lớn, xa xa phía trên bình nguyên là một dãy tường thành cao cao mở rộng ra tứ phía.

Sử Lai Khắc học viện được xây dựng trên một bình nguyên, diện tích cực lớn. Bản thân nó cũng là một tòa thành thị, tên là Sử Lai Khắc thành.

Trên Đấu La Đại Lục, Sử Lai Khắc thành có thể nói là thành thị lớn thứ hai thứ ba, trong thành có hơn hai trăm vạn dân. Tòa thành thị này thuộc quyền sở hữu của Sử Lai Khắc học viện, hoàn toàn không phụ thuộc vào bất cứ quốc gia nào. Chỉ cần điểm này thôi, những học viện khác đã không thể so sánh rồi.

Sử Lai Khắc học viện không nằm ở trung tâm thành thị, mà tọa lạc tại phía đông, bởi vì ở đây cách Tinh Đấu Đại Sâm Lâm tương đối xa.

Hoắc Vũ Hạo, Tương Âm được Đường Nhã và Bối Bối dẫn đến cửa thành phía Đông.

"Nhị sư đệ, tiểu sư đệ, các đệ lần này may mắn đến đây đúng dịp học viện tuyển học viên mới, nên có thể thuận lợi gia nhập. So với ta và Tiểu Nhã thấp hơn ba lớp.

Bình thường muốn nhập học phải trải qua một kỳ sát hạch và cần có một thư đề cử do chính chủ thành của một trong tam đại đế quốc cấp. Hàng năm vào thời gian này, là lúc Sử Lai Khắc thành náo nhiệt nhất." Bối Bối cười nói.

"Đại sư huynh, sát hạch có khó không?" Hoắc Vũ Hạo thấp giọng hỏi. Bối Bối ngập ngừng, liếc mắt nhìn Đường Nhã.

"Muốn vào được học viện Sử Lai Khắc phải đạt hai yêu cầu. Thứ nhất không quá mười hai tuổi, yêu cầu còn lại là Hồn Lực không được thấp hơn cấp mười lăm." Tương Âm không hề do dự nói ra.

"Hiện giờ có thể nói, xét theo yêu cầu này, tiểu Âm hợp cách còn đệ thì không." Đường Nhã nói.

"Ba tháng nữa là đến lần sát hạch đầu tiên, cũng là sát hạch Hồn Lực phải không?" Hoắc Vũ Hạo nghiêm túc hỏi.

Với thân thể của hắn, muốn trong ba tháng tu vi tăng từ cấp mười một lên cấp mười lăm thật là một nhiệm vụ bất khả thi.

"Không, sát hạch của Sử Khắc Lai học viện lúc nào cũng là chiến đấu thực tế. Có một vị lão sư từng nói, số liệu trên giấy so với chiến đấu thực tế cách nhau một trời một vực." Bối Bối lắc đầu nói.

"Đúng là như vậy! Như ngươi lúc trước từ số liệu là rất yếu nhưng khi chiến đấu lại có thể gϊếŧ Phong Phí Phí. Tuy có nhờ may mắn nhưng như thế cũng tốt, có những lúc may mắn sẽ là thứ cứu mạng của ngươi." Tương Âm tuy cao hơn bạn cùng tuổi nhưng so với Hoắc Vũ Hạo vẫn thấp hơn một cái đầu, vì thế mỗi khi nói chuyện nàng phải ngẩn đầu lên.

"Nhị sư huynh nói đúng, có thể giờ ta chưa bằng ai nhưng sau này ta sẽ vượt qua tất cả những người khác!" Hoắc Vũ Hạo được cổ vũ (thật sự?) kiên định nói.

"Điều đó còn phải phụ thuộc vào ta đây!" Tương Âm ở trong lòng đắc ý cười.

Bối Bối và Đường Nhã dẫn Tương Âm cùng Hoắc Vũ Hạo đi vòng qua đám người rồi vào cổng thành phía đông.

Ở cửa thành đông, có hơn mười người trạc tuổi bọn họ đang đứng thủ hộ, mỗi người đều mặc trang phục màu vàng, trên ngực có thêu một phù hiệu màu xanh biếc. Đây là đồng phục của đệ tử ngoại viện năm ba.

Thấy Bối Bối, đám thanh niên này liền lộ ra vẻ kính nể, lên tiếng chào hỏi:

"Bối sư huynh."

Bối Bối mỉm cười đáp lễ, sau đó nói vài câu với người dẫn đầu. Người học viên kia nhìn thoáng qua Tương Âm và Hoắc Vũ Hạo, lập tức gật đầu.

"Bối sư huynh đã nói thế thì còn chuyện gì phải nghi ngờ nữa. Các ngươi dẫn vị hai tiểu huynh đệ này vào đăng kí đi."

Bối Bối nhìn hắn mỉm cười, giơ lên ngón cái tay phải, nói:

"Cám ơn các huynh đệ, lát nữa để ta mời các huynh đệ một bữa."

Người nọ cũng không khách sáo, cười ha ha đáp lại:

"Tất nhiên rồi. Có cơ hội ăn miễn phí chúng ta sẽ không bỏ qua đâu."

Bối Bối cười với họ rồi liền cùng Đường Nhã dẫn Tương Âm, Hoắc Vũ Hạo đi.

Bốn người vào trong học viện, nơi này khác hẳn so với tưởng tượng, khuôn viên rộng lớn, khung cảnh tuyệt đẹp, thảm cỏ khắp nơi, không khí trong lành tươi mát. Đi ở trên đường, nhìn đâu đâu cũng thấy cây cối um tùm, những thực vật này rõ ràng luôn được chăm sóc cẩn thận.

Đi về trước hai trăm thước, đập vào tầm mắt là một tòa các pho tượng thật lớn. Ở đây có tổng cộng mười pho tượng, tất cả đều cao khoảng mười thước, và hoàn toàn được làm bằng đá hoa cương cứng rắn nhất.

Bối Bối y như trong tiểu thuyết viết, vừa đi vừa giới thiệu các pho tượng. Tương Âm không quan tâm nhiều đến những pho tượng khác mà chỉ nhìn về phía tượng của Đường Tam cùng thê tử của hắn, Tiểu Vũ.

Đường Tam có dáng vẻ rất anh tuất, một mái tóc màu lam phiêu dật, trang phục đơn giản. Trên pho tượng còn có lam sắc đằng mạn của Võ Hồn Lam Ngân Thảo không ngừng xoay quanh, khóe miệng lại mỉm cười bình thản, ánh mắt như hướng về Tiểu Vũ.

"Cha mẹ của nữ chủ a, chắc là nữ chủ sẽ có phần giống hai người họ nhỉ?!" Tương Âm ở trong lòng cảm thán.

"Từ đây bắt đầu chia đường, bên trái là phân viện Võ Hồn, bên phải là phân viện Hồn Đạo. Đây cũng là hai đại phân bộ của học viện Sử Lai Khắc.

Nói một cách tương đối, phân viện Võ Hồn lớn hơn phân viện Hồn Đạo một ít. Trong phân viện Võ Hồn lại phân chia nhiều hệ. Trước tiên chúng ta đến phân viện Võ Hồn báo danh, phải thông qua sát hạch mới có tư cách báo danh phân viện Hồn Đạo." Bối Bối giải thích.

Hoắc Vũ Hạo lại nhìn về một mảng nước mênh mông sau lưng các pho tượng. Thấy ánh mắt của hắn, Đường Nhã kiêu ngạo nói:

"Hồ này là vì kỷ niệm tổ tiên Thiên Thủ Đấu La của Đường Môn chúng ta mà xây nên, tên gọi Hải Thần Hồ. Trong truyền thuyết tổ tiên Đường Tam chính là người kế thừa của Hải Thần. Nội viện của học viện nằm tại một hòn đảo ở giữa hồ, toàn bộ đệ tử ngoại viện đều xem việc có thể đến giữa hồ là vinh quang."

Hải Thần Hồ vô cùng to lớn, đường mòn bờ hồ từ hướng nam kéo dài kéo đến hướng tây. Phải đi một lúc nữa đường mòn mới bắt đầu nhỏ lại, một quảng trường rộng lớn xuất hiện trước mắt, bên cạnh còn có một tấm bảng ghi quảng trường Sử Lai Khắc.

Phía sau quảng trường là những tòa Giáo Học Lâu to lớn, các Giáo Học Lâu màu sắc không giống nhau, chủ yếu là trắng, vàng, tím, đen. Khá xa ở hướng bắc quảng trường tựa hồ còn có một tòa Giáo Học Lâu màu xám.

"Màu sắc Giáo Học Lâu đại biểu cho các cấp khác nhau, dựa theo Hồn Hoàn mà phân chia. Giáo Hồn Lâu màu trắng là dành cho học viên vừa tiến nhập, tương tự như Thập niên Hồn Hoàn, năm hai và năm ba màu vàng, năm bốn và năm màu tím, năm thứ sáu màu đen. Có thể bước ra từ Giáo Học Lâu màu đen thì xem như đã tốt nghiệp học viện.

Giáo Học Lâu màu xám ở phía xa kia là thuộc Hồn Đạo hệ, từ diện tích thì Hồn Đạo Hệ chiếm một phần ba học khu, Võ Hồn Hệ chiếm hai phần ba. Ngoài các Giáo Học Lâu còn có rất nhiều học tràng, tựa như Đấu Hồn tràng, khu sát hạch, khu ký túc xá, khu vực của các giáo sư…" Bối Bối tiếp tục giải thích.

Giáo Học Lâu màu trắng là nơi chiêu mộ tân sinh, khoảng cách cũng gần bờ hồ nhất, bốn người đi dọc theo sườn nam tiến vào bên trong.

Vì đang ở thời điểm nhập học nên khu vực Giáo Học Lâu dành cho tân sinh khá nhộn nhịp. Một ít học viên vừa thông qua sát hạch đang đăng ký báo danh.

Được Bối Bối và Đường Nhã dẫn dắt, quá trình đăng ký vô cùng thuận lợi. Học phí là Bối Bối đóng, một năm học phí cần đến mười kim hồn tệ, đã đóng rồi nhưng nếu không thông qua sát hạch cũng sẽ không được hoàn lại.

Nhận lấy chìa khóa ký túc xá, mỗi người hai bộ đồng phục cùng một huy chương màu trắng. Tương Âm cùng Hoắc Vũ Hạo đi theo Đường Nhã, Bối Bối tiến đến Giáo Học Lâu của tân sinh.

"Ký túc xá nằm ngay sau lưng Giáo Học Lâu, là nơi lớn nhất học viện. Ba ngày sau mới chính thức khai giảng, hai ngươi trước tiên có thể tập làm quen với hoàn cảnh xung quanh.

Học phí năm đầu tiên chúng ta đóng thay cho các ngươi, sau đó còn tùy thuộc vào bản thân các ngươi. Học viện thường tổ chức nhiều trận đấu hoặc nhiệm vụ, chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng.

Hai ngươi lúc này đã là Hồn Sư, sau khi đăng ký vào học viện mỗi tháng còn có thể nhận được tiền lương từ tam đại đế quốc, nếu chỉ để dùng cơm chắc cũng đủ." Đường Nhã nói.

Tương Âm và Hoắc Vũ Hạo đang chuẩn bị cáo biệt hai người, Bối Bối liếc qua nhìn thấy một phần thông báo liền thoáng nhíu mày.

Trên thông báo ghi rất nhiều nhưng Tương Âm chú ý chỉ có một thứ, chủ nhiệm tân sinh nhất ban: Chu Y. Không hề khác cốt truyện bao nhiêu.

Đường Nhã cũng đã phát hiện ánh mắt Bối Bối, nhìn lại cũng kinh hô:

"Á! Sao lại là lão sư biếи ŧɦái Chu Y này? Người này không phải là chủ nhiệm năm ba sao? Tại sao lại xuống ban tân sinh bên này?"

"Nghe bảo là bởi vì Chu lão sư quá nghiêm khắc nên số học viên vừa rồi có thể lên năm tư chỉ có một phần mười. Các học viên lại hợp sức báo lên viện trưởng nên Chu lão sư mới tạm thời bị dời ban. Sư đệ, các ngươi nên cẩn thận một ít, tuy học viên quái vật tại ngoại viện không nhiều nhưng lão sư quái vật lại không thiếu, Chu lão sư này chính là một trong số đó!" Bối Bối cười khổ.

"Chỉ có quái vật mới có thể đào tạo ra quái vật!" Tương Âm quạnh quẽ nói ra. Bối Bối cùng Đường Nhã nghe xong thì sững sờ nhưng sau đó lập tức bật cười.

"Tiểu Âm ngươi đúng là suy nghĩ thấu đáo… Ha ha…"

"Tiểu Nhã lão sư, đại sư huynh, các người đi trước đi, bây giờ ta về ký túc xá." Hoắc Vũ Hạo lên tiếng.

"Được, ta và Tiểu Nhã lão sư cũng phải đi kiểm tra thăng cấp, nếu mọi chuyện thuận lợi, chúng ta sẽ là học viên năm tư. Ta ở phòng 316 trong ký túc xá, có việc gì cứ vào đó tìm ta." Bối Bối mỉm cười

Bối Bối và Đường Nhã thật sự còn rất nhiều việc phải làm nên lúc này khá vội. Hoắc Vũ Hạo có gan một mình vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, lại còn có khả năng tự mình liệp sát hồn thú, còn có thông tuệ bí ẩn Tương Âm ở cạnh nên bọn họ cũng không cần quá lo lắng.

Giáo Học Lâu của học viên năm nhất màu trắng, năm hai và năm ba màu vàng, 2 người đi qua ba tòa nhà này liền thấy được tòa ký túc xá.

Ký túc xá chiếm một diện tích cực lớn, mặc dù là một tòa nhà thống nhất nhưng bên ngoài lại được sơn đến bốn màu: trắng, vàng, tím, đen. Rõ ràng đấy là tượng trưng cho bốn khu vực của các cấp lớp khác nhau. Tòa nhà này tổng cộng có đến sáu tầng.

Cả 2 đi đến cổng ký túc xá màu trắng, phía trong có một vị lão nhân đang ngồi. Hoắc Vũ Hạo từ từ tiến vào, cung kính nói:

"Đệ tử xin ra mắt lão gia gia, đệ tử là tân sinh năm nay, lần đầu đến ký túc xác. Ngài có cần kiểm tra huy chương tân sinh của ta không?"

Lão nhân kia cũng không ngẩng đầu lên, tay phải run rẩy giơ lên, thều thào nói:

"Huy chương và chìa khóa ký túc xá đâu, đưa cho ta xem."

Hoắc Vũ Hạo vội vàng lấy ra của hắn rồi nhận lấy của Tương Âm đưa cho lão nhân kia.

Lão nhân kia vừa cầm lấy thì từ từ ngẩng đầu dậy nhìn về phía Tương Âm. Tương Âm trầm mặc cúi đầu chào.

Lão nhân kia quay lại xem huy chương cùng chìa khóa một lát rồi trả lại.

"Đi đi, ngươi phòng 108, lầu một, phòng thứ ba bên trái. Phòng của tiểu tử kia là 109. Từ tầng bốn trở lên là ký túc xá của nữ sinh, không thể vào. Nếu bị phát hiện lập tức khai trừ."

"Cám ơn ngài."

Hoắc Vũ Hạo cùng Tương Âm cúi chào lão giả một cái rồi mới quay người rời đi. Lão nhân vẫn tiếp tục giữ nguyên tư thế cũ, thì thào nói:

"Một đứa nhỏ lễ phép hiếm thấy cùng một hài tử khó hiểu kỳ lạ, thú vị thật."

Dựa vào lời chỉ dẫn của lão gác cửa, cả 2 rất dễ dàng tìm được phòng của mình. Các phòng trong ký túc xá xếp thành một dãy ngang, trên hành lang đầy những cánh cửa, phía trên mỗi cánh cửa đều có một cái bảng nó viết số phòng. Ở cuối mỗi dãy phòng là phòng vệ sinh.

Tương Âm mở cửa vào phòng, có chuẩn bị trước nên nàng đã sớm bế khí. Tầng bụi khí ập đến nàng cũng dễ dàng tránh thoát, sau đó đi đến mở cửa sổ.

Y như trong cốt truyện, căn phòng có hai chiếc giường chiếm phần lớn diện tích, bên cạnh là một cái bàn và hai tủ quần áo. Ở phía trên có một cái đèn ngủ, trên tường có mấy chỗ kim chúc nhô ra, lúc nãy Bối Bối đã nói rồi, đèn ngủ này là một kiện Hồn Đạo khí đơn giản, kim chúc nhô ra kia chính là chổ để rót hồn lực vào.

Vốn là người hiện đại sạch sẽ, tuy đã thông gió được một lúc khiến bụi khí bay đi nhưng Tương Âm vẫn chưa hài lòng. Nàng thở dài một hơi rồi bắt tay vào việc dọn dẹp.

Khi Tương Âm dọn dẹp xong thì lập tức ngồi minh tưởng tu luyện. Khi nàng mở mắt ra thì cảnh vật đã thay đổi, trước mặt nàng là một dòng sông dài, xung quanh hoa cỏ đua nở, xa xa hình như là một tòa phủ đệ lớn.

"Này, ngươi ngây người gì đó?" Giọng nói quen thuộc vang lên, Tương Âm vội quay về phía sau, Tử Luân cũng hiện ra trước mặt nàng.

"Tử Luân… Ngươi… Ngươi có cánh sao?" Tương Âm kinh ngạc nhìn Tử Luân. Hình dáng Tử Luân cũng giống như hình được khắc trên mảnh ngọc, thân dài gần 50 thước, cơ thể to lớn rộng khoảng 5 thước, lớp vảy màu lam nhạt phát sáng và phía sau lưng còn có một đôi cánh.

Đôi cánh ấy cực kì giống cánh của loài rồng phương tây. Nó có màu lam nhạt giống như vảy của Tử Luân, trông thật sự khá khí phách.

"Đây là do ta hấp thu Hồn Lực đó. Ta không là thứ thuộc về thế giới này nhưng lại hấp thu sức mạnh thuộc về nó. Cho nên bây giờ ta đang bị nó đồng hóa!" Tử Luân giải thích.

"Bị thế giới này đồng hóa?"

"Đúng thế! Nếu ngươi không cố gắng hòa hợp với thế giới này thì chỉ có một kết cục là bị thế giới xóa bỏ, cũng tức là chết."

"Mà này, tinh thần thức hải không phải là một không gian trắng tinh sao?"

"Đúng là với khả năng của ngươi thì thế giới này vẫn chưa thể biến đổi. Ngươi không thể nhưng ta có thể nha!" Tử Luân đắc ý nói.

Tương Âm gật đầu rồi tập trung tu luyện. Để tránh làm phiền nàng Tử Luân cũng chỉ có thể nằm yên bên cạnh. Lúc Tương Âm mở mắt lần nữa là lúc nàng đói bụng, thấy nàng mở mắt Tử Luân cũng đứng dậy.

"Đến lúc ra ngoài ăn rồi, nhưng mà… " Tương Âm do dự, nàng không có tiền a. "Tử Luân…ngươi có tiền không?"

"Theo ta!" Khi Tương Âm đã ngồi ổn định trên lưng, Tử Luân cất cánh bay về phía phủ đệ.

Tử Luân dẫn Tương Âm đi đến một căn mật thất bằng đá, khi cánh cửa được mở ra nàng ngây ngẩn cả người. Căn mật thất có hình vuông diện tích khoảng 49m vuông. Chiều cao của căn mật thất này khoảng 7m, nói thẳng ra căn mật thất này có hình lập phương với các cạnh bằng 7m.

Điều đặc biệt của căn mật thất là ở 3 góc của nó, góc bên trái cánh cửa chất một núi đồng hồn tệ, góc bên trái phía trong chất một núi ngân hồn tệ, góc bên phải phía trong thì là một núi kim hồn tệ.

"Dù sao ta cũng không dùng được, ngươi muốn lấy bao nhiêu tùy thích. Không đủ thì lấy nữa, ta vẫn còn khoảng mấy trăm căn mật thất thế này mà."

Tương Âm không đáp lại Tử Luân, cảm giác đột nhiên giàu có nàng rốt cuộc hiểu rõ. Dù lúc trước gia đình nàng khá giàu có rồi nhưng nàng vẫn chưa từng thấy cảnh tượng thế này a.

Một lúc sau đó nàng tỉnh táo lại, chậm rì rì mà đi đến núi ngân tệ lấy khoảng 5 ngân tệ rồi ra ngoài.

Khi Tương Âm thoát khỏi minh tưởng thì đã thấy mình ở trong phòng, trời đã sụp tối. Nàng đứng dậy định đi ra nhà ăn nhưng bỗng cửa phòng mở ra.

Người đẩy cửa vào là bạn cùng phòng của nàng. Tương Âm trong nháy mắt lâm vào ngạc nhiên khi nhìn người này.

"Đây là chuyện gì a!?"