Chương 40

"Trận đấu bắt đầu!" Trọng tài ho tô một câu rồi nhanh chóng lui về sau.

Mã Anh Tuấn của học viện Vân La đang căng thẳng chờ câu nói này của trọng tài. Sau khi nghe thấy hiệu lệnh, cơ thể cường tráng của hắn bắt đầu biến hóa.

Hai tay đưa lên cao, trên cánh tay tự động xuất hiện ba cái ống sắt to bằng ngón tay cái, trên vai cũng xuất hiện hai ống sắt thật to. Sau lưng là đôi cánh, hai bên đùi cũng có sáu ống sắt khác nhau, trước ngực còn có một Hồn Đạo Khí hộ tâm.

Hiển nhiên là một dạng của Hồn Đạo Thuẫn. Có thể nói hắn trang bị vũ khí đến tận răng cũng không sai.

Trên người Từ Tam Thạch không có nhiều biến hóa như người kia, trên tay phải của hắn xuất hiện một mảnh Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn màu đen tuyền. Đồng thời bốn Hồn Hoàn, hai vàng hai tím từ dưới chân nhấp nháy bay lên.

Có lẽ ánh mắt Tương Âm nhìn Từ Tam Thạch quá ác liệt, hắn cảm thấy sau lưng của mình bắt đầu thấm mồ hôi. Không nói nhiều lời mà lập tức tấn công, Từ Tam Thạch không làm hư danh đệ tử hạch tâm của Sử Lai Khắc, chỉ một lúc đã hạ được người đầu tiên.

"Thi đấu cá nhân, trận đầu tiên, học viện Sử Lai Khắc thắng." Trọng tài hô.

Một nữ đệ tử của học viện Vân La lập tức bước lên sàn đấu. Từ Tam Thạch thấy đổi thủ đang bước lên là một cô gái lập tức sáng mắt lên.

"Mỹ nữ!"

Nhưng ngay sau đó hắn phải ngậm miệng vì cảm thấy hiện giờ không phải chỉ có một người chằm chằm nhìn mình từ phía sau. Mỗi ánh mắt dường như đều mang theo sát khí khiến Từ Tam Thạch đổ mồ hôi rồi nghiêm túc trở lại.

Tương Âm không thèm nhìn nữa mà nhắm mắt tu luyện. Tiếng Tử Luân và 2 vị tỷ tỷ kia lại vang lên khi nàng tập trung.

"Con người đánh nhau thật sự chán ngắt!" Tử Luân lên tiếng.

"Lần này ta đồng ý với ngươi!" Băng Đế nói.

"Bọn chúng chưa đủ mạnh." Tương Âm giải thích.

Đến khi nàng mở mắt ra thì đã đến trận thứ ba. Lúc này, vị đội trưởng của học viện Vân La từ từ bước lên sàn đấu đi về phía Từ Tam Thạch.

Hắn nhìn Từ Tam Thạch bằng ánh mắt lạnh lùng, khẽ khom người cúi chào Từ Tam Thạch.

"Học viện Cao Cấp Hồn Đạo Sư Vân La, Tư Đồ Vũ."

"Học viện Sử Lai Khắc, Từ Tam Thạch."

"Lấy tư cách đội trưởng của học viện Vân La, ta hi vọng có thể đấu một trận thật sự với ngươi. Ta muốn biết chênh lệch về thực lực của cả hai ra sao.

Nếu ngươi chiến thắng ta thì những trận sau không cần đánh nữa, ta chỉ hi vọng ngươi có thể đánh hết sức mình." Tư Đồ Vũ nghiêm túc nói.

"Tùy ngươi thôi." Từ Tam Thạch suy nghĩ trong giây lát rồi mỉm cười trả lời. Lúc này trọng tài đã bước đến rồi trầm giọng:

"Cả hai lui về sau."

Tư Đồ Vũ nhìn Từ Tam Thạch rồi từ từ lui về, trong lúc lùi lại thì ánh mắt của hắn bắt đầu trở nên sắc bén, toàn bộ thân thể đều tỏa ra khí thế. Đội trưởng của học viện Vân La sao có thể yếu được, Tư Đồ Vũ chính là trung tâm của cả đội.

Lúc này Từ Tam Thạch cũng đã lui về sau cho đến khi hai người vào đúng vị trí. Trọng tài liếc mắt nhìn hai người rồi hét to:

"Bắt đầu."

Tư Đồ Vũ vốn vô cùng trầm ổn bỗng nhiên biến đổi. Thân thể hắn vang lên tiếng cơ quan kim loại. Lúc này đã có rất nhiều ống sắt xuất hiện trên người Tư Đồ Vũ, chỉ trong nháy mắt cả người hắn như to ra gấp đôi.

Hai chân to lớn của hắn xuất hiện ba ống kim loại sắc bén. Chúng sau khi xuất hiện liền cắm chặt vào mặt đất rồi từ đó rất nhiều Hồn Đạo Khí xuất hiện.

Thời gian Tư Đồ Vũ biến đổi không lâu, lúc này toàn thân hắn như được kim loại phủ lấy thoạt nhìn qua như một tòa pháo đài kiên cố. Từ dưới đếm lên có ít nhất 30 ống sắt, giữa ngực Tư Đồ Vũ lại có một khẩu Hồn Đạo Pháo, miệng pháo có đường kính khoảng nửa thước.

Lúc này hiện tại của Tư Đồ Vũ không khác gì một cỗ máy gϊếŧ chóc. Cảm giác lạnh lẽo từ kim loại phát ra, bốn Hồn Hoàn hai vàng hai tím từ chân hắn dâng lên. Phía sau lưng của hắn một vầng sáng trắng cũng xuất hiện, nhìn qua như một cây quạt lớn.

So với biến hóa cực lớn của Tư Đồ Vũ thì Từ Tam Thạch lại có bộ dáng vô cùng nhỏ bé, Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn của hắn xuất hiện. Sau khi trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu thì hắn vẫn chưa sử dụng Hồn Kỹ mà bước về phía Tư Đồ Vũ, trong chốc lát khoảng cách của cả hai đã được thu ngắn.

Hai tay Tư Đồ Vũ đưa lên, phần khuỷu tay đặt sát với hai sườn rồi đống kim loại nơi đó bắt đầu kết chặt lại. Ngay sau đó sáu ống sắt hai bên tay hắn bỗng nhiên lóe sáng rồi bốn Hồn Hoàn trên người lại nhấp nháy luân phiên, hào quang từ cây quạt sau lưng của hắn tỏa ra một tầng sáng trắng.

Vô số đạn ánh sáng được bắn ra, tất cả như thủy triều dâng điên cuồng quét về hướng của Từ Tam Thạch.

Đồ chơi này có tên gọi Lục Liên Trang Tiểu Hình Hồn Đạo Pháo. Uy lực của nó trong nhóm Hồn Đạo Khí cũng rất mạnh, đây cũng là vật mà quân đội rất thích dùng.

Chỉ cần 10 Hồn Đạo Sư cấp bốn cùng nhau lắp ráp rồi sử dụng thì trong một phạm vi nhất định nó có thể áp chế vài ngàn binh lính. Nhưng vật này cũng có ưu khuyết rõ ràng.

Ưu điểm là sức công phá cao, diện tích bao trùm rất lớn, khuyết điểm chí mạng của nó tất nhiên là phải tiêu hao rất nhiều Hồn Lực. Một Hồn Đạo Sư cấp bốn chỉ có thể sử dụng nó liên tục trong năm phút, sau đó hắn phải dừng lại để nghỉ ngơi khôi phục Hồn Lực.

Đối mặt với công kích của đối phương thì Từ Tam Thạch dùng phương pháp đơn giản nhất để đối phó. Bình thường một Hồn Sư có bốn Hồn Hoàn khi gặp phải thứ nay thì phương pháp chống đỡ duy nhất là chạy càng xa càng tốt.

Phạm vi công kích của nó tuy lớn nhưng khoảng cách lại không quá xa, chỉ có khoảng 100 thước, chỉ cần chạy khỏi khoảng cách này là có thể an toàn. Nhưng võ đài này lại không to lớn được như vậy mà Từ Tam Thạch cũng không có ý tứ muốn bỏ chạy.

Hắn giơ Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn lên rồi co người lại, đem toàn bộ thân thể rút vào tấm chắn. Từng tiếng nổ liên tiếp vang lên ở bề mặt Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn, từng vòng sáng đen từ tấm chắn xuất hiện rồi phát tán ra xung quanh.

Nhìn qua thì Từ Tam Thạch đang bị động chịu đòn, nhưng nếu quan sát kỹ thì Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn của hắn lại như một cứ điểm kiên cố dưới bão đạn của đối phương.

Lực phòng ngự thật mạnh!

Đôi đồng tử của Tư Đồ Vũ khẽ co rút. Thần kinh của hắn lúc này có thể nói là căng như dây đàn, bởi vì rõ ràng hai người cùng có tu vi Hồn Tông, hắn có chiến pháp Hồn Đạo Pháo Đài vững chắc như thế rõ ràng phải chiếm ưu thế mới đúng.

Hơn nữa đối tượng khắc chế nhất còn là Chiến Hồn Sư hệ Phòng Ngự, theo lý mà nói đối thủ của hắn phải bị hắn áp chế đến thua mới thôi. Nhưng… tại sao hắn sử dụng Lục Liên Trang Tiểu Hình Hồn Đạo Pháo công kích mãi mà đối phương không lùi về sao dù chỉ là nửa bước?

Thực lực của Tư Đồ Vũ không chỉ có thế, ba ống sắt nhỏ ở hai đầu vai của hắn bắt đầu chuyển động. Đầu ống sắt theo sự điều khiến của cơ thể mà bắt đầu điều chỉnh vị trí.

Sau đó, từng tiếng "bụp, bụp" vang lên, và trên bầu trời bắt đầu xuất hiện từng quả cầu ánh sáng màu trắng thong thả bay theo quỹ đạo parapol, vượt qua tấm chắn và rơi về phía sau lưng Từ Tam Thạch.

Đồng thời sử dụng hai Hồn Đạo Khí có lực công kích mạnh mẽ nên sau đó Tư Đồ Vũ tạm dừng tấn công một chút. Và cũng trong tích tắc này, Từ Tam Thạch đột nhiên đứng lên.

Từ Tam Thạch sau khi đứng lên đột ngột bùng nổ. Hai chân tăng tốc và Hồn Hoàn thứ hai của hắn cũng cùng lúc phát sáng.

Lúc này theo quỹ đạo của sáu quả cầu ánh sáng trên bầu trời có lẽ không chạm vào Từ Tam Thạch được nhưng dường như nó có linh tính vẫn đuổi theo Từ Tam Thạch không buông. Mà Từ Tam Thạch sau khi bắt đầu tăng tốc lại cứ như không phát hiện có gì bất thường mà chỉ liên tục vọt về trước.

Thắng?

Cục diện trước mắt hoàn toàn nằm trong tính toán của Tư Đồ Vũ, cho nên hắn thậm chí còn nghĩ rằng chiến thắng đang đến rất gần rồi.

Sau đó, Hồn Đạo Pháo Đài trên người hắn lập tức sáng lên, ánh sáng đó mạnh đến nỗi chiếu vào các Hồn Đạo Khí trên người hắn chiến hắn trở nên nổi bật. Tiếp đó, 10 luồng ánh sáng màu trắng lại bùng nổ bắn về phía Từ Tam Thạch.

Cục diện công trước lẫn sau ép Từ Tam Thạch gần như phải bước vào tử lộ. Hắn bắt buộc phải dùng Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn đỡ loạt công kích từ Hồn Đạo Khí ở phía trước nhưng vậy thì sẽ không bảo vệ được phía sau.

Mà uy lực công kích của hai đòn tấn công trước sau đều vô cùng khủng bố. Bị vây như vậy hắn có thể làm gì bây giờ? Trong đầu Từ Tam Thạch nháy mắt liền có đáp án.

Hắn vốn di chuyển tương đối nhanh, lúc này lại tiếp tục tăng tốc. Ngay sau đó các khán giả đứng xem quan sát hắn cũng cảm thấy có chút hoa mắt.

Cả người Từ Tam Thạch vọt về trước nhanh như một cơn gió. Trong khoảnh khắc đó, bóng hình hắn lướt đi trông như xuất hiện mười mấy Từ Tam Thạch.

Tất cả các tia sáng đạn pháo tấn công trước mặt hắn ít nhất 2/3 bị lệch mục tiêu. Còn sáu viên cầu ánh sáng ở phía sau thì bị hắn tránh né và đập tan được đến bốn quả.

Không chỉ thế, Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn trong tay Từ Tam Thạch cũng đột nhiên vỡ nát hóa thành vô số mảnh nhỏ lớn chừng một bàn tay phân tán ra khắp quanh người hắn. Mỗi một tấm chắn di chuyển đến đúng nơi hắn không thể tránh né công kích được. Dĩ nhiên, vị trí hai quả cầu ánh sáng đang bay đến cũng không ngoại lệ.

Tiếng nổ vang rền khắp sàn đấu thế nhưng không có một công kích nào chạm được vào người Từ Tam Thạch. Mà hắn thì không ngừng di chuyển trong màn mưa bom bão đạn, tiếp cận Tư Đồ Vũ.

Tư Đồ Vũ trông thấy cảnh tượng trước mắt cực kỳ chấn động, đây là tốc độ của một Chiến Hồn Sư hệ Phòng Ngự sao? Nhưng, hắn là đội trưởng của học viện Vân La, tuy khϊếp sợ nhưng vẫn điều khiến Hồn Đạo Pháo Đài không quên tấn công.

Tụ Lực Hồn Đạo Pháo cấp bốn trên l*иg ngực hắn lập tức lóe sáng, nãy giờ hắn không sử dụng đến Hồn Đạo Khí này cũng vì nó cần một lượng Hồn Lực quá lớn.

Nhưng đến giờ phút này Tư Đồ Vũ còn lo đến chuyện đó sao? Hắn lập tức rót toàn bộ Hồn Lực còn lại trong cơ thể vào Tụ Lực Hồn Đạo Pháo.

Có thể quan sát thấy rõ ngay họng pháo của Tụ Lực Hồn Đạo Pháo ánh sáng dường như bị bóp méo. Hơn nữa khi nó lóe sáng bắn lên, không khí trên sàn đấu nháy mắt vặn vẹo.

Ánh mắt Tư Đồ Vũ lộ vẻ điên cuồng, một kích cuối cùng cũng đã phát động.

Những mảnh nhỏ đang lượn lờ xung quanh người hắn lại hợp thành Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn to lớn như cũ. Ngay lúc Tụ Lực Hồn Đạo pháo bùng bổ thì hắn cũng đưa chân trái bước sang ngang một bước.

Hắn bước một bước ra đồng nghĩa với việc Tụ Lực Hồn Đạo Pháo có thể khóa chặt hắn, nhưng ánh sáng màu đen trên Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn đột nhiên bừng sáng, cả tấm chắn hóa thành một cái kính thật lớn.

Tụ Lực Hồn Đạo Pháo đúng là có sức công kích rất lớn, nhưng nó chưa kịp chạm vào người Từ Tam Thạch đã va phải Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn nay là một cái kính thật lớn. Sau đó bị khúc xạ tấn công về phía lớp màn phòng ngự bên ngoài.

Hai chân Từ Tam Thạch đứng vững sừng sừng giữa sàn đấu. Tụ Lực Hồn Đạo Pháo còn chưa kịp khúc xạ hết thì hắn đã nghiêng người va chạm vào phía trên Hồn Đạo Pháo Đài Tư Đồ Vũ.

Từng tiếng nổ lớn lại vang lên, Tư Đồ Vũ bị va chạm văng lên bay thẳng về phía màn phòng hộ rồi mới ngã xuống. Bên cạnh hắn rơi đầy những mảnh vỡ của Hồn Đạo Khí.

Nên nhớ, Tư Đồ Vũ đang sử dụng Hồn Đạo Pháo Đài, hơn nữa thể trọng của hắn không bé. Tổng trọng lượng của người và Hồn Đạo Khí lên đến 500 cân (250 kg). Vậy mà khi hắn va chạm với Từ Tam Thạch, cả người bỗng nhẹ bẫng không có chút sức chống cự.

Từ Tam Thạch đứng ở ngay rìa sàn đấu, vẻ mặt vô lại cười cười. Từ Tam Thạch nhìn Tư Đồ Vũ đang gian nan đứng dậy nói:

"Huynh đệ, nhớ giữ lời nha."

Khi Tư Đồ Vũ dùng đến Hồn Đạo Pháo Đài sợ nhất là xuất hiện tình trạng này. Cả người hắn đều là Hồn Đạo Khí, trong đó số lượng Hồn Đạo Khí bị phá vỡ không ít, hơn nữa hắn bị thương chảy máu mũi và miệng rất nhiều.

Hắn phải nhờ đến các bạn cùng đội giúp đỡ mới tháo các Hồn Đạo Khí ra được. Hắn ngẩng đầu nhìn Từ Tam Thạch rồi gật đầu nói:

"Ta thua, thua tâm phục khẩu phục. Học viện Vân La, nhận thua."

"Được, nói lời giữ lời mới là đàn ông. Lực công kích của ngươi đúng là rất mạnh nhưng bất quá ta nghĩ ngươi nên gia nhập quân đội thì tốt hơn. Trong tình huống một chọi một sẽ có rất ít người có thể thắng được ngươi." Từ Tam Thạch cười nói. Hắn nói xong liền xoay người đi về phía các đồng đội của mình.

Thắng, đúng vậy, học viện Sử Lai Khắc lại thắng thêm một trận nữa. Mà lúc này người ra thi đấu chỉ có một, hơn nữa lại còn là một Chiến Hồn Sư hệ Phòng Ngự chỉ có bốn Hồn Hoàn.

Hắn một mình chiến thắng ba đối thủ, khán giả ai cũng thấy rõ ba đối thủ của hắn đến từ học viện Vân La đều là những Hồn Đạo Sư rất mạnh. Mấy người còn lại trong đội bên kia đều có tu vi khá thấp, tất cả chỉ mới đến bậc Hồn Tôn, có tiếp tục thi cũng không thể giành được thắng lợi.

Vậy trường hợp này, chiến thắng của Từ Tam Thạch tương đương với một thắng bảy.

"Học viện Sử Lai Khắc, thắng!"

Sau lời tuyên bố của trọng tài, tiếng hoan hô từ phía khán giả lại ồn ào vang lên.

Từ Tam Thạch bước về khu vực của học viện Sử Lai Khắc với vẻ mặt cực kỳ đắc chí, mọi người cũng vô cùng nhiệt tình chào đón hắn. Trận thắng đầu tiên của lần thi đấu vòng tròn.

"Từ học trưởng, không ngờ huynh lại lợi hại như vậy." Tiêu Tiêu cực kỳ vui sướиɠ nói.

"Sau này trở về huynh dạy muội thế nào là phòng ngự đi. Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh của muội mặc dù là Võ Hồn hệ Khống Chế nhưng bản thân nó vẫn có tác dụng phòng ngự."

"Không thành vấn đề. Học trưởng lúc nào cũng vui lòng giúp đỡ muội". Từ Tam Thạch vẻ mặc đắc ý lập tức đồng ý. Vương Ngôn đứng lên vỗ vỗ vai Từ Tam Thạch rồi nói:

"Xong rồi, chúng ta về thôi." Học viện Sử Lai Khắc lại một lần nữa ra về trong ánh mắt tò mò của mọi người.

Các trận thi đấu vòng tròn vẫn tiếp tục diễn ra đều đặn. Ở vòng thi đấu này, mỗi đội phải đấu bảy trận, nếu muốn vào vòng kế tiếp ít nhất phải thắng năm đối thủ. Còn muốn chắc chắn hơn thì phải sáu đối thủ mới được.

Sau hai ngày, lượt thi đấu đầu tiên của vòng đấu loại cũng kết thúc. Vòng này so với vòng đấu loại ban đầu thì thoải mái hơn rất nhiều.

Các đội rối rít bàn luận và điều chỉnh chiến thuật. Một trận thi đấu đều rất gay cấn nhưng không còn tính chất liều mạng như vòng đầu tiên nữa.

Vòng đấu loại không những ác liệt mà còn có một ảnh hưởng nhất định đến vòng thi đấu vòng tròn. Bởi vì có một số học viện sẽ có thành viên chủ chốt bị thương.

Cho nên, lượt đầu tiên chưa có tình huống kí©h thí©ɧ nào, vì thực lực của mỗi đội ra thi đấu không hẳn đều là đội hình mạnh nhất.

Nhưng, nếu là người sáng suốt sẽ nhìn ra đây chỉ là sự bình lặng trước một cơn bão lớn. Các trận đấu kế tiếp sẽ không êm ả như vậy nữa đâu.

Đêm…

"Vương lão sư, ngài dẫn chúng ta đi đâu thế?" Đường Nhã tò mò hỏi Vương Ngôn.

Đã một ngày sau khi bọn họ thi đấu trận đầu tiên ở vòng đấu loại, ngày mai là bọn họ phải đấu trận thứ hai. Vậy mà sau bữa cơm chiều, Vương Ngôn đã dẫn cả đội ra khỏi Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm.

Nơi này vốn là khu vực náo nhiệt nhất của thành Tinh La, nên khi bọn họ vừa ra khỏi lập tức trông thấy cảnh người người tấp nập. Vương Ngôn mỉm cười nói:

"Ta dẫn mọi người đến một nơi, cứ đi theo ta là được. Chúng ta đến đây đã nhiều ngày mà cũng chỉ tu luyện, tinh thần có lẽ có khá căng thẳng. Như vậy cũng không tốt nên ta dẫn mọi người ra ngoài thư giản tinh thần, như thế mới có lợi cho trận thi đấu kế tiếp."

Tương Âm và Nhạc Miên Linh liếc nhìn nhau. Lần này họ chắc chắn là đến phòng đấu giá.

Từ khi cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái bắt đầu đến nay, thành Tinh La càng lúc càng có vẻ chật chội. Mọi người di chuyển đều không thể đi quá nhanh, nhất là ngã tư đường gần Quảng Trường Tinh La.

Thật sự không thể chen vào nổi. Mỗi ngày đều có dân chúng đến xếp hàng chờ vào xem trận đấu ngày hôm sau.

Mấy ngày nay Vương Ngôn đi đi về về nên đã nắm rõ đường ở khu vực này. Hắn dẫn mọi người len lỏi vào đám đông, tiếp tục đi qua mấy ngã tư rồi dừng lại ở một tòa nhà có kiến trúc hình tháp.

Tòa kiến trúc này khá nhỏ bé so với những tòa nhà lân cận, dù nó không bé nhưng lại công nổi bật lắm. Ở trước cửa có treo một tấm bảng, trên tấm bảng có một ký hiệu hình cây búa. Phía dưới cây búa là những đường hoa văn.