Chương 27

Ngày hôm sau Tương Âm đã được đến một tin vui. Đường Nhã hiện đã trở thành một trong những đệ tử hạch tâm của hệ Võ Hồn. Tương Âm nghe tin cũng vui thay Đường Nhã.

"Ngươi như thế này thật khác xa trước kia!" Đường Vũ Đồng khẽ cười.

"Ta trước kia thế nào? Chỉ mới một năm, ta không tin mình thay đổi gì nhiều!" Tương Âm nhún vai.

"Ngươi yêu cười và hoạt bát hơn trước!" Đường Vũ Đồng như đang hồi tưởng lại lúc đó.

"Không ngờ a! Mà đúng rồi, về cái thiệp thưởng bảo hội gì đó." Tương Âm bất ngờ chuyển sang chuyện khác.

"Các đệ tử hạch tâm đều có thể tham gia, ở đó chắc có khá nhiều đồ thú vị đi! Ngươi muốn đi sao?" Đường Vũ Đồng không quan tâm nói.

"Nơi có nhiều thứ thú vị thì cũng có nhiều thứ rắc rối. Buổi tối thì lại càng nguy hiểm hơn, tuy vậy ta vẫn muốn đi. A Đồng ngươi không đi?"

"Đi! Tại sao lại không? Mà Nhạc Miên Linh bạn của ngươi chắc cũng không bỏ qua cơ hội này đâu nhỉ?"

"Nàng có tâm hồn thương nhân mà!" Tương Âm cười khổ, xem ra lần này đông vui rồi.

Vì tối đã phải đi nên Tương Âm lại bỏ thời gian ra để tu luyện. Thế nhưng nàng không nghĩ vừa tiến vào tinh thần thức hải đã bắt gặp tình cảnh thế này.

"Sao? Lại đến?" Băng Đế nhíu mày nhìn Tương Âm, rõ ràng đây là sinh khí (tức giận) vì lúc trước bị Tương Âm từ chối thiện ý.

"Băng nhi, ngươi đừng sinh khí!" Tuyết Đế ôn hòa xoa đầu Băng Đế nhưng tay của nàng lập tức bị Băng Đế đánh văng ra.

"Đừng chạm vào ta! Ngươi không phải ghét bỏ ta sao?!" Băng Đế xoay mặt đi nhưng mắt vẫn liếc nhìn Tuyết Đế.

"Băng nhi, ngươi nói gì vậy? Ta làm sao lại ghét bỏ ngươi chứ?" Tuyết Đế ngạc nhiên hỏi lại.

"Vậy tại sao ngươi lúc đó lại… lại…" Băng Đế nói giữa chừng thì im lặng cúi đầu.

"Băng nhi, ta không ghét bỏ ngươi. Chỉ là ta phải làm vậy để tốt cho ngươi!" Tuyết Đế dở khóc dở cười nhưng vẫn tà mị nâng cằm Băng Đế lên đối mặt với mình.

Tương Âm trầm mặc nhìn cảnh này, từ những lời bọn họ nói nàng dường như phát hiện một chuyện kinh thiên động địa. Tử Luân lúc này cũng đã đến bên cạnh Tương Âm, nhìn Tuyết Đế và Băng Đế hắn nhịn không được thổ tào:

"Các nàng đây chắc chắn là tú ân ái, ta đâu có ngốc mà không nhận ra. Thực sự là muốn chọc tức chết kẻ độc thân như ta mà."

Cũng là kẻ độc thân Tương Âm thật sự cười không nổi. Nàng là tại sao phải vào đây tu luyện a? Rõ ràng vào để bị ném đường vào mặt, ôi chao thật ê răng.

Tương Âm giả như cái gì cũng không có phát hiện mà quay đi chuyên tâm tu luyện. Nếu lúc này xen vào còn không phải bị ngạo kiều Băng Đế gϊếŧ chết hay sao?

Đắm chìm trong tu luyện thời gian trôi qua thật mau, khi sắc trời hơi tối thì Tương Âm dừng tu luyện rồi đến nhà ăn cùng Đường Vũ Đồng. Sau đó mới lấy thư mời lặng lẽ ra khỏi học viện.

Những người nhận được thư mời dĩ nhiên không phải chỉ có bọn họ mà cả những bạn học cùng cấp như Đới Hoa Bân, Chu Lộ, Chu Tư Trần, Tào Cẩn Hiên đều có cả. Chẳng qua vì hai ngày sát hạch này nên bọn họ cũng không hẹn nhau ở cùng một chỗ. Tất cả đều đi riêng lẻ.

Chỉ có Tương Âm là hẹn đi cùng Nhạc Miên Linh, Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu. Họ hẹn ở trước cổng học viện sau đó cùng đi đến cửa bắc.

Khi Nhạc Miên Linh đến thì Tương Âm khẽ trừu rút khóe miệng, đó là vì Nhạc Miên Linh kéo cả Mã Tiểu Đào theo. Nàng là xem Mã Tiểu Đào thành bảo tiêu riêng à? Tuy nghĩ vậy nhưng Tương Âm cũng không nói mà ra dấu cho mọi người xuất phát.

Thành Sử Lai Khắc rất lớn, sáu người sau khi ra khỏi học viện vẫn chạy băng băng như cũ mà cũng phải mất nửa canh giờ mới đến được cửa bắc.

Là một trong những thành thị phồn hoa nhất đại lục Đấu La nên về đêm mới là thời khắc náo nhiệt nhất của thành Sử Lai Khắc. Hoắc Vũ Hạo, một người chưa từng đến thành phố lớn bao giờ, vừa bước vào cửa liền bị từng tiếng ồn ào truyền đến mà hoảng sợ.

Tương Âm và Nhạc Miên Linh lại tương đối bình tĩnh, dù sao ở hiện đại thì cảnh tượng thế này cũng không phải là ít. Hơn nữa là hậu đại của những người có máu mặt, cảnh tượng xa hoa đông đúc hơn họ cũng từng thấy rồi.

Dòng người ra vào thành nối liền không dứt. Bên trong thành có vô số những quầy hàng rong đang buôn bán, thanh âm mời gọi hỗn tạp.

Đường đi bên trong thành Sử Lai Khắc cũng vô cùng thoáng đãng và ngay ngắn nên không khó tìm. Sau hơn năm phút tìm kiếm thì sáu người đã đến được Tụ Bảo Các.

Tụ Bảo Các chuyên buôn bán các loại vật phẩm có liên quan đến Hồn Sư và Hồn Đạo Sư. Nhìn từ xa Tụ Bảo Các là tòa lầu bốn tầng cao hơn 20 thước, bề ngang của nó cũng không nhỏ, bên ngoài được sơn một lớp xanh vàng rực rỡ như một tòa ngọc lâu.

Khi họ đến gần lại được 8 cô gái xinh xắn mặc váy dài cúi chào. Những cô gái này chỉ khoảng 17, 18 tuổi. Giọng nói ngọt ngào, thân hình thon thả, khuôn mặt xinh đẹp.

Họ mặc váy dài đến gót chân, hai vai để trần lộ ra làn da trắng như ngọc, phần vải trước ngực lại được bó chặt vào lộ ra hai rãnh sâu hun hút. Làn da trắng nõn cùng dáng người xinh xắn dưới màu xanh vàng rực rỡ của ngọc lâu lại càng thêm xinh đẹp.

Chưa kịp cảm khái mấy muội tử này mặc đồ thật mát mẻ thì Tương Âm và Nhạc Miên Linh bỗng bị che mắt lại. Sau đó Đường Vũ Đồng và Mã Tiểu Đào gần như cùng lúc lên tiếng:

"Trẻ con không nên nhìn bậy!"

Họ nhanh chân tiến vào bên trong Tụ Bảo Các, họ còn chưa đến trước cửa Tụ Bảo Các thì một cô gái đã mỉm cười bước đến rồi nhẹ nhàng hỏi:

"Các vị Hồn Sư là muốn tham gia Thưởng Bảo Hội phải không?"

Sáu người đều mặc đồng phục của học viện Sử Lai Khắc nên rất dễ nhận biết. Trên đường đến đây họ đã thu hút rất nhiều ánh mắt từ những người xung quanh. Sau đó họ đưa thiệp mời ra, cô gái sau khi nhận lấy thiệp mời thì cười càng tươi:

"Xin mời các vị đi theo ta."

Vừa nói xong nàng liền đưa tay ra rồi bước đi trước. Trước đây cho dù là đệ tử hạch tâm của học viện Sử Lai Khắc cũng rất ít có người còn ít tuổi như nhóm của họ. Lúc bọn họ tiến vào thì các cô gái hai bên đều nhìn với ánh mắt tò mò.

Vừa tiến vào Tụ Bảo Các thì một khí tức xa hoa đã đập vào người, cả sảnh đường đều có màu vàng rực rỡ, thính đường thì được treo đèn thủy tinh sáng lấp lánh. Hai bên đại sảnh cũng có hai hàng cô gái đứng chào.

Các cô gái ở đây còn khiến người khác chú ý hơn cả 8 cô gái ở trước cửa Tụ Bảo Các. Tuổi bọn họ có vẻ nhỏ hơn, váy cũng ngắn hơn một ít để lộ ra đôi chân và đùi thon dài trắng noãn. Bất kỳ một cô gái nào cũng vô cùng xinh đẹp, chỗ cần lồi thì lồi mà chỗ cần lõm thì lõm.

"Hoan nghênh quý khách." Các cô gái cúi đầu chào.

"Tụ Bảo Các không hề nghèo đi, tại sao lại cho các cô nương mặc đồ ít như thế này?" Tương Âm, Nhạc Miên Linh lại tấm tắc một tiếng và lại lần nữa bị che mắt.

Chớp mắt họ đã bước qua hành làng, cô gái lúc nãy tiếp tục dẫn họ đến một cầu thang màu vàng rồi tiến lên tầng hai của Tụ Bảo Các.

Tầng hai có vẻ yên ắng hơn tầng một, cách bày trí ở đây vừa nhìn thì có vẻ tán loạn nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy mọi vật được sắp xếp vô cùng hợp lý.

Đáng chú ý nhất là những tủ kính đang được trưng bày. Mỗi tủ đều được làm từ thạch anh thủy tinh, bên trong trưng bày khá nhiều vật phẩm. Cô gái dẫn đường dừng lại rồi nói:

"Xin hoan nghênh các vị đến tham gia Thưởng Bảo Hội. Thưởng Bảo Hội sẽ được cử hành tại tầng hai, các vị có thể xem xét thoải mái.

Nếu các vị ưng ý vật gì thì hãy đến quầy hàng phía tây để đăng ký mua hoặc đánh giá tại chỗ. Kết quả đánh giá sẽ quyết định số hoa hồng hay chiết khấu mà các vị được giảm."

"Có hạn chế mức nợ không? Quy định cụ thể như thế nào?" Hoắc Vũ Hạo hỏi. Cô gái mặc váy trắng mỉm cười đáp:

"Vị này hẳn là lần đầu tham gia Thưởng Bảo Hội đúng không? Là thế này, Tụ Bảo Các sẽ căn cứ vào thực lực của các vị để quyết định xem các vị có thể ký nợ bao nhiêu, số nợ này luôn khác nhau với những khách hàng khác nhau.

Mà phương thức đánh giá chủ yếu dựa vào tuổi tác hiện giờ của các vị, thêm cả tu vi và hệ mà các vị tu luyện, sau đó mới tổng hợp lại. Các vị có thể yên tâm, Tụ Bảo Các cam đoan tuyệt đối sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài, đồng thời cũng sẽ không hỏi hoàn cảnh gia đình hay lai lịch của các vị.

Chúng ta sẽ có cách riêng để giữ bí mật một cách an toàn nhất. Nếu hôm nay là lần đầu tiên các vị đến đây chi bằng giờ chúng ta đi đánh giá trước, để khi các vị cần mua gì cũng thoải mái hơn. Nếu được thì giờ ta dẫn các vị đi luôn."

"Làm phiền ngươi!" Tương Âm thanh lãnh đáp.

Cô gái mặc váy trắng lập tức dẫn họ đi về phía tây, họ đi sau lưng không khỏi bị các tủ kính bên ngoài hấp dẫn. Đột nhiên Tương Âm dừng lại nhìn về cái tủ kính gần đấy, bên trong đó không ngờ lại trưng bày một cái Hồn Cốt.

Cái Hồn Cốt đó ánh lên màu hồng ánh kim, nó không có nằm im mà đang lơ lửng bên trong tủ kính, trông bề ngoài có lẽ nó là một khúc xương cánh tay. Năm ngón tay đang chỉ thẳng về trước, ở đầu mỗi ngón tay đều lóe ra ánh sáng màu hồng ánh kim rực rỡ.

Lúc này không chỉ có bọn họ chú ý đến khối Hồn Cốt đó mà xung quanh tủ kính này cũng có gấp đôi số khách đang xem. Lớp kính bằng thủy tinh càng khiến ánh sáng từ khối Hồn Cốt phát ra càng thêm rực rỡ.

Phía dưới khối Hồn Cốt đó có một cái thẻ nhỏ bằng đồng, phía trên viết Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt. Đây là Hồn Cốt rơi ra từ Vạn niên Hồn Thú Hoàng Kim Địa Long Vương.

Thuộc tính của nó là Quang Minh, có thể liên quan đến năng lượng thuộc tính hỏa quang minh. Thích hợp với Hồn Sư hệ Quang Minh. Dự đoán rằng Hồn Cốt này sẽ mang đến một kỹ năng công kích.

Giá: 950 vạn kim hồn tệ.

Tương Âm đen mặt nhìn bảng giá, đây cũng quá không khách khí chặt chém đi. Nhạc Miên Linh bên cạnh nhìn xem cũng lấp bấp, theo khẩu hình thì nàng nói chính là: "Ni mã! Còn biết làm ăn hơn cả ta!"

Đối với việc Nhạc Miên Linh nói tục Tương Âm cũng không ý kiến, bởi vì nàng vẫn chưa nói lớn ra miệng. Mọi người thấy Tương Âm dừng lại thì cũng dừng lại nhìn theo ánh mắt của nàng.

"Ngươi muốn nó sao, Âm?" Đường Vũ Đồng hỏi.

"Không có! Nhưng nó rất thích hợp ngươi, nên nhanh mua đi!" Tương Âm nói rồi quay đầu tiếp tục đi, những người khác cũng không nói gì theo đi lên.

Họ đi gần trăm thước mới đến được cuối dãy phía tây. Trước mặt là một tủ trưng bày lóe ra ánh sáng vô cùng trong suốt, ánh sáng kia có chút rực rỡ nhưng không hề chói mắt một chút nào.

Cô gái váy trắng kia dẫn sáu người đi về phía bên trái của quầy hàng, lập tức có một cô gái mặc váy hồng bước ra cung kính nói:

"Xin chào các vị Hồn Sư. Phiền các vị điền vào bảng mẫu này một chút. Sau đó chúng ta sẽ lập tức tính ra số tiền các vị có thể ghi nợ được."

Sáu mảnh giấy lập tức xuất hiện trước mặt sáu người, nội dung cần điền cũng không quá nhiều. Có tên, tuổi, cấp bậc Hồn Lực, Võ Hồn, có từng đạt giải gì không…

Trong đây chỉ có sáu mục, ngay cả Hồn Hoàn bao nhiêu năm cũng không cần. Cũng tốt, thế này thì họ điền vào thoải mái hơn, ở mục Võ Hồn Tương Âm viết là Chiến Phong Vô Hình Long, cũng chính là Tử Luân. Sau khi điền xong, rất nhanh đã có kết quả đánh giá.

Cô gái váy hồng quay sang nói nhỏ với một cô gái khác vài câu, cô gái đó lập tức đứng dậy từ sau chạy đến. Lúc này nàng đã đặt vài cái thẻ lên trên bàn, một cái màu đỏ, 2 cái màu đen, 1 cái màu tím và 2 cái màu vàng. Nàng lấy cái màu đen đưa cho Tương Âm rồi nói:

"Tương tiên sinh, tối đa mỗi năm ngài có thể ghi nợ 25 vạn kim hồn tệ, hết một năm thì lại trở về đây đánh giá lại. Dựa theo độ tuổi và cấp bậc Hồn Lực của ngài thì thẻ đen rất thích hợp.

Khi mua vật phẩm gì cũng có thể hưởng chiết khấu 25%. Giá cả ở đây đã rất thấp so với bên ngoài rồi."

Sau đó nàng mới đưa những thứ còn lại cho những người khác. Màu đỏ là đưa cho Mã Tiểu Đào, màu đen là của Nhạc Miên Linh, màu tím là đưa cho Đường Vũ Đồng, còn lại màu vàng là Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu.

Khi họ lấy xong thì Tương Âm cùng Đường Vũ Đồng quay ngược trở lại xem Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt. Nhạc Miên Linh cùng những người khác không chịu chia ra mà cứ đi theo nàng.

"Uy, ngươi cứ đi theo ta làm gì? Đã có Đào tỷ thì tự đi mua đồ đi chứ!" Khi nói chuyện Tương Âm mang theo chút khó chịu.

"Ngươi thế nào nhẫn tâm như thế? Ngươi không còn yêu ta nữa sao?" Nhạc Miên Linh lập tức vào vai diễn.

Vừa nghe nàng nói xong áp suất thất lập tức lan rộng bao trùm sáu người. Tương Âm trừu rút khóe miệng, Nhạc Miên Linh tên này là thiếu đánh sao?

"Ta không nhớ chúng ta từng có yêu! Ngươi còn diễn ta lập tức đánh ngươi!" Tương Âm không lưu tình đáp lại.

"Làm gì mà hung vậy chứ? Đào tỷ, nàng ức hϊếp ta!" Nhạc Miên Linh bĩu môi quay sang Mã Tiểu Đào cáo trạng.

"Đừng buồn, hay để đền bù thì tiểu Linh muốn mua gì ta sẽ mua giúp ngươi!" Mã Tiểu Đào cười cười nói.

"Hảo nha!" Nhạc Miên Linh lập tức cười tươi như hoa. Tương Âm thì đen mặt, Nhạc Miên Linh tên này cũng quá giảo hoạt đi.

Chẳng lâu họ đã đến chỗ tủ kính lúc nãy. Khối Hồn Cốt Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt đang thu hút sự chú ý của không ít người, những người có thể tham dự Thưởng Bảo Hội hôm nay đều là đệ tử hạch tâm của ngoại viện. Đa số những người ở đây Tương Âm đều không biết và cũng không muốn biết.

"Đại sư huynh." Tiêu Tiêu tinh mắt thấy được Bối Bối ngay.

Bên cạnh của Bối Bối không phải là Đường Nhã mà là Từ Tam Thạch. Hắn đang khoát tay lên vai Bối Bối nói cái gì đó.

Nghe tiếng Tiêu Tiêu gọi, cả hai cùng lúc ngẩng đầu lên. Cái bọn họ đang chú ý không phải là khối Hồn Cốt kia mà là một món đồ khác trong dãy gần đấy.

Vừa thấy Mã Tiểu Đào cũng đứng đấy hai người lập tức đổ mồ hôi. Mã Tiểu Đào xem cũng không xem hai người một cái mà chỉ lo trông chừng Nhạc Miên Linh.

Bối Bối gật đầu chào bọn họ. Từ Tam Thạch vừa nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo liền làm ra bộ dạng oán phụ nói:

"Vũ Hạo, lâu rồi ta không được ăn cá nướng của ngươi nga."

Hoắc Vũ Hạo cười ngu ngơ không biết trả lời như thế nào. Lúc này Từ Tam Thạch lại nói tiếp:

"Sẵn đến thì ngươi sang đây cố vấn giúp ta một chút đi. Ta và Bối Bối vừa nói chỉ cần các ngươi lôi kéo được Giang Nam Nam vào Đường Môn thì ta cũng sẽ gia nhập theo, thế nào?"

"Uy ngươi tên này là si hán à? Mà hình như hắn là si hán thật." Nhạc Miên Linh đen mặt.

"Ngươi coi Đường Môn là cái gì? Là công cụ giúp ngươi tán gái sao? Cút sang bên kia." Bối Bối liếc mắt khinh thường. Từ Tam Thạch cũng không tức giận, cười hắc hắc nói:

"Ai bảo Nam Nam thân thiết với Tiểu Nhã của ngươi đây? Ngươi bình thường nói giúp ta với Tiểu Nhã, bảo Tiểu Nhã kéo Nam Nam vào. Với tính cách của Nam Nam, nàng đã gia nhập Đường Môn thì không dễ rời khỏi đâu. Đến lúc đó ta cũng chui vào, không phải cơ hội càng lớn sao?"

"Bây giờ họ chỉ mới thân thiết bình thường thôi mà ngươi đã không có đường chen vào. Đợi sau này càng thân thiết thì như tường bịt kín rồi!" Tương Âm biết rõ sự tình nên ở trong lòng cười trên nỗi đau của người khác.

"Hắn quả là si tình!" Nhạc Miên Linh nói nhỏ với Tương Âm.

"Chỉ tiết một mảnh tình si, Giang Nam Nam đã…" Tương Âm không ngại chia sẻ sự phát hiện của mình.

"… Thật là không ngờ a!" Nhạc Miên Linh hơi ngạc nhiên nói.

Sau đó cả Nhạc Miên Linh cùng Tương Âm nhìn Bối Bối và Từ Tam Thạch đều mang theo thương hại. Bối Bối và Từ Tam Thạch không hiểu sao bỗng dưng thấy lạnh sống lưng.