Chương 12

Bàn tay của người nọ lúc này không bắt được cá nướng thay vào đó là những hòn than đỏ.

Tương Âm bây giờ mới nhìn thấy được rõ ràng diện mạo của người đó. Người này không ngờ lại là một đệ tử mặc đồng phục màu đen, tuổi tác có vẻ ngang bằng Bối Bối.

Thân hình cao lớn, mày rậm, mặt vuông, quả nhiên là tướng mạo của những vị anh hùng đường đường chính chính. Người này là Từ Tam Thạch.

"Nhóc con muốn chết?"

Từ Tam Thạch quát to, than lửa trong tay bị hắn bóp nát văng tung tóe, chân phải đá ngã lò nướng.

"Muốn chết đấy, ngươi gϊếŧ ta sao?" Tương Âm nhướng mi nhìn Từ Tam Thạch.

"Tuy luật của học viện không nghiêm nhưng ta chắc chắn nó sẽ không cho gϊếŧ người." Đường Vũ Đồng lúc này cũng lên tiếng. Tương Âm đắc ý nhìn sắc mặt Từ Tam Thạch ngày càng khó coi.

Từ Tam Thạch bỏ qua Tương Âm và Đường Vũ Đồng, hắn bước một bước nữa bắt lấy cổ áo của Hoắc Vũ Hạo. Vì quá bất ngờ mà Hoắc Vũ Hạo không kịp né tránh, tay hắn vùng vẫy một cái thì lặng yên lại vì 2 con cá trên tay hắn… biến mất rồi.

Tất cả lâm vào trầm mặc một lúc lâu rồi đồng loạt nhìn về phía người đang giữ 2 con cá. Giang Nam Nam lúc này cũng có chút mộng rồi, lúc Từ Tam Thạch bắt lấy Hoắc Vũ Hạo thì nàng cũng đã định ra tay. Thế nhưng bất ngờ có thứ gì bay lại đây, nàng theo quán tính chụp lấy. Sau đó mọi người lại yên lặng quay qua nhìn nàng, nàng thậm chí còn chưa rõ ràng lắm về chuyện vừa xảy ra.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Dừng tay!"

Hai thanh âm gần như vang lên cùng một lúc. Người vừa nói chính là Đường Nhã, còn người còn lại chính là Bối Bối.

Vẻ mặt Đường Nhã lúc này vô cùng tức giận, thân thể nhanh như chớp vọt đến tung một chưởng vào Từ Tam Thạch.

Từ Tam Thạch không ngờ còn có người ra tay với mình nên không kịp phòng ngự. Hắn vội buông Hoắc Vũ Hạo, run cổ tay ném hắn ra ngoài, sau đó lại vung tay lên đối chưởng.

Ầm…

Thân thể hai người cùng chấn động lui về phía sau, không ai chiếm ưu thế. Thân thể Hoắc Vũ Hạo bị ném ra ngoài, lộn hai vòng được Tương Âm vui vẻ cùng Đường Vũ Đồng vô cùng miễn cưỡng đỡ lấy.

"Từ Tam Thạch, ngươi dám khi dễ người của ta, bà đây liều chết với ngươi!" Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Nhã lúc này đã vô cùng tức giận. Vừa nói xong đã nhấc tay phải lên, một đạo ánh sáng vàng bắn về phía Từ Tam Thạch.

Từ Tam Thạch lại vung tay phải lên, một đoàn ánh sáng đen lóe lên như muốn thôn phệ ánh sáng vàng. Nhưng ngay sau đó đám ánh sáng vàng như có linh tính nhẹ nhàng len qua đoàn ánh sáng đen dày đặc, mang theo Hồn Lực tiến vào bên trong cơ thể hắn.

Thân thể Từ Tam Thạch run lên, ánh mắt dại đi, sau đó lửa giận nổi lên, ba Hồn Hoàn hai vàng một tím từ chân dâng lên. Da thịt vốn trắng trẻo hóa thành xám đen, thân thể phồng to, trên tay phải bỗng xuất hiện một Quy Giáp Thuẫn màu đen chừng một thước.

"Đường Nhã ngươi đừng tưởng có Bối Bối phía sau thì ta không dám làm gì ngươi!" Từ Tam Thạch gầm lên, hai mắt như tóe lửa.

"Đến thì đến, ta sợ ngươi à?" Đường Nhã cười lạnh.

"Từ Tam Thạch ngươi khi dễ tiểu sư đệ của ta, sự việc hôm nay ngươi phải giải thích rõ ràng, nếu không chúng ta đến khu Đấu Hồn phân thắng bại!" Bối Bối thản nhiên nói.

"Hắn là sư đệ của ngươi?" Từ Tam Thạch mỉm cười chỉ vào Hoắc Vũ Hạo. Bối Bối gật đầu.

"Thì sao, hắn không chừa mặt mũi cho Giang Nam Nam xem như là khinh thường ta, mà hai con cá nướng đó ta cũng đã trả tiền." Từ Tam Thạch lạnh giọng.

"Hừ, ngươi nói nghe mà buồn cười! Học tỷ người ta còn không có ý kiến, ngươi lại vì nàng làm rộn lên, chính ngươi mới không chừa mặt mũi cho nàng đi!" Tương Âm hừ lạnh một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người.

"Nhị sư đệ a, ngươi ở đây sao không giúp một chút?" Bối Bối thở dài.

"Không có ta ở đây thì đợi các ngươi đến tiểu sư đệ đã bị bắt nạt thảm rồi." Tương Âm quay mặt đi, đây rõ ràng là vì chỉ lo xem trò vui nên chột dạ nha.

"Không nói chuyện khác, 2 con cá đó là Tiểu Hoắc để lại cho ta. Bối Bối không cần nói nhiều với hắn, cứ tự nhiên ra tay, đánh thật mạnh vào, những việc còn lại đã có ta lo liệu!" Đường Nhã tức giận.

Khuôn mặt Bối Bối vốn còn mang nét tức giận, sau khi nghe Đường Nhã nói cơ mặt lập tức run rẩy. Đúng là một tiểu ma nữ chỉ sợ thiên hạ không loạn.

"Tiểu Nhã vẫn hung hăng như trước nhỉ, cũng không sao, đã lâu không đánh nhau rồi, cùng đến khu Đấu Hồn thôi!" Từ Tam Thạch bĩu môi.

Vừa nói xong hắn đã xoay người bước đi. Bước vài bước đến cạnh Giang Nam Nam, nét mặt lập tức trở nên hiền hòa, chỉ vào 2 con cá.

"Nam Nam cứ ăn hai con cá này đi, ta có việc một lúc nữa sẽ quay lại."

"Ngươi có ý gì a!? 2 con cá này là của ta, có cho Giang Nam Nam ăn hay không là quyền của ta, ngươi chẳng có quyền gì để quyết định hết." Đường Nhã táo bạo nói.

"Hừ! Bối Bối, đi thôi!" Từ Tam Thạch mặt đỏ lên, giận mà không thể phát tác. Hắn nói rồi thì cũng nhanh chân bước đi.

Đường Nhã từ trong tay Giang Nam Nam lấy một con cá cắn ngay một miếng rồi quay sang trừng nàng.

"Ngươi còn mộng cái gì? Không ăn lúc còn nóng thì sẽ không ngon nữa, lúc đó lại uổng công ta cho ngươi con cá!"

Giang Nam Nam bị nàng nói ngượng ngùng, tay cầm con cá tao nhã ăn. Nhưng sau đó nàng lại bị Đường Nhã mạnh mẽ kéo đi, con cá cầm trên tay chưa ăn được bao nhiêu.

"Đi, chúng ta đi góp vui!" Tương Âm hưng phấn lôi Đường Vũ Đồng chạy theo Đường Nhã.

Khu Đấu Hồn là một khu vực vô cùng trọng yếu tại học viện Sử Lai Khắc, nắm ở góc tây bắc hệ Võ Hồn, cách khu thí nghiệm Hồn Đạo khí không xa.

Đây cũng là nơi tập trung của rất nhiều đệ tử cấp cao, tại đây có thể tiến hành tỉ thí. Có các thầy cô làm trọng tài phân định thắng thua, bảo hộ và cấp cứu cho các học viên bị thương, tất nhiên đều có tính phí.

Để tiến hành một trận Đấu Hồn, hai bên phải nộp ra 10 kim hồn tệ làm phí sân đấu nhưng các đệ tử vẫn không ngừng tham gia.

Bởi vì đánh nhau ở đây không phải chịu hạn chế gì, cũng không sợ quá tay chết người. Chỉ cần xuất hiện nguy hiểm các trọng tài sẽ lập tức ra tay ngăn cản.

Nếu chiến thắng còn được thêm một ít tiền thưởng và điểm tích lũy, trong kì thi chuyển lớp cũng sẽ có thêm ưu thế.

Sau khi tiến vào năm tư, muốn tiếp tục lên lớp nhất định phải có điểm tích lũy ở Đấu Hồn. Ví dụ từ năm tư muốn lên năm thứ năm phải chiến thắng được 10 đối thủ cùng cấp, từ lớp năm muốn lên lớp sáu lại càng nhiều hơn. Sau năm thứ sáu nếu muốn tiến vào nội viện, điểm tích lũy ở Đấu Hồn càng vô cùng quan trọng.

Khu Đấu Hồn mở ra cho tất cả các đệ tử tham gia hoặc cổ vũ, vào xem chỉ cần nộp một ngân hồn tệ tiền vé là được.

"Tiểu Nhã lão sư, học viện cũng thật biết kiếm tiền a!" Hoắc Vũ Hạo nghe Đường Nhã giới thiệu sơ lược về Đấu Hồn khu nhịn không được mà cảm khái.

"Chuyện này cũng bình thường thôi mà, học viện lớn thế này nên chi tiêu cũng rất lớn, không nghĩ ra nhiều biện pháp kiếm chút tiền thì làm sao mà duy trì nổi?" Tương Âm thờ ơ nói.

"Bất quá phần thu nhập từ thuế của Sử Lai Khắc thành cũng không ít đâu nha, bởi thế học viện của chúng ta mới được mệnh danh là học viện giàu nhất đại lục. Đúng rồi, Tiểu Hoắc, trình độ nướng cá của đệ lại tăng thêm một bậc rồi, chắc chắn là nhờ gia vị tốt của ta, ăn ngon thật." Chưa đi đến Đấu Hồn Khu mà con cá trám nướng đã bị Đường Nhã chén sạch. Giang Nam Nam yên lặng đi ở cạnh nàng cũng gật đầu.

Khi năm người đến nơi thì nơi này đã nhộn nhịp người. Tin tức truyền đi càng lúc càng nhanh, các đệ tử nườm nượp kéo đến nối đuôi không dứt.

Đường Nhã lấy ra hai ngân hồn tệ trả phí vào cửa cho mình và Hoắc Vũ Hạo. Giang Nam Nam, Tương Âm và Đường Vũ Đồng thì có thể tự trả được.

Đấu Hồn khu là một kiến trúc hình lục giác, diện tích gần bằng với quảng trường Sử Lai Khắc, ở chính giữa là một mảnh đất trống thật lớn, đây là nơi các học viên sẽ so đấu. Xung quanh là hàng dãy các ghế ngồi, ước chừng có thể đồng thời chứa khoảng ba nghìn người xem.

Lúc này trên hàng ghế khán giả đã có đến hai ba trăm người, năm người ngồi xuống một góc gần nhất để xem, trong sân vẫn chưa có ai, không biết Bối Bối và Từ Tam Thạch đi đâu rồi.

"Đấu Hồn khu mỗi ngày đều đặn mở từ khi tan học đến nửa đêm. Các đệ tử muốn so đấu đều phải nộp phí đăng kí. Nếu những đệ tử nổi bật muốn so đấu với nhau thì học viện sẽ miễn phí phí đăng kí, thay vào đó sẽ thông báo tin này khắp các ký túc xá qua radio từ Hồn Đạo loa phóng thanh để nhiều người biết tin đến xem cuộc chiến.

Vé vào cửa học viện sẽ giữ lại một nửa, ai thắng sẽ giành được phần còn lại, đại sư huynh của ngươi trước đây kiếm được không ít tiền từ Đấu Hồn khu này rồi.

Hơn nữa, Từ Tam Thạch kia là học viên năm thứ năm, còn sư huynh ngươi mới năm thứ tư thôi, hơn một cấp coi như vượt cấp khiêu chiến. Cho nên nếu Từ Tam Thạch thua hắn còn phải bỏ ra thêm mười kim hồn tệ nữa.

Đại sư huynh của ngươi và Từ Tam Thạch đều là đệ tử nổi danh trong ngoại viện, cả hai được xưng tụng là thiên tài. Hôm nay ước chừng có thể có đến năm trăm người đến xem cuộc chiến này đấy." Đường Nhã giải thích.

"À, còn đây là Giang Nam Nam, đệ nhất mỹ nữ của ngoại viện. Thấy nàng đẹp không?"

Bị Đường Nhã nói ngay trước mặt nhưng Giang Nam Nam vẫn rất bình tĩnh. Đến lúc Đường Nhã hỏi ra câu tiếp theo nàng mới có phần ngượng ngùng.

"Giang Nam Nam ngượng ngùng là sao đây!? Hình tượng của các nhân vật đang từ từ vỡ vụn à?" Tương Âm trong lòng nghi hoặc.

Người đang ở trước mặt, Hoắc Vũ Hạo nói đẹp cũng không phải, nói không đẹp cũng không được. Vì vậy hắn đành quay qua cầu cứu với Tương Âm.

"Nhã lão sư thấy nàng đẹp không?" Tương Âm chán chường hỏi. Tất cả 3 người còn lại đồng loạt nhìn về phía Đường Nhã.

Đường Nhã quay sang nhìn Giang Nam Nam thì thấy trong mắt nàng hình như có…chờ mong? Sau đó nàng cứng nhắc nhìn Hoắc Vũ Hạo cũng đang đợi câu trả lời.

"Hanh! Nàng xinh đẹp hay không liên quan gì đến ta?" Đường Nhã hừ một tiếng rồi quay đầu nhìn phía sân đấu.

Bốn người kia chỉ biết cười cười đối với hành động này của nàng. Trong lúc đó không ai phát hiện ra bên tai của Đường Nhã khẽ đỏ lên.

Một lúc sau thì Bối Bối đã từ phòng nghỉ bước ra sàn đấu. Hắn vừa xuất hiện thì các học viên đang ngồi xem trên khán đài liền hô to tên hắn.

"Phích Lịch Bối Bối, Phích Lịch Bối Bối…"

Bối Bối mỉm cười vẫy tay với các học viên đang ngồi xem trên khán đài, ánh mắt như đang tìm kiếm ai đó. Đường Nhã đứng lên vẫy tay với hắn.

Lúc này Từ Tam Thạch cũng đã đi vào sàn đấu, đi cùng với hắn là một lão sư chừng 40 tuổi.

Bên trong Đấu Hồn Tràng, Từ Tam Thạch và Bối Bối đều đang trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau. Đây không phải là lần đầu tiên hai người so đấu ở Đấu Hồn Tràng, những trận tỉ thí trước kia của hai người đều có thắng, có bại nhưng đa số là hòa.

Nhờ những trận đấu ở Đấu Hồn Tràng này mà bọn họ kiếm được không ít tiền nên hiển nhiên không thể để lộ quan hệ của bọn họ được. Lão sư vừa đến chính là trọng tài, hắn trầm giọng nói:

"Bối Bối năm tư khiêu chiến Từ Tam Thạch năm năm, nếu Từ Tam Thạch thua thì phải nộp thêm mười kim hồn tệ. Các ngươi chuẩn bị xong chưa?" Bối Bối và Từ Tam Thạch đồng thời quay sang gật đầu với vị trọng tài.

"Trận đấu bắt đầu." Trọng tài hô lớn một tiếng rồi lui nhanh về sau. Bối Bối và Từ Tam Thạch cũng cùng lúc phóng ra Võ Hồn của mình.

Một khắc trước trên khán đài còn ồn ào huyên náo vậy mà nháy mắt lại yên tĩnh một cách kì lạ, tất cả mọi người đều tập trung nhìn về hai người dưới sàn đấu.

Cả hai người đều là những nhân vật có tiếng tăm ở ngoại viện nên trận đấu của họ lúc nào cũng chấn động lòng người, các học viên ai cũng thích xem bọn họ Đấu Hồn. Thậm chí còn có người lén lút đặt cược với nhau.

Lôi điện màu lam từ từ tập trung về phía cánh tay phải của Bối Bối, lam điện lượn lờ xung quanh. Võ Hồn Lam Điện Phách Vương Long đã được phóng thích ra.

Từ Tam Thạch bên kia cũng không chịu yếu thế. Cơ thể từ từ bành trướng làm căng cả bộ đồng phục ra, trên tay phải theo đó xuất hiện một lá chắn thật lớn, và một khối bài Quy Giáp Thuẫn.

Hai người bước từng bước vờn quanh đối thủ. Ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương, Hồn Lực ngùn ngụt tỏa ra, một đen một xanh nổi bật rực rỡ.

Bối Bối đột nhiên quát lên một tiếng, một tia chớp màu lam phóng thẳng về phía Từ Tam Thạch.

Trong lòng Từ Tam Thạch khẽ giật mình, bản thân mình rõ ràng không để lộ chút sơ hở gì mà đây cũng chưa phải là cơ hội tốt mà? Sao Bối Bối hôm nay xúc động thế này?

Từ Tam Thạch mặc dù nghĩ thế nhưng không dám khinh địch, lực công kích của Bối Bối mạnh mẽ như thế nào hắn đã quá rõ ràng.

Bối Bối vọt đến cách Từ Tam Thạch khoảng năm thước nữa đột nhiên lại nhảy lên, vung tay phải đánh thẳng về phía Từ Tam Thạch. Long Trảo được lôi điện màu lam bao quanh, bất cứ lúc nào cũng có thể vận dụng hồn kỹ.

Từ Tam Thạch không chút run sợ, chân trái lui về sau nửa bước, hạ người xuống, lá chắn ở tay phải đưa ra trước. Đồng thời Hồn Lực màu đen cũng dâng lên theo sự xuất hiện của Quy Giáp Thuẫn, cả hai mơ hồ tạo thành một cái vòng ánh sáng màu đen thật lớn, bao phủ hoàn toàn cơ thể của hắn.

Ầm…

Long Trảo của Bối Bối đánh mạnh vào Quy Giáp Thuẫn, thân thể hai người đồng thời chấn động. Bối Bối xoay người hạ xuống mặt đất, còn Từ Tam thạch lại bị đẩy về sau chừng một thước.

Cái Bách niên Hồn Hoàn màu vàng đầu tiên trong ba cái Hồn Hoàn của Từ Tam Thạch chợt lóe sáng lên. Ánh sáng màu đen trên Quy Giáp Thuẫn lập tức đậm hơn gấp đôi rồi khuếch tán cả ra bên ngoài, bao trùm hết phạm vi chừng hơn mười thước, từng tiếng nổ ầm ầm cũng theo đó mà vang lên.

Huyền Minh Chấn – Từ Tam Thạch đệ nhất hồn kỹ.

Đây là một kỹ năng gây chấn động trong một phạm vi nhất định, còn có hiệu quả gây choáng nữa. Nếu địch nhân có tu vi kém hắn nhất định sẽ bị choáng váng vì chấn động này.

Nhưng mà, Từ Tam Thạch không ngờ lúc hắn vận dụng đệ nhất hồn kỹ thì Hồn Hoàn thứ hai, thứ ba trên người Bối Bối cũng cùng lúc phát sáng lên.

Cái lóe sáng lên đầu tiên chính là Hồn Hoàn màu tím thứ ba của hắn, Thiên niên Hồn Hoàn. Một tiếng gầm rú vang lên từ phía Bối Bối, khắp người hắn phủ đầy lôi điện màu làm, những cái vảy màu lam trên tay hắn cũng dần lan đến phía ngực phải của hắn, khí thế theo đó mà tăng vọt.

Lôi Đình Chi Nộ.

Hồn Hoàn thứ hai lóe sáng, lấy Bối Bối làm trung tâm, từng con rắn điện nháy mắt xuất hiện, nổ bung ra bên ngoài.

Dùng hồn kỹ thứ hai và thứ ba kết hợp để đấu với đệ nhất hồn kỹ Huyền Minh Chấn của Từ Tam Thạch. Cho dù Từ Tam Thạch nổi danh về lực phòng thủ cũng không sao đỡ được một kích này của Bối Bối.

Cái l*иg khí màu đen nhanh chóng xuất hiện lỗ hổng. Bối Bối không thèm để ý đến dòng khí màu đen kia, cứ thế mà đánh vào.

Từ Tam Thạch giật mình phản ứng, động tác cũng không chậm, Hồn Hoàn thứ hai và thứ ba của hắn liên tiếp sáng lên. Hắn quá quen thuộc năng lực của Bối Bối rồi, mà mặt phòng ngự của bản thân hắn lại càng tin tưởng tuyệt đối, tuy hắn không dám chắc mình có thể thắng Bối Bối hay không, nhưng nếu cố thủ thì tuyệt đối Bối Bối không có cơ hội!

Nhưng, khi hắn vận dụng hồn kỹ thứ hai, thứ ba thì đột nhiên đại não như bị kim châm. Ý thức trong tích tắc như mơ hồ khiến hai hồn kỹ khẽ dừng lại một chút, không thể phóng thích ra ngoài.

Lúc này Bối Bối bất ngờ vận dụng Đường Môn tuyệt kỹ, Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, bóng người ngay lập tức trở nên hư ảo. Hắn thoáng cúi người trượt sát xuống đất, một tay nắm viền Quy Giáp Thuẩn, cả người quét ngang lách ra phía sau Quy Giáp Thuẫn. Bây giờ Từ Tam Thạch có muốn xuất hồn kỹ ra cũng không còn kịp nữa, cả người Bối Bối đã xuất hiện phía sau bộ giáp của hắn rồi.

Bối Bối vung chân phải đá vào bắp đùi Từ Tam Thạch, Lôi Đình Chi Nộ chớp giật sau lưng khiến cả người Từ Tam Thạch thoáng trở nên run rẩy. Mà Long Trảo được lôi điện màu xanh quấn quanh dày đặc đã chộp đến vai của hắn. Thắng bại đã phân.

Trận đầu này chấm dứt quá nhanh so với mọi người dự đoán, thậm chí có người còn chưa kịp nhìn rõ diễn biến của nó như thế nào. Rõ nhất là Bối Bối vòng qua được vòng phòng ngự của Quy Giáp Thuẫn, rồi khắc chế Từ Tam Thạch, chiến thắng.

"Bối Bối thắng." Giọng nói thông báo kết quả của trọng tài vang lên, hắn cũng không ngăn Bối Bối đánh Từ Tam Thạch ngã xuống đất.

Lôi điện vừa biến mất, Từ Tam Thạch run rẩy đứng lên, lấp bấp nói:

"Ngươi… ngươi… ăn gian."

Tuy hắn không biết Bối Bối đã giở thủ đoạn gì nhưng ban nãy hắn bị choáng váng vài giây nhất định có liên quan đến tên này. Còn nữa, làm sao Bối Bối lại có thể phát hiện được điểm phòng ngự yếu nhất của mình?

"Gian cái đầu ngươi, Huyền Thủy Đan đâu lấy ra đây."

Bối Bối nhíu mày, Long Trảo khẽ rót chút Lôi Điện Chi Lực vào người Từ Tam Thạch khiến thân thể cao lớn kia chấn động run rẩy.

Quả thật là Bối Bối không hề biết gì vì lúc đó là do Tương Âm lén lút dùng Tinh Thần Thứ để khiến Từ Tam Thạch bị choáng váng.

Tinh Thần Thứ không phải là hồn kỹ mà là một cách tấn công được tạo ra nhờ phối hợp giữa tinh thần lực và phong hệ của nàng. Tinh thần lực sẽ được hòa vào không khí xung quanh nàng sau đó tấn công đối thủ.

Không những có thể tấn công ngoài da mà cũng có thể tấn công tinh thần. Lúc nãy nàng dùng nó để tấn công tinh thần của Từ Tam Thạch, vì hắn có tu vi cao hơn nàng nên chỉ khiến hắn choáng váng.

Nếu như nàng dùng mức độ lớn hơn thì có thể làm người ngất xỉu. Nặng hơn là khiến tinh thần người đó bị tổn thương và phá hủy não bộ lẫn linh hồn khiến người đó chết đi.

Dĩ nhiên với tu vi hiện nay của nàng thì chỉ có thể làm một người không hơn nàng 10 cấp ngất đi. Những người hơn nàng 10 cấp đã ngoài sẽ bị choáng váng hoặc là không bị ảnh hưởng nếu như tu vi cực cao.

Còn đối với tấn công bên ngoài thì chiêu thức này chẳng khác nào những thanh gươm, thanh đao, giáo bén nhọn. Vì không khí không thể nhìn thấy, không thể chạm vào nên chúng sẽ khiến ngươi chết lúc nào không hay. Chiêu thức này rất mạnh và cũng cực kì nguy hiểm.

Khi trận đấu kết thúc thì Giang Nam Nam cũng đã đi mất. Bối Bối chạy lại chỗ 4 người từ bình sứ trút ra 2 viên thuốc, đưa cho Tương Âm cùng Hoắc Vũ Hạo.

"Huyền Thuỷ Đan!" Tương Âm khẳng định nói.

"Nhị sư huynh, Huyền Thuỷ Đan là gì?" Hoắc Vũ Hạo nghi hoặc hỏi.

"Huyền Thủy Đan là một loại đan dược vô cùng thần kỳ, nghe nói xuất xứ của nó là từ một tông môn đặc biệt có Võ Hồn thuộc tính thủy. Nhưng không biết cụ thể là tông môn nào.

Muốn luyện chế Huyền Thủy Đan sơ sơ cần phải sử dụng hơn 10 loại máu của 10 Hồn Thú và 10 loại thực vật thuộc tính thủy khác nhau, sau đó trải qua một quá trình luyện chế phức tạp mới hoàn thành." Đường Vũ Đồng giải thích.

"Nước có tác dụng tẩy rửa, nên Huyền Thủy Đan bản thân chẳng những là vật đại bổ có thể gia tăng Hồn Lực mà dược tính của nó cũng hết sức ôn hòa, bất kể Hồn Sư cấp bậc gì đều có thể hấp thu dược liệu của nó.

Đối với Hồn Sư dưới hai mươi cấp thì ít nhất có thể tăng lên một bậc Hồn Lực. Nhưng tác dụng trân quý nhất của nó không chỉ có vậy, nó là đan dược có thể giúp ngươi tẩy cân dịch tủy." Tương Âm tiếp lời Đường Vũ Đồng.

"Bình thường chúng ta tắm rửa thì chỉ có thể rửa sạch những chất dơ bẩn bám bên ngoài, còn Huyền Thủy Đan thì tẩy sạch tạp chất bám bên trong cơ thể. Thế nên Huyền Thủy Đan đối với bất cứ ai đều hữu dụng.

Với người có thiên phú tốt thì nó như thêu hoa trên gấm, còn với những người có tư chất bình thường lại càng quan trọng hơn, nó sẽ giúp ngươi khu trừ tạp chất và mở rộng kinh mạch." Đường Nhã nối tiếp theo.

"Một viên Huyền Thủy Đan ít nhất có thể giúp một Hồn Sư từ bình thường tăng một bậc Tiên Thiên Hồn Lực. Nói cách khác, khi ngươi giác tỉnh Hồn Lực Tiên Thiên Hồn Lực là một, thì giờ đã tăng thành hai. Cái này là thay đổi về gốc, về thiên phú và sự phát triển sau này của ngươi." Bối Bối cũng giải thích.

"Nói tóm lại, nó vô cùng trân quý!!" Bốn người đồng thanh.

"Ra vậy! Thật là tuyệt!" Hoắc Vũ Hạo vui mừng nói.

"Thôi, ta về phòng đây! Đi thôi A Đồng!" Tương Âm vung vai một cái.

"Ngươi về trước đi! Ta có việc!" Đường Vũ Đồng lắc đầu, Tương Âm cũng không hỏi gì mà đi thẳng về phòng.

Đến phòng nàng đi vào rồi đóng cửa lại. Sau đó ăn viên Huyền Thuỷ Đan vào rồi ngồi minh tưởng.

Khi nàng mở mắt ra thì trời hoàn toàn đã tối, Đường Vũ Đồng vẫn chưa về. Trên người truyền đến mùi hôi khiến Tương Âm nhíu mày. Nàng lén lút ra ngoài rồi mang vào một bồn nước, sau đó bắt đầu tắm rửa.

Lúc nàng đang tắm giữa chừng thì cửa phòng bật mở, tiếng của Đường Vũ Đồng cũng vang lên:

"Ta đã về rồi đây!"