Chương 7

EDITOR: TIỂU THẦN

BETA: HARA

- o0o-

Đứa trẻ lúc nãy còn khóc la ầm ĩ được một ánh sáng nhàn nhạt màu vàng kim bao phủ, không biết vì sao liền lập tức trở nên bình tĩnh, hơi ngơ người đứng yên ở chỗ đó.

Một tầng ánh sáng vàng kim tỏa ra từ sáu viên đá trên mặt đất, sau đó tiến vào trong cơ thể của đứa nhỏ. Thân thể đứa bé trai bắt đầu run rẩy nhẹ, muốn kêu nhưng lại không phát ra tiếng.

"Đưa tay phải của ngươi ra." Đôi mắt màu lục âm u của Tố Vân Đào nhìn chằm chằm đứa bé trai, uy nghiêm ra lệnh.

Đứa nhỏ theo bản năng vươn tay phải ra, ngay lập tức, tất cả ánh sáng tràn ra, trong phút chốc, một lưỡi liềm xuất hiện trong bàn tay của nó. Khi nhìn qua, lưỡi liềm kia cũng không phải hình ảnh hư ảo, mà là thật sự tồn tại.

Tố Vân Đào nhíu nhíu mày, "Là khí võ hồn. Lưỡi liềm có thể coi như vũ khí sao? Nhìn có chút miễn cưỡng." Ánh sáng vàng kim dần dần thu lại, đứa nhỏ có hơi giật mình nhìn lưỡi liềm nho nhỏ trong tay mình, có chút không biết làm sao.

Tố Vân Đào nói: "Võ hồn của ngươi là lưỡi liềm, khí võ hồn. Tới đây, để ta xem ngươi có hồn lực hay không. Nếu mà có được hồn lực thì nói, cho dù là khí võ hồn cũng có thể tiến hành tu luyện Chiến Hồn Sư. Dù sao, lưỡi liềm cũng có lực công kích nhất định."

"Đại...đại sư, con nên làm như thế nào?" Đứa nhỏ nhút nhát sợ sệt hỏi. Tố Vân Đào lạnh nhạt nói: "Dùng ý niệm thu hồi võ hồn của ngươi. Sau này lúc ngươi muốn sử dụng cũng dùng ý niệm gọi nó ra." Đứa nhỏ nghe lời làm theo ước chừng nửa ngày, mới có thể thu hồi lưỡi liềm trong tay, Tố Vân Đào đưa quả cầu thủy tinh màu lam trong tay tới trước mặt đứa nhỏ, ý bảo nó đặt tay phải lên trên. Bàn tay non nớt của đứa nhỏ cùng lang trảo của Tố Vân Đào phân biệt ở vị trí trên và dưới quả cầu thủy tinh, nhìn qua tỷ lệ khác nhau nên cực kỳ rõ ràng.

Có đôi khi, hiện thực luôn trái ngược với mong muốn.

Sau một lát, Tố Vân Đào có chút thất vọng nói: "Không có hồn lực. Ngươi không thể trở thành Hồn Sư. Đứng sang một bên đi." Một màn như vậy trình diễn liên tục, trước sau lại có thêm năm đứa nhỏ thức tỉnh võ hồn, võ hồn của họ đều là những nông cụ linh tinh như cái cuốc, lưỡi liềm, ngay cả một thú võ hồn cũng không có xuất hiện, huống chi về phần hồn lực, vì thế đều bị Tố Vân Đào phán định là 'không'.

Đến lượt đứa nhỏ thứ sáu, cũng chính là đứa nhỏ cuối cùng đứng trước hai người.

Liên tục sử dụng hồn lực, Tố Vân Đào dường như đã có chút mệt mỏi, nhưng hắn vẫn muốn giúp tám đứa nhỏ này toàn bộ hoàn thành quá trình thức tỉnh. Ánh sáng vàng kim tụ lại, lúc này đây, xuất hiện biến hóa, rốt cuộc không còn là nông cụ. Một gốc cỏ nhỏ màu lam nhạt xuất hiện ở trong lòng bàn tay bé gái này, nhẹ nhàng lay động.

Loại cỏ màu lam này đối với mọi người mà nói đều rất quen thuộc, loại cỏ này tên là Lam Ngân Thảo, ở trong thôn, khắp nơi đều có thể thấy được, cũng bình thường giống như những loại cỏ xanh ngoài kia, ngoại trừ sức sống mãnh liệt ở bên ngoài, cũng không có tác dụng gì khác.

Chẳng qua bởi vì phía ngoài bé gái có kia tầng hào quang vàng kim, mới không thể chỉ liếc mắt là có thể thấy được.

Cho dù không phải nông cụ, nhưng trong mắt Tố Vân Đào thất vọng lại càng thêm rõ ràng, "Là phế võ hồn. Không có lực công kích, không có lực phòng ngự, cũng không có năng lực phụ trợ. Lam Ngân Thảo coi như là hình dạng tiêu chuẩn của phế võ hồn."

Vừa nói, hắn liền dựa theo trình tự, đưa quả cầu thủy tinh màu lam đến trước mặt bé gái, giống như hắn đã đoán trước được, vẫn là không có xuất hiện hồn lực.

Rốt cuộc cũng đến lượt Đường Tam, không cần Tố Vân Đào nói, hắn đã tiến lên, đứng vào giữa sáu viên đá đen.

Theo sáu luồng hồn lực mà Tố Vân Đào rót vào, ánh sáng nhàn nhạt màu vàng kim lại lần nữa sáng lên.

Ấm áp — đây là cảm giác đầu tiên của Đường Tam, cả người giống như được bao bọc trong một thế giới ấm áp, thoải mái không nói nên lời. Khó trách mấy đứa nhỏ lúc nãy được ánh sáng vàng kim này bao bọc ở bên trong cảm xúc liền sẽ ổn định lại. Hơi thở ấm áp thấm dần vào cơ thể, Đường Tam cảm thấy rất rõ ràng, nội lực Huyền Thiên Công của hắn giống như nổi lên sóng gió rất nhỏ, ngay sau đó, được năng lượng ấm áp kia kéo lại, lại như có gì đó vỡ tan ở trong cơ thể, toàn bộ hơi thở ấm áp trong nháy mắt tập trung vào bàn tay mình.

Đột nhiên, đôi mắt Tố Vân Đào sáng lên, bởi vì lúc này đây, ở trong hào quang vàng kim, ánh sáng vàng tỏa ra thậm chí còn nhiều hơn so với mấy đứa trẻ trước đó. Hắn mơ hồ cảm giác được, dường như là sắp xuất hiện một võ hồn cường đại. Biểu tình hưng phấn bộc lộ ra ngoài.

Đối với những chấp sự của Võ Hồn Điện phụ trách thức tỉnh võ hồn cho người thường như họ mà nói, nếu một đứa trẻ có thể thức tỉnh được khả năng phi phàm, sau đó lại kéo đứa nhỏ đó vào Võ Hồn Điện, có thể nhận được không ít đánh giá tốt, có lợi ích rất lớn đối với việc thăng chức. Nhưng mà, rất nhanh Tố Vân Đào thất vọng rồi.

Đường Tam theo bản năng nâng tay phải lên, hắn nhìn thấy chính là màu lam. Màu lam kia, hôm nay, đã là lần thứ hai xuất hiện tại đây, ở Võ Hồn Điện trong thôn. Lam Ngân Thảo, giống như đúc với Lam Ngân Thảo của bé gái trước đó. Tồn tại tiêu chuẩn của phế võ hồn.

Nhìn Lam Ngân Thảo, Đường Niệm bỗng nhiên chau mày. Cái võ hồn này, có điểm không đúng lắm.

Tố Vân Đào bất đắc dĩ nói: "Lại là một phế võ hồn, xem ra, đến Thánh Hồn thôn lần này vẫn là lãng phí thời gian. Được rồi, bọn nhỏ, các ngươi có thể rời đi."

Lúc nãy khi rất nhiều ánh sáng vàng kim xuất hiện, vốn dĩ mang đến cho hắn hy vọng rất lớn, nhưng cuối cùng, vậy mà chỉ là Lam Ngân Thảo, chênh lệch cảm giác làm cho Tố Vân Đào có chút khó chịu.

"Thúc thúc, người còn chưa cho con kiểm tra hồn lực nữa." Đường Tam nhìn Tố Vân Đào đã muốn cất quả cầu thủy tinh màu lam, vội vàng nhắc nhở hắn.

Tố Vân Đào cũng không quay đầu lại, nói: "Không cần thử. Loại phế võ hồn Lam Ngân Thảo này ta còn chưa gặp ai có xuất hiện hồn lực."

"Để tụi con thử đi, thúc thúc." Lúc này, Đường Niệm đứng một bên nở một nụ cười ngây thơ, "Những người khác đều được thử, mà tụi con lại chưa được thử, không công bằng á." Nói xong, còn làm ra một bộ dạng ủy khuất.

Khụ khụ, trong lòng Đường Tam đối với biểu cảm này của Đường Niệm có chút buồn cười.

Tố Vân Đào sửng sốt một chút, thân là một người thô kệch, lần đầu tiên bị bán manh, có chút đơ người vẫn là có thể giải thích được.

Vội vàng xoay người, rồi lại thấy đôi mắt Đường Tam bình tĩnh mà có chút kiên định. Trong lòng cười khổ, xem ra không đồng ý là không được.

"Thôi được rồi." Thử một chút hồn lực cũng sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian. Vừa nói, hắn đưa cầu thủy tinh màu lam tới trước mặt Đường Tam.

Yeah!!! Trong lòng yên lặng kéo tay, Đường Niệm cười trộm, xem ra chiêu này chỉ hữu dụng khi cậu còn nhỏ thôi.

Dựa theo phương pháp Tố Vân Đào đã dạy lúc trước, Đường Tam khống chế thu hồi Lam Ngân Thảo vào trong cơ thể, hắn phát hiện, cái này cũng không khó, chỉ cần mình dựa theo như cách khống chế Huyền Thiên Công, đem công lực thu hồi, là có thể làm được.

Đồng thời, hắn còn phát hiện, khi Lam Ngân Thảo xuất hiện, dường như cũng Huyền Thiên Công của mình cũng tuôn ra, cảm giác giống như cây Lam Ngân Thảo nho nhỏ kia là do Huyền Thiên Công ngưng tụ tạo thành.

Bàn tay vừa mới đặt lên quả cầu màu lam, thân thể Đường Tam liền run rẩy kịch liệt một chút, hắn giật mình phát hiện, quả cầu thủy tinh màu lam kia nhìn qua thật đẹp vậy mà có lực hút mạnh như vậy, nội lực của mình giống như tìm được nơi phát tiết mà mãnh liệt tuôn ra.

Hắn muốn tránh thoát, nhưng làm sao cũng không thể tránh thoát lực hút mạnh mẽ kia.

Đồng dạng giật mình còn có Tố Vân Đào, khi hắn còn đang cho rằng lần kiểm tra hồn lực cuối cùng này ở Thánh Hồn thôn cũng chỉ là dựa theo tình hình thực tế, đột nhiên, quả cầu thủy tinh trong tay sáng lên, ánh lam bắt mắt bắt đầu từ một chút nháy mắt lan tràn ra, trong chớp mắt, quả cầu thủy tinh giống như đá quý lộng lẫy lấp lánh sáng lên.

Vầng sáng màu lam nhàn nhạt lộ ra ngoài, động lòng người đến mức không nói nên lời.

Dựa theo truyền thống kiểm tra, chỉ cần quả cầu thủy tinh xuất hiện một chút cảm ứng, cho dù chỉ một tia ánh sáng, liền chứng minh người được kiểm tra có hồn lực tồn tại, mà quả cầu thủy tinh màu lam trước mắt sáng lên ánh sáng bắt mắt như vậy, cũng chỉ có một lời giải thích.

"Trời ơi, vậy mà là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực." Ánh sáng lục lại lần nữa phóng ra từ trên người Tố Vân Đào, tách tay Đường Tam trên quả cầu ra, lúc này, ánh mắt hắn nhìn đứa trẻ trước mắt đã không còn giống lúc đầu. Giống như là đang nhìn thấy quái vật.

Đường Tam tự nhiên cũng phát hiện tình huống kiểm tra của mình khác với mấy đứa nhỏ kia, nghi hoặc hỏi: "Thúc thúc, Tiên Thiên Mãn Hồn Lực là gì?"

Tố Vân Đào dại ra nhìn hắn, theo bản năng giải thích, nói: "Mỗi người vào thời điểm thức tỉnh võ hồn, ngoại trừ hình dạng võ hồn quyết định nó có cường đại hay không, hồn lực nhiều hay ít cũng là quan trọng nhất. Đại đa số người ở thời điểm thức tỉnh võ hồn là không có hồn lực, giống như mấy đứa nhỏ lúc nãy. Bọn chúng đã định sẵn cả đời không cách nào trở thành Hồn Sư. Mà chỉ cần có hồn lực xuất hiện, cho dù là chỉ có một tia, đều có thể thông qua minh tưởng tiến hành tu luyện, mà ở thời điểm thức tỉnh võ hồn, hồn lực nhiều hay ít là quan trọng nhất, quyết định khởi đầu tu luyện của Hồn Sư là cao hay thấp, hồn lực bẩm sinh càng cao, tốc độ tu luyện sau này cũng sẽ càng nhanh, đồng thời, bởi vì khởi đầu cao, tự nhiên cũng sẽ bước trước những người khác. Cái gọi là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, chính là ở thời điểm thức tỉnh võ hồn, có khả năng bẩm sinh đạt tới hồn lực cao nhất."

"Hồn lực cao nhất?" Đường Tam nhìn Tố Vân Đào, nhanh chóng suy nghĩ, hắn không biết hồn lực của mình là thế nào, nhưng có thể khẳng định chính là, thứ mà quả cầu thủy tinh màu lam phụ trách kiểm tra đo lường kia hấp thụ chính là nội lực Huyền Thiên Công của hắn. Chẳng lẽ nói, nội lực của hắn ở thế giới này liền biến thành hồn lực?

Có lẽ là bởi vì Đường Tam là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực đã mang đến cho Tố Vân Đào chấn động không nhỏ, không chê phiền phức giải thích tiếp: "Cấp bậc võ hồn của chúng ta là dạng này, mỗi 10 cấp là một danh hiệu. Chỉ cần là sau khi thức tỉnh võ hồn, tự động có thể được xưng là Hồn Sĩ. Đương nhiên, chỉ là một bậc Hồn Sĩ. Dựa theo võ hồn lực mạnh hay yếu, phân chia cấp bậc. Cái gọi là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, chính là sau khi thức tỉnh, hồn lực có thể đạt tới trình độ cao nhất cấp 10. Ta còn chưa bao giờ gặp được người nào là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, lúc trước khi ta thức tỉnh, bất quá cũng là hồn lực cấp 2 mà thôi."

Lúc này Đường Tam đã hồi phục tinh thần, thật vất vả tìm được một Hồn Sư chân chính, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua, vội vàng hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình, "Võ hồn lực bẩm sinh cũng chỉ có thể tới cấp 10 thôi ạ? Không thể cao hơn được sao?"

Ánh sáng lục quanh thân Tố Vân Đào rút đi, thu hồi võ hồn phụ thể của mình, "Đương nhiên không thể. Thực lực của Hồn Sư tăng lên cũng không phải dễ dàng như vậy. Mỗi lần vượt qua một danh hiệu, không chỉ là võ hồn lực phải đạt tới đỉnh của danh hiệu trước đó, đồng thời còn cần phải có được một hồn hoàn. Không có hồn hoàn, cho dù ngươi lại nỗ lực tu luyện, cũng không có khả năng tiến vào danh hiệu tiếp theo. Liền giống như ngươi bây giờ, bởi vì đã đạt tới Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, cho nên, nếu ngươi muốn hồn lực tiếp tục tăng lên, cũng không chỉ là minh tưởng, mà cần phải có được một hồn hoàn, sau khi tiến vào cấp độ tiếp theo, mới có thể tiếp tục tu luyện."

Đường Tam bừng tỉnh nói: "Hồn hoàn, chính là vòng sáng trên người thúc lúc nãy sao? Thúc là cấp 26, cho nên có hai hồn hoàn." Tố Vân Đào gật gật đầu, nói: "Đúng là như thế. Tình huống của ngươi rất đặc biệt, Tiên Thiên Mãn Hồn Lực chính là thiên tài trăm năm khó gặp. Đáng tiếc, thật là quá đáng tiếc. Vậy mà là phế võ hồn. Cho dù võ hồn của ngươi chỉ là một nông cụ, cũng mạnh hơn nhiều so với phế võ hồn Lam Ngân Thảo. Nói vậy, ta cũng có thể......"

"Chuyện kia, có phải nên đến lượt con không?" Nhìn Tố Vân Đào muốn tiến vào thế giới của mình, Đường Niệm đánh gãy lời hắn.

"Có thể, lại đây." Nhìn khuôn mặt tương tự của Đường Niệm và Đường Tam, Tố Vân Đào lại có chút chờ mong, ca ca là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, đệ đệ kia chắc là cũng không kém, cho dù không phải mãn hồn lực, hẳn là cũng đến bảy tám phần, huống chi, hắn không tin, võ hồn Lam Ngân Thảo còn có thể xuất hiện thêm một lần nữa.