Hoắc Vũ Hạo không trực tiếp trả lời Chu Y mà bắt đầu phóng ra Thập niên Hồn Hoàn của mình, một tia ánh kim cũng xuất hiện trong đáy mắt. Ngay sau đó, Chu Y liền cảm giác được có một luồng sóng tinh thần xuất hiện trước mắt mình.
Chu Y dĩ nhiên không giống Bối Bối và Đường Nhã, bà dù sao cũng là một cường giả Hồn Đế cấp sáu mươi, mặc dù vũ hồn của bà không phải thuộc tính tinh thần, nhưng tinh thần lực không thấp. Bà muốn thoát khỏi ảnh hưởng của Hoắc Vũ Hạo là dễ như trở bàn tay, dù sao đây chỉ là một kỹ năng đơn giản của một hồn sư cấp mười một. Nhưng lúc này, bà không bài xích, mà để mọi chuyện tự nhiên diễn ra.
Vừa tiếp xúc với cổ lực lượng tinh thần này, hai đồng tử của Chu Y nháy mắt mở to.
Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng xuất hiện, cũng như những lần trước, mọi thứ xung quanh lập tức hiện rõ trong đầu Chu Y, làm cho người ta có cảm giác bản thân giống như vừa đi ra khỏi một vùng đầy sương mù. Tất cả đều rõ ràng, rõ đến nỗi có thể miêu tả từng chi tiết nhỏ nằm trong góc khuất khó mà thấy được. Bạn đang đọc truyện tại
TruyenHD - https://truyenfull.vn
Một phút sau, Hoắc Vũ Hạo thu hồi lại kỹ năng của mình, thành thành thật thật đứng im trước mặt Chu Y.
Chu Y ngây người ra một lúc rồi mới lẩm bẩm:
- Một kỹ năng thần kỳ. Khó trách Đường Môn chọn ngươi làm học viên đặc biệt. Chỉ với mỗi kỹ năng này đã đủ thuyết phục tiểu nha đầu Đường Nhã chọn ngươi rồi. Ta nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao nha đầu thông minh kia lại chọn một người hồn lực chỉ mới đạt cấp mười một, tố chất thân thể cũng rất bình thường. Hóa ra vẫn còn điểm huyền bí này.
- Hoắc Vũ Hạo, ngươi đi theo ta.
Vừa nói, Chu Y vừa đứng lên, dẫn theo Hoắc Vũ Hạo rời khỏi phòng.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn chỉ biết khi hắn phóng vũ hồn và sử dụng hồn khí thì Chu lão sư rất kích động, nhưng không biết cái này là tốt hay xấu, và càng không biết bây giờ Chu Y đang dẫn hắn đi đâu, làm gì...
Vừa ra khỏi tân sinh Giáo Học Lâu, Chu Y dẫn Hoắc Vũ Hạo đi vòng về hướng tây ra phía sau học viện. Đi được một lúc Chu Y nhíu mày nói:
- Chậm quá. Để ta mang ngươi đi một đoạn.Dứt lời liền đưa tay ôm lấy Hoắc Vũ Hạo bay đi. Lúc này hắn mới hiểu thế nào là đằng vân giá vụ (cưỡi mây lướt gió). Cảnh vật bên người vùn vụt trôi qua, mà quanh thân thể hắn dường như có một lớp khí mơ hồ bảo vệ.
Rõ ràng Chu Y một hồn sư có thể xem là cường đại nhất từ trước đến nay Hoắc Vũ Hạo đã gặp, cái tộc độ này, thật ngưỡng mộ a! Hắn vột vàng phóng ra Tinh Thần Tham Trắc mới có thể mơ hồ đoán được phương hướng Chu Y đang di chuyển.
Bà ấy đi về hướng tây một lúc, rồi chuyển sang hướng bắc. Hoắc Vũ Hạo có cảm giác hai người bọn họ đã ra khỏi phạm vi của Vũ Hồn hệ, vào đến nơi của Hồn Đạo hệ rồi.
Với tốc độ như vậy mà Chu Y còn phải đi thêm mấy phút nữa mới dừng lại, cả hai người lúc này đang đứng trước một tòa nhà thật lớn.
Tòa nhà màu xám này còn muốn lớn hơn mấy tòa Giáo Học Lâu kia nữa. Tổng diện tích của nó chỉ sợ lớn bằng tất cả các khu ký túc xá cộng lại.
Tòa nhà màu xám nhìn có vẻ rất nặng và dày, chỉ sợ không phải xây cất bằng gạch đá bình thường, mặt ngoài được dát kim loại màu vàng sáng bóng. Bên trong vang ra từng riếng gầu gú kinh người. Thậm chí dưới chân Hoắc Vũ Hạo thỉnh thoảng còn run lên từng cơn.
Phía bên cạnh có một bảng chỉ dẫn, viết là: Khu Vực Thí Nghiệm Hồn Đạo Khí.
Trong lòng Hoắc Vũ Hạo lúc này đã tràn ngập nghi hoặc, Chu lão sư dẫn mình đến khu vực thí nghiệm Hồn Đạo Khí làm gì? Bà ấy muốn gì đây?
Chu Y dĩ nhiên sẽ không giải thích gì với hắn, bà buông bả vai hắn ra, tiếp tục đi vào bên trong khu vực thí nghiệm.
Vừa vào cửa, Hoắc Vũ Hạo liền phát hiện, bên trong khu vực thí nghiệm đều được làm bằng kim loại. Hơn nữa, những loại kim loại này từ trước đến giờ hắn chưa từng thấy qua, tất cả đều có màu nâu kỳ lạ.
Phía sau cánh cửa là một hành lang thật dài, nhìn có vẻ giống với bên ký túc xá, nhưng ở đây mỗi ba mươi thước mới có một cánh cửa, phía trên cũng có một cái bảng nhỏ viết
"Phòng thí nghiệm số 1",
"Phòng thí nghiệm số 2"...
Chu Y có vẻ thường xuyên đến đây, nên mọi thứ đều hết sức quen thuộc, giống như ngựa quen đường cũ, một mạch dẫn Hoắc Vũ Hạo đi hết hành lang, đến phòng thí nghiệm số 12 ở cuối dãy mới ngừng lại.
Trên tay Chu Y lúc này xuất hiện một khối lệnh bài lục giác màu bạc, bà đặt lệnh bài lên phía trước cửa phòng thí nghiệm số 12. Một màn thần kỳ xuất hiện, trên cửa đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng, vừa đủ để bà đặt lệnh bài vào. Hoắc vũ Hạo dường như cảm giác được có vài tia hồn lực xuất hiện, sau khi lệnh bài được đặt vào lỗ hổng thì từng tiếng tích tác vang lên, cửa phòng thí nghiệm số 12 mở ra. (M2: cửa tự động luôn, hiện đại dữ dằn :320
Cửa vừa hé mở, Hoắc Vũ Hạo lại càng kinh ngạc hơn, vách tường của căn phòng này hoàn toàn được làm bằng kim loại, lại còn dày đến hai thước, phía trên và dưới cửa đều có thanh trượt, thế nên cánh cửa ban nãy mới dễ dàng mở ra đóng vào như vậy.
Cửa môn hoàn toàn mở ra thì Chu Y vẫy tay Hoắc Vũ Hạo rồi kéo hắn bước nhanh vào.
Rầm
Hoắc Vũ Hạo vừa bước vào bên trong thì bị một tiếng động cực lớn làm giật mình hoảng sợ, lực chấn động và dao động của không khí trộn lẫn thổi về phía hắn khiến quần áo hắn bay phất phới.
Chu Y đối với những chuyện này có vẻ đã quá quen rồi, bà vẫn tiếp tục đi vào bình thường.
Bên trong phòng thí nghiệm này thật khiến người ta choáng ngợp, từng khu vực thí nghiệm được chắn ra bằng từng mảng kim chúc rất dày. Chu Y dẫn hắn đi nhanh vào phía trong, đến một khu vực thí nghiệm rộng nhất trong này. Chổ này là một mảnh đất trống, rộng chừng hai ngàn thước vuông, vách kim loại cao chừng mười thước. Bên trong có một vài ngươi kì kì quái quái đang hý hoáy làm cái gì đó.
- Phàm Vũ.Chu Y hét lên một tiếng. Đám người kia nhất thời giật mình quay đầu nhìn sang bên này.
Trong đó có một gã trung niên có thân hình cao lớn nhíu mày, đi nhanh về phía bọn họ. Người này cao chừng một thước tám, cao to lực lưỡng, trên người mặc bộ quần áo đơn giản hé lộ ra thân thể vạm vỡ rắn chắc của hắn. Từng đường nét trên khuôn mặt lẫn ánh mắt đều mang cho người ta một cảm giác như đang đối mặt với một ngọn núi cao sừng sừng giữa trời.
- Chu Y, bà đến đây làm gì?Hiển nhiên người trung niên này chính là Phàm Vũ mà Chu Y vừa kêu.
- Còn nhớ lần trước ngươi nói gì với ta không?Chu Y có vẻ hưng phấn nói.
Phàm Vũ vẻ mặt khổ sở nói:
- Ta nói với bà rất nhiều thứ, làm sao mà nhớ hết? Nếu không có chuyện gì thì bà về trước đi. Ta còn đang bận làm thí nghiệm.