Chương 42: Trở Về 1

Chính lúc sắc mặt mọi người nhìn về Chu Trúc Thanh đầy vẻ ngưỡng mộ, Đường Tam nói ra điều cậu ta rất muốn nói, nếu cậu ta không nói, có thể mọi người sẽ bỏ quên cậu ta.

Đường Tam nói: "Cái này, sư phụ Triệu, ta nghĩ, bây giờ ta cũng cần một hồn hoàn".

Triệu Vô Cực còn đang kinh ngạc liền hô to: "Ngươi nói cái gì, ngươi cũng cần hồn hoàn".

Đường Tam gật đầu.

Triệu Vô Cực hơi thở dài nói: "Các ngươi thật sự là một đám tiểu quái vật, haiz, ta thật khổ quá mà".

Về sau nhóm người Lâm Kiệt lại đi lên đường tìm kiếm hồn thú, nhưng lần này ngược lại chỉ dành một ngày liền tìm thấy hồn hoàn thích hợp với Đường Tam, hơn nữa điều làm Lâm Kiệt kinh ngạc chính là Đường Tam tìm được một con nhện, chẳng qua con nhện ngàn năm có hơi bình thường, còn hồn kĩ thứ ba của cậu ta lại là Chu Võng Thú Phược.

Về sau mọi người nghỉ ngơi hồi phục rồi đi về hướng bên ngoài rừng rậm Tinh Đấu. Trong lúc đi ra khỏi rừng rậm Tinh Đấu, Tiểu Vũ thuật lại với Đường Tam chuyện cô nói với mọi người trước đó, cô cũng nói cho cậu ta tin tức mình lấy được hồn hoàn thứ ba.

Điều đáng nói chính là Đường Tam vẫn nói cho mọi người tin tức của Chư Cát Liên Nỗ, còn chia ra đưa mỗi người một cái, sau đó Trữ Vinh Vinh nhận thấy uy lực không tệ liền nói chuyện với Đường Tam.

Vì hành trình đi rừng rậm Tinh Đấu lần này, làm quan hệ của mọi người càng trở nên thân thiết, Trữ Vinh Vinh cũng hòa nhập vào nhóm nhỏ, đặc biệt là Trữ Vinh Vinh, vì lúc bị Thái Thần Cự Viên tấn công, Lâm Kiệt dũng cảm quên mình đến cứu cô, bây giờ Trữ Vinh Vinh rất có thiện cảm với Lâm Kiệt. Đương nhiên Lâm Kiệt rất hòa thuận với họ, đặc biệt là gần như hòa hợp với Chu Trúc Thanh thành một thể, chỉ là Đới Mộc Bạch và Lâm Kiệt vẫn không vừa mắt nhau.

Lần này đi vào rừng rậm Tinh Đấu, thu hoạch quả thực không nhỏ, không chỉ Áo Tư Tạp, Chu Trúc Thanh thành công tiến vào cảnh giới Hồn Tôn, Đường Tam và Tiểu Vũ cũng đồng thời hoàn thành dung hợp hồn hoàn thứ ba. Quan trọng hơn chính là tăng cường mối quan hệ và sự ăn ý giữa mọi người, toàn bộ học viện Sử Lai Khắc tổng cộng chỉ có tám người họ. Giải quyết mâu thuẫn đối với tu luyện sau này của mọi người càng mang lại nhiều lợi ích, nhưng quan hệ của Lâm Kiệt và Đới Mộc Bạch vì Chu Trúc Thanh vẫn không đến đâu.

Nhóm người đến thị trấn nhỏ tu luyện hai ngày. Hai ngày sau, nhóm người Lâm Kiệt lại một lần nữa lên đường, đi đường một ngày, thuận lợi trở về học viện Sử Lai Khắc bên ngoài thành Tác Thác.

"Cuối cùng quay về rồi", Áo Tư Tạp ở bên ngoài học viện Sử Lai Khắc không khỏi lớn tiếng la hét.

Lúc Lâm Kiệt trở lại học viện Sử Lai Khắc liền quay về phòng lục lọi đồ đạc của mình. Mọi người cũng quay về phòng từng người nghỉ ngơi, chỉ còn Trữ Vinh Vinh và Đường Tam hình như nói chuyện liên quan đến Chư Cát Liên Nỗ.



Lúc này, trong phòng làm việc của viện trưởng Phất Lan Đức.

Sau khi Triệu Vô Cực kể xong chuyến đi lần này đến rừng rậm Tinh Đấu của họ, sắc mặt Phất Lan Đức chợt thay đổi mấy lần, cuối cùng nghe nói mọi người bình an quay về, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Phất Lan Đức hơi thở dài nói: "Không ngờ rằng lần này các ngươi lại gặp phải hồn thú khủng khϊếp Thái Thản Cự Viên, may mà Tiểu Vũ vận khí tốt, không thì... Nhưng ngươi nói Tiểu Vũ nghe được tiếng bò rống mới thuận lợi chạy trốn, nhưng tiếng bò rống kia ngược lại là cái gì..."

"Tiếng bò rống chắc là Thiên Thanh Ngưu Mãng". Một giọng nói hơi cứng rắn vang lên từ ngoài cửa.

Triệu Vô Cực sớm đã nghe được tiếng bước chân bên ngoài, chỉ là không quá để tâm mà thôi, dù sao nơi này là học viện của mình.

Phất Lan Đức nghe thấy giọng nói ngoài cửa, nét mặt vui vẻ nói: "Ha ha, ta biết ngươi đến rồi, mau vào đi, Tiểu Cương".

Tiếp theo một người đàn ông trung niên từ bên ngoài đi vào. Ông ta thoạt nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt hơi nghiêm túc, lưng ưỡn lên thẳng tắp. Nếu Đường Tam ở đây, liền nhận ra người này chính là sư phụ của cậu ta, đại sư Ngọc Tiểu Cương có tiếng trong giới hồn sư, đương nhiên bây giờ đối với Lâm Kiệt mà nói ông ta là một phế vật.

Nếu bây giờ Lâm Kiệt xuất hiện ở đây, không biết Ngọc Tiểu Cương sẽ nghĩ ra sao.

"Nào, Vô Cực, ta giới thiệu với ngươi, vị này là bạn cũ năm đó của ta, ông ấy là sư phụ của Đường Tam. Ngươi gọi ông ấy là đại sư được rồi".

Triệu Vô Cực nghe thấy ông ta là sư phụ của Đường Tam, dao động trong lòng, hơi kinh ngạc nhìn về đại sư: "Thì ra người chính là sư phụ của Đường Tam, đại sư, chào ngài, ta là Triệu Vô Cực".

Ngọc Tiểu Cương khuôn mặt hơi nghiêm túc miễn cưỡng nở nụ cười: "Bất Động Minh Vương không cần khách khí. Ngươi quay về rồi, không biết Đường Tam bình an không?" Ngọc Tiểu Cương vừa nãy chỉ nghe được chuyện Tiểu Vũ bị Thái Thản Cực Viên gây rắc rối, trước đó không nghe được gì.

Ngọc Tiểu Cương nghe Triệu Vô Cực nói Đường Tam không sao, sắc mặt trở nên thư thái, ông ta cũng không khách sáo Phất Lan Đức, tìm cái ghế trực tiếp ngồi xuống.

Về sau Phất Lan Đức và Ngọc Tiểu Cương không nói gì với Triệu Vô Cực, chủ yếu Triệu Vô Cực nói cho Ngọc Tiểu Cương biết những sự việc đã thay đổi, Ngọc Tiểu Cương kinh ngạc thốt lên, biết được chuyện của Chu Trúc Thanh, còn có Lâm Kiệt vừa đến học viện cũng là Hồn Tôn cấp ba mươi, lúc Ngọc Tiểu Cương nghe thấy cái tên Lâm Kiệt, còn có võ hồn là lôi điện, sắc mặt ông ta càng thêm kinh ngạc, vì ông ta nhớ lại chuyện thằng nhóc sáu năm trước mình từ chối bái mình làm sư phụ có hơi giống nhau, hơn nữa tuổi tác cũng vừa khít. Nhưng ông ta cũng không tin, người có hồn lực Tiên Thiên cấp bốn làm sao có thể tu luyện nhanh như vậy.