Chương 20: Vẫn Có Sự Chênh Lệch

Triệu Vô Cực vung bàn tay về phía Lâm Kiệt, trong không khí để lại từng tiếng vọng.

"Hì ngược lại thằng nhóc ngươi giống như con chuột nhẵn bóng" Vẻ mặt Triệu Vô Cực chế giễu.

Chỉ thấy ông ta dẫm nặng nề trên mặt đất, mặt đất nứt ra như mạng nhện, cả người bật về phía Lâm Kiệt, bàn tay như quạt phiến nắm chặt nắm đấm, không hề lưu tình đánh vào ngực của Lâm Kiệt, đến nỗi dùng bao nhiêu sức lực chỉ có ông ta biết.

Lâm Kiệt cũng không ngờ rằng thân thể thô kệch của Triệu Vô Cực sẽ có tốc độ nhanh như vậy, ngược lại Lâm Kiệt tự mình có hơi xem thường Triệu Vô Cực, Lâm Kiệt thấy né tránh không được, hai tay đan chéo trước ngực, một tiếng thịch, bị Triệu Vô Cực đập bay ra ngoài.

Cơ thể Lâm Kiệt bị đập bay ra sau, vốn dĩ chắc là sẽ đập mạnh mẽ trên mặt đất, nhưng Lâm Kiệt sắp ngã xuống đất trong nháy mắt dùng lực bên hông, cả người bật lên, xoay nửa vòng trên không trung, khóe miệng Lâm Kiệt chảy ra một vết máu, bốn ngón tay phải nắm chặt, ngón cái giơ lên lau vết máu nơi khóe miệng, hắn vung cánh tay có hơi tê dại, trong lòng nghĩ, khí lực thật sự lớn.

Triệu Vô Cực thấy Lâm Kiệt đứng lên không có việc gì, trong lòng rất tán thưởng, xem ra chất lượng hạt giống năm nay rất tốt, thế mà có thể tiếp nhận một đấm của ông đây, Phất Lan Đức sắp vui chết được.

Lâm Kiệt đi tới, nói Triệu Vô Cực: "Tiếp tục".

Hai người lại giao đấu mười mấy chiêu, hiện trường thật kịch liệt, trên mặt đất bị phá hủy có thể sửa chữa lại, Lâm Kiệt đều tập trung vào ưu thế tốc độ lượn vòng quanh Triệu Vô Cực, bây giờ Lâm Kiệt cơ bản hiểu rõ đã đạt đến cấp bậc kia.

Lúc Triệu Vô Cực chuẩn bị sử dụng hồn kĩ thứ tư, Đường Tam ở bên cạnh lại lớn tiếng nói: "Nửa giờ đã hết"

Lâm Kiệt quay đầu nhìn nén hương trên mặt đất quả thực cháy xong rồi.

Triệu Vô Cực nghe thấy thời gian đã hết, chỉ có thể dừng tay.

Mặc dù hai người đánh nhau khá lâu nhưng vết thương không quá nghiêm trọng, phần lớn là Lâm Kiệt trốn, chỉ là hơi tiêu hao nhiều hồn lực mà thôi.

Sắc mặt của Triệu Vô Cực lúc này không tốt mấy, lại bước tới Đới Mộc Bạch.



Triệu Vô Cực cau mày nói: "Mộc Bạch, ngươi chịu trách nhiệm đón năm tân sinh này, ngày mai nhập học".

Bỏ lại câu nói này, Triệu Vô Cực mới quay người rời đi, sau khi quay người, sắc mặt lại trở nên hơi tái nhợt.

Nghĩ lại cũng phải, một đại Hồn Thánh hơn cấp bảy mươi bị mấy người chỉ cấp hai mươi mấy và một người cấp ba mươi mấy ngăn cản trong thời gian một nén hương, mặc dù ông ta không dốc hết sức, nhưng tóm lại quá khó coi, sắc mặt có thể tốt mới lạ.

Lâm Kiệt đi về phía Chu Trúc Thanh, phát hiện Trữ Vinh Vĩnh vẫn nhìn mình.

Nhóm người Tiểu Vũ cũng nhìn mình với ánh mắt khác nhau.

Họ nhìn làm Lâm Kiệt nổi hết da gà: "Nhìn ta làm cái gì".

Trữ Vinh Vinh hơi kinh ngạc kêu lên: "wow, không ngờ ngươi lại giỏi như vậy đó Lâm Kiệt, ngươi làm sao tu luyện được, thật giỏi".

Lúc này Tiểu Vũ nhìn Lâm Kiệt, hừ nhẹ một tiếng, không lên tiếng.

Lâm Kiệt quan sát Chu Trúc Thanh nói: "Cô ấy không sao chứ".

Đường Tam vừa định nói chuyện, Trữ Vinh Vinh giành nói trước: "Bây giờ đã không sao rồi, tay trật khớp, Đường Tam vừa rồi đã giúp cô ấy hồi phục rồi".

Lâm Kiệt giống như tuyên bố chủ quyền, nói cảm ơn Đường Tam.

Lúc này Đới Mộc Bạch nói một tiếng “Đi thôi, dẫn các ngươi về kí túc xá của mình”

Vốn dĩ Đới Mộc Bạch muốn ôm Chu Trúc Thanh có hơi yếu ớt, vẫn chưa kịp ra tay, Lâm Kiệt đã giành ôm Chu Trúc Thanh.



Chu Trúc Thanh thấy Lâm Kiệt muốn đi lên, nhận ra Đới Mộc Bạch dừng lại mà Lâm Kiệt lại không như vậy, cônchỉ có thể dừng lại, quan sát Đới Mộc Bạch, nhận ra một cánh tay của anh ta đã nắm thành quyền, sắc mặt có hơi tái nhợt, nhìn lấy mình.

Lúc này Trữ Vinh Vinh lại lên tiếng: "Đi thôi, làm sao không đi nữa, không phải nói dẫn chúng ta đi xem phòng sao?"

Đới Mộc Bạch nhìn Chu Trúc Thanh hơi dựa vào lòng Lâm Kiệt, lại lén nhìn Lâm Kiệt, nhận ra Chu Trúc Thanh cũng không hề phản đối ý Lâm Kiệt ôm cô, cánh tay còn lại nắm chặt thành nắm đấm, đi về phía trước mà không nói một lời.

Lâm Kiệt ôm Chu Trúc Thanh có hơi giãy dụa trong lòng mình, nhẹ giọng mỉm cười nói: "Cô sao thế, là ta ôm quá chặt sao?"

Chu Trúc Thanh cũng không đáp lại, thân thể mềm mại giãy một lát rồi dừng.

Còn ánh mắt Trữ Vinh Vinh bên cạnh Lâm Kiệt lại trừng mắt nhìn mình, rồi quan sát Chu Trúc Thanh trong lòng Lâm Kiệt.

Khóe miệng Lâm Kiệt nhếch lên, lại hơi mỉm cười, dường như nhận ra là một chuyện khá thú vị.

Tiểu Vũ ở bên cạnh đi lại hoạt bát, như thể vết thương vừa rồi đối với cô không ảnh hưởng gì,vừa đi vừa không quên trò chuyện bên cạnh Đường Tam.

Một lát sau, liền đến kí túc xá phía trước.

Đúng, không sai, nhìn qua liền giống như kí túc xá, phòng không quá lớn, thoạt nhìn quả thực có chút ấm áp.

Tiểu Vũ ở cùng phòng với Trữ Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh ở bên cạnh chỗ Trữ Vinh Vinh ở không xa.

Lâm Kiệt ôm Chu Trúc Thanh đi vào không lâu liền xuất hiện, không phải hắn không muốn ở cùng với Chu Trúc Thanh, mà hình như cô gần như hồi phục hoàn toàn, đẩy Lâm Kiệt ra ngoài, hơn nữa ngoài cửa có hai người khác, thời cơ cũng chưa đúng.

Rất nhanh Đới Mộc Bạch liền dẫn Đường Tam đến phòng của cậu ta, dẫn Lâm Kiệt về phòng của mình,lúc đi vào phòng Lâm Kiệt, còn không quên uy hϊếp Lâm Kiệt một câu: "Chu Trúc Thanh không phải người có thể nghĩ đến, tốt nhất rời xa cô ấy một chút".