Chương 12: Học Viện Sử Lai Khắc 1

Bây giờ hắn chắc là tiêu hao hồn lực, vẫn là vì giúp mình mà tiêu hao hồn lực, cho dù bị hắn chiếm tiện nghi mình cũng được.

Lâm Kiệt thật sự tiêu hao hồn lực mà suy yếu mệt mỏi không, hiển nhiên không phải, chỉ là hắn nhất định phải suy yếu mệt mỏi, không thì làm sao có thể ôm Chu Trúc Thanh cơ chứ?

Chu Trúc Thanh bị Lâm Kiệt ôm một hồi lâu, cả người căng cứng liền phục hồi lại, sắc mặt đỏ bừng nói: "Ngươi có thể bỏ ta ra không, ta biết ngươi không sao rồi".

Trên mặt Lâm Kiệt có hơi xấu hổ, ai nói hắn ôm cô quá chặt, hơn nữa động tác lại rõ ràng như thế.

Lúc vừa bắt đầu Lâm Kiệt chỉ nhẹ nhàng ôm lấy chu Trúc Thanh, chỉ vì trong lòng trở nên xao động, ôm vưu vật này hiển nhiên có hơi muốn được đằng chân lên đằng đầu, về sau dùng sức càng ngày càng lớn, rất rõ ràng bị Chu Trúc Thanh phát hiện.

"Ta cũng vừa mới hồi phục, cô tin không?" Lâm Kiệt nói bên tai chu Trúc Thanh.

Lâm Kiệt từ bên cạnh nhìn thấy sắc mặt Chu Trúc Thanh lại hơi đỏ.

"Vậy ngươi có thể buông ta ra không?" Giọng điệu của Chu Trúc Thanh mang vẻ thẹn thùng nói.

Lâm Kiệt quyến luyến buông hai tay đang ôm Chu Trúc Thanh ra, khuôn mặt rời khỏi vai liền nằm xuống giường.

Chu Trúc Thanh nhanh chóng lấy quần áo bên cạnh, đưa lưng về phía Lâm Kiệt mặc vào.

Thấy Chu Trúc Thanh nhanh chóng mặc quần áo, động tác kia, còn nhanh hơn lúc cô dùng hồn kĩ.

Lâm Kiệt thấy cô mặc quần áo xong rồi, giọng điệu giả bộ gấp gáp nói: "Vừa nãy giúp cô tôi luyện thân thể, cơ thể cô hiển nhiên có một ít tạp chất bài tiết ra, không phải cô nên đi tắm trước sao?"

Sắc mặt đỏ bừng của Chu Trúc Thanh đã hồi phục vẻ thanh lãnh, khẽ nói: "Vậy, ngươi đi ra ngoài đi".



Lâm Kiệt giả vờ bộ dạng yếu ớt nói: "Cô thấy dáng vẻ bây giờ của ta có thể ra ngoài sao?"

Lâm Kiệt thầm nghĩ trong lòng, mình thật sự thông minh quá đi.

Chu Trúc Thanh thấy Lâm Kiệt nằm trên giường, những lời muốn nói trong lòng, vẫn không nói ra.

Lúc này Lâm Kiệt lại nói: "Cô còn không mau rửa sạch tạp chất vừa nãy tống ra từ người cô, có thể sẽ hình thành đốm bẩn đó".

Chu Trúc Thanh vừa nghe nói sẽ hình thành đốm bẩn, nhanh chóng đi vào trong phòng tắm.

Lâm Kiệt nhìn thấy Chu Trúc Thanh đi vào trong phòng tắm, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong lòng lại cười thầm, cơ bản sẽ không hình thành cái gì gọi là đốm bẩn, chẳng qua Lâm Kiệt dọa cô mà thôi, về lí do, haiz, nằm thoải mái quá, quả nhiên phòng con gái ở với phòng con trai ở khác nhau, ít nhất mùi hương trong phòng hơn nhiều.

Lúc này Chu Trúc Thanh trong phòng tắm, cơ thể cởi trần nằm trong bồn tắm, thân thể như ẩn như hiện bồng bềnh trong bọt nước, thoạt nhìn rất mê người.

Nếu như Lâm Kiệt nhìn thấy cảnh tượng mê người như vậy, không biết sẽ đại phát thú tính không?

Một tầng vết bẩn màu xám, mỏng manh trên làn da trắng như tuyết được rửa sạch, làn da vốn hơi trắng lại càng thêm trắng, trong trắng mang theo vẻ mịn màng.

Chu Trúc Thanh nhìn ra làn da trắng lộ vẻ hồng hào của mình, trong lòng rất mừng rỡ, khuôn mặt vốn lạnh lùng nở nụ cười.

"Xem ra Lâm Kiệt không có lừa gạt mình".

Quả nhiên thích cái đẹp là thiên tính của mỗi cô gái, cho dù Chu Trúc Thanh là người kiệm lời ít nói, tính cách lạnh lùng, cũng không chống đỡ được hấp dẫn trở nên đẹp hơn.

Nếu Lâm Kiệt thấy khuôn mặt mỉm cười của Chu Trúc Thanh lúc này, chắc chắn kinh ngạc rớt quai hàm trên mặt đất, từ trước đến nay cô không bao giờ cười, giờ lại mỉm cười.



Lâm Kiệt nằm trên giường hơn một giờ, hai mắt lại nhìn về phía phòng tắm.

Trời, quả nhiên con gái đi tắm đều lâu như vậy, cho dù con gái ở đâu đều như nhau.

Có biết Lâm Kiệt đã dành hơn một giờ như thế nào không, a, dành hơn một giờ để đếm xem có bao nhiêu cái đèn treo.

Chu Trúc Thanh trong phòng tắm cảm thấy đã ổn rồi, thay đổi váy dài màu trắng mà cô đã lâu chưa mặc, soi gương nhìn chính mình, cảm thấy rất hài lòng, liền bước ra khỏi phòng tắm.

Lâm Kiệt nghe tiếng cửa phòng tắm, liền nhìn qua đó, khoảnh khắc thấy Chu Trúc Thanh bước ra, con mắt trợn lên, thần sắc ngẩn ngơ.

Hắn chỉ thấy tóc dài màu đen xõa ngang vai, da dẻ trắng nõn, dáng người cực kì đầy đặn nóng bỏng không hợp với lứa tuổi. Biểu cảm khuôn mặt lạnh lùng, giống như sự lạnh lùng toát ra từ nội tâm, thuần khiết. Đôi mắt màu đen thậm chí không mang theo sự tức giận, có hơi mâu thuẫn với khuôn mặt vốn dĩ cực kì xinh đẹp của cô.

Chân tay cân xứng thon dài, trên người tỏa ra sự lạnh lùng làm người khác khó mà thích ứng.

Điều không giống với bình thường chính là toàn thân mặc váy dài màu trắng, da dẻ trắng như tuyết, thần sắc lạnh lùng, thân hình hoàn mỹ cực kì nóng bỏng, trái ngược hoàn toàn với vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt.

Lâm Kiệt thừa nhận mình động tâm rồi, trong lòng càng nóng nảy bất an, lúc này hắn thật sự rất muốn ấn cô lên giường, làm đại trận ba trăm hiệp, đương nhiên là suy nghĩ trong lòng, ngẫm nghĩ một chút vẫn được, nhưng chưa phải lúc.

Chu Trúc Thanh thấy Lâm Kiệt ngơ ngác nhìn mình, trong lòng rất kiêu ngạo, hừ, có thể thấy dáng vẻ xinh đẹp bản cô nương chính là phúc khí của ngươi.

Biểu cảm trên mặt ngược lại không có thay đổi nói với Lâm Kiệt: "Đẹp không?"

Còn Lâm Kiệt lấy lại tinh thần, lại nhìn về phía Chu Trúc Thanh, giọng điệu mang theo vẻ ấm áp nói: "Chu Trúc Thanh, ta thích cô rồi, phải làm sao?"

Chu Trúc Thanh cũng không ngờ rằng Lâm Kiệt lại nói lời như vậy với mình, mặc dù cô có cảm tình với Lâm Kiệt, nhưng vừa nghĩ đến người trong gia tộc, biểu cảm trên mặt liền u ám.