Chương 1: Bất ngờ gặp gỡ

Cấp quản vận chu huyền, Thanh Ca ngưng tuyết trắng.

“Quyển Đế Kinh” - Lý Thế Dân

Ngày mùng 5 tháng 7 sáng sớm, Bạch Thanh Ca nắm trong tay bằng bác sĩ bị trả về, cười khổ hai tiếng, lập tức trên mặt hiện lên một tia kiên quyết, nàng cầm hai tờ giấy mỏng trong tay xé nát, cầm lên chiếc túi đã được chuẩn bị sẵn trên ghế sa lon, mở cửa đi ra ngoài.

Cổng cô nhi viện cách sườn núi năm dặm, Bạch Thanh Ca đứng trước phòng an ninh ở cổng gõ cửa một cái, sau đó cửa sổ phòng an ninh mở ra, một ông lão tóc trắng xoá nhô đầu ra: "Ai vậy?"

Bạch Thanh Ca nhìn lấy ông lão trước mắt không khỏi bày ra một nụ cười, lấy kính râm trên mặt xuống nói: "Hà gia gia, là ta, Thanh Ca.

Lão nhân híp mắt nhìn một hồi, gương mặt già nua hơi giật mình cười, khẽ lên tiếng: "Ai! Là Tiểu Ca Nhi, chờ chút, gia gia đi mở cửa."

Sau một trận tiếng cửa sắt kẽo kẹt vang lên, Bạch Thanh Ca bước vào cô nhi viện, đi nhanh tới hai bước, đưa hoa quả mang theo lên: "Hà gia gia, gần đây thân thể như thế nào? Eo còn đau không? Con mua cho người chuối tiêu mà người thích ăn. . ."

Ông lão cười cơ hồ không ngậm miệng được: "Tiểu Ca Nhi là tốt nhất, mỗi lần trở về đều nhớ đến ông già này, gần đây thời tiết tốt, eo không đau nữa. . ."

"Vậy cũng nên chú ý một chút, nghỉ ngơi nhiều! Thuốc mua lần trước còn không? Để con xem giúp người? Vào nhà trước, bên ngoài quá nóng." Bạch Thanh Ca duỗi tay vịn ông lão đi vào phòng an ninh.

"Ha ha ha. . . Được được được . . Ai, còn nhớ rõ lúc nhở Tiểu Ca Nhi là một tiểu quỷ thích khóc, còn không thích nói chuyện, mỗi lần đều bị đám ranh con kia bắt nạt. . . Hiện tại tốt rồi, đều làm bác sĩ. . . Nhưng con xem quầng thâm trên mắt một chút. . . Người trẻ tuổi là phải phấn đấu, nhưng phải chăm sóc thân thể…"

Ông lão nói liên miên không ngừng ngồi xuống.

Lúc Bạch Thanh Ca đang nghe đến từ bác sĩ, ánh mắt lóe lên một tia bi thương và phẫn nộ, lập tức lại tiêu tan rất nhanh, nàng mỉm cười nghiêm túc nghe ông lão đã cho mình không ít yêu thương lúc còn nhỏ này nói không ngừng.

Hơn nửa giờ sau, Bạch Thanh Ca đi ra từ phòng an ninh, đi thẳng về hướng phòng viện trưởng.

"Thanh Ca? Một năm không gặp lại trở nên xinh đẹp. Chậc chậc, nhưng con nhìn sắc mặt và quầng thâm của con kìa, sao vậy? Hôm qua lại là ca đêm? Làm bác sĩ là phải cố gắng, nhưng cũng không thể liều mạng như vậy. . ." Một vị nữ sĩ trung niên thân thể hơi mập từ sau bàn công tác đứng lên, nàng thấy Bạch Thanh Ca, giọng nói mang theo lo lắng.

Bạch Thanh Ca cười cười, tìm một chỗ ngồi xuống: "Còn tốt, cũng không phải quá cực khổ. Viện trưởng, một năm này trong viện thế nào?"

Nữ sĩ rót một ly nước, ngồi xuống bên cạnh Bạch Thanh Ca nói: "Còn không phải giống như trước đây, nói đến thật sự mấy đứa trẻ ở đây đều nhờ cả vào chính phủ thỉnh thoảng quyên tiền, nếu không. . . Ai, không nói cái này, dù sao thì, thời gian kiểu gì cũng sẽ đi qua. Con xem, chỉ chớp mắt con cũng lớn như vậy."

"Nói một chút cuộc sống của con gần đây đi, có tìm bạn trai không? Trong bệnh viện các con hẳn có thật nhiều bác sĩ nam, lần trước ta tới, nhìn thấy mấy tiểu tử đẹp trai có vẻ như đều có hứng thú với con. . ."

Nghe được hai chữ bạn trai, sắc mặt Bạch Thanh Ca biến hóa, trong ánh mắt hiện lên thống khổ và chua xót, nàng vội cúi đầu uống nước, đè xuống cảm xúc đang ập tới.

Sau khi buông ly nước xuống, nàng bình tĩnh cười nói: "Còn chưa có. Nào có nhanh như vậy. . ."

"Ai! Con nhìn ta, gần đây cùng mấy ông lão trò chuyện đều nói đến mấy chuyện này, còn không sửa được miệng. . . Con đừng để trong lòng, người trẻ tuổi nha, nên lấy sự nghiệp làm trọng. . ."

Thời gian dần dần trôi qua, sau khi tìm hiểu rõ tình huống cô nhi viện gần đây, Bạch Thanh Ca lấy phong thư trên người ra đặt xuống bàn, đứng dậy tạm biệt.

Vừa đi đến cửa, viện trưởng đột nhiên mở miệng nói: "A! Đúng rồi, Thanh Ca, ngày mai phòng ở cũ bên kia sẽ đập bỏ, cũng là nơi ở của con trước đây, cũng coi như đúng dịp, không có chuyện gì thì con có muốn đến xem thử không? Lần sau đến có thể con không nhìn thấy phòng ở cũ nữa. . ."

"A? Được, vậy con đi xem một chút. . ." Bạch Thanh Ca gật đầu chào viện trưởng.

Nhìn Bạch Thanh Ca đi xa, viện trưởng cầm phong thư trên bàn, mở ra nhìn một chút, lập tức sững sờ, hoàn hồn thấp giọng nói: "Ai, đứa nhỏ này cũng không suy nghĩ cho mình nhiều một chút, tiền này phải nghĩ biện pháp. . ."

Phòng cũ ký túc xá lót gạch ngói, xem qua liền biết nhiều năm rồi. Khung cửa sổ màu xanh lá pha tạp không thôi, cửa sổ trong thang lầu thậm chí ngay cả kính cũng không có mấy khối hoàn chỉnh.

Trước cửa phòng 407, Bạch Thanh Ca ngẩng đầu nhìn bảng số phòng treo ở trên, khẽ nhíu mày.

Thẻ bài này, chỉ cao đến như vậy sao? Trong trí nhớ, rõ ràng nhảy dựng lên đưa tay đều không với tới.

Nhưng mà, cũng thế, đều trải qua rất lâu rồi.

Đẩy cửa ra, Bạch Thanh Ca đi vào, lập tức sững sờ. Trong phòng cái bàn đều chỉnh chỉnh tề tề, vị trí trong trí nhớ, thậm chí ngay cả cái giường thấp có vân gỗ màu vàng, tủ quần áo, bàn đều giống với trí nhớ, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào gian phòng, có chút chói mắt.

Trong và ngoài cửa dường như thông qua một cánh cửa, ngăn cách giữa thế giới hiện thực và quá khứ.

Trước mắt đột nhiên bắt đầu mơ hồ, Bạch Thanh Ca chậm rãi đi đến trước chỗ ngồi của quen thuộc mình, nhìn bốn phía.

Đột nhiên, nàng như nhớ tới cái gì, đưa tay sờ đến bên cạnh bàn, rất nhanh nàng liền sờ một hàng chữ khắc chập trùng lòi lỏm, hồi ức quá khứ chậm rãi nổi lên trong lòng.

(Bạch Thanh Ca mười lăm tuổi ôm lấy một bản sách thật dày, chữ trên trang lít nha lít nhít, nàng đọc nhanh như gió cảm thấy trầm mê không thôi.

Rất nhanh, sách lật đến trang cuối cùng, xem hết một hàng chữ cuối cùng, Bạch Thanh Ca nín thở trầm mặc cầm sách gấp lại ngăn nắp dọn dẹp. Trang bìa quyển sách viết bốn chữ lớn —— Đấu La Đại Lục.

Vài giây sau, Bạch Thanh Ca kích động lên, nàng cầm bút tại bàn đọc sách nghiêm túc khắc xuống ba chữ "Bỉ Bỉ Đông" bên cạnh bàn.)

Chữ khắc ma sát có chút mơ hồ, Bạch Thanh Ca lẩm bẩm nói: "Bỉ Bỉ Đông sao? A, tình cảnh của chúng ta có phải rất giống hay không. . . Rõ ràng chỉ muốn cố gắng theo đuổi thứ gì đó, kết quả lại bị cuộc sống đùa bỡn! A, đây gọi là vận mệnh trêu người!" Nói đến phần sau, âm thanh kích động lên.

"Có thể. . ." Sau khi trầm mặc, âm thanh càng thêm nặng: "Hay là có chút khác biệt! Chí ít ngươi còn có người đã từng yêu ngươi và ngươi yêu. Nhưng ta thì sao? Yêu mến nữ sinh là sai sao?"

Một chút xíu giọng mũi hỗn tạp đang thì thầm. "Ta chưa từng có người yêu ta. . .Trước giờ cũng không dám biểu hiện ra, ta hi vọng nàng có thể thích ta. . ."

"Ta tận lực cất giấu, chỉ dám thổ lộ trong nhật ký, cũng không muốn ảnh hưởng tới những người khác. . . Ta cảm thấy có thể cứ như vậy đi qua hết cả đời này cũng tốt. Nhưng còn bây giờ thì sao? Ngay cả bát cơm để tiếp tục sống cũng đều mất đi. . ."

"Vì trong bệnh viện ta không có người hậu thuẫn, lần này xảy ra chuyện liền lấy ta đi giao nộp, thậm chí còn dùng giới tính đến uy hϊếp. . . Ha ha ha, ngươi nói một chút, bọn họ có phải rất buồn cười không? Ta cũng cố gắng đi đáp trả, nhưng ông trời đều không giúp ta, tất cả tài liệu khiếu nại, lại bị chuyển phát nhanh làm mất! Ngay cả bản tư liệu bút ký, đều bị đám đua xe đêm đó cướp đi. . ."

Bạch Thanh Ca nói ra một chút buồn khổ trong cuộc sống, cuối cùng lại cười tự giễu ra tiếng: "Bạch! Thanh! Ca! Ngươi thật đúng là một phế vật, vậy mà lại cùng nhân vật trong sách nói chuyện ở đây... Nhưng mà, cũng tốt rồi, dù sao ngươi cũng dự định đi, cảm giác nói ra một hơi thống khoái cũng không tệ."

"Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, Bỉ Bỉ Đông, ngươi xem ta có thể nói với ngươi nhiều như vậy, nhưng sao lại không thể làm vậy với con người?"

Bạch Thanh Ca tự hỏi tự trả lời: "Ta cũng nghĩ có thể là do không tin tưởng? Cũng sợ các nàng không có thời gian nghe, những chuyện này xác thực rất nhàm chán. . ."

"Còn nhớ khi còn bé còn có người từng cười nói với ta, sau này lớn lên, hình như dần dần cũng cảm thấy như thế rất ngu. . ."

"Nhưng hôm nay giao lưu như thế này cảm giác cũng không tệ lắm?" Bạch Thanh Ca buông lỏng nở nụ cười, một lát sau đứng dậy, đi về phía cổng.

"Ta không thích thế giới này, Bỉ Bỉ Đông, cái thế giới thực lực vi tôn của ngươi sẽ khá hơn một chút không?"

Trước thang máy của căn hộ độc lập trong bệnh viện, cuối cùng Bạch Thanh Ca cũng thoát khỏi câu nhấn mạnh liên tục của quản lý ký túc "Hôm nay là thời hạn cuối cùng để chuyển chỗ ở, tranh thủ thời gian mà làm đi!".

Tay để trong túi, Bạch Thanh Ca vuốt vuốt bình thuốc màu trắng nhìn số lượng người trong thang máy lộ ra nụ cười hơi khó coi.

Có thể ta không có cách nào đường đường chính chính đẩy đổ các ngươi, ta cũng mệt mỏi. . . Nhưng xem như vận mệnh như thế, ta cũng muốn làm một phản kích cuối cùng.

Đồng hồ dần dần chỉ hướng số 7, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên. Trong phòng ngủ yên tĩnh, trời chiều màu da cam từ cửa sổ chiếu vào, chiếu vào trên mặt người nằm như ngủ, mặt mày Bạch Thanh Ca tái nhợt, bờ môi cũng không có chút huyết sắc nào.

Tinh ——

Điện thoại trên tủ đầu giường chấn động một cái, màn hình sáng lên sau này nhảy ra một đoạn tin nhắn ngắn.

[Cảm tạ ngài đã giúp đỡ sự nghiệp từ thiện, vào lúc bảy giờ cô nhi viện Ngũ Lý Pha đã nhận được tiền quyên góp của ngài, Số tiền quyên góp: 35740.00, chúc ngài sống vui vẻ!]

. . . . . Đường phân cách. . . .

Trong một chỗ không gian không biết tên, bên trong một vùng tăm tối chậm rãi sáng lên một ánh sáng màu xanh. Vầng ánh sáng màu xanh vô định trôi sâu trong không trung hư vô đen kịt, một lát sau, bên cạnh vầng sáng đột nhiên nứt ra một khe hở màu trắng bạc, một cái tay từ trong khe hở duỗi ra, động tác vô cùng cẩn thận nắm chặt vầng sáng, cũng kéo nó vào bên trong khe nứt không gian.

Trên chín tầng trời, trên bầu trời vô tận nổi lơ lửng ánh sáng như cực quang loá mắt, nhật nguyệt chiếu sáng phía đất đai rộng lớn phía dưới, ở giữa đại địa trắng xóa có một cái cây to lớn vô cùng, cây này không biết tên, cũng không có thân cây, chỉ do vô số dây leo to bằng miệng chén đan vào một chỗ, quấn thành một cái cây vô cùng to lớn.

Giờ phút này dưới cây lơ lửng đứng thẳng hai người, một vị nam tử thân mang áo ngoài màu đen, mặt mày non nớt trong tay ôm lấy vầng sáng màu xanh, vầng sáng xanh rõ ràng chính là thứ phiêu đãng trong hư không bốn phía tối tăm trước kia.

Bên cạnh nam tử áo đen đứng một nam tử áo vàng, vạt áo của hắn rủ xuống, miện quan trên đầu có vầng sáng màu vàng chiếu sáng rạng rỡ.

"Ta nói này Tiểu Cửu, ngươi làm như vậy không tốt đâu?" Giọng của nam nhân mặc áo vàng tỏ ra lo lắng.

"Có gì không tốt? Ngươi quên ban đầu Nhị tỷ nàng giúp chúng ta như thế nào sao? Ngươi xem một chút đây là lần đầu nàng đi ranh giới cấp hai, sao có thể khiến Nhị tỷ kiêu ngạo của chúng ta biến thành cái dạng này, ngươi nỡ lòng nào?" Người đàn ông mặc áo đen hơi trẻ con bĩu môi.

"Những điều này ta đều biết, thế nhưng lần này Nhị tỷ muốn đi chính là ranh giới cấp hai, nếu như đại ca biết. . ."

"Sợ cái gì?" Nam tử áo đen nhìn hai bên một chút, đè thấp âm thanh: "Lần này ta có lén nói cho Thập muội chuyện này, đại ca hoàn toàn không chống đỡ được cái nũng nịu của Thập muội. Với lại, bọn hắn hiện tại đi ranh giới cấp một xử lý nhiệm vụ khẩn cấp. Cứ như vậy, ít nhất phải chờ ranh giới cấp hai qua khoảng trăm năm mới có thể trở về, mà cho đến lúc đó trừng phạt của Nhị tỷ cũng kết thúc. . ."

"Được thôi, nhưng ngươi phải cẩn thận, nhất định phải đem năng lực của Nhị tỷ gia cố phong ấn. Dù sao ranh giới cấp hai không so được với ranh giới cấp năm trước đó, năng lực của Nhị tỷ ở ranh giới cấp hai rất dễ dàng chạm đến quy tắc của thế giới."

Nam tử áo đen khoát khoát tay, không hề lo lắng nói: "Được rồi được rồi, ta biết, lão tứ ngươi cứ dài dòng như vậy." Nam tử áo đen bắt đầu in dấu tay mình.

Ngay lúc phong ấn sắp được củng cố xong, nam tử áo đen lại nghĩ đến: lần này Nhị tỷ đi ranh giới so với ranh giới cấp năm trước đó nguy hiểm quá nhiều, hay là âm thầm để lại cho Nhị tỷ một cửa sau tương đối tốt ? Như vậy chờ nàng trở lại, nói không chừng ta còn có thể mượn cơ hội xin chỗ tốt từ nàng!

Nghĩ như vậy, thừa dịp nam tử áo vàng không chú ý, nam tử áo đen phất tay, một người màu đen nhỏ xíu tiến vào trong vầng sáng màu xanh.

Làm xong đây hết thảy, nam tử áo đen đẩy tay, cầm vầng sáng màu xanh đẩy tới đại thụ, mắt thấy sắp đυ.ng vào thân cây, đại thụ phát ra từng trận ánh sáng xuất hiện một cái lỗ thủng lớn, nuốt trọn vầng sáng màu xanh vào.

Nam tử áo đen cao hứng vỗ vỗ bả vai người bên cạnh, vui vẻ cười nói: "Giải quyết xong, lão tứ chúng ta trở về đi."

"Ừm." Nam tử áo vàng cuối cùng quay đầu nhìn ánh sáng biến mất một chút, vung ống tay áo lên, cùng nam tử áo đen sóng vai hóa thành ánh sáng, tựa như hư không tan biến vào thiên địa nơi đây.