Chương 11. Bị thương

"Mấy đứa, đến đây nào. Chúng ta tiếp tục." Triệu Vô Cực sải bước về phía trước, hướng về phía Đường Tam và Tiểu Vũ. Phối hợp ăn ý trước đó của hai người đã để lại "ấn tượng" sâu trong lòng hắn.

"Tiểu Vũ, Hạo Thiên Chùy." Đường Tam khẽ quát một tiếng.

Mũi chân Tiểu Vũ để trên đầu vai Đường Tam một chút, lại phi ra ngoài lần nữa, nhưng lần này cô nàng không đưa tay ra như trước nữa mà là hai chân, đá thẳng vào phần đầu của Triệu Vô Cực.

Cùng lúc đó, mấy chục ngọn Lam Ngân Thảo bắn ra từ chung quanh thân thể Đường Tam, quấn lấy Triệu Vô Cực từ nhiều hướng khác nhau.

Triệu Vô Cực giơ tay chụp về phía Tiểu Vũ, nhưng ai biết, thân thể Tiểu Vũ còn chưa đến trước mặt hắn lại đột nhiên thay đổi phương hướng, một chưởng này của hắn liền chụp vào không khí. Tiểu Vũ từ mặt bên xẹt qua, một chân đá vào đầu vai Triệu Vô Cực.

Đáng tiếc, Triệu Vô Cực bọn họ đang đối mặt thật sự quá mạnh về phòng ngự, mặc dù ở phương diện tránh né không có gì đặc sắc nhưng muốn đả động thân thể hắn không phải là điều dễ dàng.

Chu Trúc Thanh cũng không nhàn rỗi, thấy Triệu Vô Cực phóng về phía hai người Đường Tam, hai Hồn Hoàn màu vàng của nàng đồng thời sáng lên, con ngươi một lam một lục chợt dựng đứng, gia tốc vọt về phía trước lặng yên không một tiếng động, thân thể lập tức bay lên không trung cuộn lại, hồn lực bao bọc cả người bay lên, cấp tốc xoay tròn phóng về phía Triệu Vô Cực.

Nàng ở trong vòng xoáy kia, chỉ thấy được móng vuốt mơ hồ, chính là Hồn Kỹ thứ hai của nàng, U Minh Bách Trảo. Lực công kích nhờ vào thân thể cấp tốc xoay tròn cùng vuốt mèo bén nhọn, có thể tấn công kẻ thù trong thời gian ngắn hàng trăm lần, hơn nữa là công kích cùng một vị trí, uy lực cực kỳ kinh người.

Thời điểm Triệu Vô Cực bị Tiểu Vũ đá trúng một chân, cũng chính là lúc U Minh Bách Trảo của Chu Trúc Thanh chạm vào lưng hắn. U Minh Bách Trảo như một bánh răng cấp tốc xoay tròn, cắt ở sau lưng Triệu Vô Cực một cách nhanh chóng.

"Grào ——" Một tiếng gầm giận dữ đột nhiên vang lên, lãnh lẽo trong mắt Triệu Vô Cực phóng ra mạnh mẽ, hai tay nắm chặt. Trong số bảy cái Hồn Hoàn trên người, Hồn Hoàn thứ nhất màu vàng lập tức sáng lên.

Kỷ Vu cảm thấy không ổn, lập tức khai Võ Hồn, gầm lên: "Ngôn linh · Kết giới, Ngôn linh · Thao túng."

Ánh sáng vàng mãnh liệt gần như bùng nổ trong nháy mắt, Chu Trúc Thanh đang thi triển U Minh Bách Trảo tức khắc bị ném lên không trung phát ra một tiếng kêu rên thảm thiết.

Dây nhỏ nhẹ nhàng kéo Chu Trúc Thanh vào lòng, mà kết giới thì bao bọc lấy Tiểu Vũ, thế cô nàng chống đỡ công kích từ Hồn Kỹ thứ nhất của Triệu Vô Cực, được Lam Ngân Thảo mang ngã vào lòng Đường Tam, bình an vô sự. Thời gian xảy ra quá nhanh, Kỷ Vu miễn cưỡng bảo vệ Tiểu Vũ, không ngờ Chu Trúc Thanh ở quá gần Triệu Vô Cực, mà tốc độ Hồn Kỹ của mình còn chưa đủ khiến Chu Trúc Thanh bị chấn hôn mê bất tỉnh, thậm chí hai tay cũng bị trật khớp.

Đường Tam là người bị thương nhẹ nhất nhưng bị Lam Ngân Thảo lôi kéo chấn đến ngũ tạng như bị thiêu đốt, thấy Tiểu Vũ bình an vô sự gật gật đầu cảm kích Kỷ Vu.

Kỷ Vu đau lòng ôm Chu Trúc Thanh mặt không còn chút máu, khuôn mặt bình tĩnh như nước nhưng Triệu Vô Cực biết người này đang rất giận, "Thầy Triệu, bọn họ xem như đã thông qua kiểm tra rồi!"

Triệu Vô Cực ngượng ngùng sờ sờ đầu, "Tính, đương nhiên tính, có thể ép cho ta dùng ra Hồn Kỹ, đủ để chứng minh bọn họ bất phàm!"

Tuy rằng nén nhan kia chỉ cháy hơn một nửa nhưng thực lực bốn người bày ra làm Học viện Sử Lai Khắc vô pháp từ chối.

"Khụ... Mộc Bạch, trò phụ trách sắp xếp chỗ ở cho bốn tân sinh này, ngày mai chính thức khai giảng." Triệu Vô Cực ném xuống những lời này liền xám xịt xoay người rời đi, sợ Kỷ Vu cả người đầy lạnh lùng tìm hắn gây rắc rối.

Lúc này, Chu Trúc Thanh chậm rãi tỉnh lại, cánh tay đau đến mức nhíu mày, Đới Mộc Bạch thấy thế nhanh chóng kêu Áo Tư Tạp đến, "Áo Tư Tạp, mau đến đây, có việc cho cậu."

Kỷ Vu giúp Chu Trúc Thanh nắn cánh tay bị trật khớp của nàng lại, đối đãi nàng giống như đồ sứ, cẩn thận hỏi: "Phải ăn..."

Không chờ Kỷ Vu nói hết lời, Chu Trúc Thanh chôn mặt vào bụng cô, chán ghét nói: "Không ăn, quá đáng khinh!"

Lời nói gần như làm nũng làm mọi người lại mở rộng tầm mắt một lần nữa, Kỷ Vu vừa lòng bế nàng lên, để lại một câu A Thanh cùng phòng ký túc xá với tôi, liền xoay người rời đi.

Áo Tư Tạp nhìn Kỷ Vu rời đi không chút do dự, ôm lấy trái tim nhỏ bé bị tổn thương, "Thành quả của Hồn Kỹ mà thôi ~ người ta đáng khinh chỗ nào ~"

Đới Mộc Bạch bị ớn lạnh đến đỡ cái trán, ánh mắt căm giận nhìn Kỷ Vu, cái tên này! Rõ ràng viện trưởng chỉ định hai người bọn họ hỗ trợ chiêu sinh, sao có thể ném mọi việc cho tôi!

Tiểu Vũ rất có hảo cảm với người đã cứu mình, lôi kéo Đới Mộc Bạch hỏi: "Đới lão đại, rốt cuộc cô ấy là ai vậy?"

Đường Tam và Ninh Vinh Vinh cũng vô cùng tò mò về cô không thôi, ánh mắt dán sát vào Đới Mộc Bạch tràn đầy lòng hiếu học, chỉ thấy hắn trợn mắt lên trời: "Cậu ta hả, là tên vô lại muốn đoạt người phụ nữ của tôi!"

Xì, ba người đồng thời cười hắn một tiếng, mặt đầy vẻ không tin, Đới Mộc Bạch cảm thấy chính mình thật sự oan uổng, người kia muốn Trúc Thanh làm con dâu nuôi từ bé, không phải muốn đoạt người phụ nữ của hắn thì là gì? Tuy rằng hắn và Chu Trúc Thanh lén không thừa nhận hôn ước này nhưng ở bên ngoài vẫn là hôn phu hôn thê của nhau!

Quên đi, hôm nay tâm tình mình rất tốt, nói chuyện nghiêm túc với bọn họ một chút đi!

Sắc mặt Đới Mộc Bạch tức khắc nghiêm túc lên, nói: "Cậu ta tên là Kỷ Vu, 15 tuổi, là Khí Hồn Sư cấp 57, năm cái Hồn Hoàn không chỉ là đỉnh cấp phối trí đơn giản như vậy, Hồn Hoàn thứ hai của tên kia là ngàn năm, thật không biết cậu ta làm được như thế nào, khi cậu ta vừa đến học viện, tuy rằng phù hợp với yêu cầu chiêu sinh nhưng đồng thời cũng thỏa mãn yêu cầu tốt nghiệp là cấp 40, cho nên viện trưởng để cậu ta ở lại học viện với tư cách trợ giảng thuận tiện học tập lý thuyết về Võ Hồn."

Trong lòng ba người vô cùng chấn động, Hồn Vương cấp 57 thế mà mới 15 tuổi, khó trách cô có thể cứu Tiểu Vũ khỏi tay Triệu Vô Cực không chút thương tổn. Trên mặt Tiểu Vũ càng thêm khϊếp sợ và sùng bái không chút nào che giấu, Đường Tam nhìn sườn mặt cô nàng âm thầm thề nhất định phải trở nên thật mạnh mẽ để bảo vệ Tiểu Vũ an toàn.

Kỷ Vu ôm Chu Trúc Thanh trở lại ký túc xá, dọc theo đường đi miệng không ngừng nói xấu Triệu Vô Cực, nước miếng bay tứ tung, đến lúc nói đến mức kích động, ngay cả chính mình cũng mắng, hạ miệng không lưu tình chút nào.

Chu Trúc Thanh nằm trong lòng cô chỉ cảm thấy chua xót không thôi, không ngờ 3 năm qua, A Vu vẫn không thay đổi gì, lúc chột dạ nói rất nhiều, nếu không ai ngăn cản, nói suốt một ngày một đêm cũng không mệt, cười ha ha muốn để chuyện qua một bên, sợ Chu Trúc Thanh tính sổ với cô sau.

Trong quá khứ cũng từng xảy ra một số chuyện lông gà vỏ tỏi này, Chu Trúc Thanh đều dung túng cô nhưng hôm nay không giống, khi tỉnh lại phát hiện quanh người Tiểu Vũ vờn quanh hồn lực quen thuộc, hơn nữa không một chút thương tổn, mà chính mình tuy được cô ôm vào lòng nhưng lại bị trọng thương ngất đi.

Điều này làm cho trong lòng Chu Trúc Thanh không dễ chịu chút nào, cảm giác không cam lòng không tên lên men truyền đến chóp mũi, mặc kệ cô nói ba hoa chích chòe, Chu Trúc Thanh cắn chặt răng, thấy cô tự trách nhưng trên mặt lại không hiện ra một tia dao động nào, sẽ không dễ dàng tha thứ cho Kỷ Vu đâu!

Thấy vành mắt nàng hồng nhuận, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt cũng không nhìn mặt mình, lúc này Kỷ Vu mới thầm than không ổn, như vậy sợ là khó dỗ! Đơn giản ngậm cái miệng ồn ào lại, thường thường cẩn thận cúi đầu lén nhìn nàng.

Đã đến nơi, trước mặt là một loạt phòng ốc thấp bé đơn sơ, nhưng Kỷ Vu lại sống ở sơn động lộ thiên, đối với cô mà nói, có phòng để ở đã rất tốt, cho nên ở lúc không có nguy hiểm, Học viện Sử Lai Khắc không cần phải lúc nào cũng cảnh giác, cô không thể không thừa nhận cô khống chế Hồn Kỹ không đủ tinh chuẩn, đây cũng là nguyên nhân cô không thể cứu Chu Trúc Thanh.

Khi Kỷ Vu nhập học tương đối đặc biệt, học viện sắp xếp cho cô ký túc xá của giáo viên, nhưng Học viện Sử Lai Khắc nằm trong làng, chiếm diện tích cũng không lớn, trên thực tế ký túc xá dành cho giáo viên và ký túc xá dành cho học viên cách nhau không quá xa, điều kiện sinh hoạt cũng không khác nhau quá lớn, chẳng qua ký túc xá dành cho giáo viên là phòng đơn mà thôi, trong phòng chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo và một bàn đọc sách, hơn nữa, phòng tắm cũng chỉ khoảng 20 mét vuông.

Tay Kỷ Vu nhẹ nhàng đặt Chu Trúc Thanh lên giường, cầm rượu xoa bóp, nhìn phong cảnh trắng nõn nửa người trên của Chu Trúc Thanh, cổ họng khẽ nhúc nhích, sững sờ tại chỗ không biết nên xuống tay từ nơi nào.

"Shh ~" Chu Trúc Thanh muốn ngồi dậy nhưng hai tay thử dùng lực lại rất đau, trong lòng vốn là ấm ức, tình cảm đè nén 3 năm lập tức bùng nổ, từng giọt nước mắt chảy xuống từ mí mắt, nhỏ lên khăn trải giường, rất nhanh bị thấm ướt một mảng.

Nàng như một con búp bê không có linh hồn, trên mặt không chút sức sống, nước mắt rơi không tiếng động đánh thật mạnh vào lòng Kỷ Vu, cô tức khắc luống cuống, bất chấp rượu xoa bóp rơi vỡ vụn trên mặt đất, một tay ôm nàng vào lòng, hôn trán nàng.

"A Thanh, em nhìn chị này, A Vu của em ở chỗ này, đừng khóc, không ai có thể thương tổn em nữa!" Lòng Kỷ Vu nóng như lửa đốt, nói rất nhiều lời, từ lúc ở Tinh La đại sâm lâm đến lúc thu hoạch Hồn Hoàn, đến lúc an nhàn ở Học viện Sử Lai Khắc, lại đến áy náy đối với nàng, từng cái từng cái...

"Là chị không tốt, không làm được những gì đã hứa, giây phút em rời đi, chị âm thầm thề trong lòng, khi gặp lại nhất định sẽ không để bất cứ ai mang em đi khỏi chị, nhưng mà chị không ngờ, lần đầu tiên gặp lại, chị đã không bảo vệ được em."

Trong không khí tràn ngập mùi nước thuốc gay mũi nhưng Chu Trúc Thanh dựa vào lòng Kỷ Vu vẫn có thể ngửi được rõ ràng hương vị cỏ xanh khiến nàng an tâm, đáy lòng không khỏi mềm nhũn.

Hốc mắt Kỷ Vu đỏ bừng, nổi lên tơ máu, nắm chặt tay, tự trách cùng áy náy làm cô hận không thể đánh cho chính mình hai cái.

Nghe cô luyên thuyên một lúc lâu, Chu Trúc Thanh dần dần bình tĩnh lại, tâm tình nhẹ nhàng đi không ít, như thể phát tiết khổ sở 3 năm qua cùng một lúc. Rõ ràng là người được an ủi, kết quả lại phải an ủi Kỷ Vu.

Chu Trúc Thanh vốn định nắm lấy tay cô, lại quên rằng hai tay đang không khỏe, nhíu nhíu mày, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, dường như vừa nghĩ đến một biện pháp tuyệt vời.

Một cái đuôi linh hoạt mềm mại nhô ra từ sau lưng Chu Trúc Thanh, trượt về phía trước hướng đến bên hông, ngựa quen đường cũ quấn quanh cổ tay Kỷ Vu, cái đuôi mềm mại hoạt động trên cánh tay. Cái đuôi bóng loáng di động trên da, ngứa, Kỷ Vu trở tay bắt lấy nó nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt hiện lên một tia hoài niệm.

"A Thanh?"

"A Vu, đừng tự trách, chị đã chăm sóc em rất tốt, hơn nữa, cuộc đời của em làm sao có thể để chị gánh vác? Đừng tự bắt buộc chính mình như vậy nữa, được không?"

Kỷ Vu lắc đầu không nói chuyện, Chu Trúc Thanh có chút nhụt chí dựa vào lòng cô, cô đã sớm coi đó là trách nhiệm, nói nhiều hơn cô cũng sẽ không nghe vào.