Thu Diệp xách gà, chậm rãi đi về nhà, con gà trong tay cứ vỗ cánh phành phạch không ngừng, Thu Diệp đành phải nhặt một cái gậy gõ nó mấy cái mới chịu thôi. Mới đi tới cửa đã thấy Đồng Chùy và Thiết Đản ngồi trên ngạch cửa, hai hàng nước mũi chảy dài, một lúc lại hít vào không để rơi xuống, thấy Thu Diệp, bọn chúng nhào lên.
“Dì nhỏ, hôm nay có thịt ăn, quá tốt rồi!”
Thu Diệp kéo hai đứa đang bám trên người mình xuống, thuận tay lau đi chỗ nước mũi mà Thiết Đản cọ vào người nàng, “Cha nương hai đứa đâu?”
“Họ lại cãi nhau, phụ thân con đi rồi, mẫu thân đuổi người đi!” Đồng Chùy và Thiết Đản vui mừng nhảy nhót, chúng vừa nhìn thấy thịt là đã sớm đem cặp phụ mẫu suốt ngày khiến người phiền lòng kia ném ra xa rồi. Thu Diệp than nhẹ một tiếng, nàng về nhà mới một tháng, đôi phu thê này vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi không biết cãi nhau bao nhiêu lần rồi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trời vừa tối, Thu Diệp đã làm xong cơm, trong sân mùi thịt tỏa bốn phía, Thiết Đản nuốt nuốt nước miếng, vươn móng vuốt nhỏ tới cái đùi gà, đại ca Đồng Chùy liền ngăn lại: “Phải đợi phụ thân và mẫu thân trở về mới được ăn!” Thiết Đản bĩu môi, quay sang nhìn Thu Diệp, trông đáng thương vô cùng. Thu Diệp xoa khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Thiết Đản, ra vẻ dũng cảm nói: “Không đợi! Nghe dì nhỏ, chúng ta ăn đi!”
Ba dì cháu đang ăn vui vẻ thì thấy Xuân Hoa kéo phu lang Lưu thị từ cửa sân vọt vào: “Thu Diệp chết tiệt này, muội dám đem con gà đẻ của lão nương hầm lên ăn?!”
Thu Diệp tới mí mắt cũng chẳng buồn nâng lên, “Tỷ tỷ đã nói vậy, muội không ngại nói thêm cho tỷ biết, nếu phu thê hai người còn nháo nữa, muội sẽ ăn hết đồ ăn trong cái nhà này, mang theo Đồng Chùy, Thiết Đản đi vân du tứ hải…”
Xuân Hoa dịu lại, nhìn Lưu thị, xấu hổ không thôi, quay ra quát muội muội: “Miệng của muội ăn nói cẩn thận chút, nói bậy bạ gì đó, mới trở về đã muốn đi, xem ra phải tìm một nam nhân quản muội mới được, aiz, dù sao, muội ở bên ngoài vất vả nhiều năm như vậy, tới giờ còn chưa thành thân…”
… Ầy, tỷ tỷ lại bắt đầu nhắc chuyện này rồi, Thu Diệp bất đắc dĩ nhìn trời.
Con gà đẻ của Xuân Hoa lúc này mới từ hậu viện chạy ra, “Cục tác” hai tiếng, làm giọt mồ hôi trên trán Xuân Hoa rơi xuống đất.
***
Đêm khuya trăng treo trên trời, mọi người đã đi nghỉ ngơi hết, Xuân Hoa nằm trên giường nhìn ba nam nhân một lớn hai nhỏ ngủ say bên cạnh, mong rằng sắp tới mọi chuyện sẽ suôn sẻ. Việc thành hôn của Thu Diệp việc là tâm bệnh của Xuân Hoa, cha mẹ mất sớm, muội muội từ nhỏ đã bán mình cho gia đình quyền quý làm nô, một lần từ biệt chính là mười năm, mà lẽ ra Thu Diệp ở bên ngoài nhiều năm cũng phải có chút bản lĩnh, dáng vẻ con bé lại đoan trang như vậy, ai ngờ tới giờ đã hai mươi mốt vẫn lẻ loi một mình.
Sau đó tới một ngày, nàng xách một cái hầu bao, dẫn theo một con lừa, thân mang thương tích trở về, không biết có chuyện gì xảy ra, hỏi thì nàng chỉ nói mình bị thương, một số thứ không nhớ rõ nữa, gia chủ thấy nàng trung nghĩa, còn thả tự do cho nàng trở về nhà, cái khác không chịu nói thêm gì.
Nghĩ mãi, Xuân Hoa lại bắt đầu thở dài: Quốc triều quy định, trừ phi làm quan, nếu không nữ tử 22 tuổi không thành thân, quan phủ sẽ phụ trách làm mối, chỉ là mấy kẻ quan phủ đưa tới có thể tốt đẹp được sao, không được, không được, đến lúc ấy không thể cứu vãn nữa. Nghĩ đến đây, Xuân Hoa bò dậy xuống giường, đi ra khỏi phòng, tới căn phòng phía Tây.
Vào phòng Xuân Hoa liền thấy Thu Diệp ngồi ở giường đếm tiền đồng, ánh trăng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào, chiếu tới trên người Thu Diệp, làm gương mặt nhỏ gầy của nàng càng thêm phần tái nhợt.
“Vết thương này của muội có lẽ khó mà khỏi được, tương lai sẽ để lại sẹo!”, Xuân Hoa giơ tay sờ thái dương Thu Diệp, đau lòng nói.
“Không sao, tóc mái che đi là không thấy nữa!” Thu Diệp nhướng mày.
“Muội đếm tiền làm cái gì?” Xuân Hoa nhìn tiền đồng trong Thu Diệp tay, nhất thời quên mất mục đích tới đây.
“Con gà hôm nay là muội mua của phu lang Tố gia, phải trả tiền cho hắn, không người ta lại tưởng mình ăn quỵt.” Thu Diệp cười cười, giống như đang suy tư gì đó, nhẹ giọng nói: “Tỷ nói xem, Tố Mai đúng là có phúc khí, cưới được một người giỏi giang như vậy!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xuân Hoa nghe vậy ngây ra một lúc, vội nói: “Muội vừa trở về, không ra khỏi cửa lớn nên không biết. Tố Mai vốn là một ma ốm, qua đời cũng gần ba năm rồi, nàng ấy là có phúc cưới, không có phúc hưởng, để lại trên đời một quả phu, thật là… Chậc chậc!”
Thu Diệp nghe tỷ tỷ nói lời này, không biết sao, trong lòng run lên một thoáng: Hàn Lương kia, thật là đáng tiếc cho chàng!
Tỷ muội hai người nói chuyện một chút, Xuân Hoa liền đem đề tài vòng về việc hôn sự, vì việc này, Xuân Hoa đã lải nhải với Thu Diệp không ít, nhưng muội tử này của nàng từ nhỏ đã có chủ kiến, không thể thay nàng làm chủ được, Thu Diệp không lên tiếng thì nàng cũng thành lo lắng suông, chỉ hận không thể đem phụ mẫu dưới chín suối kéo lên đây khuyên nhủ.
Nhưng đêm nay, Thu Diệp lại cho nàng một câu trả lời chắc chắn: “Trước kia muội từng nói với tỷ, ở bên ngoài có học được cách làm đậu hủ, hiện giờ vẫn nhớ rõ, lấy cái này kiếm sinh kế trước, có chút gia nghiệp rồi mới thành thân được không?”
Xuân Hoa nghe xong, kích động không thôi, vội nói: “Vậy muội nhanh lên một chút, cái sân bên cạnh là cha nương lúc lâm chung để lại cho muội, bây giờ xây một căn nhà ở đó, aiz! Tỷ không phải là muốn đuổi muội, nhưng muội rước phu lang, dù sao vẫn phải có cái nhà riêng...”
Thu Diệp vừa nghe, liếc xéo tỷ tỷ một cái, cười nói: “Đó là tất nhiên, phu thê hai người suốt ngày ở trước mặt muội nháo lên nháo xuống, nhìn phát phiền!”.
Xuân Hoa mặt đỏ lên, làm bộ muốn đánh Thu Diệp: “Ai cho muội trêu lão nương...”
Hai người ở với nhau đến quá nửa đêm, quyết định trước cứ để Thu Diệp bán đậu hủ đã, đồng thời xây một căn nhà cho Thu Diệp.
***
Thu Diệp bắt đầu chuẩn bị sạp hàng đậu hủ của mình, nàng vẫn nhớ chuyện nợ tiền, chỉ là ban ngày có đi tìm Hàn Lương hai lần, Hàn Lương đều không ở nhà, hỏi một lượt, hóa ra là cùng một thợ săn khác đi lên núi rồi, không biết khi nào mới trở về. Thu Diệp đành phải tạm gác chuyện trả tiền sang một bên, cứ mấy ngày lại tống cổ Đồng Chùy, Thiết Đản đi qua ngó xem, đợi Hàn Lương trở về sẽ trả cho chàng.
Chỉ mấy ngày, Thu Diệp đã chuẩn bị xong việc bán đậu hủ, bắt đầu đi dọc khắp thôn bán hàng. Hôm nào ra chợ, Đồng Chùy và Thiết Đản sẽ đi cùng, tiền bán được cũng nhiều hơn chút. Thu Diệp từng bị thương nặng, thân thể chưa hoàn toàn khôi phục, chuyện kiếm tiền không phải quá cấp thiết, mỗi ngày chỉ làm một ít, thi thoảng nghỉ một ngày, cũng may trong thôn vốn không ai làm đậu hủ, hương thân trong làng liền tìm tới cửa nhà nàng để mua, thu nhập không tệ lắm. Mấy ngày sau, làng trên xóm dưới đều đã biết Thôn Cố Hà có một đậu hủ nương tử, làm đậu hủ không phải ai cũng làm được, chỉ là mấy lời này tạm thời không đề cập tới.
Lại nói tới Thu Diệp, nàng vẫn chưa có cơ hội để trả tiền nợ Hàn Lương, không phải nàng thất tín, chẳng qua lần nào nàng đi qua Hàn Lương đều không ở nhà, lúc Hàn Lương ở nhà thì nàng lại đang bán đậu hủ, sau đó còn định nhờ tỷ tỷ thuận đường đưa qua, ai ngờ hai vợ chồng tỷ ấy lại bắt đầu cãi lộn, không ai để ý nàng.
Lần này Xuân Hoa và Lưu thị cãi nhau rất lớn, chủ yếu là Lưu thị nghĩ Đồng Chùy cũng tám tuổi rồi, muốn cho tiểu tử này lên thôn trên học, Xuân Hoa không đồng ý, nói nam hài cần gì phải học, cứ có sức lực là được. Lưu thị vừa nghe liền không cao hứng, nói rõ rành mạch trong thôn nhà ai có những ai đi học, học thế nào, học ở đâu, biết đọc biết viết tốt hơn bao nhiêu lần so với kẻ không biết chữ, có mắt như thừa.
Xuân Hoa không thấy đúng, nói nam tử ở nông thôn, hừ, đọc được thì sao, với được tới danh tú tài sao, huống chi còn tốn tiền tốn của, không bằng rèn luyện một chút, có sức khỏe mới có thể gả vào gia đình tốt, làm việc chăm chỉ, tránh Thê Chủ không thích.
Lưu thị nhất thời trừng mắt dựng ngược, há mồm mắng nàng có ý gì, nàng nói ai là tốn tiền tốn của, nàng là chê ta không có sức lực hay là chê ta không đủ bản lĩnh, không giúp được nàng sinh ra nữ nhi! Vì thế hai phu thê cứ ngươi tới ta đi nháo loạn lên, kinh động cả láng giềng vây quanh xem náo nhiệt.
Thu Diệp đứng giữa vùng trời vung đầy nước miếng, nàng cũng không biết nên khuyên ai, vì thế liền chạy đến hậu viện đem con gà đẻ duy nhất trong nhà tóm ra ngoài, giơ ra trước mặt Xuân Hoa và Lưu thị, nói tỷ tỷ, tỷ xem, muội với Đồng Chùy, Thiết Đản hôm nay lại có thể ăn thịt rồi, đêm nay chúng ta ăn thịt gà hầm đậu hủ.
Xuân Hoa luống cuống, không rảnh lo cái khác, vội vàng đem gà ôm vào lòng, nhìn con gà vùng vẫy, nâng tay áo lên lau nước mắt, không nói nên lời. Lưu thị lạnh mặt, xách cuốc đẩy cửa ra ngoài, đi làm việc.
Mọi người vây xem đã tản ra, Thu Diệp đóng cửa lại, kéo Xuân Hoa nói: “Nhìn cuộc sống hiện tại của hai người xem, làm sao muội dám thành thân nữa?” Xuân Hoa trừng mắt: “Muội không hiểu, tính tình của tỷ với chàng ấy vốn là mạnh bạo. Hơn nữa tỷ cũng không nói sẽ để muội cưới một muội phu như thế.”
… Này còn không phải là rảnh rỗi tìm phiền phức sao! Thu Diệp không còn lời nào để nói, cũng may huynh đệ Đồng Chùy đều đang chơi bên ngoài, bằng không thấy tình cảnh này, nàng cũng không biết nên làm sao cho thỏa. Thu Diệp hiện giờ đã quen cảnh nhìn hai người Xuân Hoa tranh cãi mù quáng, sau lần đó, hai vợ chồng này ban ngày ăn chung một nồi, buổi tối ngủ cùng một giường, trừng mắt nhau không ai tiếp chuyện ai, vì vậy cuộc sống rất yên bình, còn chuyện Thu Diệp trả tiền nợ đã kéo dài nay lại càng dài hơn.