Chương 10: Phép tắc tông tộc

Thôn Cố Hà xảy ra một chuyện lớn, ồn ào huyên náo khắp làng trên xóm dưới: Đậu hủ nương tử sống ở ngõ nhỏ đầu sông của Thôn Cố Hà, Thu Diệp, nhân lúc trời tối gian díu với quả phu Hàn Lương, bị người phát hiện, trói ngay tại chỗ, phạt quỳ trong từ đường cả đêm, chờ xử lý.

Tới buổi dáng hôm sau, nữ tử 15 tuổi trở lên trong thôn đều bị triệu tập tới từ đường. Từ đường của thôn Cố Hà, nghe nói có phong thủy rất tốt, có thể phù hộ hậu thế Lý thị, từ tiền triều đã được xây lên, trên mái không biết đã bị phủ rêu mọc cỏ bao nhiêu rần rồi, bây giờ cây hòe ở bên cạnh đã trở nên to lớn, tán rộng che trời, lộ ra sự trang nghiêm túc mục. Nữ nhân Lý thị đều đứng hết ở trong viện, trong lòng kinh ngạc không thôi, nhưng cũng không dám lộ ra biểu tình vui cười trào phúng, lúc này ba hồi trống vang lên, mọi người theo trưởng thôn dâng hương hoá vàng, quỳ bái bài vị tổ tiên, sau đó bắt đầu hỏi tội Lý Thu Diệp.

Lúc đó Thu Diệp đã bị đưa tới trong viện, tay trói sau lưng gối quỳ trên đất, búi tóc tán loạn, sắc mặt trắng bệch. Xuân Hoa đứng trong đám người, lòng nóng như lửa đốt, từ ngày hôm qua mí mắt đã giật không ngừng, đến lúc làm cơm xong đi tìm Thu Diệp, nàng lại không thấy bóng dáng muội muội đâu, đến lúc nghe được tin, chạy tới từ đường thì bị người trông coi đuổi về, nàng đi tìm mấy vị trưởng lão trong thôn nhưng cũng chẳng được gì, đành phải trơ mắt đợi đến sáng theo mọi người tới đây.

Đứng trước nhất là một phụ nhân đức cao vọng trọng đem quy tắc tổ tông đọc trước mặt Thu Diệp và mọi người một lần, tất cả đều là cúi đầu nghe giáo huấn, sau lại bàn bạc quyết định đánh 40 roi, Xuân Hoa vừa nghe liền nóng nảy, bất chấp mọi sự, vội nhảy ra: “Oan quá! Oan quá! Thu Diệp không phải là người như vậy! Con bé bây giờ đang bệnh, nào có thì giờ gian díu với nam nhân, đánh xong 40 roi này, vậy chẳng phải lấy mạng con bé luôn sao!”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Oan ở đâu chứ! Đánh chết tai họa này mới tốt, đỡ để nàng làm hỏng nề nếp gia phong!” Một nữ tử hơn hai mươi tuổi đứng ra, lạnh lùng nói.

“Hương Thảo! Ngươi ngậm máu phun người!” Xuân Hoa không phục: “Ngươi là đang nói bản thân mình chứ gì, ngươi cũng không nhìn xem mình là cái đức hạnh gì, là ngươi hãm hại Thu Diệp tới, có gan thì nói đi, xem rốt cuộc có phải vậy không!”

“Ta hãm hại nàng? Tối hôm qua có bao nhiêu đôi mắt cùng thấy, nương tử có thể hỏi một chút.” Hương Thảo nhướng mày, hừ một tiếng.

Xuân Hoa chỉ hận không thể tiến lên đem nữ nhân không cần mặt mũi này xé thành mảnh nhỏ, nữ nhân này suốt ngày lăng nhăng khắp nơi, nếu không phải nàng là cháu gái trưởng thôn, mọi người ngại với uy vọng trưởng thôn, chưa nháo ra sự tình gì quá mức, chỉ mở một mắt nhắm một mắt thôi.

Trong đám người ồn ào, có chút mất khống chế, trưởng thôn gõ mạnh quải trượng một cái, đoàn người dần an tĩnh lại: “Vì để công bằng, mấy người đem sự tình nhìn thấy tối qua, lặp lại lần nữa!”

“Để ta nói đi,” một cái đầu lách ra từ đám người, nữ tử này nói, “Tối hôm qua Hương Thảo, tôi, tiểu Hoàn, còn có A Đào, chúng tôi… đi ngang qua nhà Tố Mai, thấy Thu Diệp trang điểm, váy áo lộng lẫy, ở trước mặt quả phu kia, tạo dáng õng ẹo, nói cái gì mà, à, đúng rồi, nàng nói: “Hàn Lương, ta muốn ôm huynh!”, đừng nói tới Hàn Lương, cả chúng tôi nhìn còn sợ. Thu Diệp thấy Hàn Lương không để ý tới nàng, liền tự chạy tới, ôm người ta, ai nha, tay kia cũng không chịu an phận, sờ soạng người quả phu, nếu không phải chúng ta đuổi tới, vậy… trong sạch của hắn liền, liền bị hủy ở trong tay nữ nhân này!”

Nàng kia nói lắp bắp, dù vậy vẫn không ngăn được những tiếng tấm tắc bên cạnh. Đám người nhìn thấy tối hôm qua cũng thi nhau phụ họa.

“Ta không tin!” Xuân Hoa quát, “Các ngươi mấy kẻ rắn chuột một ổ, có thể nói ra cái gì hay ho chứ, ta muốn nghe Thu Diệp nói, ta muốn nghe nàng nói.”

“Thu Diệp, không có lửa làm sao có khói, ta đã sớm cảnh cáo với con, hôm nay tất cả đều là con gieo gió gặt bão, nếu khoan thứ với con, vậy quy tắc của liệt tổ liệt tông để ở đâu?” Tộc trưởng làm lơ Xuân Hoa, lạnh lùng nói với Thu Diệp.

Quỳ cả đêm, Thu Diệp sớm đã tê cứng hai chân, hơn nữa trước đó còn bị cảm lạnh, chưa khỏe hẳn, lúc này sắc mặt trắng bệch, môi nhợt ra, cả người đau đớn, rét run từng trận, lại vẫn tỉnh táo nói: “Tôi vốn thích chàng, trước đó đã ngỏ lời muốn cưới chàng, mà nay cũng chỉ là muốn ôm chàng một chút, phạm vào quy tắc gì? Lại phải đẩy tôi vào chỗ chết!”

“Làm càn! Lớn bé chẳng phân biệt, rối lσạи ɭυâи thường, còn dám giảo biện! Nào có đạo lý này? Hành hình!” Tộc trưởng quát.

Phụ nhân chấp hình xoay tròn xà tiên đánh vào người Thu Diệp, cảm giác đau đớn ập đến, máu thấm vào xiêm y chảy xuống, mồ hôi lạnh nhỏ tí tách từ trán Thu Diệp, mắt Thu Diệp trở nên mơ hồ,

“Tôi không phục!… Người đùa giỡn Hàn thị nhiều như vậy… Dựa vào cái gì chỉ phạt một mình tôi?” Răng nàng đánh vào nhau lập cập, lại chỉ có thể chịu đựng. Tối qua nàng nhất thời mất bình tĩnh, ôm lấy Hàn Lương, Hàn Lương cũng không cự tuyệt nàng, ai ngờ lại để mấy nữ nhân này thấy, Hương Thảo cầm đầu nói hai người bọn họ thông da^ʍ, muốn trói cả hai bọn họ lại, Thu Diệp nhất thời luống cuống, nếu bị phán thông da^ʍ, nàng có lẽ vẫn có thể sống, nhưng Hàn Lương ắt phải chết không thể nghi ngờ. Hương Thảo là một kẻ vô lại, chỉ vì ngày thường không chiếm được tiện nghi của Hàn Lương mà muốn trả thù chàng.

Vốn dĩ chuyện này cũng là do Thu Diệp mà ra, hiện giờ khó mà nói rõ, chỉ có thể ôm hết vào mình, những người khác không dám nói cái gì, chỉ có Hương Thảo vô lý, mê hoặc mọi người, thêm mắm dặm muối, đem sự ghen tỵ của mình trút hết lên người Thu Diệp.

Xuân Hoa như vọt ra như lão hổ, bởi vì nàng có thai, sức lực lớn hơn rất nhiều①, lúc này còn không màng gì cả, nhảy tới đoạt roi, ôm vào trong ngực, mặc kệ mọi người lôi kéo, sống chết không buông tay, mọi người lại ngại nàng đang mang thai, sợ xảy ra chuyện gì, không dám dùng toàn lực.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Tỷ tỷ!” Thu Diệp có chút lo lắng cho Xuân Hoa.

“Ả khốn nạn này! Bằng chứng rõ rành rành như thế, có cái gì không phục?” Hương Thảo giận điên người mắng.

“Ngươi dám nói ngươi chưa từng đùa giỡn Hàn thị không? Ngày thường người làm những gì tưởng người khác không biết sao, nam tử trong thôn phàm chỉ cần có chút tư sắc, có ai chưa từng bị ngươi đùa giỡn? Thử hỏi mọi người, rốt cuộc ai mới đáng nhận 40 roi này?!” Thu Diệp người đầy máu, vẫn giãy giụa nói: “Hôm nay phải hỏi hết một lượt những nam nhân trong thôn…”

“Chát!” Một cái tát giáng xuống, thì ra là Hương Thảo chột dạ, lại thêm thẹn quá thành giận, sợ bị vạch trần, vội chặt đứt lời nói của Thu Diệp, giơ tay tát nàng một cái: “Ngươi thân là dì, lại muốn cưới sanh tế, rối lσạи ɭυâи lý cương thường, vốn là nên phạt, hà tất càn quấy!”

“Nực cười!” Thu Diệp dù đã suy yếu vô cùng nhưng thanh âm kiên định tới cùng: “Ta với Hàn Lương không có quan hệ huyết thống, ta cưới chàng thì thế nào, không cưới thì sao, triều đại này còn thiếu chuyện như vậy sao, quốc triều từ ngày lập quốc, khi Thái Tổ tại vị đã cưới con rể người làm Vinh Quốc Công ②, đến lúc Thái Tông kế vị, lại cưới cha kế nàng làm Đế hậu, nói tới Tuyên Tông, Đoan Kính Thượng Khanh vốn là nội quyến của tổ mẫu nàng, sao ngươi không hỏi xem, Bảo Lâm đại nhân của thánh nhân hiện giờ còn là chất tôn của người đó! A!… Rốt cuộc cái gì mới là luân lý cương thường? Luật pháp Quốc triều có quy định nào là không thể cưới sanh tế? Bây giờ ngươi làm khó ta, rốt cuộc là muốn làm gì?!”

Nàng nói một hồi liền làm mọi người trợn mắt há mồm, nửa ngày nói không ra lời nào, bọn họ chưa từng nghe tới bí mật như vậy của hoàng thất, hiện giờ lại từ trong miệng Thu Diệp nói hết ra. So với việc kinh ngạc về nhà đế vương, những nữ nhân này lại hứng thú với nội tình của những cuộc tình không màng đạo lý kia hơn, chỉ hận không thể từ trong miệng Thu Diệp dệt thành một câu chuyện dài phong phú.

Trên mặt tộc trưởng lúc này trắng hồng đan xen, bà có thể ra tay tàn nhẫn gϊếŧ chết một kẻ coi thường luân lý, nhưng không thể không bận tâm đến mặt mũi đế vương, bởi vì Vinh Quốc Công② của Thái Tổ từng là nam nhân ưu tú nhất của Lý thị bọn họ, là vinh quang của toàn bộ thôn Cố Hà, toàn bộ tộc Lý thị! Nhưng có ai biết hắn từng là lang quân mà Triều nguyên Đông Cung Thái Bình Điện Hạ sủng ái nhất chứ?

***

Khi Thu Diệp từ trong từ đường ra ngoài, kỳ thật đã nửa tỉnh nửa mê, một đêm thêm một một sáng đã rút sạch tinh lực của nàng. Xuân Hoa nước mắt nước mũi tùm lum đỡ nàng chậm rãi đi về, muội muội nàng cả người nóng ran, bộ váy vàng nhạt mới may đã rách nát, tóc tai rối tung, trên người toàn máu, hoàn toàn mất đi bộ dáng ngày thường.

“Muội muội, muội tỉnh lại đi, bọn họ đã đi mời đại phu rồi, muội không thể để lại một mình tỷ được… Ô ô…” Xuân Hoa khóc rối tinh rối mù, chỉ sợ muội muội nhắm mắt xuôi tay.

Thu Diệp muốn nói gì đó nhưng thật sự không có sức, đành phải cố gắng mở mắt ra, lại chưa từng muốn nhìn qua Hàn Lương đang đứng ở ven đường, hốc mắt chàng đỏ lên, biểu tình nôn nóng.

“Thu Diệp!” Hàn Lương run rẩy hô một tiếng, vội đi lên đỡ nàng. Tối qua khi Thu Diệp ôm chàng, không nghĩ tới lại bị mấy nữ nhân nhìn thấy, ồn ào nói phải bắt lấy đôi cẩu nam nữ này, Thu Diệp đẩy chàng ra, nói là chính nàng trêu chọc chàng, cuối cùng nàng nói, đã vậy cứ đưa đến từ đường đi, vốn tưởng rằng nàng là nữ tử sẽ được bỏ qua, bị răn dạy hai câu liền xong rồi, tuy rằng chàng lo lắng nhưng cũng chỉ có thể như vậy, ai ngờ nghe ngóng cả đêm vẫn không có tin tức gì, từ đường kia ngày thường không cho nam nhân vào, muốn thăm hỏi cũng không được, trong lòng sốt sắng, nôn nóng đợi bên ngoài.

Thu Diệp muốn thoát khỏi Hàn Lương nhưng không có sức lực, chỉ nhìn qua Hàn Lương, ánh mắt kia tràn ngập nghi vấn: Không phải nói phải rời đi à, sao còn chưa đi?

Hàn Lương đỡ Thu Diệp, vẻ mặt hối hận, nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi.”

Xuân Hoa cho là muội muội tâm nguyện như ý, sau cơn mưa trời lại sáng, thu được trái tim Hàn Lương, trong lòng có chút an ủi, đem Thu Diệp giao cho Hàn Lương, vội vàng về nhà thu xếp.

Thu Diệp chưa bao giờ gặp qua biểu tình như vậy của Hàn Lương, vành mắt chàng đỏ lên, nhìn nàng, vẻ hối hận đan xen: “Thu Diệp!”

Thu Diệp bị sưng một bên má, vết máu ở khóe miệng vẫn chưa khô, nàng muốn cười nhưng đau đớn lại làm nàng không cười nổi, khó khăn mở miệng nói: “Ngươi… phải… gọi… dì… nhỏ!”

Hàn Lương đau lòng không thôi, chỉ cho là Thu Diệp bị lạnh, liền cởϊ áσ ra khoác lên cho nàng, giống như ngày ấy ở trên núi, “Hôm nay ta biết mình sai rồi, nàng tha thứ cho ta được không?”

“Được thôi, từ đây chúng ta có thể… không liên quan nữa.”, Thu Diệp nở nụ cười chẳng mấy xán lạn, nhưng ngữ khí nàng vẫn cứ kiên định như vậy.

“Vì sao?” Hàn Lương ngẩn ra một chút, giống như bị một cái gai đâm vào trong lòng.

Gió lạnh thổi qua, mơ hồ có bông tuyết rơi xuống, Thu Diệp cảm thấy rất mệt, nàng muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc thật ngon, bù lại hai ngày mệt nhọc này, còn gì quan trọng hơn nữa chứ.

Nước mắt Hàn Lương rơi xuống, ánh mắt dừng ở tay áo loang lổ vết máu của Thu Diệp; “Thu Diệp, tỉnh lại, tỉnh lại đi, vì sao lại không muốn liên quan với nhau nữa, nàng nỗ lực cho tới hôm nay, chẳng lẽ chỉ vì một câu không chút nào liên quan này sao?”

Nước mắt của nam tử trẻ tuổi không ngừng “phe phẩy” bên nàng, không cho nàng ngủ, hại nàng rất mệt, nàng cảm thấy mí mắt nặng trĩu, bất đắc dĩ lại cố sức mở ra lần nữa, ai ngờ chàng bế ngang nàng lên, chạy nhanh về phía trước, không ngừng nói: “Thu Diệp, nàng trêu chọc ta đến mức này rồi, vì sao lại không liên quan tới nhau nữa?”

Bên tai ồn ào mãi, Thu Diệp cảm thấy mê man, nàng rất lạnh, rất mệt, rất cần nghỉ ngơi, vậy mà người nọ cứ không chịu để nàng yên tĩnh, vì sao lại không liên quan tới nhau nữa hả? Câu hỏi này đánh thẳng vào trong lòng nàng, giống như khi trước, Thôi đại nhân dong dài mãi với nàng: Thu Diệp, ngươi đã không liên quan gì tới ta nữa… cần gì phải vậy…

Nàng chịu không nổi, mở mắt ra nhìn Hàn Lương, nhìn đến mức mắt cũng hoa lên, đành phải cố hết sức nói: “Hàn Lương, huynh biết không, ta là… một người… tiếc mạng, nếu… để có được trái tim huynh… phải trả một cái giá…lớn như… hôm nay, vậy ta tình nguyện… từ lúc bắt đầu… chưa từng… quen biết… huynh.”



Tác giả có lời muốn nói: Chú thích:

① nếu nói câu chuyện này nhất định phải có bàn tay vàng, vậy bàn tay vàng chính là ở chỗ này: Nữ tử mang thai vốn không phải gánh nặng gì, muốn làm gì thì làm, thậm chí bởi vì trong cơ thể có một sinh mệnh mới, sức lực cũng lớn hơn, cái này tùy từng người sẽ có sự khác nhau. Ở thời gian mang thai thân hình cơ bản không có biến hóa gì quá lớn, sinh con cũng không quá đau, càng không nguy hiểm tới tính mạng, đây là sứ mệnh vinh quanh nhất của nữ nhân.

Thật ra ở đời sống hiện thực, trong tình huống bình thường, phụ nữ mang thai vốn không có yếu ớt như vậy, cũng cần có sự rèn luyện thích hợp.

Aiz, trước kia phụ nữ nông thôn phải bó chân, đã hoài thai lại phải nấu cơm, giặt quần áo, gánh nước, thậm chí quỳ gối ngoài ruộng giẫy cỏ, nếu điều kiện không tốt, sinh con xong ba ngày đã ra đồng làm ruộng, chẳng kiêng cái gì, tôi không phải nói phụ nữ mang thai không cần được chiếu cố, mà là không có ai cảm thấy họ nên được che chở cả (đây là đại đa số tình huống).

Câu chuyện này có bối cảnh là xã hội mẫu hệ, tôi sẽ đặt giả thiết tất cả nữ nhân đều được coi trọng, họ sinh con, kinh thương, làm quan, thúc đẩy xã hội phát triển, nhưng họ cũng sẽ không đem nam nhân đạp dưới lòng bàn chân. Tôi cảm thấy như vậy cũng khá tốt, tôi vẫn luôn muốn câu chuyện này thể hiện ra được sự chân thật ( đương nhiên tôi biết khả năng này không lớn), cho nên mới có giả thiết, nếu có ai có cùng thế giới quan với tôi, hãy để lại lời nhắn ở khi bình luận, xin thành tâm thỉnh giáo.