❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄
Tương thân tương ái, đồng cam cộng khổ cái nỗi gì. Đến cuối cùng tất cả cũng chỉ như trăng dưới nước.❄
Hồng Mai Bạch Tuyết ❄
Chương 1 Ngũ Mai Mười năm trôi qua, ngày hôm nay tôi 29 tuổi đã gặp lại Thiệu Bạch. Anh vẫn giống hệt như mười năm trước, năm tháng dường như không để lại vết tích gì trên con người anh. Anh vẫn gầy guộc, khuôn mặt thì vẫn mê đắm lòng người như vậy, dáng vẻ đó vẫn y hệt như trong hồi ức của tôi.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, da mặt anh trắng muốt, lông mày rậm dày, cánh môi mỏng và đỏ mọng như được thoa một lớp son dưỡng.
Ấn tượng khi ấy mà anh để lại cho tôi đó chính là anh giống hệt như một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc. Lúc chưa gặp anh, tôi vẫn luôn cho rằng nếu như làn da của con trai quá trắng, lông mày quá sắc xảo sẽ dễ khiến cho người ta có một loại cảm giác quái dị, ấy thế mà anh lại không phải như vậy.
Khi ấy tôi làm việc tại một hộp đêm tên là Ám Muội ở Singapore. Ám Muội, Ám Muội,... Cái tên vừa khó hiểu lại vừa có một thứ cảm giác bịn rịn...
Ở đây cung cấp đủ các loại hạng mục phục vụ, nhớ kỹ, là
""đủ các loại phục vụ"", chỉ cần bạn có tiền thì bạn muốn mua tiên cũng được.
Trước khi gặp Thiệu Bạch khoảng hai tiếng, tôi đang trốn trong nhà vệ sinh lau nước mắt. Tôi 19 tuổi, bởi vì tiền mà đã cùng với người chị hàng xóm làm visa bay đến Singapore làm việc, rời khỏi quê hương, một thân một mình, tất cả đều là vì một chữ TIỀN.
Tôi cứ nghĩ rằng kinh nghiệm làm việc mấy năm trong nước đã khiến bản thân tu luyện được một cơ thể mình đồng da sắt, điều gì cũng không làm tôi e sợ. Dù sao thì tôi 13 tuổi đã lăn lộn ngoài xã hội rồi, haha, tôi lợi hại đến thế cơ mà. Mấy năm gần đây tôi từng bị vợ của khách hàng hiểu lầm thành tiểu tam, bị người ta đánh đập túi bụi, người phụ nữ đó đúng là thô bạo, cô ta túm chặt một nhúm tóc của tôi, giật qua giật lại, vậy mà tôi không hề khóc, chỉ cảm thấy đáng thương cho nhúm tóc bị cô ta giật đứt mà thôi. Rồi bởi vì làm khách hàng tức giận mà bị khách hàng vu oan giá họa rằng tôi ăn trộm tiền, bị nhốt vào nhà giam, đối mặt với vị cảnh sát viên với đôi mắt hình viên đạn tôi cũng không hề khóc.
Giờ phút này nhìn bản thân đang lau nước mắt ở trong gương, tôi tự nhủ thầm trong lòng rằng bản thân vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Ngũ Mai, mày cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.
Một người chị em ở bên ngoài gõ cửa: "Ngũ Mai, cô ở trong đó sinh con đẻ cái à? Có khách tới rồi, anh Trần đang tìm cô đấy." Anh Trần là chủ của chúng tôi, Tú Bà ở trong phim truyền hình hầu hết đều được gọi là Ma Ma, thế nhưng ở chỗ của chúng tôi thì lại là Ca Ca.
Tôi dùng tay vốc nước lên rửa mặt: "Đến ngay đây, bây giờ tôi sẽ ra đó."
Lúc tôi ra ngoài anh Trần đưa cho tôi một tấm thẻ phòng, không hề có chút biểu cảm dư thừa nào: "Đi đến phòng 16."
Quy tắc ở đây chính là mỗi một cô gái đều không có tên mà chỉ có một số thứ tự, khách đến sẽ trực tiếp gọi số, sẽ không cho xem người đâu, trừ phi là phục vụ đặc biệt thì mới có ngoại lệ. Ồ đúng rồi, số của tôi là 77.
Tôi cầm lấy thẻ phòng tiến vào trong một căn phòng nhỏ, người đàn ông đã sớm ngồi trong bồn tắm, quay lưng lại với tôi, phần lưng trắng nõn, trắng đến mức lóa mắt.
"Khí chất phi phàm" là bốn từ lóe ra trong não tôi ngay giờ phút này, đường cong mềm mại mảnh khảnh, nhìn thế nào cũng không hề giống tấm lưng của một người đàn ông.
Đây là một tên nhóc, tôi nghĩ vậy.
Hai tiếng sau đó chúng tôi đều không nói gì cả, ngón tay của tôi chạm vào xương bả vai của Thiệu Bạch, anh rất gầy, phần xương có hơi dọa người. Tôi có một tay nghề khá tốt, chỉ là giờ phút này không có cách nào phát huy hết được, tôi sợ mình hơi nặng tay chút thôi sẽ khiến xương của anh gãy rụng rời.
Dưới ánh đèn mờ màu vàng, tay của tôi nhẹ nhàng xoa bóp trên lưng của anh, làn da anh như viên ngọc phỉ thúy đang phát quang, dưới ánh đèn vàng này thì giống như một món đồ gốm sứ đắt tiền. Anh nhắm mắt, hình như là ngủ thϊếp đi rồi, lông mi anh rất dài còn dày nữa.
Tôi không chút kiêng dè gì cứ thế quan sát anh tỉ mỉ, phía sau cánh tai nho nhỏ trăng trắng của anh có một nốt ruồi màu đen cũng khá nhỏ, dưới tia sáng yếu ớt nó giống như một con muỗi be bé đang đậu lại để hút lấy máu của anh.
Tôi xoa bóp xong phần lưng cho anh thì anh vẫn đang ngủ say.
Tôi không gọi anh dậy, cứ yên lặng ngồi ở đó cả một buổi chiều.
Đến 5 giờ anh mới tỉnh dậy, anh mở miệng nói với tôi một câu: "Lớp trang điểm của cô trôi hết rồi."
Đây là câu duy nhất từ lúc vào trong phòng mà anh nói với tôi.
Thiệu Bạch Hôm nay tôi và mẹ tôi cãi nhau, từ nhỏ tim của tôi đã không được khỏe, bình thường đều chỉ ở trong nhà. Hôm nay là sinh nhật 21 tuổi của tôi, đột nhiên tôi muốn trải qua một sinh nhật thật đặc biệt, thật đặc biệt, sinh nhật theo kiểu không hề bình thường ấy.
Tôi tắt nguồn điện thoại, lái xe đi loanh quanh khắp nơi trong thành phố, gặp đèn đỏ tôi cho xe dừng lại. Trong khoảng thời gian đợi đèn giao thông chuyển sang màu xanh, tôi châm một điếu thuốc lên hút. Tôi nghiện thuốc lá đã hai năm rồi, trong suốt hai năm tôi đã hút qua rất nhiều loại thuốc lá khác nhau, hút Cohiba, hút Montecristo No.1, hút Trung Hoa, hút Vương Phù Dung, hút Tô Yên...
Mùi nicotin lan tỏa ra khắp khoang mũi, bỗng nhiên tôi nghĩ nếu như mẹ tôi biết chuyện tôi hút thuốc, biết được đứa con trai ngoan của bà giấu bà lén lút hút thuốc, hơn nữa còn hút tận hai năm liền. Tôi có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng sau khi mẹ tôi biết chuyện đó như thế nào, không kiềm chế được mà bật cười, tôi cười tới mức chảy cả nước mắt.
Trong tầm mắt mông lung, tôi nhìn thấy hai chữ "Ám Muội" được đặt trong khung thắp sáng bằng đèn nê-ông. Đầu lưỡi của tôi chạm vào vòm họng trên, khe khẽ đọc lại cái tên đó một lần.
Tôi xuống xe, đi vào bên trong.
Cô gái đứng ở bên trong cửa mặc một chiếc váy ngắn màu bạc hở ngực, trang điểm rất đậm, mái tóc xoăn dài trông có vẻ khá bắt mắt, cô ta nhìn tôi bằng ánh nhìn mập mờ sau đó mỉm cười.
Cô gái giải thích một lượt, rồi cô ta chợt nhắc đến dịch vụ phục vụ đặc biệt, sau đó quay qua nở một nụ cười mờ ám với tôi, trong lòng tôi vừa có chút dao động nhưng rất nhanh đã lắc đầu, tôi sợ bẩn: "Không cần, tìm người tới giúp tôi xoa bóp gân cốt là được rồi."
Cô gái gật gật đầu, sau đó nhìn về phía dãy số được treo trên tường, nói: "Anh chọn một con số đi ạ."
Tầm mắt của tôi liếc qua những dãy số được xếp theo thứ tự, bỗng nhiên tôi có một loại ảo giác bản thân giống như vị Hoàng Đế đang ngồi lật thẻ bài để chọn ra Ái Phi sủng hạnh, tôi nghĩ ngợi hôm nay là ngày 7 tháng 7 nên liền nói: "Số 77."
Cô gái số 77, tôi gọi cô ấy là Thất Thất, cô ấy rất yên tĩnh, một câu cũng không nói, nhìn qua thì có chút nhỏ tuổi, ít nhất thì nhỏ hơn tôi. Thế nhưng trên người cô ấy lại toát lên một sự trưởng thành không hề ăn khớp với độ tuổi hiện giờ của cô ấy, một bà cụ non, trong đầu tôi lóe lên cụm từ này.
Hai tiếng liền chúng tôi vẫn không nói lời nào cả, cô ấy yên lặng ở đó giúp tôi mát xa, dưới sự xoa bóp thành thạo đó của cô ấy tôi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tôi đã mơ một giấc mơ, mơ về ngày xưa khi tôi vẫn là một đứa trẻ, ngủ cùng với mẹ, bàn tay mềm mại của mẹ luồn vào trong áo tôi, giúp tôi xoa lưng để ngủ cho dễ chịu hơn.
Lúc tôi tỉnh lại, trong phòng nửa sáng nửa tối, cô gái Thất Thất đang ngồi trên ghế nghịch di động.
Tôi mặc lại quần áo nghiêm chỉnh, nói câu đầu tiên từ khi bước vào trong căn phòng này: "Lớp trang điểm của cô trôi hết rồi."
~Hết chương 1~