Chương 52: Leo

LEO VẪN CÒN BỊ SỐC.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh chóng. Họ gỡ đống xong búi dây quấn lấy bức Athena Parthenos ngay khi sàn sụp xuống, cột néo cuối cùng bằng mạng nhện đứt tung. Jason và Frank bay xuống để cứu những người khác, nhưng họ chỉ tìm thấy Nico và Hazel

đang

treo người

trên

thang dây. Percy và Annabeth

đã

mất tích. Cái hố dẫn tới Tartarus

đã

bị lấp kín dưới hàng ngàn tấn vụn. Leo lái tàu Argo II ra khỏi hang động chỉ vài giây trước khi toàn bộ nơi đó nổ tung, lấy

đi

phần còn lại của bãi đỗ xe.

Tàu Argo II giờ

đang

đậu

trên

ngọn đồi nhìn ra thành phố. Jason, Hazel và Frank

đã

quay trở lại

hiện

trường vụ thảm họa, hy vọng có thể đào bới qua đống đổ nát và tìm được cách cứu Percy với Annabeth, nhưng họ chỉ mất tinh thần thêm lần nữa mà thôi. Hang động hoàn toàn biến mất.

hiện

trường nhung nhúc cảnh sát và nhân viên cứu hộ.

không

một

người phàm nào bị thương, nhưng người Ý chắc

sẽ

gãi đầu hàng tháng trời, tự hỏi bằng cách nào mà

một

hố sụt khổng lồ như thế này lại

hiện

ra ngay giữa bãi đỗ xe và nuốt chửng hoàn toàn hàng tá xe xịn.

Bàng hoàng trong nỗi tiếc thương, Leo với những người khác cẩn thận đặt bức tượng Athena Parthenos vào khoang, sử dụng cái tời thủy lực và

sự

giúp đỡ của Frank Trương, chú voi bán-thời-gian. Bức tượng vừa khít, mặc dù Leo

không

biết họ

sẽ

làm gì với nó.

HLV Hedge quá đau khổ để có thể giúp. Ông cứ

đi

đi

lại lên

trên

boong với những giọt lệ rưng rưng trong mắt, kéo chòm râu dê và táng vào

một

bên đầu, lẩm bẩm, “Đáng ra ta phải cứu chúng! Ta nên bắn nổ nhiều thứ khác nữa!”

Cuối cùng Leo bảo ông

đi

xuống khoang dưới và kiểm tra mọi thứ cho chuyến khởi hành. Tự đánh mình nhừ tử cũng chẳng giúp được gì.

Sáu á thần tụ lại

trên

boong lái và nhìn chằm chằm vào mấy cột bụi vẫn

đang

bốc lên từ nơi bị sụp.

Leo đặt tay lên khối cầu Archimedes

đang

nằm

trên

bánh lái, sẳn sàng được lắp đặt. Cậu nên tỏ ra hào hứng. Nó là phát

hiện

lớn nhất đời cậu – thậm chí còn lớn hơn cả Boongke 9. Nếu cậu có thể giải mã cuộn giấy Archimedes, cậu có thể làm vô số điều thú vị. Cậu gần như

không

dám hy vọng, nhưng cậu thậm chí có thể làm

một

đĩa điều khiển mới cho

một

người bạn rồng nào đó của cậu.

Tuy nhiên, cái giá phải trả vẫn quá đắt.

Cậu gần như có thể nghe thấy tiếng cười của Nemesis. Ta

đã

bảo cậu chúng ta có thể hợp tác, Leo Valdez.

Cậu

đã

mở bánh quy may mắn. Cậu có mã truy cập vào khối cầu và cứu Frank và Hazel. Nhưng tế phẩm là Percy và Annabeth. Leo chắc chắn điều đó.

“Đó là lỗi của mình,” cậu đau đớn

nói.

Những người khác nhìn cậu chằm chằm. Chỉ có Hazel dường như hiểu được.



đã

đi

cùng cậu tới Hồ Muối Lớn.

“không,”



nhấn mạnh. “không

phải, đây là lỗi của Gaea. Nó chẳng liên quan gì đến

anh

cả.”

Leo muốn tin điều đó, nhưng cậu

không

thể. Họ bắt đầu hành trình với mớ rắc rối Leo gây ra, khai hỏa vào Rome Mới. Họ kết thúc ở Rome cổ với việc Leo bẻ chiếc bánh quy và trả cái giá đắt hơn

một

bên mắt nhiều.

“Leo, hãy nghe em.” Hazel nắm chặt tay cậu. “Em

không

cho phép

anh

tự trách. Em

không

thể chịu đựng điều đó sau khi – sau khi Sammy…”



nghẹn ngào, nhưng Leo biết những gì



muốn

nói. Ông cố của cậu

đã

tự đổ lỗi cho mình về

sự

biến mất của Hazel. Sammy có

một

cuộc sống tốt, nhưng ông mất

đi

với niềm tin rằng chính mình

đã

lấy viên kim cương bị nguyền rủa và đọa đày số phận người con

gái

ông

yêu.

Leo

không

muốn làm Hazel đau khổ

một

lần nữa, nhưng chuyện này

thì

khác. Thành công thực

sự

đòi hỏi

sự

hi sinh. Leo

đã

lựa chọn bẻ cái bánh nướng. Percy và Annabeth

đã

rơi xuống Tartarus. Đó

không

phải là

sự

trùng hợp ngẫu nhiên.

Nico di Angelo lê chân tới, dựa vào thanh kiếm đen của cậu. “Leo, họ

không

chết. Nếu họ

đã

chết

thì

mình có thể cảm nhận được.”

“Làm sao cậu chắc chắn được?” Leo hỏi. “Nếu cái hố đó

thật

sự

dẫn đến…cậu biết đó…làm sao cậu có thể cảm nhận được họ từ rất xa như vậy?”

Nico và Hazel nhìn nhau, có lẽ là

đang

trao đổi ghi chép từ ra-đa chết chóc Hades/Pluto của họ. Leo rùng mình. Đối với cậu Hazel

không

bao giờ có vẻ giống đứa con của Địa Ngục, nhưng Nico di Angelo – cậu trai đó khá ghê rợn.

“Chúng em

không

chắc chắn

một

trăm phần trăm,” Hazel thừa nhận. “Nhưng em nghĩ Nico

đã

đúng. Ít ra Percy và Annabeth vẫn còn sống…cho đến bây giờ.”

Jason thụi nắm đấm vào lan can. “Lẽ ra mình nên chú ý mới phải. Mình có thể bay xuống đó và cứu họ.”

“Mình cũng vậy,” Frank rên rĩ. Cậu trai to con trông như sắp khóc.

Piper đặt tay lên lưng Jason. “không

phải lỗi của cậu, hay của các cậu. Cậu

đã

cố gắng giải thoát bức tượng.”

“Cậu

nói

đúng,” Nico

nói. “Thậm chí nếu cái hố

không

được lấp lại

thì

các cậu cũng

không

thể vào đó mà

không

bị kéo xuống. Mình là người duy nhất

đã

thật

sự

đến Tartarus.

không

tài nào diễn tả nổi nơi đó mạnh đến mức nào.

một

khi chúng ta tới gần, nó

sẽ

hút chúng ta vào trong. Mình

không

có lấy

một

cơ hội thoát ra.”

Frank sụt sùi. “Vậy Percy và Annabeth cũng

không

có cơ hội?”

Nico xoay xoay chiếc nhẫn đầu lâu bằng bạc. “Percy là á thần mạnh nhất mình từng gặp. Các cậu đừng buồn lòng, nhưng đó là

sự

thật. Nếu bất cứ ai có thể sống sót,

thì

chính là cậu ấy, đặc biệt là khi cậu ấy có Annabeth bên cạnh. Họ

sẽ

tìm được đường

đi

qua Tartarus.”

Jason ngoảnh lại. “Ý cậu là đến Cửa Tử. Nhưng cậu vừa

nói

nó được canh giữ bởi lực lượng mạnh nhất của Gaea cơ mà. Làm sao mà hai á thần có thể–?”

“Mih

không

biết,” Nico thừa nhận. “Nhưng Percy bảo em hãy dẫn mọi người đến Epirus, đến cánh cửa ở trần thế. Cậu ấy

đã

lên kế hoạch gặp chúng ta ở đó. Nếu bọn mình có thể sống sót qua Ngôi nhà của Hades, tìm cách vượt qua được lực lượng của Gaea, rồi

sẽ

có thể phối hợp với Percy và Annabeth niêm phong Cửa Tử từ cả hai phía.”

“Và cứu Percy và Annabeth trở về an toàn?” Leo hỏi.

“Có lẽ vậy.”

Leo

không

thích cái cách Nico

nói

thế, như thể cậu ta

không

chia sẻ hết những nghi ngờ của mình. Ngoài ra, Leo biết vài điều về những cái khóa và mấy cái cửa. Nếu Cửa Tử cần bị niêm phong từ hai phía, làm thế nào họ có thể làm điều đó nếu

không

có ai đó ở lại Địa Ngục, bị mắc kẹt?

Nico hít sâu. “Mình

không

biết họ

sẽ

xoay sở thế nào, nhưng Percy và Annabeth

sẽ

tìm ra đường

đi. Họ

sẽ

có hành trình

đi

ngang qua Tartarus và tìm thấy Cửa Tử. Khi họ làm được, bọn mình phải sẵn sàng.”

“sẽ

không

dễ dàng gì đâu,” Hazel

nói. “Gaea

sẽ

tung ra mọi thứ bà ta có để ngăn bọn mình đến được Epirus.”

“Còn gì mới nữa?” Jason thở dài.

Piper gật đầu. “Bọn mình

không



sự

lựa chọn. Ta phải niêm phong Cửa Tử trước khi ta có thể ngăn chăn bọn khổng lồ thức tỉnh Gaea. Mặt khác, đội quân của bà ta

sẽ

không

bao giờ chết. Và bọn mình phải nhanh lên. Người La Mã

sẽ

đến New York. Ngay sau đó, họ

sẽ

hành quân đến Trại Con Lai.”

“Chúng ta có nhiều nhất

một

tháng,” Jason thêm vào. “Ephialtes

nói

Gaea

sẽ

được đánh thức trong đúng

một

tháng nữa.”

Leo ngồi thẳng lên. “Chúng ta có thể làm được.”

Mọi người nhìn chằm chằm cậu.

“Khối cầu Archimedes có thể nâng cấp con tàu,” cậu

nói, hy vọng cậu

đã

đúng. “Mình

đang

nghiên cứu mấy cuộn giấy cổ mà bọn mình có. Có tất cả các loại vũ khí mới mà mình làm được. Bọn mình

sẽ

tấn công mấy đội quân của Gaea với

một

kho vũ khí sát thương hoàn toàn mới.”

Ở mũi tàu, Festus kêu cọt kẹt và phun lửa đầy thách thức.

Jason cố gắng mỉm cười. Cậu vỗ vai Leo.

“Nghe giống

một

kế hoạch, Đô đốc à. Cậu muốn thiết lập lộ trình chứ?”

Họ chơi khăm cậu, gọi cậu là Đô đốc, nhưng lần này Leo chấp nhận danh hiệu đấy. Đây là tàu của cậu. Cậu

không

định

đi

xa thế này để bị chặn lại.

Họ

sẽ

tìm được Ngôi nhà của Hades. Họ

sẽ

vượt qua Cửa Tử. Và thề với thánh thần, nếu Leo phải thiết kế

một

cánh tay túm người đủ dài để bắt được Percy và Annabeth ra khỏi Tartarus,

thì

khi đó cậu

sẽ

làm vậy.

Nemesis muốn cậu trả thù Gaea? Leo

sẽ

vui vẻ giúp đỡ. Cậu

sẽ

bắt Gaea phải hối tiếc vì

đã

chọc vào Leo Valdez.

“Phải.” Cậu nhìn cảnh Rome lần cuối, thành phố

đang

chuyển dần sang màu máu đỏ rực trong ánh tà dương. “Festus, nâng buồm cao lên. Chúng ta có vài người bạn cần cứu đấy.”

END