Chương 45: Percy

PERCY

đã

CHÁN NƯỚC LẮM RỒI.

Nếu cậu

nói

lớn điều đó, cậu

sẽ

bị đá ra khỏi Đội Hướng Đạo Sinh Đường Biển Năm Ba của Poseidon, nhưng cậu chẳng quan tâm.

Sau khi vừa sống sót ở đền thờ, cậu muốn được trở lại mặt đất. Cậu muốn được khô ráo và ngồi trong ánh nắng ấm áp

thật

lâu – có Annabeth bên cạnh

thì

tốt hơn.

không

may là cậu

không

biết Annabeth

đang

ở đâu. Frank, Hazel và Leo

thì

mất tích khi

đang

làm nhiệm vụ. Cậu vẫn phải cứu Nico di Angelo, giả như thằng bé chưa chết. Và có

một

vấn đề

nhỏ

với bọn khổng lồ muốn phá hủy Rome, đánh thức Gaea và cai trị thế giới.

thật

tình, đám quái vật và thần linh đó

đã

hàng ngàn tuổi rồi. Họ

không

thể nghỉ ngơi

một

vài thập kỉ và để Percy sống cuộc đời của mình sao chứ?



ràng là

không.

Percy

đi

lên phía trước khi họ bò xuống đường ống thoát nước. Sau ba mươi bộ,

một

đường hầm rộng hơn được mở ra. Bên trái họ, đâu đó từ xa, Percy nghe được tiếng ầm ầm và cót két, giống như

một

cỗ máy khổng lồ cần bôi dầu. Cậu hoàn toàn

không

có mong muốn được tìm hiểu thứ gì

đang

phát ra tiếng động, vì thế cậu nghĩ hẳn đó là con đường phải

đi.

Sau hơn vài trăm bộ, họ

đi

đến

một

ngã rẽ trong đường hầm. Percy giơ tay lên, ra hiệu cho Jason và Piper đợi. Cậu ngó quanh lối rẽ.

Hành lang dẫn vào

một

căn phòng lớn với trần nhà cao hai-mươi-bộ và nhiều hàng cột chống. Nó trông giống khu vực đậu xe mà Percy

đã

nhìn thấy trong giấc mơ của cậu, nhưng bây giờ chật ních nhiều thứ đồ hơn.

Tiếng cót két và ầm ầm đến từ những bánh răng khổng lồ và hệ thống ròng rọc nâng lên hạ xuống các tấm sàn để làm gì

không

rõ. Nước chảy qua các rãnh để mở (ồ, tuyệt, lại nước nữa), cung cấp năng lượng cho các bánh xe nước làm quay

một

số máy móc. Những cỗ máy khác liên kết với những bánh xe chuột hamster khổng lồ với

một

đám chó địa ngục ba đầu ở bên trong. Percy

không

thể

không

nghĩ đến Qúy



O’Leary và việc



nàng

sẽ

ghét bị nhốt ở

một

trong số những cái l*иg đó như thế nào.

Treo

trên

trần nhà là những cái l*иg nhốt động vật sống –

một

con sư tử, vài con ngựa vằn,

một

bầy linh cẩu và thậm chí có cả con hydra tám đầu. Băng chuyền bằng đồng và da thuộc trông-có-vẻ-cổ-xưa chầm chậm cuốn theo đống vũ khí và áo giáp, giống như nhà kho Amazon ở Seattle, trừ việc nơi này



ràng cổ hơn và

không

được sắp xếp gọn gàng bằng.

Leo

sẽ

thích chỗ này, Percy nghĩ. Toàn bộ căn phòng là

một

cỗ máy đồ sộ, rùng rợn, và nguy hiểm.

“Cái gì vậy?” Piper

thì

thầm.

Percy thậm chí

không

chắc mình phải trả lời sao cho đúng. Cậu

không

nhìn thấy bọn khổng lồ, vì vậy cậu ra hiệu cho bạn mình tiến lên và quan sát.

Khoảng hai mươi bộ sau ô cửa,

một

đấu sĩ bằng gỗ với kích thước

thật

xuất

hiện

trên

sàn nhà. Nó kêu lách cách và vo vo dọc theo băng chuyền, bị móc vào sợi dây thừng và

đi

lên thông qua cửa mái

trên

trần nhà.

Jason

nói

thầm, “Cái quái gì thế?”

Họ bước vào trong, Percy nhìn lướt qua căn phòng. Có hàng ngàn thứ để coi, phần lớn đều chuyển động, nhưng

một

mặt tốt của việc là

một

á thần mắc chứng tăng động giảm chú ý là Percy thấy thoải mái với

sự

hỗn loạn. Khoảng

một

trăm thước đằng kia, cậu phát

hiện

một

cái bục lớn với hai chiếc ghế pháp quan ngoại cỡ để trống. Đứng giữa chúng là

một

cái bình bằng đồng đủ lớn để chứa

một

người.

“Nhìn kìa.” Cậu chỉ cho bạn mình.

Piper cau mày. “Quá dễ dàng.”

“Dĩ nhiên,” Percy

nói.

“Nhưng bọn mình

không

có chọn lựa,” Jason

nói. “Bọn mình phải cứu Nico.”

“Ừ.” Percy bắt đầu băng qua căn phòng,

đi

vòng qua băng chuyền và các bục di động.

Mấy con chó ba đầu trong những bánh xe chuột hamster

không

chú ý đến họ. Chúng quá bận rộn với việc chạy và thở hổn hển, những đôi mắt đỏ ngầu của chúng phát sáng như đèn pha. Các sinh vật trong mấy cái l*иg khác nhìn họ vẻ buồn chán, như thế

đang

nói, Lẽ ra ta

đã

thịt tụi bay rồi, nhưng làm vậy tốn sức quá.

Percy cố gắng đề phòng những cái bẫy, nhưng thứ gì ở đây cũng đều trông giống bẫy cả. Cậu nhớ

đã

bao nhiêu lần cậu suýt chết trong mê cung hồi mấy năm trước. Cậu

thật

sự

ước Hazel ở đây, như thế



có thể giúp họ với những kỹ năng dưới lòng đất của



(và dĩ nhiên



có thể đoàn tụ với em trai mình).

Họ nhảy qua các rãnh nước và cúi người luồn qua

một

hàng những cái l*иg sói. Họ

đã

đi

được nửa đường đến gần cái hạp đồng

thì

trần nhà mở toạc ra phía

trên

họ.

một

cái bục hạ xuống. Đứng phía ở

trên

như

một

diễn viên, với

một

tay giơ lên và đầu ngẩng cao, là gã khổng lồ đầu tím Ephialtes.

Như Percy

đã

thấy trong giấc mơ, gã F Bự khá

nhỏ

so với tiêu chuẩn của bọn khổng lồ – cao khoảng mười hai bộ – nhưng gã cố gắng bù lại điều đó bằng bộ trang phục lòe loẹt. Gã

đã

thay ra bộ áo giáp đấu sĩ và bây giờ

đang

mặc cái áo sơ mi Hawaii mà ngay cả Dionysus cũng phải thấy thiếu thẩm mỹ.

trên

đó là hình in lòe loẹt cảnh các

anh

hùng

đang

chết, những màn tra tấn dã man và cảnh sư tử ăn thịt nô ɭệ trong Đấu trường La Mã. Tóc gã khổng lồ được bện những đồng xu vàng và bạc.

hắn

có cây giáo dài mười bộ được buộc sau lưng, chẳng phải

một

mốt thời trang đẹp đẽ gì khi

đi

với cái áo sơ mi. Gã mặc quần jean màu trắng sáng và mang đôi xăng đan bằng da

trên

cặp…à,

không

phải chân, mà là hai cái đầu rắn cong queo ngoằn nghoèo. Lũ rắn lè lưỡi và quằn quại như thế chúng

không

thích việc chống đỡ trọng lượng của

một

gã khổng lồ tí nào.

Ephialtes mỉm cười với các á thần như thế gã cực kì, cực kì vừa ý khi nhìn thấy họ.

“Cuối cùng cũng đến!” gã gầm lên. “Vui quá xá! Thành

thật



nói, ta

không

nghĩ tụi bay

sẽ

vượt qua được đám thần nữ, nhưng tụi bay làm được

thì

tốt hơn nhiều. Thú vị hơn nhiều. Tụi bay đến vừa kịp lúc cho

sự

kiện chính đấy!”

Jason và Piper lùi sát sang hai bên Percy. Có họ ở đây khiến cậu cảm thấy tốt hơn. Gã khổng lồ này tuy

nhỏ

hơn so với lũ quái vật mà cậu

đã

từng đối mặt, nhưng gã có cái gì đó làm Percy sởn gai ốc. Mắt Ephialtes long lên với

một

luồng sáng điên loạn.

“Tụi này đây,” Percy

nói, cái đó nghe có vẻ hiển nhiên khi cậu

nói

ra. “Thả bạn tụ này ra.”

“Dĩ nhiên!” Ephialtes

nói. “Mặc dù ta e là nó hơi quá hạn sử dụng rồi. Otis, mày đâu rồi?”

một

hòn đá bị ném sang bên, sàn nhà mở ra và

một

gã khổng lồ khác trồi lên

trên

một

cái bục.

“Otis, rốt cuộc!”

anh

trai gã hớn hở gào lên. “Mày

không

mặc giống tao! Mày…” Vẻ mặt Ephialtes chuyển sang kinh hoàng. “Mày

đang

mặc cái quái gì thế hả?”

Otis trông giống như gã vũ công ballet to con nhất, cục cằn nhất thế giới. Gã mặc

một

bộ đồ nịt bó-sát-da màu xanh nhạt mà Percy

thật

sự

ước gì có thể để lại nhiều hơn cho trí tưởng tượng. Mũi của chiếc giày múa khổng lồ bị cắt

đi

để mấy con rắn thò đầu ra.

một

cái mũ miện kim cương (Percy quyết định

sẽ

tỏ ra rộng lượng và nghĩ rằng nó là

một

vương miện quốc vương) nằm chình ình

trên

bím tóc tết màu xanh của

hắn. Trông

hắn

ủ rũ và khó chịu

một

cách khốn khổ, nhưng

hắn

cố gắng xoay sở để khom lưng như

một

vũ công, điều đó

không

dễ gì với cặp chân rắn và

một

cây giáo lớn phía sau lưng.

“Thánh thần Titan ơi!” Ephialtes hét lên. “Đến giờ diễn rồi đó! Mày

đang

nghĩ cái gì vậy hả?”

“Tao

không

muốn mặc mấy bộ đồ đấu sĩ,” Otis phàn nàn. “Tao vẫn nghĩ là

một

vở ballet là thứ hoàn hảo, mày biết đó, ngay khi trận Quyết Chiến Cuối Cùng[1] diễn ra.” Gã nhướn mày đầy hy vọng với các á thần. “Tao có vài bộ đồ nữa–”

“không!” Ephialtes ngắt lời, và lần đầu tiên Percy tán đồng với gã.

Gã khổng lồ đầu-tím quay sang Percy. Gã cười đau khổ đến nỗi trông gã như

đang

bị điện giật.

“Xin thứ lỗi cho thằng em ta,” gã

nói. “Kĩ năng sân khấu của nó

thật

kinh khủng và nókhông có khái niệm về thời trang gì sất.”

“Được thôi.” Percy quyết định

không

bình luận đến cái áo sơ mi Hawaii. “Còn bây giờ, về bạn của bọn tôi…”

“Ồ, nó,” Ephialtes chế nhạo. “Bọn ta định để nó chết trước bàn dân thiên hạ, nhưng nó chẳng có tí giá trị giải trí nào cả. Nó cứ cuộn mình ngủ suốt mấy ngày trời. Trình diễn kiểu quái gì mà lại vậy chứ? Otis, lật cái hạp ra coi.”

Otis lạch bạch

đi

về phía cái bục, thỉnh thoảng dừng lại để làm động tác plié[2].

hắn

lật đổ cái hạp, cái nắp bật mở và Nico di Angelo đổ ra ngoài. Khuôn mặt nhợt nhạt như sắp chết và thân hình gầy rộc của cậu ta khiến tim Percy như ngừng đập. Percy

không



cậu ta còn sống hay

đã

chết. Cậu muốn lao tới và kiểm tra, nhưng Ephialtes chắn lối cậu.

“Giờ chúng ta phải nhanh lên,” Gã F Bự

nói. “Chúng ta nên chỉ đạo diễn xuất sơ sơ cho tụi bay.

âm

trạch

đã

được chuẩn bị!”

Percy

đã

sẳn sàng để cắt đôi gã khổng lồ này và phắn khỏi đây, nhưng Otis

đang

đứng chỗ Nico. Nếu trận đấu diễn ra, Nico

sẽ

chẳng có cơ tự bảo vệ mình. Percy cần kiếm cho cậu ta ít thời gian phục hồi.

Jason giương thanh đoản kiếm gladius bằng vàng lên. “Bọn này

không

có ý định trở thành

một

phần của bất kì buổi trình diễn nào,” cậu

nói. “Và cái trạch–gì–gì–đấy là cái gì?”

“âm

trạch!” Ephialtes

nói. “Mi là á thần La Mã, đúng

không? Mi nên biết! À, nhưng ta cho rằng nếu bọn ta làm việc bí mật ngay dưới đây, tụi bây

thật

sự

sẽ

không

biết có tồn tại

một

âm

trạch đâu.”

“Tớ biết từ đó,” Piper

nói. “Nó là khu vực nằm bên dưới đấu trường. Nó chứa tất cả các thiết bị bộ phận và máy móc được sử dụng để tạo ra hiệu ứng đặc biệt.”

Ephialtes vỗ tay nhiệt liệt. “Chính xác là như vậy!



là sinh viên trường kịch hả,



gái?”

“Ừ…cha tôi là diễn viên.”

“Tuyệt vời!” Ephialtes quay sang phía em trai. “Mày nghe gì

không, Otis?”

“Diễn viên,” Otis lẩm bẩm. “Ai cũng là diễn viên. Chả ai biết múa cả.”

“Tỏ ra dễ thương chút coi nào!” Ephialtes mắng. “Dù sao

đi

nữa,



gái,



hoàn toàn đúng, nhưng

âm

trạch này còn hơn cả

một

nơi trợ việc sân khấu cho

một

đấu trường.

đã

từng nghe rằng ngày xưa,

một

vài người khổng lồ bị giam cầm dưới lòng đất và thỉnh thoảng lại gây ra động đất khi cố gắng thoát khỏi kìm hãm chưa? À, bọn ta làm tốt hơn nhiều! Otis và ta bị nhốt dưới Rome hàng niên kỷ, nhưng bọn ta bận rộn xây dựng

âm

trạch của riêng mình. Giờ bọn ta

đã

sẵn sàng để tạo ra cảnh tượng vĩ đại nhất–và cũng là cảnh tượng cuối cùng, mà Rome từng được chứng kiến!”

Dưới chân Otis, Nico rùng mình. Percy cảm thấy như thể

một

cái bánh xe hamster chạy bằng chó địa ngục đâu đó trong l*иg ngực cậu bắt đầu chuyển động lần nữa. Ít ra Nico vẫn còn sống. Bây giờ họ chỉ việc tiêu diệt bọn khổng lồ, tốt nhất là

không

hủy hoại thành Rome, và thoát khỏi đây để

đi

tìm các bạn họ.

“Vậy!” Percy

nói, hy vọng lôi kéo được

sự

chú ý của gã khổng lồ. “Ông vừa

nói

là chỉ đạo diễn xuất đúng

không?”

“Phải!” Ephialtes

nói. “hiện

tại, ta biết khoản truy nã quy định rằng mi và con nhóc Annabeth phải còn sống nếu có thể, nhưng

nói

thật

nhé, con nhóc kia

đã

tiêu rồi, vì thế ta hy vọng mi

không

phiền nếu bọn ta làm sai kế hoạch.”

Miệng Percy có mùi như nước bẩn của các thần nữ xấu xa. “đã

tiêu. Ông

không

có ý

nói



ấy–”

“đã

chết?” gã khổng lồ hỏi. “không. Chưa hẳn. Nhưng đừng lo! Bọn ta

đã

giam cầm những đứa bạn khác của tụi bay, bọn bay biết đấy.”

Piper bật kêu

một

tiếng nghẹn ngào. “Leo? Cả Hazel và Frank nữa?”

“Đúng bọn đó đó,” Ephialtes đồng ý. “Thế nên bọn ta có thể sử dụng chúng làm tế phẩm. Bọn ta có thể để đứa con

gái

của Athena chết, điều đó

sẽ

khiến Lệnh Bà hài lòng. Và bọn ta có thể sử dụng ba đứa tụi bay cho buổi trình diễn! Gaea

sẽ



một

chút thất vọng, nhưng

thật

sự, đó là món lợi cả đôi bên. Cái chết của tụi bay

sẽ

thú vị hơn rất nhiều.”

Jason gầm gừ. “Các người muốn giải trí hả? Ta

sẽ

cho ngươi giải trí luôn.”

Piper bước lên phía trước. Bằng cách nào đó



nở

một

nụ cười ngọt ngào. “Tôi có

một

ý tưởng hay hơn,”



nói

với gã khổng lồ. “Tại sao các người

không

để bọn tôi

đi? Đó là

một

sự

thay đổi đáng kinh ngạc. Giá trị giải trí tuyệt vời, và nó

sẽ

chứng minh cho cả thế giới mấy người tuyệt cỡ nào.”

Nico run lên. Otis nhìn xuống cậu. Cặp chân rắn búng lưỡi của chúng vào đầu Nico.

“Thêm nữa!” Piper

nói

nhanh. “Thêm nữa, bọn tôi có thể thực

hiện

một

số động tác vũ đạo khi

đang

tẩu thoát. Có thể là

một

điệu múa ballet!”

Otis hoàn toàn quên béng Nico.

hắn

nhảy ầm ầm lên và vẫy tay với Ephialtes. “Thấy

không? Đó là những gì tao

nói

với mày!

thật

không

thể tin được!”

Trong

một

giây, Percy nghĩ Piper

sẽ

thành công. Otis nhìn vào

anh

trai gã

một

cách van nài. Ephialtes miết mạnh cái cằm của mình như

đang

xem xét ý tưởng đó.

Cuối cùng

hắn

lắc đầu. “không…không, ta e là

không

được.



thấy đó,



gái

của ta, ta là kẻ-chống-Dionysus. Ta có danh tiếng phải giữ gìn. Dionysus nghĩ

hắn

biết tất về tiệc tùng?

hắn

sai bét! Những cuộc chè chén ồn ào của

hắn

đều nhạt nhẽo so với những gì ta có thể làm. Trò mạo hiểm bọn ta

đã

làm hồi xưa chẳng hạn, hồi bọn ta chồng các ngọn núi lên để đến được Olympus–”

“Tao

đã

nói

cái đó

không

bao giờ được việc,” Otis lẩm bẩm.

“Rồi cái lần em trai ta quấn thịt quanh người và vượt qua

một

bãi tập đầy lũ drakon–”

“Mày

nói

Hephaestus-TV

sẽ

chiếu nó trong suốt giờ vàng,” Otis

nói. “Thậm chí còn chẳng có ma nào nhìn thấy tao.”

“Chà, buổi trình diễn này thậm chí còn hay hơn,” Ephialtes hứa. “Người La Mã luôn muốn bánh mì và rạp xiếc – thức ăn và giải trí! Khi chúng ta phá hủy thành phố của chúng, ta

sẽ

cung cấp cho chúng cả hai thứ đó. Nhìn này, hàng mẫu đấy!”

Thứ gì đó rơi xuống từ trần nhà và đáp ngay chân Percy:

một

ổ bánh mì sandwich trong bao nhựa màu trắng với chấm bi màu đỏ và vàng.

Percy nhặt nó lên. “Bánh mì Wonder à?”

“Rất đẹp, đúng

không?” Mắt Ephialtes nhảy nhót

một

tia hứng khởi điên cuồng. “Mi có thể giữ ổ bánh mì đó. Ta

đã

lên kế hoạch phân phát cho hàng triệu người La Mã khi ta tiêu diệt chúng.”

“Bánh mì Wonder rất ngon,” Otis thừa nhận. “Dù vậy người La Mã nên múa để có nó.”

Percy liếc nhìn Nico, cậu bạn

đang

bắt đầu di chuyển. Percy muốn cậu ít nhất có đủ tỉnh táo để bò ra khỏi đường đấu khi trận chiến bắt đầu. Và Percy cần nhiều thông tin hơn từ bọn khổng lồ về Annabeth và nơi những người bạn còn lại của cậu

đang

bị giam giữ.

“Có lẽ,” Percy mạo hiểm, “các người nên mang những người bạn khác của bọn tôi đến đây. Mấy người biết đó, những cái chết ngoạn mục…càng đông càng vui mà, đúng

không?”

“Hmm.” Ephialtes nghịch cái cúc

trên

cái áo sơ mi Hawaii. “không.

đã

quá trễ để thay đổi phần kịch bản. Nhưng đừng sợ. Rạp xiếc

sẽ

rất tuyệt vời! À…nhưng mà này,

không

phải kiểu rạp xiếc

hiện

đại đâu nhé. Nó

sẽ

cần có đám hề, mà ta

thì

ghét tụi hề.”

“Mọi người đều ghét tụi hề,” Otis

nói. “Thậm chí cả những tên hề khác cũng ghét hề.”

“Chính xác,”

anh

trai

hắn

đồng tình. “Nhưng bọn ta có kế hoạch giải trí hay hơn nhiều! Ba đứa tụi bay

sẽ

chết trong đau đớn, ở

trên

kia, nơi mà tất cả đám thần thánh và người phàm có thể nhìn thấy. Nhưng đó chỉ là màn dạo đầu! Hồi xưa, các trận đấu diễn ra trong vài ngày hoặc vài tuần. Màn trình diễn của bọn ta –

sự

diệt vong của Rome –

sẽ

diễn ra trong tròn

một

tháng cho đến khi Gaea tỉnh lại.”

“Chờ

đã,” Jason

nói. “một

tháng nữa Gaea

sẽ

tỉnh dậy?”

Ephialtes gạt phắt câu hỏi. “Đúng, đúng. Cái gì đó về Ngày Đầu Tháng Tám

sẽ

là ngày tốt nhất để hủy diệt toàn bộ nhân loại.

không

quan trọng! Nhờ vào trí tuệ vô hạn của người, Đất Mẹ

đã

đồng ý để Rome có thể được hủy diệt đầu tiên, chậm rãi và ngoạn mục. Thế là phù hợp nhất!”

“Vậy là…” Percy

không

thể tin được cậu

đang

nói

về ngày tận thế của thế giới với ổ bánh mì Wonder

trên

tay. “Mấy người là màn khởi động của Gaea.”

Mặt Ephialtes tối lại. “Đây

không

phải là khởi động, á thần! Bọn ta

sẽ

thả đám động vật hoang dã và quái vật vào đường phố. Bộ phận hiệu ứng đặc biệt của bọn ta

sẽ

tạo ra các đám cháy và động đất. Hố sụt và núi lửa

sẽ

xuất

hiện

ngẫu nhiên đâu đó ngoài kia! Các hồn ma

sẽ

chạy tán loạn.”

“Tụi ma mãnh

sẽ

vô ích thôi,” Otis

nói. “Các nhóm tiêu điểm của chúng ta bảo chúng

sẽ

không

nâng cao lượt xem nổi đâu.”

“Nhảm nhí!” Ephialtes

nói. “âm

trạch này có thể làm bất cứ việc gì!”

Ephialtes xông đến cái bàn lớn phủ

một

tấm ga.

hắn

kéo tấm ga ra, để lộ

một

bộ sưu tập các đòn bẩy và nút bấm trông phức tạp như bảng điều khiển của Leo

trên

tàu Argo II.

“Nút này?” Ephialtes

nói. “Cái này

sẽ

đẩy

một

tá sói hoang vào Quảng trường. Và cái này

sẽ

triệu hồi các đấu sĩ người máy giao chiến với khách du lịch ở Đài phun nước Trevi. Cái này

sẽ

gây lụt

trên

bờ sông Tiber để bọn ta có thể diễn lại trận thủy chiến ở Piazza Navona[3]! Percy Jackson, mi

sẽ

thích thế, với tư cách là con trai của Poseidon!”

“Ờ…tôi vẫn

đang

nghĩ ý tưởng để bọn tôi

đi

thì

hay hơn,” Percy

nói.

“Cậu ấy

nói

đúng,” Piper thử lần nữa. “Nếu

không

tụi tôi cứ vướng cả vào toàn bộ cuộc giao chiến này. Bọn tôi đánh các người. Mấy người đánh bọn tôi. Bọn tôi phá hỏng kế hoạch của các người. Ông biết đó, gần đây bọn tôi tiêu diệt khá nhiều tên khổng lồ. Tôi ghét để mọi thứ vượt tầm kiểm soát.”

Ephialtes gật đầu tư lự. “Mi

nói

đúng.”

Piper chớp mắt. “Thế hả?”

“Bọn ta

không

thể để mọi thứ vượt tầm kiểm soát,” gã khổng lồ tán thành. “Mọi thứ phải được căn giờ hoàn hảo. Nhưng đừng lo. Ta

đã

biên kịch cái chết của tụi bay. Tụi bay

sẽ

thích nó cho mà xem.”

Nico bắt đầu bò

đi, rên rĩ. Percy muốn cậu di chuyển nhanh hơn và kêu ít hơn. Cậu xem xét có nên ném bánh mì Wonder vào người cậu ta hay

không.

Jason chuyển tay cầm kiếm. “Vậy nếu tụi này từ chối hợp tác trong cảnh diễn của các người

thì

sao?”

“À, tụi bay

không

thể gϊếŧ bọn ta.” Ephialtes bật cười, như thể ý đó vô cùng ngớ ngẩn. “Tụi bay

không

có bất kì vị thần nào phe mình và đó là cách duy nhất tụi bay có thể hy vọng chiến thắng cho nổi. Vì vậy,

sẽ

hợp lí hơn nếu các ngươi chết đau chết đớn. Xin lỗi, nhưng buổi diễn phải tiếp tục thôi.”

Percy nhận ra rằng gã khổng lồ này thậm chí còn tệ hơn gã thần biển Phorcys ở Atlanta. Ephialtes

không

giống với những-kẻ-chống-Dionysus.

hắn

hẳn là Dionysus khi phát điên vì steroid[4]. Tất nhiên, Dionysus là thần của các cuộc vui và những bữa tiệc ngoài-tầm-kiểm-soát. Còn Ephialtes là tất cả mấy trò nổi loạn và phá hủy cho vui.

Percy nhìn các bạn. “Tớ phát ngán cái áo sơ mi của gã này rồi đấy.”

“Đấu chứ?” Piper nắm lấy chiếc sừng sung túc.

“Tớ ghét bánh mì Wonder,” Jason

nói.

Cùng nhau, họ xông lên.

[1] Armageddon: trận quyết chiến cuối cùng giữa thiện và ác trong thần thoại hay kinh thánh, nhiều khi được coi là tận thế.

[2] Plié là động tác nhún gối trong khiêu vũ.

[3]Piazza Navona trước đây là sân vận động Domitian, ngày nay là quảng trường vẫn còn giữ được hình dạng elip của sân vận động cổ xưa. Đây là

một

trong những quảng trường đẹp nhất và nổi tiếng của Rome và là

một

công trình kiệt tác

không

thể lẫn vào đâu được các bậc thầy như Bernini, Borromini và Giacomo della Porta. Trong quảng trường cũng có ba đài phun nước: Fountain of the Four Rivers by Bernini, Fountain of the Moor và The Fountain of Calderoni, được thiết kế bởi Giacomo della Porta.

[4] Steroid là các hợp chất chất béo hữu cơ hòa tan có nguồn gốc tự nhiên hoặc tổng hợp, có công thức từ 17 nguyên tử cacbon sắp xếp thành 4 vòng và bao gồm cả các sterol và axit mật, thượng thận và kí©h thí©ɧ tố giới tính.