LEO ĐỒNG Ý VỚI NEMESIS VỀ
một
THỨ: may mắn chỉ là trò hề. Ít ra là khi nó đến với vận may của Leo.
Mùa đông năm ngoái cậu khϊếp sợ quan sát gia đình Cyclops chuẩn bị nướng Jason và Piper với sốt nóng. Cậu
đã
lên kế hoạch để thoát khỏi đó và cứu các bạn bằng cách của mình, nhưng ít ra cậu có thời gian để suy nghĩ.
Còn bây giờ
thì
không
nhiều lắm. Hazel và Frank
đã
bị đánh gục bởi dây tua của quả bóng bowling kiểu steampunk bị ám. Hai bộ giáp thái độ cực xấu định gϊếŧ cậu.
Leo
không
thể tiêu diệt chúng bằng lửa. Các bộ giáp
sẽ
không
tổn thương bởi lửa. Hơn nữa, Hazel và Frank ở quá gần. Cậu
không
muốn thiêu cháy họ, hoặc vô tình va phải mảnh củi nắm giữ sinh mệnh Frank.
Bên phải Leo, bộ áo giáp đội mũ sắt hình đầu sư tử kêu cót két với cái cổ bằng dây kim loại của nó và nhìn chăm chú vào Hazel với Frank vẫn còn nằm bất tỉnh.
“một
nam và
một
nữ á thần,” Đầu Sư Tử
nói. “Bọn này
sẽ
dùng được nếu những đứa kia chết.” Mặt nạ rỗng tuếch của nó quay lại nhìn Leo. “Bọn ta
không
cần ngươi, Leo Valdez.”
“Ồ, này!” Leo cố gắng nở
một
nụ cười chiến thắng. “Tụi bay luôn cần Leo Valdez!”
Cậu xòe bàn tay, hy vọng cậu trông tự tin và hữu ích,
không
phải là tuyệt vọng và khϊếp sợ. Cậu tự hỏi liệu có quá trễ để viết chữ ĐỘI LEO lên áo thun
không.
Đáng buồn là bộ áo giáp
không
dễ bị ảnh hưởng như Hội Fan Narcissus.
một
tên đội mũ sắt hình đầu-sói gầm gừ, “Ta
đã
từng ở trong tâm trí của mi, Leo. Ta giúp mi khơi mào chiến tranh.”
Nụ cười của Leo tắt dần. Cậu lùi
một
bước. “Là mày hả?”
Bây giờ cậu
đã
hiểu tại sao lũ du khách kia khiến cậu thấy phiền ngay tắp lự và tại sao giọng
nói
này rất quen thuộc. Cậu từng nghe nó
nói
trong đầu mình.
“Mày khiến tao khai hỏa nỏ phóng tiễn?” Leo hỏi. “Mày gọi đó là giúp đỡ sao?”
“Ta biết mi suy nghĩ thế nào,” Đầu Sói
nói. “Ta biết những hạn chế của mi. Mi bé
nhỏ
và đơn độc. Mi cần bạn bè bảo vệ.
không
có chúng, mi
không
thể chống lại ta. Ta
đã
thề là
không
ám mi lần nữa, nhưng ta vẫn có thể gϊếŧ mi.”
Mấy gã mặc giáp bước lên phía trước. Mũi kiếm của chúng lơ lửng vài inch trước mặt Leo.
Nỗi sợ của Leo đột nhiên nhường chỗ cho nỗi tức giận. Gã eidolon vận mũ sắt hình sói
đã
giả làm cậu, điều khiển cậu và khiến cậu tấn công Rome Mới. Nó gây nguy hiểm cho các bạn cậu và làm hỏng cuộc tìm kiếm của họ.
Leo liếc nhìn khối cầu im lìm
trên
bàn làm việc. Cậu xem xét thắt lưng dụng cụ. Cậu nghĩ đến gác xép phía sau – khu vực trông như buồng
âm
thanh. Â lê hấp: Chiến dịch Hỏa Thiêu Phế liệu ra đời.
“Thứ nhất: mày
không
hiểu tao,” cậu
nói
với gã Đầu Sói. “Và thứ hai: Tạm biệt.”
Cậu lao tới cầu thang và nhảy lêи đỉиɦ thang. Những bộ giáp
thật
đáng sợ, nhưng
không
nhanh nhẹn. Như Leo nghi ngờ, gác xép có cửa ở cả hai phía – cửa xếp kim loại. Các thợ máy muốn có biện pháp tự vệ trong trường hợp các sản phẩm của họ trở nên mất kiểm soát…như bây giờ. Leo đóng sầm cả hai cửa và triệu hồi lửa trong hai tay mình, nấu chảy khóa cửa.
Những bộ giáp tới gần cánh cửa ở cả hai phía. Chúng lắc cửa, chém cửa bằng kiếm của chúng.
“thật
ngu ngốc,” Đầu Sư Tử
nói. “Mi chỉ trì hoãn cái chết của mình thôi.”
“Trì hoãn chết chóc là
một
trong những sở thích của tao.” Leo nhìn sơ ngôi nhà mới của cậu. Nhìn qua, phân xưởng chỉ có
một
cái bàn giống như bảng điều khiển. Nó đầy rác, nhưng hầu hết Leo bỏ qua ngay lập tức:
một
biểu đồ cho cái máy ném người
sẽ
chả bao giờ hoạt động,
một
thanh kiếm đen là lạ (Leo
không
giỏi về kiếm);
một
tấm gương đồng lớn (Ảnh phản chiếu Leo trông
thật
khủng khϊếp) và
một
bộ công cụ mà ai đó
đã
phá vỡ, hoặc vì thất vọng hoặc do vụng về.
Cậu tập trung vào kế hoạch chính. Ở chính giữa cái bàn, ai đó
đã
tháo rời
một
khối cầu Archimedes. Bánh răng, lò xo, đòn bẩy và que rải rác xung quanh nó. Tất cả cáp đồng đến căn phòng bên dưới được kết nối vào
một
cái đĩa kim loại dưới khối cầu. Leo có thể cảm nhận được đồng Thiên Thai chạy suốt phân xưởng như động mạch từ tim – sẵn sàng để dẫn loại năng lượng kỳ diệu từ chỗ này
đi.
“một
quả bóng loại bỏ tất cả bọn chúng,” Leo lầm bầm.
Khối cầu này là máy chủ điều hành. Cậu
đang
đứng ở Trung tâm điều khiển La Mã Cổ đại.
“Leo Valdez!” ám hồn tru lên. “Mở cửa ngay
không
thôi ta
sẽ
gϊếŧ mi!”
“Quả là lời đề nghị
thật
công bằng và hào phóng ha!” Leo
nói, mắt cậu vẫn đặt
trên
khối cầu. “Để tao hoàn thành cái này
đã. Nhiệm vụ cuối cùng, được
không?”
Điều đó có lẽ
đã
làm bọn ám hồn bối rối, bởi vì chúng ngừng chém vào các thanh cửa trong giây lát.
Tay Leo lướt
trên
khối cầu, lắp ghép mảnh còn thiếu. Tại sao người La Mã ngu ngốc phải tháo gỡ
một
cái máy xinh đẹp như thế này chứ? Họ
đã
gϊếŧ Archimedes, đánh cắp những phát minh của ông, sau đó phá tung các mảnh của thiết bị mà họ
không
bao giờ có thể hiểu được. Mặt khác, ít ra họ có biết cất giữ cẩn thận nó trong hai ngàn năm để Leo có thể tìm lại được nó.
Lũ eidolon bắt đầu đập thình thịch vào cửa lần nữa.
“Ai đấy?” Leo gọi.
“Valdez!” Đầu Sói gầm lên.
“Valdez nào?” Leo hỏi.
Cuối cùng lũ eidolon nhận ra chúng
không
thể vào trong. Thực ra, nếu tên Đầu Sói
thật
sự
biết được suy nghĩ của Leo,
hắn
sẽ
quyết định dùng những cách khác để ép buộc cậu hợp tác. Leo phải nhanh tay lên.
Cậu ghép nối những bánh răng, có
một
chổ sai và phải bắt đầu lại. Lựu đạn Cầm tay của Hephaestus, điều này
thật
khó khăn!
Cuối cùng cậu lắp lò xo cuối cùng vào chổ. Người La Mã vụng về
đã
gần như hủy hoại máy điều áp, nhưng Leo kéo
một
công cụ làm đồng hồ từ thắt lưng và đo chút hiệu chuẩn cuối cùng. Archimedes là
một
thiên tài – nếu như thứ này
thật
sự
được việc.
Cậu chạm đến cuộn dây khởi động. Các bánh răng bắt đầu chuyển động. Leo đóng đỉnh khối cầu lại và nghiên cứu các vòng tròn đồng tâm của nó – tương tự cái
trên
cửa phân xưởng.
“Valdez!” Đầu Sói đập cửa. “Bằng hữu thứ ba của bọn ta
sẽ
gϊếŧ lũ bạn của mi!”
Leo
thì
thầm nguyền rủa. Bằng hữu thứ ba của bọn ta. Cậu liếc xuống quả bóng điện chân khẳng khiu
đã
đánh gục Hazel và Frank. Cậu hiểu ra tên eidolon thứ ba
đang
trốn trong thứ đó. Nhưng Leo vẫn phải suy ra được chuỗi mã đúng để kích hoạt khối cầu điều khiển.
“Ừ, được,” cậu gọi. “Hãy cho tao…chỉ…chỉ
một
giây thôi.”
“không
một
giây nào nữa!” Đầu Sói hét lên “Mở cửa ra ngay lập tức,
không
thì
chúng
sẽ
chết.”
Quả bóng điện bị ám quất tua của nó và truyền thêm
một
cú sốc điện nữa vào Hazel và Frank. Cơ thể bất tỉnh của họ động đậy. Loại điện này có thể khiến tim họ ngừng đập.
Leo kiềm lại nước mắt. Việc này quá khó khăn. Cậu
không
thể làm được.
Cậu nhìn chằm chằm vào mặt khối cầu – bảy vòng, mỗi vòng được phủ bởi những kí tự Hy Lạp tí hon, chữ số và biểu tượng hoàng đạo. Câu trả lời
không
phải là số pi. Archimedes
không
bao giờ làm điều tương tự lần hai. Ngoài ra, chỉ bằng việc đặt tay lên khối cầu Leo có thể cảm nhận rằng chuỗi ký tự đó được tạo ra
một
cách ngẫu nhiên. Nó là thứ gì đó mà chỉ có Archimedes mới biết.
Giả sử là, những lời cuối cùng mà Archimedes: Đừng làm hỏng những vòng tròn của ta.
không
một
ai biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng Leo có thể áp dụng nó lên khối cầu. Cái khóa rất phức tạp. Có lẽ nếu Leo có vài năm, cậu có thể giải mã các dấu hiệu và tìm ra tổ hợp đúng đắn, nhưng cậu thậm chí còn
không
có được
một
vài giây.
Cậu hết thời gian rồi. Vận may cũng hết. Và bạn cậu sắp chết.
một
vấn đề ngươi
không
thể giải quyết,
một
giọng
nói
vang lên trong tâm trí cậu.
Nemesis…bà ta
đã
nói
cậu mong chờ khoảnh khắc này. Leo đưa tay vào túi và lấy ra chiếc bánh nướng may mắn. Nữ thần cảnh báo cậu về cái giá đắt phải trả cho
sự
giúp đỡ của bà ta – đắt như việc mất
đi
một
con mắt. Nhưng nếu cậu
không
thử, bạn cậu
sẽ
chết.
“Tôi cần mã truy cập vào khối cần này,” cậu
nói.
Cậu bẻ cái bánh quy.