TIM PERCY NHẢY TƯNG TƯNG trong khi Chrysaor
đi
tới
đi
lui, đánh giá họ như những chiến lợi phẩm. Khoảng
một
tá chiến binh nửa người nửa cá heo đứng thành vòng tròn xung quanh, mũi giáo chĩa vào ngực Percy, trong khi khoảng hơn
một
tá khác lục soát con tàu, gây ra những tiếng ầm ĩ dưới boong.
một
tên ôm
một
hộp bánh thánh bước lên cầu thang.
một
tên khác ôm
một
thùng Lửa Hy Lạp trong tay.
“Cẩn thận với thứ đó!” Annabeth cảnh báo. “Nó
sẽ
làm nổ tung cả hai con tàu đấy.”
“Ha!” Chrysaor
nói. “Bọn ta biết tất cả về Lửa Hy Lạp,
cô
gái. Đừng lo lắng. Bọn ta
đã
cướp tàu ở Địa Trung Hải nhiều niên kỷ rồi.”
“Giọng
anh
nghe quen lắm,” Percy
nói. “Chúng ta từng gặp nhau chưa nhỉ?”
“Tao
đã
không
có được hân hạnh đó.” Chrysaor gầm gừ với cậu qua lớp mặt nạ nữ thần đầu rắn bằng vàng mặc dù
không
thấy được biểu
hiện
thật
sự
của
hắn
bên dưới nó. “Nhưng tao
đã
nghe
nói
rất nhiều về mày, Percy Jackson. Ồ, đúng, chàng trai trẻ, người giải cứu Olympus. Và người phụ tá trung thành của mình, Annabeth Chase.”
“Tôi
không
phải là phụ tá của ai cả,” Annabeth gầm gừ. “Và, Percy, giọng
hắn
có vẻ quen thuộc bởi vì nó giống với giọng
nói
của mẹ
hắn. Chúng ta
đã
gϊếŧ bà ta ở New Jersey.”
Percy cau mày. “Mình khá chắc rằng đây
không
phải là giọng New Jersey. Ai là…? Ồ.”
Tất cả đều trùng khớp. Chợ Vườn Thần Lùn dì Em–hang ổ của Medusa. Bà ta
đã
nói
cùng
một
chất giọng đó, ít nhất là cho đến khi Percy cắt đầu bà ta.
“Medusa là mẹ của
anh
á?” Cậu hỏi. “Tiếc cho
anh
quá,
anh
bạn.”
Xét theo những
âm
thanh từ cổ họng Chrysaor, có lẽ
hắn
lại gầm gừ lần nữa qua lớp mặt nạ.
“Mày đúng là kiêu ngạo hệt như tên Perseus đầu tiên,” Chrysaor
nói. “ Nhưng, đúng, Percy Jackson. Poseidon là cha tao. Medusa là mẹ tao. Sau đó Medusa
đã
bị biến thành quái vật bởi kẻ được gọi là nữ thần trí tuệ…” Cái mặt nạ vàng quay phắt sang Annabeth. “Đó chính là mẹ của mày. Ta tin rằng…hai đứa con của Medusa vẫn còn mắc kẹt bên trong bà, chưa được sinh ra. Khi tên Perseus đầu tiên cắt đầu của Medusa–”
“Hai đứa trẻ
đã
nhảy ra,” Annabeth nhớ lại. “Pegasus và
anh.”
Percy chớp mắt. “Vậy ra
anh
trai
anh
là
một
con ngựa có cánh. Nhưng
anh
là
anh
em cùng cha khác mẹ với tôi, có nghĩa là tất cả những con ngựa bay
trên
thế giới là…anh
biết
không? Quên
đi.”
Cậu
đã
học được từ vài năm trước đây rằng
không
nên chú tâm quá nhiều vào những mối quan hệ của thần thánh. Sau khi Cyclop Tyson
đã
nhận cậu là
anh
trai, Percy quyết định xem đó như việc mở rộng phạm vi gia đình.
“Nhưng nếu
anh
là con của Medusa,” cậu
nói, “tại sao tôi chưa bao giờ nghe
nói
đến
anh?”
Chrysaor thở dài trong giận dữ. “Khi
anh
trai mày là Pegasus, mày
sẽ
dễ dàng bị lãng quên. Ồ, nhìn kìa,
một
con ngựa có cánh! Có ai quan tâm đến tao
không?
không!”
hắn
nâng mũi kiếm lên ngang đôi mắt Percy. “Nhưng đừng đánh giá thấp tao. Tên của tao là Gươm Vàng cũng là có lý do.”
“Vàng Hoàng Gia?” Percy đoán.
“Hừ! Vàng Tiên Thuật, phải. Sau đó, người La Mã gọi nó là Vàng Hoàng Gia, nhưng tao là người đầu tiên sử dụng môt thanh kiếm như vậy. Lẽ ra tao
đã
trở thành vị
anh
hùng nổi tiếng nhất mọi thời đại! Từ khi những kẻ-kể-chuyện-thần-thoại đó phớt lờ tao, tao lại trở thành
một
kẻ phản diện. Tao quyết định
sẽ
sử dụng những gì tao được thừa hưởng. Là con trai của Medusa, tao
sẽ
gieo rắc
sự
kinh hoàng. Là con trai của Poseidon, tao
sẽ
cai trị các vùng biển!”
“anh
đã
trở thành cướp biển,” Annabeth kết luận.
Chrysaor dang tay, điều đó
thật
tốt với Percy, nó khiến mũi kiếm cách xa mắt cậu.
“Tên cướp biển giỏi nhất,” Chrysaor
nói. “Tao
đã
tung hoành trong vùng biển này trong nhiều thế kỷ, cướp bóc những tên á thần ngu ngốc
đi
thăm dò về Địa Trung Hải. Bây giờ đây là lãnh thổ của tao. Và tất cả những gì của tụi bay là của tao.”
một
trong những tên chiến binh nửa người nửa cá heo lôi HLV Hedge từ dưới hầm tàu lên.
“Thả ta ra, đồ cá ngừ!” Hedge gầm lên. Ông cố gắng để đá tên chiến binh, nhưng cái móng chỉ làm bộ áo giáp phát ra tiếng kêu leng keng. Xét từ các dấu móng in
trên
áo giáp và mũ sắt của tên chiến binh nửa người nửa cá heo, có thể thấy huấn luyện viên
đã
rất cố gắng.
“À,
một
thần rừng.” Chrysaor trầm ngâm. “Còn trẻ và dẻo dai, đám Cyclopes
sẽ
trả tiền cho mẩu thức ăn như ngươi. Trói
hắn
lại.”
“Ta
không
phải là thịt dê!” Hedge phản đối.
“Tốt hơn là bịt miệng
hắn
lại,” Chrysaor quyết định.
“Đồ nhóc con mạ vàng nhà ngươi–” lời sỉ nhục của Hedge bị cắt ngang khi tên cá heo nhét
một
nùi vải nhờn vào miệng ông. Ngay sau đó huấn luyện viên bị trói gô như
một
con bê và ném sang chỗ khác–nơi để những cái thùng đựng thức ăn, vũ khí bổ sung, cả những rương nước đá ma thuật từ nhà ăn.
“Mấy người
không
thể làm như vậy!” Annabeth hét lên.
Tiếng cười của Chrysaor vang dội từ trong cái mặt nạ vàng của
hắn. Percy tự hỏi liệu khuôn mặt dưới lớp mặt nạ có bị biến dạng khủng khϊếp, hoặc liệu ánh mắt của
hắn
ta có thể hóa đá người khác như cách mà mẹ
hắn
có thể làm.
“Ta có thể làm bất cứ điều gì ta muốn,” Chrysaor
nói. “những chiến binh của ta
đã
được huấn luyện hoàn hảo. Chúng xấu xa, tàn bạo–”
“Những con cá heo,” Percy lưu ý.
Chrysaor nhún vai. “Đúng. Vậy
thì
sao? Chúng
đã
không
gặp may vài thiên niên kỷ trước, bắt cóc sai người.
một
vài người trong thủy thủ đoàn
đã
hoàn toàn biến thành cá heo.
một
số khác
thì
trở nên điên loạn. Những…những kẻ tồn tại như những sinh vật lai. Khi tao tìm thấy chúng ở dưới biển và cho chúng
một
cuộc sống mới, chúng
đã
trở thành thủy thủ đoàn trung thành của tao. Chúng
không
sợ gì cả!”
một
trong những tên chiến binh tỏ ra lo lắng.
“Đúng, đúng.” Chrysaor gầm gừ. “Chúng sợ
một
thứ, nhưng điều đó
không
quan trọng.
hắn
ta đâu có ở đây.”
một
ý tưởng xẹt qua trong óc Percy. Trước khi cậu kịp đuổi theo nó, những tên chiến binh cá heo
đã
leo lên cầu thang, lôi những người bạn còn lại của cậu lên. Jason
đã
bất tỉnh. Xét từ những vết bầm tím
trên
mặt cậu, có thể thấy cậu
đã
cố gắng để chiến đấu. Hazel và Piper bị trói cả tay và chân. Piper bị nhét
một
nùi vải trong miệng, như vậy
rõ
ràng là những tên cá heo này
đã
phát
hiện
ra
cô
có thể quyến rũ bằng giọng
nói. Frank là người duy nhất mất tích, mặc dù hai trong số những tên cá heo có đầy vết ong chích
trên
mặt.
Frank
thật
sự
có thể biến thành
một
đàn ong? Percy hy vọng như vậy. Nếu cậu ấy
đang
được tự do ở nơi nào đó
trên
tàu, có thể đó là
một
sự
thuận lợi, giả như Percy có thể tìm được cách giao tiếp với cậu chẳng hạn.
“Tuyệt vời!” Chrysaor hả hê.
hắn
chỉ đạo mấy tên chiến binh ném Jason xuống sàn tàu cạnh những chiếc nỏ. Sau đó
hắn
xem xét các
cô
gái
như thể họ là quà Giáng sinh, điều đó khiến Percy giận đến nghiến răng.
“Thằng nhóc đó
không
hữu dụng với ta,” Chrysaor
nói. “Nhưng chúng ta biết mụ phù thủy Circe. Mụ ta
sẽ
mua phụ nữ–làm nô ɭệ hoặc học viên, tùy thuộc vào khả năng của họ. Nhưng
không
phải
cô, Annabeth đáng
yêu.”
Annabeth lùi lại. “Mi
không
thể đưa ta
đi
bất cứ đâu.”
Tay của Percy len lỏi vào túi của mình. Cây bút của cậu
đã
xuất
hiện
trở lại trong chiếc quần jeans. Cậu có
một
chút bối rối khi rút thanh kiếm ra. Có lẽ nếu cậu có thể hạ gục Chrysaor
một
cách nhanh chóng, thủy thủ đoàn của
hắn
sẽ
hoảng loạn.
Cậu ước gì mình có thể biết điều gì đó về điểm yếu của Chrysaor. Thường
thì
Annabeth là người cung cấp cho cậu những thông tin như vậy, nhưng
rõ
ràng là Chrysaor
không
có bất kỳ huyền thoại nào, vì vậy tất cả đều ở trong bóng tối.
Tên chiến binh vàng tặc lưỡi. “Ồ,
thật
đáng buồn, Annabeth,
cô
sẽ
không
ở lại đây với ta. Ta rất muốn. Nhưng
cô
và bạn
cô
Percy cũng
đã
rõ.
một
nữ thần
đã
trả
một
số tiền thưởng rất cao để bắt
cô–còn sống, nếu có thể, mặc dù
không
nói
là
cô
phải nguyên vẹn gì.”
Đúng lúc đó, Piper gây ra
sự
nhiễu loạn mà họ
đang
cần.
cô
kêu gào ầm ĩ đến mức có thể nghe thấy được qua nùi vải. Sau đó,
cô
ngất
đi, tựa người vào tên lính canh gần nhất, đẩy
hắn
ta sang
một
bên. Hazel hiểu ý và sụp xuống sàn tàu, đá chân lung tung và phối hợp
một
cách hoàn hảo.
Percy rút thanh Thủy Triều ra và tấn công. Lưỡi kiếm tiến thẳng đến cổ của Chrysaor, nhưng
không
ngờ tên chiến binh vàng
đã
nhanh hơn.
hắn
né tránh và đỡ đòn trong khi những tên chiến binh cá heo lui lại, canh gác những người bị bắt khác trong khi chỉ huy của chúng chiến đấu. Chúng kêu gào, rít thé và cổ vũ
hắn, Percy nghi ngờ rằng thủy thủ đoàn
đã
quen với trò giải trí kiểu này. Chúng
không
hề cảm thấy thủ lĩnh của mình
đang
gặp bất cứ nguy hiểm gì.
Percy
đã
lâu
không
đọ gươm với
một
đối thủ như thế này từ khi…phải, từ khi cậu đấu với thần chiến tranh Ares. Chrysaor cũng giỏi hệt thế. Rất nhiều quyền năng của Percy
đã
trở nên mạnh hơn qua mấy năm nay, nhưng bây giờ, quá muộn, Percy nhận thấy kiếm thuật của cậu chẳng phải
một
trong số những quyền năng ấy.
Cậu khá tệ–ít nhất là đối với
một
đối thủ như Chrysaor.
Họ
đã
chiến đấu và tiến gần, đẩy mạnh rồi tránh né. Vô tình, Percy nghe thấy giọng của Luke Castellan, người thầy dạy đấu kiếm đầu tiên của cậu ở Trại Con Lai, gạt hết suy tư. Nhưng nó
không
giúp ích được gì.
Cái mặt nạ nữ hoàng đầu rắn bằng vàng
đã
rất khó chịu. Sương mù ấm nóng, sàn tàu trơn trượt, những tiếng huyên náo của lũ chiến binh–chả thứ gì có ích hết trơn. Và qua khóe mắt của mình, Percy có thể thấy
một
trong số chiến binh cá heo cầm
một
con dao kề vào cổ họng Annabeth để phòng trường hợp
cô
cố giở trò gì đó.
Cậu nhử và đâm vào bụng Chrysaor, nhưng Chrysaor
đã
đoán được.
hắn
gạt thanh kiếm của Percy ra khỏi tay cậu và thanh Thủy Triều
một
lần nữa rơi xuống biển.
Chrysaor cười như nắc nẻ.
hắn
thậm chí
không
thở được nữa.
hắn
ấn mũi kiếm vàng của
hắn
xuống ức Percy.
“Nỗ lực khá đấy,” tên cướp biển
nói. “Nhưng bây giờ mày
sẽ
được trói lại và giao cho lũ tay sai của Gaea. Chúng khá háo hức hiến tế máu của mày và đánh thức nữ thần đó.”