Chương 55: Mất Em Rồi, Anh Chẳng Còn Tha Thiết Gì Nữa!

• Bốp…

Cái tát lại rơi lên khuôn mặt điển trai của Vũ Dịch Đức. Đặng Song Nhi dùng tay lau miệng, gương mặt biểu cảm như ghê tởm nụ hôn của anh.

“ Song Nhi… ”

“ Đã quá muộn màng rồi Vũ Dịch Đức. Tôi bây giờ đã hết yêu anh, người tôi yêu ở hiện tại là Tân Vinh. Anh ấy lúc nào cũng quan tâm, bảo vệ, chăm sóc cho tôi. Những lúc tôi gặp nguy hiểm anh ấy luôn là người cứu tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn. Tôi nhận được một bài học rất lớn, phụ nữ chỉ nên kết hôn với người yêu mình, tuyệt đối đừng sai lầm kết hôn với người mình yêu, như tôi đã từng! ”

Nói xong, Đặng Song Nhi lấy trong túi xách ra chiếc nhẫn cưới. Cô đưa lên trước mặt của Vũ Dịch Đức rồi đột ngột buông tay, thả tự do xuống nền.

•Keng…

Vũ Dịch Đức nhìn theo chiếc nhẫn đang rơi, anh nhanh nhẹn đưa tay chụp lấy nhưng không thành công. Cuối cùng chiếc nhẫn rơi xuống, tức tưởi bún lên mấy cái rồi cam chịu nằm im dưới nền.

Vũ Dịch Đức gấp gáp khụy người xuống, định nhặt lại chiếc nhẫn, nhưng khi anh sắp chạm vào được thì Đặng Song Nhi đã dùng chân dẫm đạp lên nó, như đang dẫm đạp trái tim anh.

Bàn tay của anh dừng lại trở nên cứng ngắt, khóe mắt anh cay xè, lòng anh tan nát.

“ Nhi…nếu anh nói, anh có nỗi khổ nên mới làm vậy, em tin anh không? ”

“ Tôi sẽ không bao giờ ngây thơ tin lời anh nữa, nửa lời cũng không tin! ”

“ Được rồi… ”

Vũ Dịch Đức đứng dậy, ánh mắt sâu kín chất chứa hàng vạn loại đau khổ, nói tiếp:

“ Những gì anh nên làm cho em, anh ta đã làm hết rồi. Những lúc em gặp nguy hiểm đều là anh ta cứu em, vậy nên anh lấy tư cách gì để giành lại trái tim em. Ở bên anh, em chịu nhiều tổn thương đến như vậy thì anh chúc em hạnh phúc bên anh ta. Song Nhi, anh thật lòng chúc em hạnh phúc! ”

Sau câu nói ‘ Chúc em hạnh phúc ’ của Vũ Dịch Đức là hai dòng nước mắt của Đặng Song Nhi khẽ tuôn xuống, mắt nhìn anh trân trân.

Mấy giây sau cô quay mặt sang hướng khác, nhấc chân ra khỏi chiếc nhẫn.

Vũ Dịch Đức lặng lẽ nhìn xuống, nhưng anh không nhặt chiếc nhẫn lên như khi nãy.

“ Đơn ly hôn anh ký rồi gửi lên tòa án đi, tôi muốn nhanh chóng kết thúc, không muốn liên quan gì tới anh nữa. ”

“ Ba vẫn chưa tỉnh lại sao? Anh muốn đến thăm ba, có được không? ”

Nghe Vũ Dịch Đức nhắc tới ông Đặng, hai mắt của Đặng Song Nhi mở to ra, bàn tay siết chặt, lòng cô trỗi lên cơn hận đến bất tận.

Xoay người, nghiến răng nói ra từng chữ với anh:

“ Anh tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt ba của tôi. Ông ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, ngay cả tôi cũng vậy. Tôi sẽ khiến anh mất hết tất cả! ”

Vũ Dịch Đức im lặng, trong đầu cố gắng phân tích câu nói vừa rồi của Đặng Song Nhi.

Tại sao ông Đặng lại không tha thứ cho anh?

Song Nhi hận anh, anh có thể hiểu, nhưng còn ông Đặng?

Chẳng lẽ cô cho rằng, người bắt cô hôm đó và người gây ra tai nạn cho ông Đặng là anh?

“ Vũ Dịch Đức, nhìn anh thê thảm như thế này tôi cảm thấy hả hê vô cùng! ”

“ Em cứ tiếp tục hận anh đi, thậm chí gϊếŧ chết anh cũng được. Mất em rồi, anh chẳng còn tha thiết gì nữa! ”

Vũ Dịch Đức cúi mặt, bật cười cay đắng, nước mắt đàn ông rơi xuống từng giọt…

Cô cho rằng anh là con người như thế sao?

Vậy thì cô cứ tiếp tục đi!

Anh không muốn giải thích gì nữa!

Quay lưng bước đi, sắc mặt của Đặng Song Nhi liền thay đổi. Hốc mắt đỏ lên nhưng vẫn cố cắn răng cam chịu không cho phép mình yếu đuối nhu nhược.

Hận thì hận, nhưng yêu vẫn còn yêu!

Nhìn Đặng Song Nhi bước ra khỏi phòng làm việc, Vũ Dịch Đức ngồi phịch xuống nền, bàn tay anh run rẩy nhặt lấy chiếc nhẫn cưới.

Từng giọt lặng lẽ rơi xuống lộp độp, anh cầm giơ lên đối diện với tầm mắt ngắm nhìn thật lâu. Nhớ lại ngày cả hai kết hôn, anh đã đeo chiếc nhẫn này vào tay của cô.

“ Song Nhi, hạnh phúc nhé em! ”

…----------------…

6 giờ tối…

Vũ Dịch Đức một mình lái xe trên đường, chẳng ai đi theo và cũng chẳng ai biết anh đã đi đâu.

Lái xe gần hai giờ đồng hồ, cuối cùng Vũ Dịch Đức cũng đã đến nơi anh muốn đến.

Mở cửa xe bước ra bên ngoài, trên tay cầm theo chai rượu được anh mua lúc chạy dọc đường.

Phóng lên mui xe ngồi trên đó. Cởϊ áσ vest, tháo caravat, mở ba khuy áo đầu tiên, sắn tay áo lên tới khuỷu tay cho thoải mái. Vũ Dịch Đức đưa chai rượu lên miệng, dùng răng khui nắp.

Uống một ngụm rượu, vị đắng vị cay xua tan đi cơn lạnh của gió. Trước mắt anh là biển, tuy nó không đẹp như ở Maldives, nhưng nó giúp anh gợi nhớ về những kỷ niệm đẹp đẽ.

Uống hết ngụm này đến ngụm kia, nửa chai rượu đã được Vũ Dịch Đức nuốt vào trong bụng.

Quả thật, Vũ Dịch Đức bây giờ chẳng còn thiết tha với gì nữa.

Anh hiện tại chỉ muốn đến một nơi nào đó hẻo lánh, chẳng ai biết anh là ai. Anh chỉ cần một căn nhà nhỏ, kiếm sống qua ngày, một mình yên ổn đến già.

Nhưng…

Trong lương tâm anh sẽ luôn thấy dằn vặt, không yên khi nhìn Vũ Thị sụp đỗ!

Trầm lặng suy nghĩ, ánh mắt của anh không chút biến động. Hơn 10 phút sau, Vũ Dịch Đức đưa tay lên cổ, sờ vào chiếc nhẫn đã được anh xỏ vào dây chuyền.

Bỗng nhiên anh hạ tay xuống, lấy điện thoại trong túi quần, bấm gọi cho Phó Tôn Trạch.

[ “ Nói đi ” ]

“ Tôn Trạch, tôi không muốn Vũ Thị phải phá sản, cậu có cách nào giúp tôi không? ”

[ “ Ngày mai lên tập đoàn rồi nói. ” ]

Dừng như Phó Tôn Trạch đã nghĩ ra cách vực dậy Vũ Thị, giọng điệu anh rất đỗi bình thường, dừng như rất chắc chắn.

“ Cảm ơn cậu! ”

[ “ Cậu đừng trưng ra bộ mặt buông xuôi, bất lực trước mặt tôi là cảm ơn tôi rồi. Lý Thiên nói phải, kiếp trước tôi và cậu ấy cấu kết hành hạ ức hϊếp cậu, kiếp này làm bạn trả nợ từ từ. ” ]

Vũ Dịch Đức bật cười trầm thấp, đưa tay cúp máy.

Bỗng nhiên, từ đằng sau…

• Bụp…

…----------------…