4 giờ chiều, ông bà Vũ mới lên xe đến nhà của ông Đặng.
Đặng Song Nhi hôm qua tới giờ luôn nằm ở trong phòng, đôi mắt cũng đã sưng đỏ.
Bên ngoài, ông Đặng đang ngồi ở ghế uống trà thì ông bà Vũ bước vào. Ông giật mình, đứng dậy chào hỏi:
“ Anh chị xui, mời ngồi! ”
Ông bà Vũ ái ngại ngồi xuống ghế, lên tiếng hỏi:
“ Cảm ơn anh, à… Song Nhi có ở đây không? ”
Ông Đặng ngồi xuống, rót trà vào tách đưa cho cả hai, trả lời:
“ Có, để tôi gọi con bé ra.! ”
“ Không không… Tôi muốn nói chuyện với anh một lát. Anh xui à, dạo gần đây tôi và mẹ của Dịch Đức không có ở nhà, nên không hay không biết gì cả. khi tôi hay là về ngay, nhưng cháu của tôi vừa mới qua đời nên không thể đến nhà gặp anh ngay được. Tôi xin lỗi anh! ”
Ông Đặng nhìn ông bà Vũ, với thái độ này chắc chắn Dịch Đức vẫn chưa nói bệnh tình và kế hoạch của mình.
“ Không sao, cứ xem như duyên nợ vợ chồng của hai đứa trẻ chỉ tới đó. ”
Bà Vũ gấp gáp lên tiếng, ánh mắt tha thiết như đang muốn cầu xin:
“ Không được, tôi đã về rồi thì đảm bảo với anh sẽ không có chuyện tương tự xảy ra đâu. Tôi sẽ dạy dỗ lại Dịch Đức mà.! ”
“ Anh xui, mục đích của tôi đến đây là để xin lỗi anh và muốn đón Song Nhi về. Dịch Đức đã sai, rất sai, tôi và mẹ nó về sẽ dạy lại. Tôi lấy danh dự của mình ra để đảm bảo sẽ không để chuyện này xảy ra thêm lần nữa. ”
Ông Đặng nhìn ra bên ngoài đăm chiêu rồi nhìn sang ông bà Vũ. Trong lòng nghĩ nên nói thật bệnh tình và kế hoạch của anh cho ông bà nghe, nhưng vừa mở miệng định nói thì Đặng Song Nhi đi ra, cúi đầu chào ba mẹ chồng.
“ Ba, mẹ. ”
“ Song Nhi, con cũng thật là, có ấm ức chuyện gì tại sao không nói cho mẹ biết hả? ”
Bà Vũ đứng dậy, đi đến kéo Đặng Song Nhi lại ghế ngồi xuống gần mình. Quan sát thấy khuôn mặt và đôi mắt của cô, làm bà thêm tức giận Vũ Dịch Đức.
“ Ba mẹ về khi nào ạ? ”
“ Khi trưa, nhưng ba mẹ đến tang lễ của Gia Huân trước. Cô con buồn lắm, mẹ định đón con về nghỉ ngơi một lát, đến tối hai mẹ con mình đến đó an ủi cô con. ”
“ Lưu thiếu…à không Gia Huân tại sao lại mất vậy anh xui? ”
Ông Đặng bất ngờ hỏi lại, ông Vũ thở dài buồn bã, trả lời:
“ Nói ra để anh chê cười rồi. Thằng bé sử dụng ma t.ú.y nên gây ra ảo giác, không kiểm soát được hành động, nhảy từ tầng 10 khách sạn xuống anh à. ”
Đặng Song Nhi im lặng, tay chân lạnh ngắt khi nghe đến cái chết của Lưu Gia Huân. Bà Vũ vỗ vỗ vào bàn tay cô, lên tiếng nói với ông Đặng:
“ Anh xui, anh cho phép tôi đón Song Nhi về. Thành thật xin lỗi anh! ”
Trong lòng của Ông Đặng đang lưỡng lự không biết có nên nói ra sự thật không khi ông đã hứa với Vũ Dịch Đức sẽ giữ kín bí mật.
Nhưng cũng chỉ còn vài hôm nữa Song Nhi sẽ sang Pháp để Dịch Đức yên lòng phẫu thuật.
Liệu nói ra có tốt hay không?
“ Ba mẹ, người anh ấy yêu là Thái tiểu thư, con không nên làm người thừa trong cuộc đời anh ấy. Con đã suy nghĩ kỹ rồi, con sẽ sang Pháp bắt đầu cuộc sống mới, ba mẹ ủng hộ con nhé! ”
Đặng Song Nhi là người mau nước mắt, mới nói mấy câu cô đã rơi lệ.
Níu kéo thì được gì chứ? Càng làm anh thêm chán ghét và phiền muộn. Miễn là Dịch Đức hạnh phúc, vui vẻ, bình an là cô đã yên lòng ra đi.
Cứ xem cuộc hôn nhân của cả hai là giấc mơ hạnh phúc. Hiện tại cô đã tỉnh rồi và bắt đầu một ngày mới không có Vũ Dịch Đức.
Cô đã đánh cược và kết quả cô đã thua.!
Nhưng cô không hề trách anh, là do cô tự nguyện đồng ý!
“ Song Nhi, mẹ chỉ chấp nhận con là con dâu của mẹ, ngoài ra mẹ không thừa nhận ai cả. Nghe lời mẹ, mẹ sẽ giúp con giành lại Dịch Đức. ”
“ Giành bằng cách nào hả mẹ khi trái tim anh ấy chỉ hướng về chị kia. Mẹ đừng làm khó anh ấy ạ, con thật sự muốn ly hôn. ”
Tâm trạng của Song Nhi đã ổn định sau một đêm, không còn bế tắc hay đau khổ như đêm hôm qua. Cô nhìn mọi thứ lạc quan hơn, dù trong tim cô đau như đang bị xé rách ra làm hai.
“ Ba… ”
Lúc này Vũ Dịch Đức bước vào, trên tay còn cầm tờ giấy. Người đầu tiên anh nhìn là ông Đặng, sau đó nhìn sang Đặng Song Nhi và ông bà Vũ.
Bà Vũ nhìn lên anh, hắt mặt về phía Song Nhi, ý như bảo anh năn nỉ và xin cô tha thứ.
Vũ Dịch Đức hít một hơi lấy cam đảm, đặt tờ giấy xuống bàn trước Song Nhi. Bốn chữ, đơn xin ly hôn đập thẳng vào mắt cô và ông bà Vũ.
“ Vũ Dịch Đức… ”
• Bốp…
Bà Vũ nóng giận đứng dậy tát thẳng vào mặt của Vũ Dịch Đức. Bà bảo anh đến đây để đón Song Nhi, anh đem tờ đơn ly hôn đến là có ý gì?
“ Chị xui… đừng… ”
Ông Đặng xót xa đứng dậy ngăn cản, kéo Vũ Dịch Đức ra xa bà Vũ. Ông Vũ nhíu mày khó hiểu nhìn theo.
Trong khi ông là ba ruột nhưng cảm thấy cái tát đó vô cùng xứng đáng, còn ông Đặng… Tại sao vậy?
“ Vũ Dịch Đức, mẹ không cho phép con ly hôn với Song Nhi và mẹ cũng sẽ không chấp nhận người phụ nữ nào làm dâu mẹ ngoài Song Nhi. Nếu con cãi lời mẹ, thì đừng bao giờ bước chân vào Vũ gia, đừng ngồi vào chiếc ghế tổng giám đốc. Và mẹ cũng nhắc nhở con luôn, phải, mẹ rất muốn có cháu nội ẩm bồng, nhưng phải là do Song Nhi sinh. Con đừng nghĩ mẹ sẽ vì cháu nội mà thương tình, không, dù con có sinh với Tuyết Như 10 đứa mẹ cũng không thừa nhận và chấp nhận. Con đừng trách mẹ ác, tất cả đều là do con gây ra.”
“ Dịch Đức, nói thật cho ba biết, giữa Tuyết Như và Song Nhi con yêu ai? ”
Ông Vũ đứng dậy gằng giọng với anh, anh đánh tầm mắt nhìn sang ông Đặng, cúi mặt, kiên quyết trả lời:
“ Tuyết Như! ”
• Bốp…
Lại một cái tát vào mặt của Vũ Dịch Đức, bà Vũ tính nóng cực kỳ, khi câu nói vừa dứt bà đã nhào đến tặng anh thêm một cái tát.
Đặng Song Nhi nghe xong câu trả lời của Vũ Dịch Đức thì đã có đủ cam đảm và dũng khí. Đứng dậy, bước lại tủ lấy ra một cây bút.
“ Song Nhi, đừng, mẹ không cho phép! ”
“ Mẹ, Song Nhi xin lỗi, nhưng chuyện tình yêu không thể ép buộc được. ”
Đặng Song Nhi nói xong liền bước lại, cúi xuống, lúc đặt cây bút định ký thì hai dòng nước mắt của cô tuôn xuống, khó khăn lắm cô mới ký được.
…----------------…