•7 giờ tối…
Chiếc xe dừng lăn bánh ngay trước cổng biệt thự nhà họ Thái. Ông Thái là luật sư, bà Thái là người mẫu nổi tiếng nên bạn bè toàn là giới thượng lưu, những người có địa vị danh tiếng.
Không khí buổi tiệc rất lãng mạn, khách khứa cũng đã đến đông đủ chỉ thiếu mỗi ông bà Vũ, nhưng hôm nay Vũ Dịch Đức và Đặng Song Nhi sẽ đi thay.
Vũ Dịch Đức bước xuống xe, Đặng Song Nhi cũng loạng choạng bước theo. Thật sự cô không quen mang giày cao gót, nhưng hôm nay không thể không mang.
Cả hai đi vào, Vũ Dịch Đức khuôn mặt lạnh tanh, hai tay đút vào túi quần theo thói quen, không vòng qua ôm eo hay dìu Đặng Song Nhi như lúc trước. Thấy có người, vì mặt mũi sỉ diện nên cô đành chủ động khoát lấy tay anh, nở nụ cười gượng gạo, cúi đầu chào mọi người có mặt trong buổi tiệc.
Bà Trương nhìn Vũ Dịch Đức rồi nhìn sang Đặng Song Nhi, thắc mắc hỏi:
“ Dịch Đức, ba mẹ cháu đâu? ”
“ Ba mẹ cháu đi du lịch rồi ạ! ”
“ Bà Vũ thật có phúc mà, một năm đi du lịch tận mấy lần… À mà vợ chồng cháu có tin vui chưa? ”
“ Vẫn chưa! ”
Câu trả lời của Vũ Dịch Đức có chút nặng nề, thảm sầu. Sắc mặt cũng thay đổi trở nên u buồn.
Bà Trương bật cười nói tiếp:
“ Cháu đó, cứ tham công tiếc việc. Mẹ cháu cứ than thở với ta miết. ”
Vũ Dịch Đức nhếch môi cười, nhưng không trả lời bà Trương.
Đúng lúc này, ông bà Thái và Thái Tuyết Như đi tới, cả ba đều nhìn Đặng Song Nhi chăm chú với ánh mắt vô cùng bất ngờ đan xen ghét bỏ.
Thái Tuyết Như lúc nãy khi nhìn thấy Đặng Song Nhi bước vào liền hoang mang tột độ, không phải đang ở nhà hoang hay sao? Sao lại đi cùng với Vũ Dịch Đức đến đây?
Đặng Song Nhi cúi đầu, lễ phép lên tiếng chào hỏi:
“ Cô chú Thái! ”
“ Ừm… ờm…! ”
Mọi người ở bữa tiệc đều hướng mắt chú ý xem kịch thú vị, ai ai cũng biết Thái Tuyết Như và Vũ Dịch Đức từng có thời gian tìm hiểu, còn sắp kết hôn.
Mấy tháng trước, bà Thái còn đi khoe mẽ khắp nơi vì có con rể phải nói là hoàn hảo, không ăn chơi hay gái gú, chỉ tập trung phát triển sự nghiệp gia đình.
Bây giờ nhìn xem, vợ của Vũ Dịch Đức là một người con gái khác, xinh đẹp chẳng thua kém gì Thái Tuyết Như. Còn nghe mọi người đồn rằng, Vũ Dịch Đức rất cưng chiều và yêu thương vợ, đưa đón đi học hằng ngày, đi tiệc thì quấn quýt không rời nửa bước…
Cả nhà họ Thái nói không tức thì chắc chắn là đang dối lòng rồi!
“ Anh Dịch Đức, rượu của anh đây. Song Nhi, em uống rượu được chứ? Hay chị lấy nước cam cho em. ”
Thái Tuyết Như trấn tĩnh bản thân, mỉm cười thân thiện lên tiếng hỏi, cầm lấy ly rượu từ nhân viên phục vụ đưa cho Vũ Dịch Đức, ánh mắt đầy tình ý.
Đặng Song Nhi có an toàn trở về, thì cũng chẳng có bằng chứng nào kết tội cô cả.!
“ Vợ tôi không uống được rượu. ”
Vũ Dịch Đức cầm lấy, không nhanh không chậm từ tốn nói lại.
“ Lấy nước cam cho… Vũ thiếu phu nhân! ”
Thái Tuyết Như cả người tức giận run run nhưng vẫn cố kiềm chế, bỏ đi cùng với bà Thái, không muốn cho mọi người chế nhạo.
Ông Thái lên tiếng:
“ Dịch Đức, chú có chút việc muốn nói riêng với cháu. ”
Vũ Dịch Đức trầm ngâm suy nghĩ, trong ánh mắt có sự tính toán. Gật đầu đồng ý, quay sang kéo ghế cho Đặng Song Nhi ngồi xuống, lên tiếng căn dặn:
“ Em ngồi đây trò chuyện với cô Trương, anh vào trong một chút. ”
“ Dạ! ”
Vũ Dịch Đức bước đi vào trong với ông Thái, Đặng Song Nhi mím môi muốn cười nhìn theo.
Bà Chu ngồi bên cạnh tò mò, hỏi cô:
“ Song Nhi, cháu có biết Dịch Đức và Tuyết Như từng quen nhau không? ”
“ Dạ, cháu có biết ạ! ”
Đặng Song Nhi cười trừ đầy ngượng ngùng, đưa mắt nhìn qua bà Trương rồi nhìn vào bên trong.
Đột nhiên cô nhìn thấy Thái Tuyết Như đi vào bên trong, chân mày nhíu lại, lòng sinh ra nhiều linh cảm chẳng hay.
10 phút sau, Đặng Song Nhi vẫn không thấy Vũ Dịch Đức hay Thái Tuyết Như bước ra. Hai tay cô bấu vào túi xách đấu tranh tâm lý, quyết định đứng dậy bước đi.
“ Cháu vào trong tìm Dịch Đức! ”
“ Ừm, cháu đi đi! ”
Bên trong, Đặng Song Nhi đưa mắt nhìn khắp nơi, nhưng không thấy Vũ Dịch Đức đâu cả. Bỗng nhiên có một nhân viên phục vụ đi tới, hỏi cô:
“ Vũ thiếu phu nhân, cô tìm Vũ tổng à? ”
“ Đúng vậy, chị có nhìn thấy anh ấy không? ”
Âm giọng của Đặng Song Nhi vẫn rất nhẹ nhàng, cô nhân viên mỉm cười, trả lời:
“ Vũ tổng và Thái tiểu thư đang ở trên sân thượng! ”
Nói xong, cô nhân viên đó mỉm cười bỏ đi. Đặng Song Nhi đưa mắt nhìn lên, phân vân không biết có nên lên đó hay không.
Nhưng rồi…
Cô lần nữa quyết định bước đi.
Trên sân thượng, Vũ Dịch Đức đứng nhìn chăm chăm lên bầu trời, hai tay đút vào túi quần, dáng vẻ cô độc rất đỗi thương tâm, bi thương nhiều mệt mỏi nhưng vẫn đang cố gồng gánh mạnh mẽ để vượt qua.
“ Dịch Đức, anh hạnh phúc với Song Nhi em cảm thấy rất vui, những chuyện lúc trước anh đừng để ý hay áy náy với em, cứ xem như chúng ta chưa có gì với nhau. ”
“ Chúng ta đã có gì với nhau à? ”
Vũ Dịch Đức nhếch mép, đôi mắt u buồn nhìn thẳng chẳng chút lung lây.
Cô ta bối rối, nhưng chợt thấy Đặng Song Nhi bước lên, khóe môi cong một đường quyến rũ, trả lời:
“ Ý em là chúng ta từng quen nhau, nhưng anh à, chuyện đó đã là quá khứ, hiện tại anh đã có gia đình, em không muốn cho người ta hiểu lầm. ”
“ Vậy à…! ”
Đôi mắt của Vũ Dịch Đức khẽ dao động qua lại, mi tâm nhíu lại…
“ Tuyết Như… em còn yêu anh không? ”
Thái Tuyết Như trợn mắt, không tin vào tai mình.
Bình tĩnh, nắm bắt cơ hội trời cho, cô ta dứt khoát nhào đến ôm chặt lấy thắt lưng của Vũ Dịch Đức, ủy khuất trả lời:
“ Dạ còn, em mãi yêu anh, dù anh có đối xử tàn nhẫn với em thế nào cũng vậy! Dịch Đức, em yêu anh! ”
Đặng Song Nhi chết lặng đứng yên, hai dòng nước mắt trào xuống, bàn tay siết chặt chiếc váy.
“ Đợi anh một thời gian… anh sẽ bù đắp cho em! ”
…----------------…